Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 589: Ý Nghĩ Giết Người Của Tô Ái Linh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bà mở mồm ra là người đứng sau tôi, xem ra bà thực sự đã xác định được người đứng sau tôi rồi?" Lục Tam Phong đi chầm chậm nói”Vậy thì bà có thể nói chuyện trực tiếp với người đứng sau lưng tôi, đừng ở đây tính toán với con cờ như tôi nữa, còn nữa, có thể vào được hội đồng quả trị đối với tôi đã đủ rồi.”
Tổng giám đốc Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, cố gắng nhìn ra được điều gì đó trong mắt anh.

Trong số những đối phương mà bà ta nghi ngờ, có ba ngân hàng có thể ra tay với bà ta, cũng có thể là tư bản quốc tế tiến hành áp chế bà ta, ví dụ như quỹ Tiger, quỹ Morgan...!
Ngoài ra, còn có một đối tượng nghi vấn khác, đó là Hồng Quảng, nhưng tổng giám đốc Trần không tin đó là Hồng Quảng, nếu lúc này ngài Phùng ở đâu đó có suy nghĩ muốn làm những chuyện này, vậy thì tính mạng của bà ta sắp không giữ được rồi, về phần Phùng Chính Anh, miệng còn hội sữa không đáng để tâm!
Nhưng bà ta nhận được tin Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh cùng nhau đến Chứng khoán Khải Đức mở tài khoản, nhất thời bà ta cũng không biết là thật hay giả, điều quan trọng nhất bây giờ là thu phục được các cổ đông khác.

Bà ta phải hoàn thành tốt công việc của mình trước, cho dù lần sau không chọn bà ta, lần sau nữa cơ bản cũng là bà ta.

Thời gian hai năm, cũng coi như là thời gian dành cho cuộc sống sau khi được nghỉ hưu.

Mọi người vào phòng họp đều tìm chỗ ngồi, Lục Tam Phong cũng tìm chỗ ngồi xuống, tấm biển trước mặt có ghi bốn chữ tư bản Bão Táp, Lục Tam Phong hôm nay thay mặt cho tư bản Bão Táp có mặt ở đây.

Khi lượng người đến đông đủ, thư ký hội đồng quản trị ngồi xuống nói:"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra với tư bản Trần Thị trong khoảng thời gian gần đây.

Hội đồng quản trị đã thay đổi rất nhiều.

Một số cổ đông không còn đầu tư vào tư bản Trần Thị do những lý do cá nhân, nhưng những người khác lại nhìn trúng vào tương lai của tư bản Trần Thị, sẵn sàng cùng nhau tiến xa hơn.”
"Hội đồng quản trị triệu tập cổ đông, tư bản Bão Táp, căn cứ theo quy định của Hội đồng quản trị, tổ chức theo quy định, bây giờ chính thức bắt đầu, Xin mời anh Lục người đại diện cho tư bản Bão Táp làm người triệu tập hội nghị." Thư ký của Hội đồng quản trị nhìn về phía Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong hằng giọng, nói: ”Là một thành viên của nhà đầu tư vừa gia nhập tư bản Trần Thị, vừa mới gia nhập đã mởi cuộc họp cổ đông, có phần đường đột, nếu như phân đúng ra, tôi đây không phải là gây ra một khoản thiệt hại."
Tất cả mọi người đều cười nhạo, người là làm cho tư bản Trần Thị thay đổi đến nghiêng trời đổ đất cũng là anh bây giờ, bây giờ gây thiệt hại rồi, sao nói chuyện lại nghe như đang châm chọc người khác vậy?
"Đóng cửa lại, mọi người đều là người một nhà, có chung lợi ích.

Cách đây một thời gian, tôi đã phát động một làn sóng tấn công tư bản Trần Thị.


Tôi nghĩ đây không chỉ là không phải hận thù, mà còn là ân tình, bởi vì chúng ta là một gia đình.

Toàn bộ sức công kích của tôi chỉ coi như là một lần rèn luyện!”
"Thử nghĩ xem, nếu bây giờ tôi không ngồi đây thì kết quả sẽ ra sao? Đây là một hồi chuông cảnh tỉnh!"
Lục Tam Phong nhìn mọi người có mặt với vẻ mặt lo lắng, rất nhiều cổ đồng đều không nói nên lời, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy Lục Tam Phong nói đúng, nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nó giống như ai đó đến và đánh cho mình một trận, sau đó buộc bạn phải nhận anh ta là ba nuôi, nếu không chịu nổi những trận đòn, thì phải nhận là ba nuôi, kết quả giống như người này bỏ qua những chuyện cũ, nói với bạn, may mà là tôi, chúng ta là người một nhà, tôi là đang rèn luyện cho bạn.

"Từ vụ việc này, có một vấn đề nổi lên, đó là khả năng chống chịu rủi ro quá kém.

Một khi ai đó bán khống giá thị trường và chớp lấy cơ hội mua với giá thấp thì đó là chuyện rất khủng khiếp.

Người chịu trách nhiệm chính đối với vấn đề này chính là chủ tịch điều hành hiện tại, tổng giám đốc Trần!”
Lục Tam Phong nhìn về phía tổng giám đốc Trần nói:”Tôi mở cuộc hợp hội đồng chính là vì một chuyện, để bãi chức của bà!"
Mọi người đều đã nắm chắc trong lòng về vấn đề này, họ hướng mắt về tổng giám đốc Trần.

Tổng giám đốc Trần dựa vào ghế, nói:”Tôi thành lập tập đoàn tư bản Trần Thị.

Kể từ khi rót vốn đầu tiên là 318 tỷ, trên chặng đường đi đã thu hút rất nhiều cổ đông lớn khác nhau.

Các cổ đông lớn, tỷ suất lợi nhuận trên vốn đầu tư của công ty đã tăng qua từng năm, và những thành tựu nổi bật đã đạt được trong nhiều lĩnh vực tài chính như quỹ, quản lý tài sản, kế toán cho các công ty và hỗ trợ niêm yết.

Đặc biệt năm ngoái, với sự cải thiện mạnh mẽ để đầu tư mạo hiểm.


Đã đầu tư vào 29 công ty với hơn 300 tỷ tiền mặt, và hiện có một số công ty thực hiện vòng tài trợ thứ hai."
"Cho dù đó là báo cáo tài chính của năm ngoái hay báo cáo tài chính của những năm trước, công ty do tôi quản lý đều đem lại lợi nhuận xứng đáng với mỗi một đồng tiền mà các vị cổ đông đầu tư vào, muốn đuổi tôi đi?", Tổng giám đốc Trần cả người khí thế bức người, hét lớn:”Tập đoàn tư bản Trần Thị không do tôi quản lý, thì còn gọi gì là tập đoàn tư bản Trần Thị nữa? Đổi tên thành tư bản Lục Thị đi cho rồi.”
Mọi người trong phòng nhìn nhau.

Tổng giám đốc Trần quả thực đã làm rất tốt, bà ta không hiểu rõ lắm về lĩnh vực chuyên môn.

Giá trị lớn nhất của bà ta có là các mối quan hệ cá nhân, cần tiền, cần quan hệ bà ta đều có thể tìm được, những chuyện làm tốt cũng không ít.

Ngoài ra, tổng giám đốc Trần còn yêu cầu mức lương hàng năm, mức lương hàng năm của bà ta đã cao tới 15 tỷ rồi, là mức lương của chủ tịch vận hành cao nhất trong giới tài chính.

Bà ta cũng rất hống hách, luôn là nói một là một hai là hai, đối với các cổ động đều là chửi như tát nước, đây cũng không phải là chuyện một hai lần.

Một người đàn ông ngoài bốn mươi họ một tiếng, rồi lên tiếng trước:”Tôi cảm thấy, không thể dùng công lao trước đó để chống đỡ cho hiện tại, chuyện gì ra chuyện đó, tổng giám đốc Trần đã nắm giữ công ty nhiều năm, hiện tại doanh nghiệp đã lớn mạnh, cũng nên để người sau có cơ hội đi?”
Người đàn ông ăn nói rất tế nhị.

"Tôi cũng cảm thấy tổng giám đốc Tiêu đúng.

Tổng giám đốc Trần phải nghỉ hưu thôi.

Đã đến lúc phải đào tạo người kế thừa.

Nếu không, lúc đến cuối năm, chúng ta chọn một người đứng lên.

Tổng giám đốc Trần khi nào rảnh, thì chỉ điểm cho người đó, người đó nếu như không được, đương nhiên cần bà tiếp tục chủ trì đại cục."

Mọi người đều gật đầu đồng ý, đây là cách tốt nhất.

Tổng giám đốc Trần liếc nhìn Lục Tam Phong, nói:”Được rồi, tôi đồng ý.

Nhưng nếu đã như vậy, yêu cầu của tôi là, người được chọn có thể là giám đốc chuyên nghiệp, cũng có thể là thành viên của hội đồng quản trị, nhưng có một yêu cầu, đó chính là đã gia nhập vào hội đồng quả trị không dưới hai năm."
Những điều kiện này rõ ràng là dùng để hạn chế Lữ Phong.

Lục Tam Phong cười nói:”Tổng giám đốc Trần, bà không cần phải lo lắng chuyện đó.

Công ty của tôi vẫn còn quá nhiều chuyện bận rộn, không rảnh để quan tâm tới tư bản Trần Thị."
"Sớm làm tốt công tác phòng bị là tốt!"
“Mọi người đồng ý không?” Thư ký hội đồng quản trị hỏi.

Sau đó biểu quyết giơ tay đã sớm đạt đến 50%.

Lục Tam Phong có chút lo lắng, giơ tay biểu quyết phản đối, tán thành và không tán thành về cơ bản đều gần bằng nhau, chỉ còn có một cổ đông mới chưa phát biểu ý kiến, là một người đàn ông đeo kính rất nhã nhặn.

Người đó nằm hơn 15% cổ phần, ngoài Lục Tam Phong, anh ta là người thứ hai lọt vào hội đồng quản trị của tư bản Trần Thị trong thời kỳ náo loạn vừa qua, thậm chí nhiều người còn cho rằng Lục Tam Phong đang bao che cho người này.

“Tôi phản đối!” Người đàn ông bỏ phiếu phản đối.

"Chuyện này tiếp tục thảo luận lại, số người tán thành và không tán thành đều gần bằng nhau.

Vì sự phát triển của công ty, tôi mong mọi người sẽ suy nghĩ và trao đổi riêng nhiều hơn, và đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu."
Hội đồng này đã thảo luận về hướng phát triển của nửa năm sau, đặc biệt là trường hợp như của Lục Tam Phong nếu lần nữa tái diễn thì phải làm như thế nào, hội đồng quản trị sửa đổi các rào cản gia nhập, cũng coi như là đề cao hậu quả do sự đột kích của Lục Tam Phong gây ra.

Ra khỏi phòng họp cũng đã gần trưa, tư bản Trần Thị có sắp xếp bữa trưa nhưng Lục Tam Phong chưa ăn, sự việc này rốt cuộc cũng đã kết thúc, ngày hôm qua ngài Phùng gọi điện thoại bảo anh hôm nay đến nhà họ Phùng ăn tối, vừa hay mượn cơ hội này để từ biệt.

Lục Tam Phong nói chuyện điện thoại với Giang Hiểu Nghi mỗi ngày, tâm trí sớm đã trở về nhà rồi, anh cũng muốn quay về rồi.


Khi Lục Tam Phong đến bãi đậu xe, chân trước vừa bước lên xe, tổng giám đốc Trần ở đăng sau cũng bước ra, rồi lên xe, dùng một chân nhấn ga phóng đi, có vẻ như bà ta đối với tư bản Trần Thị không muốn quản nhiều nữa.

“Người phụ nữ này hình như đang giận ai đó.” Lục Tam Phong lẩm bẩm.

Suy đoán của Lục Tam Phong là đúng, Trần Thu Phương đang tức giận với toàn bộ ban hội đồng quản trị, ba ta thành lập công ty, tự mình làm việc chăm chỉ, đám người đầu tư đó chỉ là cầm tiền vào, người nào người nấy đều đề phòng bà ta như đề phòng kẻ trộm.

Trần Thu Phương đối với Lục Tam Phong lại không có oán khí lớn như vậy.

Cô ấy thậm còn càng tức giận hơn, khi các thành viên hội đồng quản trị không lấy tiền đưa cho bà ta để tham gia thị trường chứng oán vào thời điển quan trọng.

Vì mọi người đều không quan tâm công ty sống hay chết, chỉ muốn kiếm tiền, bà ta cũng không muốn chơi nữa.

Ai thích làm gì thì làm!
Trần Thu Phương muốn làm cho bọn họ lo lắng, nửa năm còn lại bà ta không quan tâm đến chuyện gì, đợi những người này tìm đến bà ta, quỳ trước mặt bà ta cầu xin bà ta quay trở về tiếp quản.

Tổng giám đốc Trần trở về biệt thự, Tô Ái Linh vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong, liền sửng sốt khi thấy tổng giám đốc Trần trở lại, liền hỏi:”Chị không tham gia cuộc họp của hội đồng quản trị sao?"
“Đã tham gia xong rồi.” Tổng giám đốc Trần ngồi xuống khu vực thay giày với khuôn mặt u ám.

Tô Ái Linh ngồi xổm xuống giúp bà ta thay giày, quan tâm nói:”Thảo luận rất không vui sao?"
"Không phải là chuyện không vui, mà quả thực không cho chị thể diện.

Dù gì thì cũng chẳng sao cả.

Chị đến cuối năm mới bị cách chức, nhưng nửa năm này cũng không cần đến công ty nữa, em cứ chờ xem đi, không cần đến cuối năm bọn họ sẽ đến cầu xin chị


.