Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 598: Dốt Nát Là Phúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chú Hồng nâng tay lên, ý hiểu thị đương nhiên phải đồng ý, đáp lại một tiếng, Tú Ngọc Nhi mỉm cười, nói: “Chỉ là cái trong nhà không có lỗ thông gió, còn mấy chai bia, mọi người cùng nhau uống” Cứ như vậy, mặt trời lặn, mỗi nhà đều nghi ngút khỏi bếp, Giang Hiểu Nghi trở về nhà, hướng dẫn Chu Nhan dọn bàn ra ngoài, nói với Trương Phượng Tiên: “Phượng Tiên, nếu không còn công việc gì thì chúng ta hãy dọn ra ngoài ăn với nhau.”
“Làm sao tôi có thể dọn bàn ra ngoài?” Trương Phượng Tiên tự hỏi.

“Chú Hồng nói con hẻm cùng nhau tụ tập, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Giang Hiểu Nghi đi tới chỗ Lục Tam Phong, đưa tay ra vuốt lưng anh nói: “Vợ chồng Trần Hàn Sơn cứ bắt nạt em."
“Sao lại bắt nạt em?” Lục Tam Phong nhìn cô nói: "Đừng quan tâm người ta nói gì, giữ tâm trạng tốt hơn một chút.

"Em không quan tâm đến chuyện đó.

Hiện tại em thấy rất thoải mái.

Em cũng có thể ra ngoài ăn ở và cư xử tốt.” Giang Hiểu Nghi ngồi xuống ghế nói, “Trần Hàn Sơn lớn hơn anh vài tuổi, và anh ta đã thành lập công ty.

Vợ anh ta vô cùng kiêu ngạo, còn chế nhạo em."
Lục Tam Phong nhìn cô có hơi ngạc nhiên, đây là Giang Hiểu Nghi anh biết sao?
Lúc trước Giang Hiểu Nghi sợ gây sự đến chết đi sống lại, cho dù là điều hành nhà máy sản xuất mỹ phẩm cũng không có vẻ cạnh tranh với người khác, nhưng bây giờ lại động viên anh so đo.

“Anh nhìn em làm gì vậy?” Giang Hiểu Nghi thắc mắc.

“Em không sợ có chuyện sao?” Lục Tam Phong cười nói, “Anh cảm thấy được em hơi quá tự tin”
“Em có thể mang thai đứa nhỏ, cũng không ngại đến nhà anh.


Khuôn mặt của Giang Hiểu Nghi tràn đầy tự tin.

“Chị ấy cứ như thể đã thay đổi bản thân vậy.” Trương Phượng Tiên từ bên cạnh nói.

Quả thật, trước đây Giang Hiểu Nghi sống nội tâm hơn, cảm thấy có một hố đen không tên sâu trong tim, nó hút hết mọi thứ vào trong cô, nhưng bây giờ cô vui vẻ hơn, lại còn tỏa nắng khi nở nụ cười.

“Chúng ta đừng tranh chấp với họ làm gì, cứ thoải mái đi.” Lục Tam Phong nói.

Như Lan vui vẻ chạy tới chạy lui, la hét về việc được ra ngoài ăn, con hẻm chật cứng người, giọng nói lanh lảnh của mấy thím xuyên qua ánh hoàng hôn, điểm thêm một làn khói khi mặt trời lặn.

Mùa hè có nhiều muỗi hơn, có một đống lửa đốt lên khiến khỏi đặc hun hút đầu ngõ, đủ thứ món ăn được bưng lên, một đám người dân tụ tập tán gẫu chuyện lớn, từ quốc tế đến tỉnh lẻ, từ khi nói đến đơn vị ở tỉnh, họ nói nhiều vô cùng.

Đối với bữa ăn tối nay, Lục Tam Phong đi ra mang theo bánh kếp và dưa chua, trong ánh sáng yếu ớt lúc chạng vạng, một vài người ngồi xổm nhìn Lục Tam Phong đi ra ngoài.

"Đây là người đàn ông của Giang Hiểu Nghi sao?"
“Không phải là ông chủ sao, còn trẻ như vậy à?” “Vô nghĩa, Giang Hiểu Nghi bao nhiêu tuổi rồi, còn không phải ba mươi, cũng không lớn như vậy.”
Một người đàn ông gầy đứng dậy đi tới nói với Lục Tam Phong: “Anh là người đàn ông của Hiểu Nghi sao?”
“Vâng, tôi tên là Lục Tam Phong Lục Tam Phong nói, đặt bánh kếp lên bàn và nói: “Nào, ăn thử bánh kếp đi, bánh kếp của dì Lưu rất ngon.”
“Đừng lo, đến đây hút điếu thuốc đi!” Đang nói chuyện thì một điếu thuốc đặt ra trước mắt anh, Lục Tam Phong chộp lấy điếu thuốc nói: “Tôi đã lâu không hút thuốc, tôi bỏ thuốc rồi.”
Trong con hẻm này có khoảng ba mươi người, cso cả đàn ông và phụ nữ, già trẻ lớn bé, trời đã nhá nhem tối, trước cửa một ngôi nhà treo ngọn đèn vàng mờ, ngọn lửa cũng sáng lên bập bùng, vài đứa trẻ lôi mấy thanh gỗ cháy ra chơi đùa.

Sau đó còn bị người lớn mång.

“Tú Ngọc Nhi, để chồng cô ra đây ăn đi.” Dì hai hét lên.


Một lúc sau, một người đàn ông trạc ba mươi bước ra, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, dáng người không cứng cáp, ăn mặc giản dị, như một người giàu có, trên tay cầm vài chai rượu.

“Đến, tới, ngồi đây, chúng ta cùng mọi người ngồi xuống.

Chú Hồng chào hỏi.

Trần Hàn Sơn đi tới, liếc nhìn chỗ ngồi hơi chật chội, đặt tay lên vai Lục Tam Phong, kéo sang một bên.

Lục Tam Phong suýt nữa bị người dùng ghế đẩu đẩy ngã, vội vàng Trần qua một bên.

“Không sao đâu, mọi người sát lại cho chú Hồng một chỗ rộng rãi hơn.” Trần Hàn Sơn ngồi xuống nhìn Lục Tam Phong một cái, hỏi:
“Anh là người của Hiểu Nghi phải không?”
“Xin chào!” Lục Tam Phong lễ phép nói.

"Đừng nhìn Hiểu Nghi mới chuyển đến đây không lâu mà không biết, cô ấy nói với tất cả những người trong hẻm.

Cô ấy thường nhắc đến anh, nói anh làm ăn lớn bên ngoài, nghe nói anh còn có trăm triệu đô la?” Trần Hàn Sơn hỏi nhẹ.

“Không có đâu.” Lục Tam Phong không muốn nói nhiều, hiện tại sợ nói chuyện công ty, chắc chắn sau này các sẽ có nhiều người liên lạc đến, anh lại muốn đến gần cho nên cũng dứt khoát dấu đi, sợ sẽ có lúc từ chối mọi người.

"Chúng tôi đều là những doanh nghiệp nhỏ, và chúng tôi cũng chưa tiếp xúc với các sếp lớn.


Tôi không biết làm thế nào để thực hiện các giao dịch hàng trăm triệu đô như của anh?", Trần Hàn Sơn tỏ ra khá miễn cưỡng.

Anh ta cho rằng Giang Hiểu Nghi nhất định đã nói quá, tài sản mấy trăm triệu lớn như vậy, người như thế ở trong con hẻm này còn có thể trả tiền sao?
Hơn nữa, Lục Tam Phong vẫn còn nhỏ như vậy, không có phong thái của một ông chủ, những ông chủ lớn mà anh ta tưởng tượng đều theo nhóm, sau lưng còn có một đám trẻ con, tuyệt đối tránh xa người lạ.

“Nếu không chúng ta đừng nói chuyện công việc, công việc gần đây rất đau đầu” Lục Tam Phong đương nhiên nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì, liền mỉm cười: “Làm ăn là vậy đó, ra ngoài phải thoải mái hơn một chút.”
Trần Hàn Sơn mỉm cười.

Anh ta đứng dậy, mở rượu rót lên cốc của chú Hồng rồi nói: “Chú có tửu lượng tốt nhất con hẻm này, trước đây tôi còn nhỏ tuổi, bây giờ cũng không quên được.

Mấy chục năm rồi, tôi vẫn luôn yêu quý và kính trọng chú, chúc chủ sức khoẻ dồi dào."
"Đứa trẻ này!” Chú Hồng nghe vậy thì vui vẻ cười nói.

“Nhưng anh Trần vẫn là người có triển vọng nhất trong số những người trẻ tuổi trong hẻm chúng ta” Một người chú khác khen ngợi.

“Không, anh Lục giỏi hơn tôi rất nhiều.” Trần Hàn Sơn tiếp chuyện và nói: “Năm nay đã gần hết rồi, nói chung là năm nay rất tốt, nên tôi cũng đã kiếm được rất nhiều!”
“Rất nhiều là bao nhiêu?” “Năm trăm triệu đô la!”
“Ồ, thật tuyệt vời, lại đây, Hàn Sơn, tôi kính anh một ly."
Trần Hàn Sơn uống một lỵ, Tú Ngọc Nhi ngồi bên cạnh anh ta và ăn uống, trò chuyện với một nhóm phụ nữ, nét mặt của cô ta hiện lên hai chữ mãn nguyện, được thể hiện một cách chân thực và sinh động.

“Lục Tam Phong, anh bận rộn hơn nửa năm rồi, anh kiếm được bao nhiêu?” Tú Ngọc Nhi cố ý hỏi.

“Tôi?” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút nói: “Tôi còn không bằng nửa phần mười của chồng cô.” Mọi người phá lên cười, Trần Hàn Sơn nhân cơ hội này nói: “Anh có đang kinh doanh gì không?”
“Buôn bán thì lãi ít, không nói ra vì tất cả đều là nước mắt cay đắng” Lục Tam Phong xua tay không muốn nói thêm.

Trương Phượng Tiên đang ăn ở bên cạnh, nói nhỏ với Giang Hiểu Nghi: "Chị yêu cầu anh ấy cho chị mặt mũi, nhưng anh ấy không làm."

"Anh ấy cứ như thế này, chị cũng sợ rằng người khác sẽ phát hiện ra một mối quan hệ khác.

Chị cũng cầu xin anh ấy làm một điều gì đó.” Giang Hiểu Nghi vẫn biết về Lục Tam Phong.

Anh chỉ giả nghèo khi gặp người bình thường, và chiến đấu chống lại khi gặp người giàu.

Không nói đến Lục Tam Phong, Giang Hiểu Nghi bây giờ rất sợ phô trương sự giàu có, khi về nhà trong dịp Tết Nguyên Đán, bên trong có ba tầng, bên ngoài là ba tầng, nếu không giúp thì chỉ có vậy thôi.

“Uống một ly thôi!” Trần Hàn Sơn nâng ly và nói.

Mọi người chạm cốc, Trần Hàn Sơn đề nghị: "Cho chủ Hồng nói vài câu với mọi người, mọi người vỗ tay nhé.”
Chú Hồng đứng dậy hằng giọng, với thái độ kỳ cựu và nói trước những tràng pháo tay thưa thớt tại hiện trường: "Ừm...!cái đó.

"
"Mọi người tập hợp lại với nhau, đó là duyên số.

Tuy rằng con hẻm này không thuộc về cộng đồng nhân viên, nhưng chúng ta phải dựa vào cộng đồng nhân viên bưu điện.

Chúng ta đoàn kết, đồng tâm hiệp lực."
"Tương thân tương ái, tôi phải làm tốt vệ sinh, nề nếp gia phong, tình làng, nghĩa xóm.

Phải làm ba việc, phải sống hòa thuận, phải đoàn kết, phải...!Ừm...!tương thân tương ai!” Ông ta ẫn đầu trong tiếng vỗ tay.



.