**********
Lục Tam Phong thấy cửa có người đi vào, nhân viên bảo vệ đang chặn đám người đó lại, đó rõ ràng chính là đồng bọn với nhóm người này.
Lục Tam Phong hét lớn với nhân viên bảo vệ: “Này dừng lại, cứ để cho bọn họ vào!"
Bảo vệ mở cửa ra, hơn hai mươi người xông vào, xen lẫn trong đó là ông chủ nhỏ của công ty hậu cần ký hợp đồng với Logistics Ong Vàng.
Một đám người đứng chật kín chỗ này, ước chừng có hơn năm mươi người.
Một ông chủ bị người phía sau đá cho một cái, ông ta loạng choạng đi tới nhìn Lục Tam Phong nói: "Anh Lục, tôi...!Tôi muốn chấm dứt hợp đồng.
Chúng tôi không làm nữa”.
Trong lúc nói chuyện nước mắt của người đàn ông này chực trào ra, điêu này cho thấy những người này đã gây áp lực lên ông ta như thế nào.
Lục Tam Phong nhìn người tên An Nam Giang rồi hỏi: "Bọn họ uy hiếp anh hå?"
An Nam Giang sao dám nói ra chứ.
Sau khi ra khỏi cánh cửa này, nếu muốn sống yên ổn thì bọn họ phải học cách im lặng, ai có thể chịu được cuộc sống mà mỗi ngày đều bị xã hội đen quấy rối chứ?
Anh ta nhìn Lục Tam Phong với vẻ mặt gần như muốn khóc, như thể anh ta đang nói với Lục Tam Phong, mau nhanh kết thúc hợp đồng đi, anh ta không muốn dính líu đến mấy chuyện này nữa.
“Anh tên là gì?”, Lục Tam Phong nhìn về phía một tên lưu manh có vẻ như là người đứng đầu rồi hỏi.
“Tôi là anh Bá!”, Anh Bá nhìn chằm chẳm vào khuôn mặt có phần giễu cợt của Lục Tam Phong.
“Quả thật tên giống như người!”,
Lục Tam Phong nói xong tiến lên một bước, anh nhìn chằm chằm vào anh ta rồi nói: “Hác Trung Hưng bảo anh tới hả? Tôi còn chưa tìm anh ta mà anh ta đã dám tới khiêu khích tôi như vậy rồi.
Anh dám đến tìm tôi thì đúng là phải khâm phục lòng dũng cảm của anh đấy.
Anh biết nhà máy này có bao nhiêu người không? Có hai mươi bảy nghìn người, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ có thể nhấn chìm anh đấy”.
Ánh mắt anh Bá hơi thay đổi, nếu nói không sợ thì là giả, vì dù sao đây cũng là địa bàn của Lục Tam Phong.
Nhưng nỗi sợ hãi của anh ta chỉ thoáng qua, giây tiếp theo anh ta đã nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong: "Anh thử động vào tôi đi, anh thật sự cho rằng tôi chẳng có gì sao? Anh chỉ là doanh nhân thôi mà thật sự cho rằng bản thân là ông to bà lớn hả?"
"Anh làm gì vậy? Thử động vào tôi thử xem!"
"Dùng nắm đấm xem nào!" Lục Tam Phong không lên tiếng, nhưng những người bên dưới không thể chịu đựng được nữa mà xông lên hò hét.
"Chúng tôi đến đây là để chấm dứt hợp đồng.
Nếu giám đốc Lục muốn làm gì thì cứ gọi người đến đây để tôi xem sức ảnh hưởng của anh thế nào.
Tôi nói thẳng cho anh biết, nếu hôm nay tôi ra ngoài an toàn thì anh cứ nên cẩn thận thì hơn", anh Bá cười nói với vẻ mặt khinh thường, sau đó anh ta nhổ một ngụm về phía mặt đất rồi nói: "Rác rưởi!"
Sắc mặt Lục Tam Phong trở nên âm trầm, tất cả biểu cảm trên mặt anh đều bị Hác Trung Hưng đang ngồi trong chiếc ô tô màu đen bên ngoài nhà máy dùng kính viễn vọng nhìn thấy.
“Anh, để em xem với!”, Hác Phong Hợp ngồi sang một bên nói: “Thế nào rồi?"
"Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.
Anh có thể cảm thấy rằng cậu ta không thể kìm chế được nữa rồi.
Nếu bị ai đó khiêu khích ngay trong chính nhà máy của mình thì chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được", Hác Trung Hưng đặt ống nhòm xuống rồi nói: "Chỉ cần cậu ta dám ra tay thì anh sẽ báo cảnh sát ngay.
Cậu ta mà bị bắt thì anh sẽ có cách để cậu ta đi tù một hai năm”.
"Anh hai, đã lân la được quan hệ chưa? Nghe nói quan hệ giữa Lục Tam Phong và Hoàng Hữu Danh không bình thường đâu", Hác Phong Hợp nhắc nhở.
“Có tin tức nói là ông ta sắp chuyển đi rồi”, Hác Trung Hưng dựa vào vị trí nói: “Bên chúng ta mới là doanh nghiệp kinh doanh tiêu thụ chạy nhất, hiểu không?
Lúc này đừng nói đến Lục Tam Phong, mà ngay cả Trương Phượng Tiên cũng trầm mặt xuống, Lục Tam Phong nhìn chằm chằm anh Bá, sau đó anh chợt quát to: "Gọi người!”
Một nhóm giám đốc điều hành xung quanh anh cũng lập tức hét lên.
"Để giám đốc Lý gọi tất cả mọi người của bộ phận an ninh tới".
"Đi gọi mọi người ở bộ phận dịch vụ bán hàng, mang theo cờ lê đến đây!"
"Gọi người, gọi người!”
Tiếng nói vang lên từ mọi hướng, có người chạy nhanh về phía xưởng sản xuất, anh Bá hơi hoảng hốt trong giây lát, anh ta chưa bao giờ trải qua sự chênh lệch về số lượng người lớn như vậy, chưa nói đến cờ lê, mà còn có cả ống thép và tua vít nữa.
Hơn nữa là có quản lý còn nhờ người mở máy ép mấy trăm tấn.
Giống như bọn họ sẽ kéo những người này vào dây chuyền lắp ráp vậy.
Mọi người ở đây đều vô cùng khiếp sợ.
Những người khác xung quanh anh Bá đều tái mặt ngay lập tức.
Lục Tam Phong thấy bọn họ sợ hãi như vậy, nhưng vẫn không có rút lui thì trong lòng hiện lên nghi ngờ.
Đầu óc thầm xoay chuyển, một người như Hác Trung Hưng không thể không biết được kết quả của việc đem người đến khiêu khích địa bàn của anh được.
Anh Bá nhìn không giống như kiểu đầu óc ngu si cho lắm.
Anh ta rõ ràng biết rằng ở đây sẽ bị đánh, nhưng anh ta vẫn tiếp tục khiêu khích, điều này chỉ có thể giải thích một điều.
Trong lòng Lục Tam Phong thầm bừng tỉnh, anh hét lớn lên với đám người: "Đừng gọi ai ra ngoài, tôi tự mình giải quyết".
Anh Bá nghe Lục Tam Phong đột nhiên nói thế thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta không sợ công nhân với đám cơ lê búa biếc gì đó.
Anh ta chỉ sợ mấy cái máy ép hàng trăm tấn thôi.
Hác Trung Hưng bên ngoài xí nghiệp cũng không biết chuyện này, mà chỉ nhanh chóng gọi cảnh sát.
Anh Bá cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy không ổn, thế nên không khỏi khiêu khích nói: "Anh Lục sự rồi à, không phải anh rất kiêu ngạo sao? Gọi hơn hai mươi ngàn người của anh ra đây xem nào”.
Lục Tam Phong thu hồi nụ cười, sau đó dịu dàng nhìn anh ta: "Đừng lo lắng, tôi mời mọi người ăn cơm được không?"
Mời ăn cơm?
“Đưa mọi người đến nhà ăn, mời họ ăn tối, và để họ cảm nhận được sự nhiệt tình của công ty chúng ta”, Lục Tam Phong ra lệnh cho vài người giám sát.
Cả trăm người kéo đến, hai bên xô đẩy nhau đi vào trong nhà ăn, nhóm anh Bá chống cự lại, nhưng lại bị đá đấm hai ba cái, khổ hết chỗ nói.
Trương Phượng Tiên có chút nghi ngờ nhìn Lục Tam Phong: "Đây không phải là phong cách làm việc của anh”.
“Nhất định phải thay đổi phong cách, nếu không rất dễ bị mắc bẫy, nơi này có không ít chuyện đâu”, Lục Tam Phong nói xong đi về phía nhà ăn.
“Vậy đãi họ ăn tối không phải có chút khách sáo sao?”, Dương Khanh không khỏi nói.
“Khách sáo?”, Lục Tam Phong cười với anh ta: “Đi rồi biết”.
Trong nhà ăn kê một bàn mười người, Lục Tam Phong bước vào rồi nói với người phụ trách nhà ăn: "Mang cơm lên, mỗi người hai suất cơm.
Ăn không hết không được đi."
Hai suất mỗi người?
Anh Bá ngây ngốc, đây không phải là muốn giết người sao?
Một đĩa cơm lớn bưng lên, người nọ đưa ra một đôi đũa, Lục Tam Phong nhìn chằm chằm người đó rồi nói: "Ăn đi, tôi mời anh ăn cơm, anh không cho tôi mặt mũi đúng không?"
Anh Bá nhìn nồi cơm trước mặt, mời ăn thật sao.
“Người đâu, tới giúp anh ta ăn cơm, quan tâm kỹ một chút!”, Lục Tam Phong thấp giọng hồ.
Dương Khanh đứng sang một bên, anh ta nhìn thấy một quản lý đang giơ tay nắm tóc Anh Bá, sau đó nhét cơm vào, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự khác biệt giữa doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp nhà nước.
Doanh nghiệp nhà nước có ban lãnh đạo là lớn nhất, nhưng doanh nghiệp tư nhân thì ông chủ lớn nhất, quyền lực này đôi khi có thể sánh ngang với các hoàng đế thời xưa.
Chưa đầy mười phút, ba chiếc xe cảnh sát bấm còi dừng trước cổng nhà máy điện tử Thủy Hoàn, Hác Trung Hưng bước xuống xe rồi nói: "Người của tôi bị kéo vào trong, bọn họ đang bị đánh, nhanh lên, nếu không tất cả sẽ chết mất.
Lục Tam Phong muốn giết người”.
“Mở cửa!”, Một người đàn ông trung niên gọi nhân viên bảo vệ.
Sau khi cửa được mở ra thì Hác Trung Hưng hỏi nhân viên bảo vệ: "Mọi người ở đâu? Anh đưa họ đi đâu rồi?"
“Anh Lục nói đưa họ đi ăn tối”, Nhân viên bảo vệ đáp.
“Ăn tối?” Người cảnh sát dẫn đầu sửng sốt nhìn Hác Trung Hưng: “Không phải nói đánh nhau sao?
“Tôi...tôi không biết, anh đi xem thử đi.” Hác Trung Hưng cảm thấy sự việc phát triển có chút ngoài dự đoán của mình.
Bọn họ cứ thế lái xe đến cửa nhà ăn, một đám người xông vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi sửng sốt, Anh Bá và đám người miệng đầy cơm, có người còn mồm miệng đầy cơm, giống như là nghẹn sắp chết.
"Lục Tam Phong! Cậu làm gì vậy?", Hác Trung Hưng vội vàng hét lớn một tiếng, hỏi: "Cậu làm gì với bọn họ?"
“Mời họ ăn cơm!”, Lục Tam Phong nhìn chằm chằm Hác Trung Hưng rồi nói: “Anh là Hác Trung Hưng của Logistics Vĩnh Xuy đúng không?
“Tôi là Hác Trung Hưng.” Hác Trung Hưng nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt anh ta vô cùng âm trầm: “Anh Lục, anh mời người khác ăn cơm như thể không phải quá đơn giản sao, vậy sao anh không ăn cơm?”
“Đúng thế, tôi đã nói mời mọi người ăn cơm, nếu không có đồ ăn thì ăn không no!”, Lục Tam Phong nửa cười nửa không nói.
"Vậy tại sao lại có hai người vây
.