Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 584: Cơn Lốc Tư Bản




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Tam Phong vẫn chưa đáp ứng, chỉ nói sẽ cân nhắc lại rồi cúp điện thoại.

Anh hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, tài sản tốt sẽ không giữ mức giá thấp vĩnh viễn mà cơ hội bắt đáy cũng sẽ không có nhiều.

Thế nhưng không có tiền trong tay thì tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.

Lục Tam Phong có thời gian rảnh bèn gọi điện cho Giang Hiểu Nghi, Như Loan đã nghỉ hè rồi, bên phía Minh Châu cũng đã bố trí thỏa đáng, Trương Phượng Tiên cũng gọi điện đến hỗ trợ thuê phòng xong xuôi rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Ngài Phùng nói với Chấn Toàn Khôn: "Để ý tập đoàn Thuyền Nghiệp một chút, nên nhúng tay vào thì cứ làm, Lục Tam Phong hình như cũng thấy rất hứng thú."
"Cậu ta đang tìm hiểu về thương mại quốc tế, đi trên con đường này vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Hơn nữa trước giờ chưa từng có chuyện xuất khẩu ti vi ra nước ngoài, hiện giờ cậu ta hoàn toàn đều dựa vào đại lý, xem ra người này không có gì nắm chắc trong tay nên vẫn còn lo lắng." Chấn Toàn Khôn phân tích.

"Để cho cậu ta tự xử lý đi, không cần quan tâm nhiều như vậy." Ngài Phùng đứng dậy vươn người rồi đi vào sân.

Ngày hôm sau, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị vẫn tiếp tục trong tình trạng rớt giá, bời vì tập đoàn tư bản Trần thị cần bổ sung sổ sách về nguồn tài chính nên không thể không quăng cổ phiếu trong tay ra để đổi thành tiền mặt, làm cho giá cổ phiếu không tài nào vực lên được.

Mọi người đều đã tê liệt với tình trạng của tập đoàn tư bản Trần thị, chỉ trong thời gian ba ngày mà giá cổ phiếu đã giảm năm mươi phần trăm, thậm chí còn có người đồn đãi Lục Tam Phong đã thăm hỏi với người ở bên trên để khiến cho tập đoàn tư bản Trần thị rút khỏi thị trường.

Thân phận của Lục Tam Phong càng khiến cho mọi người khó bề phỏng đoán.

Trong mắt họ, sau lưng người thanh niên đến từ Đại Lục này chắc chắn có bí mật động trời, bằng không làm sao chỉ một mình anh ta mà có thể đánh bại con cá sấu khổng lồ của giới tài chính khu vực?
Lục Tam Phong không có lòng dạ để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, lại càng không có lòng dạ quan tâm tới những lời mời dự tiệc ùn ùn kéo đến.

Sau khi xuống lầu, anh đi thẳng đến công ty chứng khoán Khải Đức.


Khi đến nơi, anh đi thẳng vào phòng dành cho khách VIP.

Nhân viên công tác bưng một ly trà đến, không lâu sau thì giám đốc đến.

Giám đốc ở đây là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, ông ta tươi cười bước nhanh về phía trước hai bước rồi vươn tay ra:
"Chào tổng giám đốc Lục, để anh chờ lâu rồi.

Tôi là tổng giám đốc của chứng khoán Khải Đức, sau này nếu có chuyện gì thì anh chỉ cần gọi điện tới là được, không cần phải đích thân đến đây."
"Hôm nay tôi đến rút tiền, lúc trước có mượn ở chỗ ông số vốn cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị trị giá ba mươi tỷ, tiền đặt cọc là mười hai tỷ, hôm nay đã đến hạn đổi tiền mặt rồi." Lục Tam Phong nhìn về phía ông ta nói.

"Tổng giám đốc Lục, trên phương diện bán khống này anh quả thật rất lợi hại.

Anh chờ một chút, chúng tôi sẽ quyết toán cho anh ngay.

Chỗ chúng tôi còn hỗ trợ các nghiệp vụ khác, anh có hứng thú tìm hiểu một chút không?" Lúc này ông ta không khác gì một nhân viên nghiệp vụ nhìn về phía Lục Tam Phong.

Hiện nay, sự tồn tại của Lục Tam Phong ở Sông hương tựa như một vị thần trong giới chứng khoán, không ít người nghe theo lời anh ta mà kiếm lời từ việc bán khống cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, đến giờ còn có người mượn cơ hội này mà làm điều tương tự với tập đoàn Thuyền Nghiệp.

Chỉ cần giữ Lục Tam Phong lại chứng khoán Khải Đức, chỉ cần thổi một cơn gió ra bên ngoài liền có thể hấp dẫn tới một lượng vốn lớn rồi.

"Không cần giới thiệu nữa, tôi rút tiền mặt luôn, có thể giải quyết trong hôm nay không?" Lục Tam Phong hỏi.

"Số tiền này anh định rút ra đầu tư cái gì vậy?" Đối phương không cam lòng hỏi.

"Về xây nhà!" Lục Tam Phong nhấp một ngụm trà, tùy tiện đáp lời ông ta.


Giám đốc không nói gì, lời này của anh ta quỷ cũng không tin.

Chắc chắn anh ta muốn đầu tư vào cái khác, thay vì để anh ta đến công ty chứng khoán khác thì không bằng giữ lại đây.

"Chúng tôi có thể cung cấp cho anh một số dịch vụ VIP như thẻ đen ngân hàng, anh có thể lựa chọn một nhân viên nữ của chúng tôi đi chơi cùng anh, phục vụ điện thoại suốt hai mươi tư giờ, chỉ cần anh gọi điện sai bảo thì nhân viên chúng tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành..."
Lục Tam Phong không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này vì tài khoản này là của Phùng Chính Anh, anh ta muốn dùng tài khoản mà Tô Ái Linh phụ trách để làm việc, nếu không sau khi gia nhập hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị thì sẽ xảy ra phiền phức.

"Không cần nói nữa." Lục Tam Phong ngắt lời ông ta.

Mấy chục phút sau, một cô gái trông như thư ký đem tài liệu tới để Lục Tam Phong ký tên.

Sau trận phong ba bán khống này, Lục Tam Phong thành công thu lợi mười lăm tỷ, cộng với mười hai tỷ tiền đặt cọc, tổng cộng là hai mươi bảy tỷ.

Số tiền mười hai tỷ này gần đây cần trả lại, số còn dư chính là lợi nhuận ròng.

Đến khi cộng thêm tám, chín tỷ trong tài khoản Tô Ái Linh đồng thời tiến hành dùng đòn bẩy tài chính ngân hàng thì việc nắm giữ bảy, tám phần trăm cổ phần của tập đoàn tư bản Trần thị không còn là vấn đề nữa.

Tiền vốn đến buổi chiều mới có thể quyết toán, Lục Tam Phong ký tên xong thì đưa một tài khoản cho bọn họ, sau đó một mình ra ngoài ăn trưa.

Đến khi trở về khách sạn, anh gọi điện cho Phùng Chính Anh, bảo anh ta nói cho mấy người thanh niên kia biết rằng xe chạy không tốt nên trả lại toàn bộ số tiền đặt cọc xe.

Buổi chiều, sau khi tiền vốn được quyết toán xong, Lục Tam Phong trừ đi mười hai tỷ trả cho Phùng Chính Anh thì còn lại trong tay mười lăm tỷ, đồng thời nhập chung với số tiền của Tô Ái Linh, muốn thông qua việc kiểm soát tài khoản để mua lại cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, từ đó trực tiếp gia nhập hội đồng quản trị.

Trước đó chỉ tạm thời kiềm giữ chứ chưa xem xét kỹ lưỡng yêu cầu của ủy ban điều tiết chứng khoán và tập đoàn tư bản Trần thị.


Trong phòng tiếp khách của ngân hàng Standard Chartered, một vị giám đốc nói với Lục Phong:
"Tổng giám đốc Lục, với yêu cầu của ủy ban điều tiết và hội đồng quản trị tập đoàn tư bản Trần thị, nếu là pháp nhân nắm giữ cổ phần khống chế thì anh phải mở tài khoản ở đây.

Đồng thời một khi số tiền này vào tài khoản của anh rồi thì toàn bộ đều tính trên danh nghĩa của anh."
"Nếu anh không thể mở tài khoản, vậy để tôi tiến cử cho anh một biện pháp, công ty holding.

Anh đăng ký mở một công ty holding, hai người ở vị trí cổ đông, các điều kiện đối với công ty holding cũng thoải mái hơn."
Lục Tam Phong lật xem văn bản, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể như thế này.

Anh hỏi: "Đăng ký công ty có nhanh không?"
"Cực kỳ nhanh, chúng tôi có thể làm thay anh, đến sáng ngày mai có thể hoàn thành xong tất cả thủ tục!"
Giám đốc sắp xếp lại tài liệu trên bàn một lát rồi hỏi: "Anh muốn đăng ký dưới tư cách pháp nhân, hay là tùy tiện tìm thân phận của ai đó để đăng ký còn trên thực tế là do anh nắm quyền?"
"Tôi là người nắm quyền trên thực tế!"
"Được, danh mục đăng ký là các trên các phương diện đầu tư tài chính, đầu tư quốc tế và nắm giữ cổ phần khống chế.

Anh hãy đề xuất một cái tên đi."
Giám đốc nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đề nghị anh có thể chọn lựa đơn giản một chút, giống như tập đoàn tư bản Trần thị thì việc phổ biến cũng dễ dàng hơn!"
"Cứ gọi là Cuồng Phong đi!" Lục Tam Phong tùy tiện đáp.

"Được, vậy tên gọi sẽ là tư bản Cuồng Phong!" Vị giám đốc này hiểu sai ý của Lục Tam Phong, thật không ngờ đến vài năm sau, công ty lập ra chỉ vì tạm thích ứng với thời thế này lại trở thành một cơn gió lốc [4] trên phạm vi toàn cầu.

Sau khi đưa những thứ cần thiết giao cho giám đốc ngân hàng, Lục Tam Phong rời khỏi đó rồi một mình đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, mua vài con búp bê, anh chuẩn bị xong khoảng thời gian này thì trở về.

Cục diện của tập đoàn tư bản Trần thị trên cơ bản đã xác định, sau vài lần triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, các cổ đông vô cùng bất mãn với Trần Thu Phương vì cho rằng trong chuyện với Lục Tam Phong, bà ta đã có chiến lược vô cùng sai lầm.

Nếu ban đầu khi Lục Tam Phong muốn gia nhập hội đồng quản trị, bà ta không phản ứng lại và cũng không đổ tiền đầu tư để đối đầu anh ta thì cùng lắm là hội đồng quản trị có thêm một người mà thôi.

Trong phòng họp, Trần Thu Phương vỗ bàn ầm ĩ không biết bao nhiêu lần, công ty này là do bà ta sáng lập, những người đang ngồi ở đây cũng toàn là hạng ngồi mát ăn bát vàng, thế nhưng hôm nay bọn họ lại là kẻ quyết định vận mệnh của bà ta.


Với mỗi một lần nhấc tay biểu quyết bỏ phiếu, sau khi hết nhiệm kỳ chủ tịch hội đồng quản trị thì Trần Thu Phương sẽ không thể trở thành người có tư cách tuyển cử nữa mà sẽ trở thành một cổ đông bình thường, hưởng quyền lợi của cổ đông và người sáng lập.

Tổng giám đốc Trần dường như cũng đã thông suốt rồi, bà ta ngồi tại chỗ rít một hơi thuốc rồi nhìn một lượt tất cả những người có mặt ở đây, bà ta vẫn là cổ đông như cũ, muốn loại trừ bà ta không dễ dàng như vậy đâu.

Thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị có hơn 70 người, trong đó có hơn một nửa năm giữ cổ phần thấp với hơn ba phần trăm, một nửa số người còn lại mới thật sự là những người chơi chính, số cổ phần mà ngài Phùng nắm giữ không phải đến từ thị trường chứng khoán mà là do mua cổ phiếu từ thời điểm đầu.

Lấy danh nghĩa của người khác thu mua quyền cổ phần trong tay mười mấy cổ đông nhỏ, lúc này đã nắm giữ hơn mười phần trăm quyền cổ phần, cũng coi như đã đứng vững gót chân trong hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị.

Buổi tối, Lục Tam Phong tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Tô Ái Linh rồi nói chuyện thành lập công ty tài chính cho cô ta biết.

Vì để tiện kiểm oát, Lục Tam Phong là cổ đông ính, nắm giữ chín mươi chín phần trăm cổ phần, còn lại một phần trăm do Tô Ái Linh nắm giữ.

"Công ty này chỉ là một cái vỏ, đến lúc đó tôi bổ nhiệm cô làm chủ tịch công ty, cô cứ toàn quyền kìm giữ quyền cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị."
Lục Tam Phong nói trong điện thoại: "Cô đừng nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là vì giới hạn quy định của ủy ban điều tiết chứng khoán và hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị."
Tô Ái Linh biết, một mặt là vì giới hạn quy định, một mặt khác chính là vì Lục Tam Phong dễ dàng khống chế cô ta hơn.

Tô Ái Linh bây giờ giống như một con rối mà ai cũng có thể khống chế.

"Có thể, thế nào cũng được!" Tô Ái Linh thấp giọng nói: "Hiện nay còn có một vấn đề nữa chính là trong vòng nửa năm, chức vị chủ tịch hội đồng quản trị của bà ta sẽ không thay đổi, người ta cũng nói rồi, nửa năm này không gian làm việc của bà ta vẫn còn rất lớn!"
"Vậy thì cô cứ tiếp tục chờ nửa năm thôi, đây là yêu cầu của hội đồng quản trị."
"Tôi không chờ được nửa năm nữa rồi, hơn nữa nếu tôi xuất hiện trong hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị, à ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.

Trước đó anh từng bị bà ta nhắm vào xử lý, vậy tôi thì sao?" Trong âm thanh của Tô Ái Linh ngập tràn lo lắng.

Lục Tam Phong không biết nên động viên cô ta thế nào, hôm nay mọi chuyện đã đến bước này thì chỉ có thể kiên trì đi đến cuối cùng, nếu không thì


.