**********
Mọi người bắt đầu nhao nhao khen Đường Đình Nhân, những người đã từng không thèm liếc mắt nhìn anh tay nay đều nhìn gã nở nụ cười tán thưởng.
Đường Đình Nhân cảm thấy vô cùng tốt, cảm giác được người mà anh ta ngưỡng mộ công nhận làm cho anh ta cảm thấy giống như là đang bước trên bông.
Bầu không khí bữa tiệc được đẩy lên cao, mọi người cười nói vui vẻ.
Tổng giám đốc Trần cũng vô cùng hài lòng mở đàn piano đàn một khúc “Piano Concerto số 1”, khiến cho cả sảnh đường reo hò ca ngợi.
Hơn mười giờ tối, bữa tiệc cũng dần kết thúc, tổng giám đốc Trần và Tô Ái Linh cũng tiễn đưa khách khứa.
Đường Đình Nhân uống hơi nhiều, cầm tay tổng giám đốc Trần nói: "Tổng giám đốc Trần, tôi sống bao niêu năm trên đời chỉ có bà là hiểu tôi."
"Về nghỉ ngơi đi, cuộc đời của cậu chỉ vừa bắt đầu thôi, đừng vội làm gì.
Một ngày nào đó cậu sẽ chứng minh được cho mọi người thấy chính cậu!"
Tổng giám đốc Trần nhìn anh ta cười, nói: "Nếu khi nào tôi cần vẫn hy vọng nhà họ Đường có thể ra tay tương trợ, nói lời giữ lời."
"Tất nhiên rồi, tôi vẫn luôn là người đã nói ra là như đinh đóng cột." Đường Đình Nhân nói như chém định chặt sắt.
"Thay tôi hỏi thăm ba cậu!"
"Được!"
Đường Đình Nhân khoát tay áo, đi về phía xe.
Tô Ái Linh đứng bên cạnh nói: "Cậu Đường này đúng là giàu cảm xúc"
"Cha cậu ta cũng thế."
Tổng giám đốc Trần nhìn Đường Đình Nhân rời đi, nói: "Chúng ta cũng quay về thôi, xem ra cũng không có vấn đề gì to lớn.
Coi như sau lưng Lục Tam Phong có công ty to lớn nào chống đỡ thì tôi cũng không sợ."
"Sau lưng hắn ta mà có công ty lớn gì, theo như em thấy thì lần sụt giảm hôm qua chỉ là do khủng hoảng thị trường tạo ra thôi."
Tô Ái Linh phân tích rồi nhìn tổng giám đốc Trần nói: "Tối hôm nay có mấy ông tổng cứ nhìn em chằm chằm."
"Phải tập làm quen đi, đây mới chính là xã hội thượng lưu." Trong lòng tổng giám đốc Trần đang âm thầm suy nghĩ rằng, bọn họ còn nhìn tôi chăm chằm nữa kia kìa.
Hai người lên xe về thẳng biệt thự.
Qua đêm nay, Tổng giám đốc Trần xem như đã yên tâm, chuyện Lục Tam Phong gây sự bà không sợ, chỉ sợ thị trường tư bản vứt bỏ bà.
Chỉ cần có thể nảy đòn bẩy đủ cao thì Lục Tam Phong sẽ không lay động được bà ta chút nào.
Sau chuyện này bà Trần vẫn luôn cảm thấy hẳn là nên bàn bạc với hội đồng quản trị một chút để sửa đổi quy tắc, chứ nếu không giá trị thành phố thấp đi sẽ bị người ta để mắt, quá dễ bị người khác thao túng.
Đã sắp về khuya, ông Phùng còn chưa ngủ, gọi điện kêu Chấn Toàn Khôn đến phòng tiếp khách hỏi: "Tiệc tối nay của Trần Thu Phương sao rồi?"
"Nghe nói không khí rất hòa hợp, bà ta gọi điện thoại hỏi tôi sức khỏe ông thế nào rồi.
Bà ta còn nói có quen với một bác sĩ rất giỏi ở Đức, nếu chúng ta có nhu cầu thì bà ta sẽ liên hệ giúp." Chấn Toàn Khôn trả lời.
"Có người giúp bà ta không?"
"Tối nay mọi người nhìn vào bảng báo cáo tài chính năm ngoái của tập đoàn tư bản Trần thị, lợi nhuận khá tốt, hài lòng với hoạt động tổng thể, tỷ suất sinh lời của nhiều khoản đầu tư cũng thuộc hàng trung và cao.
Tổng giám đốc Thạch vẫn luôn trước sau như một hỗ trợ bà ta.
Người này dường như rất mê luyến Trần Thu Phương."
Chấn Toàn Khôn cảm thấy khó hiểu nói: "Tuy lão ta có hơi lùn, vẻ ngoài cũng chỉ thuộc hàng phổ thông nhưng phụ nữ bên người ai nấy đều đẹp, sao lại..."
Ông Phùng nở nụ cười giải thích: "Bởi vì lão sẽ chẳng bao giờ có được."
Chấn Toàn Khôn nhịn không được bật cười, thực sự thì vĩnh viễn không có được mới cảm thấy xôn xao, cho dù là người sắp vào quan tài rồi cũng thế.
"Còn gì khác không?"
"Hôm nay Đường Đình Nhân biểu hiện rất tốt, nghe nói hắn ủng hộ cho Trần Thu Phương ba trăm tỷ.
Mọi người đều cho rằng gã là anh tài, cũng coi như là chuyện buồn cười nhất." Chấn Toàn Khôn cười nói, dường như chuyện này rất buồn cười.
"Ba trăm tỷ? Cả cái nhà họ Đường chỉ có trên dưới ba trăm tỷ."
Ông Phùng đứng lên khoát tay nói: "Cậu ấm nhà giàu nổ ấy mà, không đáng ngại.
Chuyện còn lại giao cho Lục Tam Phong làm đi.
Tôi đi ngủ đây!"
"Ông nghỉ ngơi sớm một chút, nếu như cảm thấy sức khỏe không ổn thì cứ ấn chuông, tối nay sẽ có người trực ở trong bệnh viện." Chấn Toàn Khôn đỡ cánh tay ông ta đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, chuyện bữa tiệc của tổng giám đốc Trần vô tình bị truyền ra ngoài, tất cả đều là ảnh chụp lén của paparazi, các ông lớn trong giới tài chính cũng có mặt ở đó.
Tiêu đề cực thẳng thắn: Tổng giám đốc Trần mở tiệc tối nhà giàu mời hàng trăm ông lớn đến để trấn áp Lục Tam Phong.
Chín giờ sáng, Lục Tam Phong ăn cơm xong về phòng mở radio, sau đó anh pha cho mình một ấm trà rồi nhàn nhã nằm trên ghế mây.
Phùng Chính Anh ngồi lên ghế sa lông có vẻ hơi buồn chán, Lục Tam Phong nhìn cậu ta nói: "Người trẻ tuổi, bình tĩnh.
Có thời gian nghỉ ngơi tốt biết bao nhiêu, chờ đến khi cậu bận rộn sẽ biết đây là khoảng thời gian cực kì sung sướng."
Trong radio truyền đến âm thanh kích động của MC khi anh ta đọc báo.
"Chào các nhà đầu tư, chưa đến mười phút nữa sẽ bắt đầu mở sàn giao dịch, sáng hôm nay mọi người đã đọc báo chưa? Chiêu thức của tổng giám đốc Trần vô cùng đỉnh, đầu tiên đánh tiếng rõ ràng, các ông lớn lại nhao nhao lên tiếng.
Tối hôm qua còn chính thức hơn nữa, bà ấy đã mở một bữa tiệc bên trong trang viên của bà, người nhỏ nhất là Đường Đình Nhân."
"Tôi đoán là hôm qua Đường Đình Nhân đi thay ba anh ta, tối hôm qua lúc chúng ta đang ngủ, giới tài chính xảy ra một trận động đất.
Tổng giám đốc tài chính Anh Hoàng, ông Henry, chủ tịch ngân hàng Standard Chartered, chủ tịch ngân hàng HSCB.
Những người này là cấp bậc gì?"
"Tôi có thể nói cho các bạn biết, Lục Tam Phong ngang ngược như vậy ngay cả tư cách gặp người ta cũng không có.
Tổng giám đốc Trần tỏ vẻ vô cùng nổi giận, bà ấy biết rõ một điều đó chính là nếu tiếp tục dây dưa với người như vậy dù bà thắng hay thua thì cũng giống như thua."
"Các bạn nghĩ xem, một con hổ đánh nhau với một con chó hoang, thắng thì cùng lắm là chỉ cắn chết một con chó hoang, thua thì thôi đừng nói nữa.
Đương nhiên tổng giám đốc Trần nữ trung hào kiệt của chúng ta sao lại có thể thua pc?"
"Nghe nói đêm qua còn công bố bảng báo cáo tài chính năm ngoái, các ông lớn đều lên tiếng giúp đỡ.
Điều này đại diện cho cái gì? Điều này chính là một tín hiệu vô cùng mãnh liệt đó là tổng giám đốc Trần khó chịu rồi, hơn nữa giá cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị là mười hai nghìn, tương đối thấp, bây chính là thời cơ để mua đấy."
"Bắt đầu phiên giao dịch hôm nay chắc chắn sẽ tăng, được rồi, chưa đến một phút nữa phiên giao dịch sẽ bắt đầu.
Chúng ta cùng nhau xem xem."
Một phút sau, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, tập đoàn tư bản Trần thị lúc bắt đầu phiên giao dịch đã giảm, số lượng bán ra trong mấy phút đã giảm năm phần trăm.
"Cái này, aiz...!mọi người đừng hoảng hốt, tập đoàn tư bản Trần thị bị sụt là sụt giảm theo quán tính, chắc chắn lát nữa sẽ tăng."
Lục Tam Phong nằm đó suýt nữa cười xỉu, anh đã xem qua báo cáo cuối ngày rồi, trước khi bắt đầu phiên giao dịch mấy phút đã bắt đầu tiên đoán, đây không phải tự vả là gì?
Phùng Chính Anh nghe radio cũng không lên tiếng, chỉ có thể nói là vô cùng nhàn nhã.
Buổi sáng có báo cáo cuối ngày trước nửa tiếng, tập đoàn tư bản Trần thị đã giảm mười bảy phần trăm.
Vì đề phòng giảm quá nghiêm trọng nên tập đoàn tư bản Trần thị không thể không mua về nhằm kéo giá cao lên, cuối cùng trong mấy phút cuối đã gắng gượng kéo về được.
Mấy thứ như cổ phiếu, lúc xuống thì rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn có thể giảm đến trên năm mươi phần trăm, nhưng mà muốn tăng lại bằng đấy thì phải cần thời gian rất lâu.
Nhất là toàn sàn đều đang tăng lên, chỉ có mình cổ phiếu đó giảm xuống, nhiều người đã đến đây bán đi để mua cổ phiếu khác đã hình thành nên làn sóng bán ra.
Cho đến trưa tập đoàn tư bản Trần thị đã tốn hơn chín mươi tỷ để mua lại cổ phiếu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, số lượng bán ra lớn như vậy thì cuối cùng chỉ có mình mình chơi.
Vào buổi trưa, tập đoàn tư bản Trần thị họp hội đồng quản trị khẩn cấp.
Bên trong phòng họp có chừng ba mười người, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, Tổng giám đốc Trần ngồi ở ghế chủ tịch như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Bà đã đảm bảo với thành viên của hội đồng quản trị rằng hôm nay lúc bắt đầu phiên giao dịch sẽ không tiếp tục giảm xuống, giá trị của tập đoàn tư bản Trần thị đã bốc hơi hơn sáu trăm tỷ rồi.
"Tổng giám đốc Trần, bà thông qua điện thoại nói với chúng tôi xem thế nào?" Bí thư hội đồng quản trị nhìn tổng giám đốc Trần hỏi.
"Tôi xin bí mật giải thích với hội đồng quản trị một chút, trong khoảng thời gian này chúng ta cứ thu hút truyền thông bằng những tin tức trái chiều vì Lục Tam Phong khuấy động, hơn nữa đột nhiên trước đó có một nhóm hai trăm mười tỷ bán ra tạo thành khủng hoảng rồi lại cộng thêm toàn sàn tăng mới đưa đến tình trạng này."
Tổng giám đốc Trần suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Trong vòng hai ngày có thể sẽ khôi phục như thường, mọi người cứ yên tâm."
"Tổng giám dốc Trần, chuyện này muốn ngừng không phải là người ta bán ra bao nhiêu thì mình mua vào bấy nhiêu mà là nên nâng lên để cho các nhà đầu tư có lòng tin, như thế mọi người mới mạnh dạn tham gia.
Hôm nay đã qua mức mười hai nghìn rất nhiều rồi.
Theo ý tôi đẩy cổ phiếu lên
.