**********
Lục Tam Phong đưa mắt nhìn ông ta đang bước đi càng ngày càng xa, trong miệng vẫn như cũ lẩm bẩm cái gì, cũng không đuổi theo bắt chuyện hỏi thêm, chỉ nói một câu ông lão này rất thú vị, sau đó liền xoay người về nhà ăn com.
Địch Văn Khởi tức giận đập bàn một doanh nhân địa phương thấy ông ta đều phải cung kính, ăn nói cẩn thận, ngay cả khi ông ta đi ra ngoài đi ăn cũng có một đám người vây quanh ông ta để kính rượu.
Vậy mà, Lục Tam Phong hoàn toàn không như vậy, điều này khiến ông ta vô cùng khó chịu.
“Không cho cậu nhớ kỹ là không được.” Địch Văn Khởi châm một điếu thuốc, anh ta biết rõ con át chủ bài của Lục Tam Phong là cái gì, không phải vừa mới rời khỏi vùng này sao.
Nếu điện tử Thủy Hoàn rút lui sau khi Hoàng Hữu Danh rời đi, ông ta có trách nhiệm phải ngồi ở vị trí đó, nhưng nếu Hoàng Hữu Danh chưa rời đi, điện tử Thủy Hoàn liền rút lui, vậy thì không liên quan gì đến ông ta.
Ông ta không cho phép những doanh nhân kiêu ngạo như vậy ở thành phố này, nếu người khác nhìn thấy và noi gương, ông ta sẽ khó có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, nếu ông ta thực sự muốn trừng trị một doanh nghiệp tư nhân, không phải chỉ là cần một câu nói thôi sao?
Nhấc điện thoại trên bàn lên, Địch Văn Khởi gọi điện cho bên giám sát thị trường, sau vài câu nói, ông ta đưa ra chỉ thị, đó là tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên tất cả các sản phẩm của điện tử Thủy Hoàn, chỉ cần không đạt chất lượng, không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia, không có số lô sản xuất thì đều bị niêm phong lại.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Địch Văn Khởi cảm thấy mình đã làm đến như vậy, dường như có chút mệt, ông ta là một người đàn ông coi trọng việc trả giá và thu hoạch, trong xương cốt còn chảy dòng máu thương nhân.
Sau khi cân nhắc một lúc, ông ta gọi điện Hác Trung Hưng.
“Ai vậy?” Hác Trung Hưng vừa bắt điện thoại lên vừa hỏi, lúc này đang trong hội sở lựa chọn mỹ nữ, liền xua tay nói: "Đổi nhóm khác!”
“Là tôi, Địch Văn Khởi!”
“Thật ngại quá, tôi không nghe ra giọng của ông.
Ông có chuyện gì muốn phân phó sao?” Hác Trung Hưng vội vàng đứng lên, cong thắt lưng nói: “Tôi đang ở bên ngoài, ông cứ việc phân phó.”
“Trung Hưng, ngày hôm nay tôi đã nghĩ về tình bạn của chúng ta.
Chúng ta đã biết nhau được bảy hay tám năm rồi đúng không?” Địch Văn Khởi chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy, năm tám lắm chúng ta ở trong huyện đã quen biết nhau.
Khi đó, ông là phó huyện trưởng.
Tôi mới bắt đầu làm logistics.
Thời gian trôi qua thật là nhanh mà” Hác Trung Hưng không biết đối phương có ý tứ gì, cho nên chỉ có nuông theo lời của ông ta mà cảm thán một chút về thời gian.
“Đúng vậy, thời gian dài như vậy, tuy rằng không phải là anh em ruột thịt thì cũng gần như vậy.
Tôi nghĩ đến cách hành xử của Lục Tam Phong đối với ông mà ngực tôi cũng cảm thấy khó chịu, cậu ta bắt nạt ông, chẳng phải là không cho tôi mặt mũi sao?” Địch Văn Khởi dường như đang muốn bênh vực cho ông ta.
“Đúng vậy, tôi chịu một chút thiệt thời cũng không sao cả, chủ yếu là thể diện của ông, đây còn là một trận náo loạn lớn như vậy.
Kẻ như vậy ông phải trừng trị một chút để cậu ta bớt kiêu ngạo lại mới được.” Hác Trung Hưng trên mặt lộ ra một phần kích động, ông ta cảm thấy chuyện này sẽ mau chóng thành công thôi.
“Trừng trị còn phải xem phương pháp trừng trị nào.
Đúng rồi, chị dâu của ông gần đây cứ nhắc tới chuyện muốn uống sữa đậu nành ở quê, xay sữa đậu nành, ông có thể làm được không?” Địch Văn Khởi đang nói sang ý khác.
“À, không thành vấn đề, chuyện này là chuyện tôi nên làm, vậy còn chuyện của Lục Tam Phong...!
“Đừng lo lắng, không làm chuyện tốt thì sẽ bị hãm hại”
“Tôi hiểu, tôi hiểu!”
Hác Trung Hưng tức giận một hồi lâu, cúp điện thoại, cẩn thận đứng ở nơi đó suy nghĩ, đậu nành? Xay sữa đậu nành?
“Đậu nành khẳng định là tiền, xay sữa đậu nành? Sữa đậu nành có màu trắng sữa...!Hác Trung Hưng suy tính một hồi, sau đó chợt hiểu ra, vỗ đùi nói: “Gọi nhóm người phụ trách doanh nghiệp đến đây, tôi muốn mở thẻ!”
Vài phút sau, một người phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi vẫn mặc trang phục chuyên nghiệp bước vào, mỉm cười nói với Hác Trung Hưng: “Tổng giám đốc Hác, ông muốn mở thẻ sao, ông có thẻ hội viên ở đây”
“Làm cái khác, để sẵn trước ba trăm triệu, tên là Xay Sữa Đậu Nành, biết chưa?” Hác Trung Hưng phân phó.
“Không thành vấn đề!” Đôi mắt cười của người quản lý rất nhanh liền không còn.
Ngày hôm sau, trận chiến logistics kéo dài hơn một tháng này đã mở ra một tiến triển mới, thị trưởng cục giám sát thành phố chính thức khởi động hoạt động chấn chỉnh để tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên quy mô lớn các sản phẩm điện tử trên thị trường để đảm bảo an toàn điện cho người dân.
Tất cả các sản phẩm phải phù hợp với yêu cầu mới nhất của quốc gia.
Tuy là nói rằng kiểm tra toàn diện nhưng tất cả các sản phẩm được kiểm tra tại chỗ đều là sản phẩm của điện tử Thủy Hoàn.
Lục Tam Phong luôn có những yêu cầu khắt khe hơn đối với sản phẩm.
Tuy nhiên, dây chuyền sản xuất, chất lượng nhân sự và môi trường vận chuyển hiện nay cũng không quá khắt khe.
Trong buổi sáng, ba lô hàng của điện tử Thủy Hoàn bị phát hiện không đạt chất lượng về mẫu mã bao bì, sản phẩm có thiết kế sắc nhọn, dễ làm bị thương vào trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ.
VCD Bảo Vàng nghiêm trọng.
Sau khi có khiếu nại của người dùng, một lô đã bị thu giữ và đồng thời cũng truy ra thêm một loạt các đĩa CD khiêu dâm.
Vào buổi trưa, liên tục có tin tức rằng tất cả các cửa hàng bán hàng trực tiếp tại địa phương của điện tử Thủy Hoàn đều đã bị đóng cửa, toàn bộ sản phẩm bị niêm phong.
Một hành động lớn như vậy khiến không ít người hoảng sợ.
Nhưng mọi người có mặt tại hiện trường đều có thể thấy rằng đây là một hành động chĩa mũi nhọn vào điện tử Thủy Hoàn, vì trước cửa của cửa hàng bán hàng trực tiếp của điện tử Thủy Hoàn có những người bán đĩa khiêu dâm ở đó, và bọn họ căn bản là không quan tâm đến điều đó, không tìm thấy nó ở trong cửa hàng, vì vậy liền cử người đi mua một đĩa VCD, sau đó, theo sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, đến một cửa hàng nhỏ trên đường sau, tất cả đã bị xóa sổ cùng lúc.
Chuyện này đối với giới thương mại địa phương mà nói, quả thật là một trận động đất vô cùng lớn, bởi theo yêu cầu khắt khe như vậy, rất ít nhà máy xí nghiệp có thể vượt qua ải kiểm tra này, và tất cả mọi người đều không trong sạch.
Trong phòng làm việc, Hác Trung Hưng không nhịn được nụ cười trên mặt, hút một điều thuốc nói với mọi người: “Các người nhìn thấy không, lại khiến cậu ta bất ngờ một chút, cái gì mới là quyền lực, hôm nay cho cậu ta xem sức mạnh của quyền lực.”
Hác Phong Hợp vẻ mặt thoải mái dựa vào ghế nói: “Anh cả, anh cho rằng điện tử Thủy Hoàn lần này sẽ bị sụp đổ sao? Để em nói, sau chuyện này, chúng ta không thể tiếp tục quen anh ta, điện tử Thủy Hoàn chỉ cần sống thì sau này mọi việc vận chuyển hàng hóa đều phải qua tay chúng ta”
“Đây là một đề nghị rất hay.
Lưu lượng hàng hóa của điện tử Thủy Hoàn vẫn rất lớn, ặc biệt là chuyển hàng đến Hong Kong, mỗi năm có thể thu về cho chúng tôi hàng hàng trăm triệu đến hàng chục tỷ.
Còn không phải là quá dễ dàng sao?”, Hác Trung Hưng càng nói càng cảm thấy vui vẻ, thời của anh ta đã đến rồi.
Hác Phong Thuận tâm tình không tốt được như vậy, ngồi ở nơi đó cố nặn ra một nụ cười nói: “Em đã nói rồi, điện tử Thủy Hoàn như một trái bóng vậy, dám xúc phạm đến chúng ta, bây giờ để xem cậu ta có thể làm gì? Lại một trận ẩm ỉ, trái bóng rồi cũng sẽ vỡ ra thôi!”
Mọi người trong phòng họp đều không ngừng vui vẻ.
Trong văn phòng của Lục Tam Phong, chỉ cần là người trong nhà máy thì đều ở đây, Trương Phượng Tiên, Chu Hoài Đông, Dương Khanh, và còn có một loạt các giám đốc điều hành hơn hai mươi người, văn phòng bỗng trở nên đông đúc.
“Tất cả đều được niêm phong, bởi lông tìm vết.
Theo phản hồi từ bộ phận thị trường, phần lớn đều liên quan đến chấp hành pháp luật đánh bắt cá (*)." Chu Hoài Đông sắc mặt ảm đạm, nghiêm nghị nói: “Đề nghị của tôi là gọi cảnh sát, thu thập bằng chứng, và đến tòa án để kiện Cục Giám sát thành phố.”
(*) Pháp luật đánh bắt cá còn được gọi là cơ quan thực thi pháp luật lừa đảo, tạo ra các bẫy để thực thi pháp luật và xúi giục tội phạm, can thiệp bằng các phương tiện, hoặc thậm chí ngụy tạo luật- người bị cưỡng chế để thực hiện hành vi trái pháp luật, và sau đó thực thi pháp luật để bắt giữ họ.
“Đây là đang ép chúng ta phải đi mà!"
“Tôi chưa bao giờ nghe nói có ai làm việc chắc chắn như vậy.
Không phải đều là được thông báo tin tức trước thời gian chỉnh đốn và cải cách, ăn một bữa cơm, uống một chai rượu thì liền được cho qua ư?”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, Lục Tam Phong biết rõ đây là do Địch Văn Khởi làm, anh cũng cảm thấy không tin nổi.
Hoàng Hữu Danh thật sự là đang nằm im chờ thăng chức, quay sang Trương Phượng Tiên mà hỏi: “Cô gọi cho Hoàng Hữu Danh chưa?” “Tôi chưa gọi.”
“Tôi sẽ gọi cho anh ta, mọi người tự mình bận rộn đi, chuyện này không có gì lớn, có tôi ở đây mà” Lục Tam Phong phất tay với mọi người và yêu cầu Chu Hoài Đông ổn định cửa hàng bán hàng trực tiếp tại địa phương.
Anh gọi điện đến văn phòng của Hoàng Hữu Danh.
“Ai vậy?” Giọng của Hoàng Hữu Danh ở đầu dây bên kia không được sảng khoái cho lắm.
“Tôi, Lục Tam Phong!” Lục Tam Phong trầm trọng nói.
“Tôi biết cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi, các người còn muốn kẻ hèn này làm cái gì? Muốn tôi tham gia đấu đá nội bộ sao?” Hoàng Hữu Danh hét lên với Lục Tam Phong: “Cậu không thể để cho tôi sống yên ổn mấy ngày sao?”
“Tôi có thể sống yên ổn chứ, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, một lời cũng không nói mà đã niêm phong nhiều cửa hàng bán hàng trực tiếp tại địa phương của tôi như vậy.
Tôi đã chọc giận ai cơ chứ? Ông nói xem, trong hoàn cảnh như vậy, tôi đây vẫn còn cần đi dép lê thì tôi nghĩ mình không cần thiết phải thỏa hiệp gì hết.” Lục Tam Phong tiếp tục nói trong điện thoại: “Tôi hiểu ông nhưng mà ông cũng cần phải hiểu tôi chứ.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 9, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là diễn ra cuộc hội nghị.
Thế nào cũng cần phải tìm ra một chút sự tình, tôi đã giúp cậu quá nhiều chuyện đi chứ? Những năm gần đây tôi đã làm quá nhiều việc vậy mà cũng không đủ để thể hiện sự bênh vực cậu hay sao?” Hoàng Hữu Danh nổi giận đùng đùng.
“Tôi cũng chưa làm ông mất thể diện.
Lần hội nghị trong tỉnh, ông không phải cứ nhìn chằm chằm bốn chữ to lớn điện tử Thủy Hoàn sao? Hai chúng ta thành tựu đều là hỗ trợ lẫn nhau.
Ông không thể nói, ông hiện tại cần phải yên lặng, người khác ức hiếp tôi, tôi bị ức hiếp cũng không thể lên tiếng sao?” Lục Tam Phong trong lòng cảm thấy vô cùng nghẹn tức mà nói: “Ông xem nên làm gì đi chứ!”
“Cái gì mà kêu tôi xem nên làm gì đi? Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi để Địch Văn Khởi cút xéo sao? Tôi con mẹ nó còn có năng lực để anh ta vừa mới năm đầu tiên đã lăn đi sao.” Hoàng Hữu Danh hét vào điện thoại: “Quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự là nằm ở tôi hay sao? Cậu thay tôi nghĩ một chút đi có được không? Cậu cứ thay tôi nghĩ một chút đi, chờ tôi đi rồi thì cậu muốn
.