Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 625: Người Của Mình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Tam Phong ngồi ở đó suy tư một hồi lâu, tình huống hiện tại có vẻ có chút vi diệu, loại thời điểm Hoàng Hữu Danh đang làm việc này tuyệt đối sẽ không tích cực giống như lúc trước.

Vốn dĩ muốn gọi một cuộc điện thoại nhưng Lục Tam Phong nhìn thoáng qua thời gian thì đã là năm giờ chiều, anh liền đứng dậy cầm áo khoác đi xuống lầu.

Bởi vì vừa mưa xong nên trời có vẻ lạnh, Lục Tam Phong lái xe thẳng đến tòa thị chính.

Anh đứng ở cửa phòng làm việc của Hoàng Hữu Danh gõ cửa, giọng nói của Hoàng Hữu Danh từ bên trong truyền ra: “Tiến vào!” Mở cửa bước vào, khuôn mặt của Lục Tam Phong đầy tươi cười nhìn ông ta nói: “Ông đang bận sao?”
“Đúng vậy!” Hiển nhiên Hoàng Hữu Danh không ngờ tới Lục Tam Phong không gọi điện thoại mà tự chạy đến đây, ông ta mở miệng nói: “Cậu có việc gì sao?”
“Khoảng thời gian trước không phải nói về vụ hack trong ngành Logistic sao? Hôm nay Hác Trung Hưng mang người xông vào Điện tử Thủy Hoàng.” Lục Tam Phong nói ngắn gọn nguyên nhân và hậu quả của sự việc.


Hoàng Hữu Danh hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên có chút khó xử ông ta mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá ra, đốt một điều nói: “Thị trường kinh tế có quyền tự chủ rất lớn, những việc như thế này nên để công an tới xử lý, cậu không thể để ta xử lý hết mọi việc, đúng không?”
“Vậy ý của ông là, tôi có thể dùng thủ đoạn tương tự đánh trả?” Lục Phong hỏi ông ta.

Hoàng Hữu Danh không dám nói lời này, nếu ông ta trao quyền cho Lục Tam Phong tìm dân xã hội đánh nhau, nếu lỡ có chuyện lớn xảy ra nói không chừng sẽ tính lên đầu ông ta, sau khi cân nhắc một hồi, ông ta vẫn có vẻ khó xử: “Lục Tam Phong, một ông chủ lớn như cậu vậy thì năng lực để xử lý chút chuyện nhỏ này vẫn sẽ có đúng không? Không thể chuyện gì cũng tìm đến quan phụ mẫu, tôi cũng không phải là cha cậu, còn nữa, cậu để người đi dỗ họ một chút là được rồi, chúng tôi cung cấp một môi trường kinh doanh rộng lớn cho các doanh nghiệp, những chuyện khác thì tôi cũng không có cách nào.”
“Tôi ngồi trên vị trí này cũng rất khó khăn, cậu không thể nghĩ rằng tôi chỉ cần nói một hai câu thì có thể giải quyết được mọi chuyện, nếu thật sự có năng lực đó thì tôi vẫn còn ngồi ở vị trí này sao?” Hoàng Hữu Danh nói có vẻ khéo léo hơn nhưng Lục Tam Phong chỉ nghe ra đúng một câu, chính là tôi không quản nữa, cậu cũng đừng đến đây làm phiền tôi.

Việc đã đến nước này, Lục Tam Phong có nói thêm gì cũng không có ý nghĩa, chỉ gật gật đầu nói: “Tôi tự mình xử lý."
Nói xã giao thêm vài câu thì Lục Tam Phong đứng dậy đi xuống lầu, nhưng khi vẫn còn chưa đi ra khỏi cửa lớn của tòa thị chính thì bỗng nhiên một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi chạy theo hô to về hướng của Lục Tam Phong: “Lục Tổng, chờ một chút.”
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn anh ta phát hiện bản thân vốn không quen biết người này liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi là thư ký của chủ tịch, anh ấy muốn mời anh đến phòng làm việc ngồi một chút.” Người đàn ông đó nói với Lục Tam Phong

“Được!” Lục Tam Phong lại đi theo anh ta lên lầu, trong một văn phòng khác, rõ ràng so với văn phòng của Hoàng Hữu Danh thì nhỏ hơn một vòng.

Phía sau bàn làm việc treo một tấm bảng với bốn chữ Hán lớn viết bằng bút lông: “Đại triển kế hoạch.

Địch Văn Khởi nhìn thấy Lục Tam Phong thì trên mặt tràn đầy ý cười, đi tới nắm tay nói: “Lục Tổng chính là một viên ngọc quý của các doanh nghiệp ngoài nhà nước ở địa phương chúng ta, trẻ tuổi và có triển vọng, ngồi đi.”
“Ông quá khen rồi.” Lục Tam Phong ngồi xuống, hỏi: "Không biết ông tìm tôi là có chuyện gì?”
"Ây, đây là lời gì vậy, trong phương diện phát triển kinh tế chung, công việc chính của thị chính chúng tôi là hỗ trợ mạnh mẽ các doanh nghiệp ngoài nhà nước, đây là mục tiêu công việc của chúng tôi và tôi đang phục vụ cho những xí nghiệp như cậu.” Lời nói của Địch Văn Khởi vô cùng khách khí
“Chủ yếu là nhờ có sự làm việc không mệt mỏi của quan phụ mẫu như ông còn tôi cũng chỉ làm được chút việc nhỏ mà thôi” Lục Tam Phong nói chuyện vô cùng cẩn thận, sau đó hai người cùng ngồi xuống bưng lên một tách trà được đặt trên bàn, Địch Văn Khởi nhìn Lục Tam Phong nói: "Nghe nói Điện tử Thủy Hoàng và Vĩnh Xuy Logistic đang náo không mấy vui vẻ?” Lục Tam Phong có chút ngoài ý muốn nhìn ông ta một cái, nói: “Tin tức của ông thật sự rất nhanh, so với tôi thì mạnh hơn một chút, tôi cũng đã nói với anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn giả vờ như không biết."
“Lục tổng, làm kinh doanh thì hòa khí sẽ phát tài nha, làm gì phải náo đến bế tắc như vậy? Tất cả mọi người đều đóng góp vào nền kinh tế của thành phố, đều là người một nhà.”
Người một nhà? Lục Phong giống như nghe ra được điều gì, ánh mắt bắt đầu đánh giá thị trưởng Địch này, cổ tay ông ta đeo một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin chói mắt như vậy, hiện tại cũng không có Internet, ông ta cũng không ngại đeo, chiếc thắt lưng bên hông là của Kim Lợi, cách ăn mặc của ông ta còn đắt hơn cả Lục Tam Phong.


Lục Tam Phong ở đây cũng được mấy năm cũng đã giao tiếp với rất nhiều thị chính, vị thị trưởng này căn bản không có gì để làm, muốn đẩy mạnh bất kì chuyện gì cũng đều là ẩn hình làm.

Cõ rất nhiều lãnh đạo giống như Địch Văn Khởi, đến một địa phương đôi ba năm mãi cho đến lúc đi rồi thì người dân địa phương cũng không biết từng có một người như vậy tồn tại.

Trên cơ bản đó đều là kế hoạch của Hoàng Hữu Danh, ông ta quay đầu liền giao cho phó thị trưởng đi làm, tự mình còn đặt danh hiệu gì mà tổ trưởng của tổ, nhưng người của ông ta lại có quan hệ rộng, yêu thích những bữa tiệc và có rất nhiều người nịnh hót.” Không phải một nhà Vĩnh Cương Logistic mà là ba nhà Vĩnh Xuy, Kim Xuy, Thiên Xuy, ba anh em Hác gia trong ngành Logistic của thành phố đã làm ác nhiều năm, ngành Logistic hỗn loạn không chịu nổi bọn họ là người khởi xướng, bây giờ lại trực tiếp nuôi dưỡng dân xã hội nhàn tản tiến hành uy hiếp nhân thân.” Lục Tam Phong nói với ông ta: “Một xí nghiệp như vậy chắc chắn là khối u ác tính của ngành sản xuất cần được sớm ngày loại bỏ đi.”
Địch Văn Khởi có chút không vui, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Lục tổng cậu không thể tự cản đường kiếm tiền của mình, cậu nói như vậy người ta cũng chỉ cãi nhau với cậu mà thôi, cần gì phải khắt khe như vậy? Mọi người đều là người một nhà cả, tôi cảm thấy cậu thành lập Ong Vàng Logistic thật sự là điều không cần thiết, như vậy đi hôm nào cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm, Thủy Hoàng điện tử và Vĩnh Xuy Logistic cùng nhau nói chuyện đạt được sự hợp tác, vậy không phải đối bên cùng có lợi sao?”
Lục Phong nghe như vậy, trong lòng gần như đã muốn hiểu được mọi chuyện, nói: “Nếu có thể hợp tác, tôi cũng sẽ không tự mình xây dựng Ong Vàng Logistisc, bởi vì ba công ty này hoàn toàn không có khả năng hợp tác được, ông cũng không cần bắt buộc phải bảo vệ anh ta như vậy, thậm chí là giúp hắn làm ăn, để cho ông ngồi vào vị trí này là muốn ông giúp đỡ những người tốt như chúng tôi làm ăn chứ không phải giúp những kẻ xấu.”
“Lục Tam Phong!” Địch Văn Khởi đột nhiên nổi giận dùng tay đập bàn nước trà cũng theo chén trà rung lắc mà văng ra, ông ta quát lớn về phía Lục Tam Phong: “Thế giới này chỉ có xoay quanh cậu thôi sao? Hai năm qua cậu dựa vào ai thì trong lòng cậu tự biết rõ, tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu cậu lại không nghe, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Không khách khí?” Lục Tam Phong không hề hoảng sợ nói với ông ta: “Con người tôi muốn hợp tác với ai cũng sẽ biết nhìn người, có vài người tôi đã sớm nhìn ra là xài không được chuyện sụp đổ cũng sẽ xảy ra sớm hay muộn cũng mà thôi, tôi cũng khuyên ông một câu đừng muốn kéo bè kéo cánh đến lôi kéo tôi, tôi là một thương nhân đối với loại khối u ác tính cho ngành sản xuất này, tôi nhìn không vừa mắt.”
“Khối u ác tính của ngành sản xuất?” Địch Văn Khởi cười chế giễu, chắp hai tay ra phía sau lại hỏi về phía Lục Tam Phong: “Cái gì gọi là khối u ác tính của ngành sản xuất? Tôi nói người nào là khối u ác tính của ngành sản xuất thì chính là người đó, thế giới này không có bất kì ai không thể rời khỏi ai, một cái Điện tử Thủy Hoàng nhỏ nhoi không thể ảnh hưởng đến bố cục chung của thành phố, không cần bày ra vẻ tự cao tự đại ở trước mặt tôi, một câu có thể cho cậu đi lên thì một câu cũng có thể kéo cậu xuống dưới!”
Lục Tam Phong cũng đứng lên, nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “Uy quan thật lớn nha, sợ là ông cũng mặc chung một chiếc quần với ba anh em Hác gia đi, trách không được bọn họ lại hung dữ như vậy, không có chuyện gì mà bọn họ không dám làm ra, hóa ra dây xích chó đang ở trong tay của ông, Điện tử Thủy Hoàng không dựa vào thị chính mà hoàn toàn dựa vào thị trường, càng không phải là công ty nhà nước, không phải ông muốn nói được là được, nói không được là không được.”

"Đương nhiên, nếu ông muốn tìm một cái cớ để niêm phong, tất nhiên là có thể, đây là quyền lực của ông, nhưng tôi muốn nói rằng Logistic chính là mạch máu của một xí nghiệp thật thể, Điện tử Thủy Hoàng không có khả năng làm được, càng không thể để cho một xí nghiệp như Vĩnh Xuy Logistic đến làm.

Nếu như nói không phải người một nhà thì phải xử lý, vậy thì tôi rất vui vẻ đấu một trận.” Lục Tam Phong nói xong nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, nói: “Điện tử Thủy Hoàng của bây giờ, không phải một tiểu lãnh đạo như ông có thể thao túng được.”
Nói xong, Lục Tam Phong quay đầu rời đi để lại Địch Văn Khởi sắc mặt khó coi đến cực điểm, ông ta chưa từng nghĩ đến một cái Lục Tam Phong lại có thể khó đối phó đến như vậy, vốn dĩ nghĩ muốn thuận tay lôi kéo một phen, Lục Tam Phong sẽ thuận thế mà đến đây.

Nếu Điện tử Thủy Hoàng chỉ là một xí nghiệp của thành phố vậy thì khi đối diện với những lãnh đạo của địa phương ắt phải là một bộ dáng khúm núm, bởi vì nếu muốn phát triển ở địa phương thì phải nhìn sắc mặt của họ.

Nhưng mà Lục Tam Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cho Điện tử Thủy


.