Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 639: Giang Hiểu Nghi Sảy Thai






**********
Lục Tam Phong nhìn chiếc xe của mình đi khuất, khịt khịt mũi rồi đi lên lầu, khói thuốc mờ ảo trong văn phòng làm việc của Hoàng Hữu Danh, con người luôn muốn thỏa hiệp, dù là ở vị trí nào hay có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, thỏa hiệp là một trạng thái bình thường của đời người.

Có tiếng gõ cửa, Hoàng Hữu Danh lên tiếng: “Vào đi!”
Lục Tam Phong mở cửa bước vào, liền thấy bên trong phòng làm việc không bật đèn, chỉ có đèn trên bàn làm việc đang sáng, ánh sáng tỏa ra từ bóng đèn như làn khói bốc lên vô cùng dày đặc, giống như phiền muộn không thể tiêu tan.

Hoàng Hữu Danh một tay đặt trên bàn chống cằm, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu rọi vào một bên tóc trắng bên mai của ông ta chói cả mắt.

“Cậu đứng ở cửa làm gì?” Hoàng Hữu Danh ngẩng đầu lên nhìn: “Không phải cậu định biểu tôi đặc sản địa phương hay sao, mau đưa qua đây, nhận quà xong tôi còn phải đi về.”
Lục Tam Phong đi tới ngồi xuống, nhìn theo ông ta rồi cảm thán: “Khoảnh khắc bước vào cửa ban nãy, thấy ông đã già rồi.”
“Cũng sắp năm mươi tuổi rồi, có thể không già được hay sao?” Hoàng Hữu Danh thở dài: “Hai năm qua cậu đã thay đổi rất nhiều.

Lần đầu tiên gặp cậu ở khách sạn, trong lòng tôi nghĩ ở đâu ra một thằng nhóc, cảm giác lúc đó chỉ có hai chữ, ngây ngô.

“Đúng vậy, cả hai chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện trong những năm qua, cũng có thể coi là đồng cam cộng khổ.

Về phần ông, ông sẽ sớm được thăng chức.

Còn tôi, tôi sẽ mở rộng kinh doanh ra nước ngoài.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rằng chúng ta sẽ không còn nhiều cơ hội gặp gỡ trong tương lai.” Lục Tam Phong đặt chiếc túi da bò lên bàn và nó: “Đặc sản địa phương, đây là điều cuối cùng tôi nhờ ông.

Ông làm hay không làm, tùy thuộc lương tâm của ông”
“Lương tâm?” Hoàng Hữu Danh ngồi thẳng người nhìn Lục Tam Phong nói: “Tôi khuyên cậu một câu, thương trường không đơn giản như cậu vẫn nghĩ, coi như đây là lời cảnh báo của tôi, cậu nói có cái đúng, sau khi tôi thăng chức hai chúng ta không nên gặp lại nữa, cậu đã mang lại cho tôi quá nhiều phiền phức rồi.”
“Vẫn còn một cơ hội gặp mặt.

Tôi không muốn nói nhiều đến những chuyện khác, đến Tết tôi sẽ mời ông một bữa cơm.” Lục Tam Phong đứng lên, quay người chuẩn bị đi về phía cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Ông là một vị quan tốt!”
“Nói thật chứ?” Hoàng Hữu Danh nhướng mi hỏi.

“Trong lòng mỗi người dân đều có một chiếc cân” Lục Tam Phong vẫy tay nói: “Trong mắt một vị quan tốt không thể dính hạt bụi nào đúng không?”
Hoàng Hữu Danh không nói, vẫy tay để anh ta đi.

Lục Tam Phong đi xuống lầu, cả người thở phào nhẹ nhõm, anh đã làm tất cả những gì có thể, còn lại quyết định là của Hoàng Hữu Danh, đối với một chuyện lớn như vậy, một mình anh không thể suy xét hết lợi hại bên trong.

Ngay khi Lục Tam Phong rời đi, Hoàng Hữu Danh nở một nụ cười, suy nghĩ về vị quan tốt mà Lục Tam Phong đã nói không ngừng hiện lên trong đầu ông, sau đó ông ta với tay lấy túi da đó lên xem.


Ông mở chiếc túi ra xem, nụ cười trên khuôn mặt dần dần vụt tắt, xem xong mấy thứ đó sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, ông ta biết “cái ghế” mà một số người đang ngồi không hề sạch sẽ, nhưng không ngờ nó còn bẩn thỉu hơn như thế!
Quan tâm hay cứ mặc kệ đây? Hoàng Hữu Danh do dự.

Những người này đều có ảnh hưởng quá lớn.

Thậm chí bản thân ông ấy còn không thể tự quyết.

Ông cần phải báo cáo với chính quyền tỉnh.

Hơn nữa, những việc này không liên quan gì đến ông ta, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thăng tiến của ông ta trong năm tới.

Hoàng Hữu Danh cảm thấy miệng hơi khô, châm một điều thuốc và nhanh chóng cân nhắc mọi điều lợi hại trong đầu, giờ đây ông giống như một cậu học sinh đang thu dọn mọi thứ và chờ đợi kỳ nghỉ hè.

Trong khi chờ đến ngày nghỉ, thấy cô giáo không giao bài tập về nhà, ông có ý muốn nhắc nhở một chút?
“Chuyện này dính dáng đến quá nhiều người!” Hoàng Hữu Danh quay lại nhìn, lông mày cau lại, hạ giọng nói: “Chỉ gây phiền phức cho tôi thôi.”
Là một người đàn ông sắp năm mươi tuổi, ông ta rất bình tĩnh, chuyện này đối với ông ta ảnh hưởng không lớn, nhưng ông ta lại phải bận rộn, có lẽ nên gọi là trách nhiệm.

Nhét lại mấy thứ đó vào trong túi da bò, Hoàng Hữu Danh nhìn lên tường, muốn về đi ngủ trước, nhưng bên tay lại vang lên lời nói ban nãy của Lục Tam Phong khi anh ta rời đi.

“Trong lòng mỗi người dân đều có một chiếc cân."
Hoàng Hữu Danh lại ngồi xuống với tâm thế chuẩn bị rời đi, nhấc điện thoại trên bàn lên không chút do dự, trực tiếp gọi cho Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ủy.

“Tôi, Hoàng Hữu Danh đây, tôi cần báo cáo vài điều với ông.

Tôi đã nhận được một gói hàng ẩn danh ở đây” Hoàng Hữu Danh nói trong điện thoại.

Đã hơn chín giờ tối, Lục Tam Phong lái xe về nhà.

Ở nhà, hôm nay Trương Phượng Tiên đến ăn cơm cùng Giang Hiểu Nghi, thấy Lục Tiểu Phong buổi tối không về, hai người nói chuyện phiếm trong phòng ngủ.

Sắc mặt Giang Hiểu Nghi đột nhiên thay đổi, đưa tay ôm bụng hít vào một hơi.

"Ai da, ai da!"
Hai tiếng ai da, cùng với sắc mặt tái nhợt nhất thời khiến Trương Phượng Tiên sợ hãi, vội vàng nói: “Chị bị làm sao thế?”
“Bụng chị đau quá, giống như bị khoan vào vậy.” Giang Hiểu Nghi bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ một lúc mà mồ hôi đầm đìa khắp người.


“Đến bệnh viện ngay!"
Trương Phượng Tiên nhảy ra khỏi giường, gọi dì Lưu và Chu Nhan, hai người ba chân bốn cẳng chạy tới, vội vàng bế Giang Hiểu Nghi xuống lầu và đưa cô ấy lên xe.

Trương Phượng Tiên nhìn Giang Hiểu Nghi ngồi ở ghế sau, an ủi cô vài câu, liền xoay người đạp ga, đầu xe cọ vào tường, mặt trước của.

xe bị xước nhưng lúc này cô không còn quan tâm đến điều đó.

Quay người lại, chiếc xe trực tiếp phi nước đại lao đi.

Khi đến bệnh viện, bắt đầu các cuộc kiểm tra khác nhau, trong vòng chưa đầy hai mươi phút, một y tá bước ra và hỏi Trương Phượng Tiên: “Cô là người nhà của bệnh nhân đúng không?”
“Tôi...!tôi, chị ấy không sao chứ?” Trương Phượng Tiên vội vàng đứng dậy hỏi.

“Mẹ thì không sao, nhưng đứa bé không còn nữa.

Đó là sẩy thai do thai nhi không có tim thai.

Chúng tôi cũng chưa biết rõ nguyên nhân cụ thể.

Tuy nhiên, sẩy thai kiểu này về cơ bản là do nhiều nguyên nhân khác nhau như động thai, dị dạng tim.

Cần phải mau chóng phẫu thuật lấy thai, cô phải ký tên vào đây.” Y tá sau khi nói xong, đưa bút cho Trương Phượng ên.

Trương Phượng Tiên như bất động tại chỗ, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.

“Gia đình không nhận ra có điều gì bất thường sao? Ba tháng đầu là khoảng thời gian quan trọng hình thành các cơ quan khác nhau của thai nhi.

Cô hãy kí tên đi.

Đây không phải là một ca đại phẫu.

Nếu để thai chết lưu trong bụng thì không tốt” Cô y tá thuyết phục.


Trương Phượng Tiên đành cầm lấy cây bút và ký tên mình lên đó, cô ấy không thể tưởng tượng nổi Giang Hiểu Nghi sẽ đối mặt với tất cả những chuyện này bằng cách nào sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Đối với một người như Giang Hiểu Nghi, sự việc này hoàn toàn có sức tàn phá khủng khiếp, thậm chí khiến cô ấy phát điên cũng không phải là không thể.

“Sao cuộc đời chị ấy lại khổ như vậy chứ?”
Trương Phượng Tiên hít một hơi thật sâu rồi vươn tay lau nước mắt, cô ấy cảm thấy mình không thể để cho Lục Tam Phong biết chuyện này, điều mà Giang Hiểu Nghi nói với cô nhiều nhất đó là sau khi mang thai, ba mẹ của Lục Tam Phong đã ân cần hỏi thăm cô ấy như thế nào.

Cô ấy nói rằng đứa bé trong bụng không chỉ là một đứa trẻ mà còn là sinh mạng của cô, từ xưa đến nay, mẹ quý nhờ con, đến giờ cũng vậy, ở một gia đình có hai người con trai trong làng, phụ nữ có thể kiêu căng đi lại trên đường.

Sau khi cô ấy mang thai, tất cả khói mù trong thế giới của cô ấy đã được xóa sạch, còn hiện tại, bầu trời của cô ấy đã sụp đổ.

Trương Phượng Tiên hoảng loạn đứng lên, tìm điện thoại, trước tiên gọi cho dì Lưu, dặn dò không được nói cho Lục Tam Phong biết hai người đã đến bệnh viện, cứ nói rằng họ ra ngoài đi chơi.

“Dì phải tuyệt đối giữ bí mật nhé?” Trương Phượng Tiên không biết đã dặn đi dặn lại mấy lần.

Đầu dây bên kia nói đã nhớ rồi.

Phẫu thuật lấy thai diễn ra rất nhanh, chỉ chưa đầy một giờ cô ấy đã được đẩy về phòng bệnh, bác sĩ phụ trách nói với Trương Phượng Tiên: “Không có vấn đề gì lớn, chú ý bồi bổ cho cô ấy.

Hiện tại cơ thể cô ấy tương đối yếu, ngày mai có thể xuất viện."
“Bác sĩ, tôi muốn hỏi, chị ấy còn có thể mang thai được nữa không?” Trương Phượng Tiên hỏi ngay.

Bác sĩ thở dài nói: “Lúc trước đến khám, tôi cảm thấy cô ấy rất coi trọng đứa trẻ này nên đã yêu cầu cô ấy uống thuốc dưỡng thai, không ngờ kết quả lại như vậy.

Cơ thể cô ấy từng trải qua điều trị tại Trung Quốc nên đã kích thích sức lực tiềm tàng mạnh mẽ nhất của cô ấy rồi.

Nhưng may mắn là cô ấy vẫn còn trẻ và còn có thể có cơ hội.

Tôi đề nghị là nên để cơ thể cô ấy phục hồi trong vòng hai hoặc ba năm.

Còn sau đó tùy vào duyên vậy, có thể sẽ có.”
“Cảm ơn bác sĩ, anh vất vả rồi.” Vẻ mặt của Trương Phượng Tiên có chút khó coi.

Trương Phượng Tiên bước đến bên giường, nhìn thấy sắc mặt Hiểu Nghi tái nhợt, nước mắt từ khóe mắt chảy ra như một khe suối nhỏ, Giang Hiểu Nghi mở mắt ra, đôi mắt như mất đi thần sắc khiến người ta không đành lòng.

“Chị...!tỉnh lại lúc nào vậy?” Giọng nói của Trương Phượng Tiên run rẩy.

“Chị không bị hôn mê, chị vẫn luôn tỉnh từ trước rồi.” Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào nói, hít sâu nói: “Chị không thể mang thai nữa đúng không?
“Vừa rồi mình chỉ là tán gẫu với bác sĩ, chị vẫn có thể mang thai nhưng trước hết phải bồi dưỡng sức khỏe cho thật tốt đã.

Chị mới bao nhiêu tuổi chứ.


Sinh con chứ đâu phải gà mái đẻ trứng.

Trương Phượng Tiên cố nặn ra một nụ cười với cô.

“Chị không sao, em đừng lo lắng, hiện tại chị chỉ cảm thấy có chút trống rỗng.” Giang Hiểu Nghi vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng có chút sững sờ, hỏi: “Em đã cho anh ấy biết chưa?”
“Em đã gọi điện cho dì Lưu và dặn dì ấy giữ bí mật, trước tiên đừng nói chuyện này nữa.” Trương Phượng Tiên an ủi: “Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn nữa Lục Tam Phong rất yêu chị, anh ấy sẽ thương chị lắm đấy.”
“Ừ! Anh ấy yêu chị rất nhiều! Còn chị thậm chí không thể sinh cho anh ấy một đứa con” Giang Hiểu Nghi tự lẩm bẩm một mình.

“Khi hai người ở bên nhau, không nhất thiết cứ phải có con.

Nhiều gia đình ở nước ngoài họ không muốn có con, hai người vẫn sống hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.” Trương Phượng Tiên an ủi: “Đừng quá buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Chị không sao mà.

Anh ấy nói rằng gần đây chị đã thay đổi khá nhiều, đã trở nên tự tin hơn.

Chị là Giang Hiểu Nghi, hiện đã là sếp lớn và còn học được rất nhiều kiến thức.

Chị còn là chị em tốt của một du học sinh nước ngoài như em nên mọi thứ về nước ngoài chị đều biết hết.

Chị không còn là cô bé ngốc nghếch trong làng nữa, chị thật sự không sao.” Giang Hiểu Nghi hít một hơi thật sâu nói: “Ngày mai em còn phải đi làm, không cần ở lại đây với chị đâu, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ngày mai em sẽ xin nghỉ làm, em muốn ở đây cùng với chị.”
“Không sao đâu.

Có y tá rồi mà.

Bệnh viện này không phải rất tốt hay sao.

Chỉ cần gọi là y tá lập tức đến ngay.

Trương Phượng Tiên không yên tâm nên nhất định ở lại, đêm có chút buồn ngủ, ở bên cạnh giường bệnh, Trương Phượng Tiên đang ngáp ngắn ngáp dài, đồng hồ trên tường chỉ thời gian đã chín giờ bốn mươi.

Cô mơ màng mắt nhắm mắt mở, thần kinh đột nhiên bị kích động, sau khi mở mắt ra, thoạt nhìn đến giường bên cạnh, trên giường không có người, quay đầu lại nhìn, Giang Hiểu Nghi đang đứng trên cửa sổ.

“Chị đang làm gì vậy?”
Với một tiếng hét, Trương Phượng Tiên chạy đến bên cửa sổ, túm lấy quần áo của cô, lôi cô xuống rồi hét lên: “Chị điên rồi à?”
“Em để cho chị chết đi!”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Giang Hiểu Nghi không nhịn được nữa, ngồi dưới đất khóc huhu như một đứa trẻ..