Mười giờ tối, điện thoại của tổng giám đốc Trần vang lên.
Bà ta nhận điện thoại, nghe xong nội dung cả người tái xanh, quát to: "Chúng mày có ích gì hả? Có chút chuyện thế này mà làm cũng không xong còn đòi tiền tao!"
Tổng giám đốc Trần nói xong dập điện thoại, đập vào máy bay cá nhân, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Tổng giám đốc Trần, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tô Ái Linh đi tới, quan tâm hỏi: "Chị uống miếng nước, bớt giận."
Tổng giám đốc Trần không muốn để ý đến Tô Ái Linh, ngồi xuống chau màu.
Bà ta nhớ lại, làm sao chuyện này có thể lộ ra được, ánh mắt bà ta nhìn Tô Ái Linh, cảm thấy chuyện này không thể xảy ra.
Cô gái này cả ngày quanh quẩn trước mắt mình, căn bản là không có gì bất thường.
Tổng giám đốc Trần thở dài cầm ly nước, nói: "Ái Linh à, tình huống bây giờ khó khống chế rồi, ngày mai xuất hiện tình huống gì không ai biết được."
Tổng giám đốc Trần nhìn Tô Ái Linh, vẻ mặt lộ ra đôi phần lo lắng nói: "Ngày mai có khi là một đại nạn lớn với tôi rồi em à."
Tô Ái Linh nghe vậy vội vàng ngồi xuống bên người bà ta, an ủi: "Không sao đâu, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em đều ở cạnh ngài.
Rồi bao nhiêu sóng gió cũng qua thôi."
"Cái tên Lục Tam Phong đó có lại lịch không nhỏ đấy!" Tổng giám đốc Trần tự lẩm bẩm, sâu trong ánh mắt toàn là lo lắng.
"Bên cạnh hắn ta không có thể lực..."
Đêm đã khuya nhưng thành phố không bao giờ ngủ này vẫn rực rỡ ánh đèn, nếu nhìn từ trên trời xuống, bên này chỉ cách Thành Minh vài chục cây số nhưng đèn đóm còn rực rỡ hơn.
Đám thanh niên vẫn điên cuồng phóng túng dưới màn đêm, mà người nằm trên giường âm thầm tính toán phiên giao dịch ngày mai nên làm gì còn nhiều hơn.
Cục diện của tập đoàn tư bản Trần thị bây giờ là nguy cơ hay là cơ hội, chẳng ai biết được.
Sáng sớm hôm sau, tin tức Tổng giám đốc Trần trăng hoa càng dày đặc, phần lớn các trang báo đều đăng những nội dung này, mà nói càng rõ ràng hơn.
Tổng giám đốc Trần vừa đến cửa công ty, lúc bước xuống xe đã bị một đảm phóng viên bao vây.
"Xin cho hỏi bà và người giàu nhất đến từ Đại Lục Lục Tam Phong có quan hệ như thế nào? Xin bà trả lời một chút."
"Chuyện này có thể tạo ra đòn đánh nghiêm trong vào cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị hôm nay không? Hôm qua, trên một con đường cạnh nhà hàng Thiên Hải, Lục Tam Phong bất ngờ bị người ta chặn giết có phải do bà sắp đặt không?"
"Hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị quyết định như thế nào đối với những ảnh hưởng của công ty?
"Chẳng phải sẽ sớm công bố báo cáo tài chính kinh doanh năm ngoái sao, sớm là lúc nào? Xin bà cho biết có thể tuyên bố trong hôm nay không?"
Tổng giám đốc Trần tức muốn nổ phổi, hét về phía đảm bảo vệ phía xa: "Các cậu làm gì đi chứ? Thôi đi, tôi không có nghĩa vụ trả lời mấy người.
Công ty kinh doanh vẫn bình thường.
Báo cáo tài chính sẽ sớm được công bố.
Chúng tôi sẽ đấu tranh với phần tử đứng ngoài vòng pháp luật như Lục Tam Phong đến cùng!"
Một đảm bảo vệ chạy tới đẩy đám phóng viên ra, che chở cho tổng giám đốc Trần đi vào tòa nhà.
Chuyện này đã trở thành tin tức hot nhất giới tài chính Sông Hương.
Chín giờ, tất cả mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm vào cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị.
Một vài giao dịch viên đang ung dung ngồi nói chuyện trong tòa nhà giao dịch cổ phiếu, vẻ mặt khá là thoải mái.
"Ngày hôm nay mở sàn, hot nhất chắc chắn là tập đoàn tư bản Trần thị rồi, mấy cổ phiếu khác có tăng nữa cũng không bằng cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị dao động hai ba điểm."
"Hôm nay có trò hay để xem, tôi nói cho cô biết, chuyện bên trong tập đoàn tư bản Trần thị loạn nát cả rồi.
Một người Đại Lục có thể quậy banh như vậy sao? Nghe nói hôm qua sai người chặn đánh người ta bên ngoài nhà hàng, chắc là sống không được lâu đâu."
"Tôi vẫn luôn thắc mắc, làm sao hắn còn sống được.
Nếu là người bình thường không biết chết bao nhiêu lần rồi."
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bưng một ly nước đi tới, ngồi xuống nói:
"Bớt nói linh tinh đi! Một thằng nhóc Đại Lục có thể gây ra chuyện gì lớn, cũng mấy người thích nhiều chuyện, giới tài chính là chiến tranh không thuốc súng, giá cổ phiếu giảm thì có nghĩa là gì? Đó là nhà cái, là cơ cấu."
"Một thằng nhóc Đại Lục có thể gây ra ảnh hưởng gì đến các công ty tài chính lớn?"
"Tôi nói chứ cái loại rác rưởi ấy, chỉ là cái thử mới nổi thôi mà.
Mấy ngày nay tôi tham gia vài bữa tiệc, và một vài người mẫu còn đang để mắt tới hắn."
"Không chịu nổi một kích đâu, ồn ào vài ngày rồi lặn thôi."
Phần lớn người nói chuyện là chế giễu và miệt thị, trong lòng người thường nghĩ rằng người từ Đại Lục tới chắc là nhà giàu rồi, không biết là giàu cỡ nào.
Loại tâm lý này rất nghiêm trọng, giống như giặc Tây đến Đại Lục, tâm lý người ta sẽ xem thường.
Ngày hôm nay Đường Đình Nhân cũng không có ở công ty mà đi sàn giao dịch quan sát, chuyện này đối với anh ta mà nói chính là một chuyện vô cùng quan trọng.
Cả đời lần đầu được cha công nhận, muốn bản thân hợp tác với một công ty tài chính trên ba nghìn tỉ, người đó dám làm chuyện lớn như chống lại thị trường chứng khoán như vậy.
Gã ta ngồi trong phòng VIP, trên cái bàn bên phải là nước trà và bánh ngọt, còn bên trái là một nhân viên mặc đồ công sở nhìn khá là quyến rũ.
Đối với Đường Đình Nhân, người đẹp cũng quan trong như không khí.
Châm ngôn của gã ta chính là người không khác gì với gia súc cả.
Chín giờ rưỡi, phiên giao dịch bắt đầu đúng giờ.
Lúc bắt đầu cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị tăng một điểm, mua vào ba tỷ, sau đó bắt đầu hạ dần.
Người bán ra khá nhiều, sau đó lại giảm thêm một điểm, giá trị cân bằng.
Phiên giao dịch diễn ra được vài chục phút, vẫn chỉ dao động nhỏ, có người bán ra thì nhanh chóng có người mua vào, dường như duy trì tình trạng ổn định.
Bên trong nơi giao dịch có một vài giao dịch viên đang nhìn chằm vào cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị.
Mấy người vừa rồi mắng Lục Tam Phong kích động vỗ đùi, kêu lên: "Tôi đã nói hắn không làm gì được rồi mà, trong vòng một tiếng kể từ khi bắt đầu phiên giao dịch mà ổn lúc sau trên cơ bản sẽ không có dao động nữa."
"Tôi đã nói với anh rồi, tôi cái thằng nhóc Đại Lục muốn lay tập đoàn tư bản Trần thị à? Đúng là tấu hài!"
"Vài ngày sau tập đoàn tư bản Trần thị công bố báo cáo tài chính nữa coi như là công ty lớn muốn phá sàn cũng phải suy tính một chút rồi."
"Lục Tam Phong đã không còn đường quay đầu rồi, kế hoạch của cậu ta toang thật rồi, cuối cùng chỉ tạo ra chuyện cười cho người ta."
Bên trong phòng VIP, Đường Đình Nhân ôm cô gái kia cười ha ha, nói to: "Cuối cùng cũng chỉ là tên hề thôi, loanh quanh tham gia tiệc tùng kêu gọi bán cổ phiếu tập đoàn tư bản Trần thị, cuối cùng cả một cọng tóc người ta cũng không lay.
Chẳng qua là một tên nhà quê thô tục mà thôi, chỉ đánh nhau là giỏi."
Đường Đình Nhân càng nói càng kích động, hôn lên môi thơm của cô gái kia mấy cái.
Hãng hải ghê!
Lục Tam Phong không có đến sàn giao dịch mà ở nhà mở radio lên nghe, bởi vì chuyện này quá dữ dội nên đài radio luôn để ý vào cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị.
"Lượng giao dịch cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị hôm nay tương đối thấp, thế nhưng giao dịch lại khá nhiều lần.
Vừa rồi có tăng lên một điểm, giờ lại hạ rồi."
"Haiz, hôm nay tập đoàn tư bản Trần thị chắc chắn là một cuộc chiến giữa các nhà đầu tư, tôi tin rằng có nhiều nhà đầu tư bị tên nhóc Đại Lục kia làm lung lay, cổ phiếu hôm nay rất ổn kìa!"
"Được, giao dịch mới nhất đã tăng, bảo vệ sàn vô cùng ổn định.
Lúc đối mặt với cánh nhà báo miệng lưỡi Lục Tam Phong lanh lẹ lắm, bảo là hôm nay muốn đánh sập tập đoàn tư bản Trần thị.
Nhưng mà tình huống chúng ta thấy bây giờ là hắn ta cũng chỉ là một tên ba hoa chích chòe mà thôi."
"Lúc trước tôi đã nói rồi mà, người như Lục Tam Phong đứng trước cánh truyền thông luôn muốn dựa vào chút lí luận khác người để khiêu chiến mấy công ty lớn.
Đúng là châu chấu đá xe, hắn đã cố hết sức nhưng người ta không động đậy chút nào, mọi người cứ coi như là đang xem hài thôi, không cần để trong lòng."
Phùng Chính Anh nghe đài phát thanh, cả người rầu rĩ, nhìn Lục Tam Phong nằm phơi nắng trên ghế ngoài ban công nhịn không được mở miệng hỏi:
"Anh Phong, chúng ta nên ra tay rồi chứ?"
"Chờ chút nữa, để bọn họ vui mừng mấy phút, cậu biết khi nào người xấu xa làm chuyện cậu cảm thấy ghê tởm nhất không?" Lục Tam Phong nhắm mắt dưỡng thần nói.
"Khi nào?"
"Lúc ăn cơm trưa."
Mười một giờ bốn mươi phút trưa, tổng giám đốc Trần mặt mày tươi cười đứng lên, nỗi lo lắng của bà ta cuối cùng cũng giải quyết rồi, có thể nói đây chỉ là cơn sấm lớn đổ mưa rào thôi.
Bà ta cầm điện thoại gọi cho thành viên hội đồng quản trị, thời gian hai ngày nay hội đồng quản trị tạo áp lực rất lớn lên bà, bây giờ phải hãnh diện cho tới.
Đường Đình Nhân xắn quần nhìn xu hướng dịch chuyển của cổ phiếu tập đoàn tư bản Trần thị, hắn ta cảm thấy thể lực tiêu tốn nhiều quá, cần ăn cơm để nạp lại năng lượng.
Trong phòng giao dịch dường như các nhân viên công tác đã hết hứng thú với cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần
.