Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 564: Tổng Giám Đốc Trần Độc Ác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Lục Tam Phong biết nếu muốn phá cổ phiếu của Trần thị dễ như trở bàn tay, chỉ dựa vào một cá nhân hay một công ty sẽ không thể làm được, cho nên cần phải tạo ra một cuộc khủng hoảng rút vốn.

Trong lòng của những người ở đây vẫn khó chịu nhưng không dám trách móc, anh trách người ta đi rồi người ta đánh anh, mà cái chính là có đánh anh cũng không thắng nổi.

Báo cảnh sát cũng như không, gọi hai tên du thủ du thực để trừng trị cậu ta, đoán chừng khi mấy tên đó tới thì mình cũng bị Lục Tam Phong hành cho ra bã
Trong chốc lát, mọi người hài hòa hơn hẳn.

Đường Đình Nhân không muốn xung đột trực diện với Lục Tam Phong, gã bưng một ly rượu sau đó bước ra phía sau mọi người, thầm lẩm bẩm.

“Chờ xem, để coi mày có thể kiêu ngạo được bao lâu, không lâu sau tao sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi.”
Lục Tam Phong bưng ly rượu bước đi đến chỗ khác, trong vòng hai ba mét không có một ai, mọi người né anh như né tránh ôn thần.

Nhưng ngược lại, Lục Tam Phong lại rất bình thản vui chơi giải trí, một mình đi dạo xung quanh rồi đứng một góc nghe thấy có mấy người bên cạnh đang trò chuyện.

"Ông Trâu, gần đây bên Đại Lục có nhóm hàng ông có nhận không?"
"Hàng gì thế? Lời cao không?"
"Là TV, lợi nhuận cao, đến lúc đó ông mướn một chiếc tuyền từ tập đoàn Thuyền Nghiệp đi, buôn bán không lỗ còn kiếm bộn nữa."
"Đại Lục xuất khẩu TV à?" Tổng giám đốc Trâu nhướng mày hỏi: "Không phải ông buôn lậu thứ khác đó chứ?"
"Sao thế được, TV thật đấy."
"Công ty nào, không cần tôi tìm người bán chứ?"
"Công ty nào thì tôi có thể cho ông biết, để lúc hàng về thì xếp thuyền ra là được.

Tin tức bên kia đưa qua, có mấy người mua luôn nhưng mua số lượng không lớn, tốt nhất là nên tìm vài người mua đi.


Ông ở Mỹ không có thương hiệu nào, đừng có lấy về, mặc một bộ vest vào rồi đi bán cho người Đại Lục
Mọi người cười rộ lên rồi đứng dậy, xem ra đây là thủ đoạn thường thấy.

Lục Tam Phong đứng cạnh nghe ngóng, bọn họ bàn nhau nếu như đoán không sai thì nhóm hàng này có lẽ là của Weepda.

Đúng như dự đoán, mấy cái đại lí này không phải là người trung gian giữa bên mua với bên bán mà là sang tay Hương Giang, lại qua một lớp trung gian.

Mua đi bán lại nhiều lần, vốn thu về không chắc.

Lục Tam Phong vừa chuẩn bị đi qua trò chuyện vài câu hỏi xem cửa nẻo trong này thế nào, nhưng chưa kịp đi tới thì một người đàn ông trung niên đã tiến tới trước cầm theo ly rượu trong tay, hướng về phía Lục Tam Phong và nói: "Chào tổng giám đốc Lục, nghe nói cậu rất có tiếng bên Đại Lục."
"Cũng thường thôi, chẳng qua là trên thương trường người ta nể mặt mà thôi."
Lục Tam Phong nhìn ông ta hỏi: "Có gì không?"
"Tôi xin tự giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của tài chính Lam Hoàng, có phải cậu là người giàu nhất Đại Lục không? Tôi không rõ lắm, nhưng có điều tôi biết một chuyện, cậu có một tay trong việc có thể tạo dư luận ở đây." Hắn ta nhìn Lục Tam Phong, ánh mắt mang vẻ thưởng thức, cặp mắt kia dường như đang nói tôi cần cái loại người không biết xấu hổ như cậu.

"Công ty chúng tôi có một vị trí cố vấn tài chính, không biết tổng giám đốc Lục có hứng thú không.

Cậu không cần phải đi làm, cứ báo tên là được, tôi có thể trả cho cậu mỗi tháng với mức lương trên trời là ba trăm triệu"
Người kia vô cùng phấn khích nhìn Lục Tam Phong, cho dù Lục Tam Phong có thật sự là giàu nhất Đại Lục cũng không có cách nào từ chối điều kiện tốt như vậy, nhất là người ta còn cho không tiền.

Lục Tam Phong nhìn lão ta cười cười rồi từ chối, cái trò hề kia anh vừa liếc nhìn đã thấu, trên cái thế giới này tiền là thứ không dễ kiếm được.

"Mấy người bên kia chắc ông biết chứ?" Lục Tam Phong chỉ mấy người cách đó không xa hỏi.

"Không biết, nhưng đây là danh thiếp của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.


Tổng giám đốc Lục, tôi thấy cậu là một người rất thú vị đấy, không có ý gì khác, vẫn điều kiện như vậy." Người kia nói xong thì nâng ly rượu, rồi quay đầu đi qua chỗ khác.

Lục Tam Phong bước về phía trước mấy bước để đứng cạnh mấy người kia, anh mở miệng nói: "Thật ngại quá, làm phiền mọi người, vừa nãy mọi người nói bên Đại Lục mới xuất một lô TV..."
Lục Tam Phong còn chưa nói xong, mấy người đó đã tỏ vẻ chê anh rồi rời đi.

Đêm nay không ít người đến tìm Lục Tam Phong, đều là mấy cái công ty tài chính.

Với lại toàn là mấy cái công ty nhỏ, mấy người này suy nghĩ rất đơn giản chính là muốn nhờ sự nổi tiếng của Lục Tam Phong câu kéo cho công ty mình nổi lên, rồi nhân cơ hội đó để kiếm chác, giống như cái kiểu suy nghĩ của sau này về người nổi tiếng kiếm tiền qua mạng vậy.

Gần mười giờ, Lục Tam Phong rời khỏi đó, chuyện anh cần làm đã xong, ngày mai chuẩn bị đến một bữa tiệc khác.

Trong cái xã hội mà truyền thông phát triển này, cái kiểu lợi dụng ngôn luận cá nhân xuất chúng hay dùng cách đẩy dư luận lên cao để thu hút nhiều ánh nhìn là một kiểu đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm rất hời.

Sản phẩm này có thể là đồ vật nhưng cũng có thể là con người.

Đầu tiên là lời nói mạnh mẽ phá vỡ cái nhìn của người ta để thu hút sự chú ý, sau đó tự tạo cho bản thân thành chủ đề bàn luận của mọi người chính là một cách kinh doanh cấp tốc nhất.

Mấy công ty này tìm đến Lục Tam Phong không phải muốn nhờ chuyện của Lục Tam Phong để làm cho công ty mình nổi tiếng rồi nhân cơ hội này kiếm chác thêm, còn chuyện tiền lương cao ba trăm triệu kia có thể bắt tay hợp tác được hay không còn chưa biết.

Nếu như người đó có thể giữ sức hút cá nhân thì chính là một cái biển quảng cáo biết đi, cho dù là mở công ty hay làm người đại diện đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm các loại đều có thể thay đổi.

Chưa đến mười giờ, Lục Tam Phong đã về tới khách sạn, suy nghĩ hay là gọi điện cho Trương Phượng Tiên kể cho cô ta về chuyện tối nay một lần để cô ta để ý hơn.


"Bên phía anh tiến triển sao rồi? Sao tôi nghe anh em giang hồ nói bây giờ anh lên trang bìa của báo Long Hồ, hình ảnh còn đẹp không tả được nữa hå?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Trương Phượng Tiên đầy kinh ngạc, cô nói rằng: "Bọn họ nói với tôi là sẽ gửi cho tôi một quyển qua bưu điện, họ còn nói xem cái này kích thích hơn cả xem tiểu thuyết nhiều."
Lục Tam Phong không biết nói gì thêm, chỉ nói: "Cô còn có anh em giang hồ nữa sao?"
"Bạn học của tôi!"
"Vậy bạn học của cô có nói cho cô biết là báo Long Hổ này không phù hợp với trẻ em hay không?" Lục Tam Phong hỏi.

"Hể?" Giọng nói của Trương Phượng Tiên tràn đầy ghét bỏ, nói: "Sao anh cũng lên cái loại báo như thế này nữa à? Còn có cả ảnh nữa à?"
Lục Tam Phong xoa mặt nói: "Là hình của người khác, không phải của tôi, mấy chuyện bên này xử lý cũng xem như cũng ổn rồi, bớt hỏi chuyện bên này đi biết chưa?"
"Ở bên đó anh làm vậy chị Hiểu Nghi có biết chưa?" Trương Phượng Tiên tò mò hỏi.

"Đi đi ra chỗ khác, cô đừng có nói với cô ấy.

Phương tiện truyền thông ở đây là như vậy đấy, qua một thời gian ngắn nữa lại lòi ra những chuyện khác rồi mọi người cũng sẽ quên, hơn nữa tiếp theo sẽ giải quyết chuyện này xong xuôi rồi tìm vài tờ báo làm sáng tỏ tẩy trắng là được rồi chứ gì?"
Lục Tam Phong không muốn nói với cô quá nhiều về mấy chuyện này, anh hỏi một vài tình hình của công ty, nhân tiện giúp cô nhận biết rõ ràng các loại hàng xuất khẩu để mau chóng sản xuất.

Trương Phượng Tiên cũng đã ký hợp đồng rồi, đợt hàng đầu tiên là ba mươi nghìn cái TV, trừ khi khu vực Đại Lục sản xuất Weepda để xuất khẩu, chỉ có thể dành ra hai dây chuyền sản xuất nên thời gian kéo dài đến hơn một tháng.

Hơn nữa cần hải quan phê duyệt kiểm tra chất lượng, đợi tiền hàng tới tay cũng phải cuối năm.

Hai người trò chuyện một hồi lâu mãi đến mười hai giờ khuya, trước khi cúp điện thoại, Trương Phượng Tiên nói Lục Tam Phong đừng chơi trội quá.

Thành Minh cách khá gần, khi có tin tức gì có khi đã truyền ngay tới đó.

Ảnh hưởng không tốt lắm.

Lục Tam Phong hừ hai tiếng rồi cúp điện thoại, anh không thèm rửa mặt mà cứ nằm lý trên giường rồi lăn ra ngủ luôn.

Tổng giám đốc Trần đã nghỉ ngơi từ sớm, bà ta cho rằng sở cảnh sát đã ra tay thì kiểu gì chẳng sóng yên biển lặng, một cái tên Lục Tam Phong từ Đại Lục cũng không thể gây ra sóng gió gì nổi.


Sáng sớm hôm sau, trên tin tức vẫn còn những tin hôm qua nhưng trong giới tài chính lại bùng nổ rồi, nhất là mấy lời nói kia của Lục Tam Phong, anh nói tin chắc sẽ làm cho cổ phiếu của tập đoàn Trần thị giảm trên bốn mươi phần trăm.

Tổng giám đốc Trần đến công ty, sau khi nhận một cuộc điện thoại bà ta ngơ ngác luôn.

Bà ta nhấc điện thoại trên bàn gọi cho quản lý phòng quan hệ xã hội lên, mấy phút sau một ngu đàn ông trung niên đi đến, vẻ mặt hơi bối rối.

"Tổng giám đốc Trần, ngài tìm tôi?" Đôi mắt của ông ta không dám nhìn đến tổng giám đốc Trần.

"Chẳng phải hôm qua ông đã nói với tôi là bên kia đã lập án rồi sao, sao còn chưa bắt lấy hắn?"
Tổng giám đốc Trần vỗ bàn một cái, đứng dậy quát: "Tại sao hắn vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế kia?"
"Thực sự bên sở cảnh sát đã nói là bắt, nhưng mà cục trưởng Nhậm lại tới thả người ra.

Sau khi tôi biết được tin này đã gọi cho ông ta thì ông ta bảo với tôi phải tin tưởng vào luật pháp, làm theo quy trình."
"Làm theo quy trình? Quy trình cái gì?"
Tổng giám đốc Trần cầm tập tài liệu trước mặt đập tới, điên cuồng quát: "Ai? Để tôi xem thử xem là ông lớn nào đứng sau lưng sử dụng thủ đoạn như thế, còn giờ thì ông cầm đồ của mình rồi cút ngay cho tôi."
Tổng giám đốc Trần lấy điện thoại gọi trực tiếp cho cục trưởng Nhậm.

"Chào buổi sáng, cho hỏi ai vậy?" Giọng nói đầu bên kia có vẻ ung dung nói.

"Tôi đây, tổng giám đốc Trần của tập đoàn tư bản Trần Thị đây.

Tôi đang định hỏi ông chuyện này, là ai đã gọi điện thoại cho ông yêu cầu thả Lục Tam Phong vậy?" Tổng giám đốc Trần đi thẳng vào vấn đề và chất vấn ông ta, giống như là nói chuyện với cấp dưới của mình chứ chẳng hề giống cách nói chuyện với một cục trưởng cục cảnh sát.

"Chẳng ai cả, tôi chỉ làm việc theo


.