Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 500: Tổ Tông Sống




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Smith dẫn người đi xuống lầu, cả người vô cùng tức giận, ông ta cũng tự nhận mình là loại cao cấp trong xã hội, những người ông ta tiếp xúc đều là những người nho nhã lễ độ.

Ngay cả khi các cuộc đàm phán thất bại, tất cả mọi người vẫn chào hỏi nhau, tầng lớp thượng lưu có cách biểu đạt sự phẫn nộ của họ.

Đối với người như Lục Tam Phong, anh hoàn toàn làm cho ông ta không kịp đề phòng, vừa rồi sợ tới mức suýt chút nữa trái tim muốn nhảy ra ngoài, ở nước ngoài sợ nhất là gặp phải người như Lục Tam Phong.

Bản thân không biết tình hình đất nước này như thế nào, người ta có thể lực như thế nào, mình chẳng qua chỉ là một người ở nơi đất khách quê người, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị giết.

Lên xe, khi cửa kính xe hoàn toàn được kéo lên, Smith mới thở phào nhẹ nhõm.

Một người đàn ông ở bên cạnh nói: “Thương nhân bản địa thật không biết điều? Những người này là ai?”.

“Tôi thấy, anh ta cơ bản là không muốn đàm phán, bây giờ an toàn của chúng ta không thể được đảm bảo.

“Tôi đề nghị xin bảo hộ như báo cáo của đại sứ quán, đồng thời chúng ta cũng không thể từ bỏ như vậy”.

Sắc mặt của Smith ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, không cảm thấy có gì bất thường, ông ta lấy một điều thuốc ra, hạ cửa kính xe xuống, nói: “Những gì cậu nói không phải là điều quan trọng nhất, trước tiên hãy liên hệ với công ty tư vấn, tra xem chi tiết lịch trình hôm nay của người này, sau đó quay về chỗ ở."
Lục Tam Phong đứng trên lầu, nhìn ba chiếc xe đi càng lúc càng xa, mặt không chút cảm xúc, Phùng Chính Anh ở bên cạnh nói: “Anh gặp rắc rối lớn rồi”.

“Nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ”, Lục Tam Phong hoàn toàn không quan tâm.

“Người ta nhất định sẽ trực tiếp liên lạc với giám đốc Khương, giám đốc Khương sẽ không tin anh nữa”, Phùng Chính Anh thở dài, ngồi xuống nói: “Người ta cho rất nhiều tiền, nơi đó cũng rất muốn thúc đẩy hợp tác, anh muốn ăn từ chỗ đó, khó như lên trời, một khi mất đi sự tín nhiệm của giám đốc Khương, mọi thứ của anh đều sẽ đổ bể”.


“Đừng lo lắng, anh ta vẫn sẽ tin tôi”.

Phùng Chính Anh không hiểu tại sao Khương Trung Kỳ lại tiếp tục tin tưởng vào Lục Tam Phong, nếu như bản thân cậu ta nghe được tình huống này, cậu ta nhất định sẽ đá Lục Tam Phong đi và để chính quyền thành phố thế chỗ anh.

Vài giờ sau, Smith kết thúc cuộc điện thoại với Khương Trung Kỳ, nói xong chuyện của ngày hôm nay, đồng thời bày tỏ thái độ tức giận của mình, vấn đề này sẽ được báo cáo với đại sứ quán, bọn họ cảm thấy rằng sự an toàn cá nhân của họ bị xâm phạm.

Sau khi cúp điện thoại, công ty tư vấn đặt một bản báo cáo bằng tiếng Anh của Lục Tam Phong ở trước mặt ông ta, Smith lật ra xem, cảm thấy có chút sửng sốt.

“Anh có chắc đây đều là sự thật? Một phân xưởng nhỏ trong vài năm phát triển được như ngày hôm nay?”, Smith rất nghi ngờ.

“Người của công ty tư vấn nói người này rất nổi tiếng trong ngành điện tử ở trong nước, đồng thời danh tiếng cũng rất tệ, những thứ trong đây đều là sự thật”.

Smith cảm thấy mình gặp phải một đối thủ trước nay chưa từng có, sau đó tóm tắt một chút phong cách hành sự của Lục Tam Phong, nói một cách đơn giản, chính là không từ một thủ đoạn để giành được thứ mà mình muốn.

“Nếu người này ở phố Wall ở New York, Mỹ, anh ta chắc chắn là một con sói hung dữ”, Smith đặt tập tài liệu sang một bên, nói: “Các người cảm thấy anh ta giống cái gì?”
Những người có mặt ở chỗ này đều cau mày suy nghĩ, đều lắc đầu, trong suy nghĩ của bọn họ không có người nào giống như Lục Tam Phong.

“Giống như một cao bồi, nhưng anh ta không tàn khốc chút nào, một cao bồi thật sự rất đáng sợ”, Smith nhận xét.

“Người này có xí nghiệp riêng, không liên quan gì đến bên này, tại sao lại có toàn quyền đại diện giám đốc Khương đàm phán thương mại chứ?”, một người khác buồn bực nói.

“Tài liệu trước mặt cho thấy, hai người đúng là anh em”.


“Anh em? Anh em ruột?”.

“Không, không, không phải, trên đó nói là anh em khác cha khác mẹ, dù sao thông tin công ty tư vấn đưa ra cho thấy người này rất trọng mối quan hệ anh em này, cũng hơi giang hồ".

Tất cả mọi người có mặt đều đoán bừa là anh em khác cha khác mẹ?
“Nền văn minh Trung Quốc bác đại tinh thâm!”, Smith chỉ có thể cảm thán nói.

Ngay sau khi Khương Trung Kỳ liên lạc với Smith, chính quyền thành phố đã gọi điện nói chuyện rất lâu, sau khi cúp điện thoại, giám đốc Khương liên tục gọi điện cho Lục Tam Phong.

“Giám đốc Lục, tại sao anh lại nói chuyện đó? Tôi nghe nói anh giả xã hội đen uy hiếp an toàn của người ta, họ sợ hãi báo cáo lên đây rồi”.

Vốn dĩ anh ta rất vui khi phát triển được VCD, nhưng trong khoảng thời gian này, các thế lực giằng co và hòa giải làm cho anh ta rất mệt mỏi.

Có rất nhiều thứ không suôn sẻ như anh ta nghĩ, một khi liên lụy đến lợi ích, thật sự khắp nơi đều bắt đầu hoạt động.

“Người anh em, nói qua điện thoại không tiện, anh đến đây một chuyến, tôi làm việc cho anh, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, về việc này anh yên tâm đi, anh đến đây một chuyến, tôi chờ anh ở phòng khách”, Lục Tam Phong nói qua điện thoại: “Được không?”.

“Được, gặp mặt rồi nói tiếp”.

Ba mươi phút sau, Khương Trung Kỳ xuất hiện ở dưới lầu, mặc một chiếc áo khoác màu xám, đầu tóc bù xù, trông già đi mấy tuổi.


Anh ta không phải là người khoan dung, bây giờ anh ta có chút hối hận vì đã nhận VCD, vốn dĩ thu nhập của anh ta cũng kha khá, bây giờ tự nhiên lại làm nhiều chuyện giày vò bản thân như vậy.

Khi lên lầu, Lục Tam Phong đã chờ sẵn ở phòng khách, người phục vụ mở cửa, Lục Tam Phong đứng dậy đi về phía trước, bắt tay với anh ta, nói: "Anh ngồi xuống trước, uống miếng nước”.

“Giám đốc Lục, tại sao anh lại suýt đánh nhau vậy?” Khương Trung Kỳ lo lắng ngồi xuống.

“Tôi nói cho anh biết, đây là sách lược đàm phán, nếu anh nói những lời tốt đẹp, đối phương sẽ không bao giờ đồng ý điều kiện của anh, chỉ cần anh dám yêu cầu một chút, ông ta nhất định sẽ trực tiếp nói không đầu tư, cái này gọi là phá vỡ hiệu ứng tâm lý học”.

“Lấy ví dụ đơn giản nhất, hai người cãi nhau, giọng nói của anh lớn hơn một chút, giọng nói của ông ta lại lớn hơn một chút, sau đó dần dần leo thang, có thể sẽ thật sự đánh nhau, nếu bên kia dám có ý làm lớn chuyện, anh trực tiếp tìm thứ gì đó đập xuống đất, đối phương chắc chắn không dám tùy tiện hành động”.

“Đó chính là tác dụng của đập nồi, trong nồi có thịt, anh muốn ăn, ông ta cũng muốn ăn, nhưng có cách nào phân chia, sau đó cần một người chủ trì có nhiệm vụ phân chia, mọi người ai cũng không chịu ai, nếu có một người nâng nồi nói rằng anh không nghe theo thì sẽ không có ăn, nói thẳng ra chính là muốn anh kìm giữ ông ta”.

“Vừa đi vào đã đập vỡ bình rượu dọa bọn họ, nhưng một khi dọa không được, sẽ có kết cục rất thảm thương”.

Lục Tam Phong giải thích cho Khương Trung Kỳ động cơ anh làm những việc này hôm nay.

Phùng Chính Anh ở một bên giương mắt lắng nghe, chỉ có thể thầm kêu lên một tiếng “trâu bờ”, cậu ta chưa bao giờ nghe qua lý thuyết này, nhưng cách nói của Lục Tam Phong rất thuyết phục, hơn nữa bình thường trong cuộc đàm phán đều là như vậy.

Giám đốc Khương cũng ngấm ngầm gật đầu, nhìn Lục Phong xấu hổ cười: “Tôi chỉ là bị áp lực thôi, còn các người là người chuyên nghiệp".

“Biểu hiện của tôi hôm nay ác liệt như vậy, nhưng đối phương lại không chịu rời đi, điều này có nghĩa là gì? Chứng tỏ có chỗ để nói chuyện, đàm phản là một nghệ thuật, đầu tiên hãy đặt ra những điều kiện mà đối phương không có khả năng đồng ý, tiến tới tạo áp lực lớn, sau đó cho một chút lợi ích, mọi chuyện đều thành”.

Trên thực tế, đó là lý thuyết về cây gậy và quả táo ngọt, nhưng Lục Tam Phong đã không đưa quả táo ngọt nào cho đoàn đội của Smith.

“Người ta là khách nước ngoài, cũng là người có ảnh hưởng lớn, vừa rồi thị trưởng Hàn có nói chuyện với tôi, hỏi tôi với anh có quan hệ như thế nào, tôi nghe ra được có vẻ như ông ấy không hài lòng lắm về anh, ông ấy nói với tôi là muốn cùng anh ăn một bữa cơm”, Khương Trung Kỳ nói.


Mời mình ăn cơm?
Lục Tam Phong gật đầu nói: “Ăn thì ăn, chuyện này anh không cần phải lo lắng, mặc dù trong đó có rất nhiều thế lực, nhưng tôi nắm quyền chủ động, tôi nhất định có thể giúp anh thắng cuộc đàm phán này một cách hoàn mỹ”.

“Hiện tại tôi sẽ tin anh, người anh em, anh ở trong xã hội nhiều phiền phức này lăn lộn thành thục hơn tôi, cộng thêm có một người ưu tú như anh Phùng đây, tôi vô cùng yên tâm”.

“Anh cứ tin tôi đi, nhớ kỹ, cho dù có kẻ nào châm ngòi chia rẽ mối quan hệ của anh em chúng ta thì cũng đừng tin, bọn họ đều muốn thu lợi từ anh”, Lục Tam Phong hết lòng thuyết phục: “Lợi ích là mỡ lợn, đừng để mỡ lợn che mờ tâm trí”.

“Lời nói đều là thật, người bên cạnh tôi đã bắt đầu muốn khuyên tôi, tôi thì cảm thấy mình đã bán lỗ”.

“Đúng rồi!”.

Lục Phong vui vẻ cười nói.

Trong văn phòng thị chính, ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, tóc vuốt keo rẽ đường ngôi, mặc áo sơ mi trắng, trông có vẻ khá nho nhã.

“Lục Tam Phong muốn làm gì? Tại sao cậu ta lại tới đây?”, thị trưởng Vương tức giận vỗ bàn.

Có năm sáu vị lãnh đạo quản lý thành phố đứng đối diện, ai cũng không dám thở mạnh.

“Làm sao cậu ta lại liên lạc được với Khương Trung Kỳ? Mục đích của cậu ta là gì?”.



.