Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 444: Ép Giá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ba giờ chiều, khu vực đỗ xe ở trước cửa biệt thự chật kín các loại xe, hơn mười người đàn ông mặc âu phục bước xuống, tay cầm cặp táp, nhìn qua rất có khí phách, những người này khách sáo với nhau vài câu, đứng ở cửa trò chuyện một lúc.

“Tổng giám đốc Trịnh cũng tới đây à? Xin chào, xin chào!” Một người đàn ông có khuôn mặt vuông vắn ở độ tuổi bốn mươi đã lấy ra một danh thiếp đưa tới, nói: “Tôi là tổng giám đốc của quỹ Hồi Phát, ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu, không biết bây giờ đang làm việc ở đâu nhỉ!”
“Bây giờ tôi là người đứng đầu Tư sản Cao Thịnh ở sông Hương, có vẻ như tất cả mọi người rất quan tâm đến điện tử Thủy Hoàn đấy nhỉ!” Tổng giám đốc Trịnh cười nói.

“Quan tâm thì có quan tâm, nhưng cảm thấy định giá quá cao, giá quá cao rồi!”
Người phụ trách của quỹ Morgan cũng gật đầu: “Tôi nghĩ rằng đầu tư một mình không phải là cách làm hiệu quả, rủi ro cực kỳ cao, sau này nếu như cùng đầu tư, còn có thể tăng thêm vốn vào mà."
Mọi người rối rít gật đầu!
Lục Tam Phong đưa ra định giá là mười tỷ, huy động được năm trăm triệu, năm phần trăm vốn chủ sở hữu, trong nghị quyết nội bộ cũng không có gì sai lệch, đối với bọn họ mà nói thì giá cả như thế là có chút đắt đỏ!
Một đám người ở cửa tổ chức một cuộc gặp mặt đơn giản, lẩm bẩm thương lượng mãi không xong, Lục Tam Phong đang đứng ở đài quan sát nhìn rõ ràng tình huống hiện tại.

“Họ đang làm gì vậy?” Trang Đức Trung đứng ở bên cạnh tò mò hỏi.

“Bọn họ hợp tác thương lượng để bẫy tôi đấy!” Lục Tam Phong quay đầu đi về phía phòng khách.

Khả năng hợp tác đầu tư này, Lục Tam Phong ngay từ đầu đã đoán ra được, bọn họ đối với thị trường đại lục không có niềm tin, đối với điện tử Thủy Hoàn cũng không hoàn toàn tin tưởng, hiện tại các công ty lớn trên thế giới nhìn thị trường đại lục lại thấy thèm nên đều muốn lao vào thử, nhưng bọn họ lại sợ đầu tư quá lớn, rơi vào bẫy.


Mười mấy phút sau, một đám người vào biệt thự, phòng khách của biệt thự rất lớn, nhưng phải chứa hơn hai mươi người, nên trông vẫn có vẻ chật chội, người giúp việc đi tới rót trà.

“Xin chào tổng giám đốc Lục, tôi là người phụ trách Tư sản Cao Thịnh ở sông Hương, tên tôi là Trịnh Bảo Long!”
Tổng giám đốc Trịnh bắt tay giới thiệu.

“Tôi là người phụ trách Đầu tư Morgan ở đây, tên tôi là Merry!”
Từng người giới thiệu một, hết Jack rồi đến Ngải Lệ, đầy đủ các loại tên khiến Lục Tam Phong cũng không nhớ rõ, mà anh cũng lười phải nhớ, khách sáo một lát rồi ngồi xuống.

“Thời gian dài như vậy có thể ngồi cùng nhau hôm nay, chứng minh khoảng cách đầu tư giữa các vị và điện tử Thủy Hoàn đã gần hơn một bước, tôi tin rằng các vị lúc này đối với điện tử Thủy Hoàn đã hiểu rất rõ, không cần tôi phải nói quá nhiều đúng không?”
Lục Tam Phong giới thiệu với mọi người về Trang Đức Trung bên cạnh, nói:
“Vị này là người phụ trách quỹ Phú Long ở đại lục, Trang Đức Trung, anh ấy cũng tương đối hiểu biết về điện tử Thủy Hoàn.”
“Ngài Lục, chúng tôi đều đã xem qua tài liệu công khai, chỉ là có vài thứ anh nói nhưng chúng tôi không tra được, anh nói gia đình anh rất không đơn giản, có bối cảnh chính phủ ở đằng sau, hơn nữa điện tử Thủy Hoàn đã lấy được mấy trăm vạn mẫu đất rồi?”
Bọn họ không tra được, tất cả đều là do Lục Tam Phong nói dối!
“Ra vậy, các vị không tra được phương diện gia đình bởi vì đây thuộc về bí mật nhà nước, cấp bậc rất cao, nhất là ông nội tôi, còn về phương diện đất đai, có một số đất không nằm dưới danh nghĩa của điện tử Thủy Hoàn, nhiều đất đai như vậy mà đặt toàn bộ dưới danh nghĩa của một công ty rất dễ xảy ra chuyện, phương diện này tổng giám đốc Trang cũng khá nắm rõ.

Lục Tam Phong nhìn về phía Trang Đức Trung nói:
“Nửa năm trước tôi ăn bữa cơm đó với anh, lúc ấy những người trong tỉnh cũng đều ở đây nói về tình huống này.”
Trang Đức Trung nhìn Lục Tam Phong tựa vào sô pha tự nhiên nói chuyện giống như đang nhớ lại bữa cơm kia, nhưng Trang Đức Trung cùng Lục Tam Phong ăn cơm cũng chỉ có một lần kia.


Trông thấy Hoàng Hữu Danh!
"Có sao...!Có phải vậy không?” Trang Đức Trung cũng không muốn giúp anh, mình đến lấy tiền còn phải giúp anh ta nói dối sao?
“Anh đấy, thật đúng là người hay quên, lúc đó là vào tháng bảy, tại khách sạn Chí Bình ở Tường Sa, lúc ấy tôi còn giới thiệu cho anh mấy người tới, sau đó anh uống nhiều quá, nhất định phải lôi kéo đi hát karaoke, sau đó bị xấu mặt ấy."
Lục Tam Phong nói có sách mách có chứng, vỗ vai anh ta nói: “Tôi còn có quay lại video đấy.”
Tay Lục Tam Phong đặt trên vai Trang Đức Trung, nhẹ nhàng vỗ về phía anh ta, ánh mắt nhìn anh ta mang ý tứ rất rõ ràng, chính là đang hỏi anh ta, anh còn muốn số tiền đấy nữa không?
“Ồ...!À à, nhớ ra rồi, đúng thật rất nhiều đất thực sự không thể được đặt dưới tên của một công ty, nếu quá nổi bật sẽ gây sự chú ý.

Trang Đức Trung cười nói: “Tổng giám đốc Lục, hôm đó anh cũng uống nhiều, còn nói mình là kẻ ngốc đấy.”
Lúc này đừng nói là ngu ngốc, kể cả là đại ngốc thì Lục Tam Phong có chết cũng phải nhận, liên tục cười gật đầu.

“Trước hết chúng ta không nói đến phương diện đất đai và bối cảnh gia đình nữa nhé, tôi muốn hỏi bao lâu thì điện tử Thủy Hoàn có thể chính thức có lợi nhuận?”
“Trong vòng hai năm, tổn thất hiện tại không phải là quá lớn, nhưng vì đầu tư vào nghiên cứu, mở rộng thị trường và một loạt các phát triển khác phải cần tiền, tôi tự tin rằng điện tử Thủy Hoàn sẽ trở thành sự hiện diện hàng đầu ở khu vực đại lục trong vòng hai năm nữa, và vẫn sẽ còn mở rộng thị trường nước ngoài.”
Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

Mọi người gật gật đầu, tựa hồ có chút hài lòng, nhìn sơ yếu lý lịch khởi nghiệp của Lục Tam Phong cũng thấy anh quả thật có năng lực làm được chuyện đó.


Tổng giám đốc Trịnh lật xem tài liệu, hỏi: “Tổng giám đốc Lục, hiện tại giá trị của điện tử Thủy Hoàn không phải là quá cao, cái giá mười tỷ trong ba năm tới không nhất thiết phải cao đến như thế, tôi nhận được tin tức rằng công ty của các anh chỉ được định giá một tỷ, cho nên đầu tư năm tỷ để đổi lấy năm phần trăm cổ phần, như vậy quá cao.”
“Thế thì, điều anh muốn nói là gì?” Lục Tam Phong hỏi.

"Không phải điều riêng mình tôi muốn, mà là chúng tôi muốn, sáu công ty của chúng tôi muốn liên minh hợp tác đầu tư, mỗi người đóng góp mười lăm tỷ đồng, sáu công ty tổng cộng đầu tư chín mươi tỷ để đổi lấy mười phần trăm cổ phần, hơn nữa chúng tôi muốn được quyền chỉ định những người có liên quan để giám sát các lĩnh vực quan trọng như tài chính, lập kế hoạch, tiếp thị và nghiên cứu.

“Đồng thời, chúng tôi muốn hội đồng quản trị có mười phần trăm quyền biểu quyết, cũng như quyền phủ quyết bác bỏ vốn chủ sở hữu, bổ nhiệm và miễn nhiệm giám đốc điều hành, vân vân..."
Sắc mặt Lục Tam Phong âm trầm xuống, lần đàm phán đầu tiên mà đối phương cũng không có một chút thành ý nào rồi.

Nhà họ Phùng, trong đại sảnh, ngài Phùng vừa mới kết thúc nghỉ trưa, ngồi ở sofa pha trà, ông ta không có tâm tư xem tin tức hôm nay, vừa phức tạp lại lộn xộn.

Ngược lại là Phùng Chính Anh hưng phần nhìn cả ngày trời, anh ta xác thực thông tin từ tờ báo ngày hôm nay, Lục Tam Phong quả thật là kẻ ngu ngốc.

Cầm tờ báo trong tay chạy về phía đại sảnh, thấy ba đang ngồi ở đó, Phùng Chính Anh đặt tờ báo lên bàn, mở miệng nói: “Ba ơi, bây giờ anh ta đã hoàn toàn xong đời rồi, lần này ba không nhìn lầm mà.”
Ngài Phùng vứt tờ báo đi, đơn giản chỉ là một số công ty không quan trọng tuyên bố phong sát Lục Tam Phong để thể hiện lòng trung thành với thượng nguồn bên trên của mình mà thôi.

“Con muốn nói gì?” Sắc mặt ngài Phùng rất khó coi, có chút thất vọng đối với đứa con trai nhỏ của mình.

“Ba không phải là rất coi trọng anh ta sao, bây giờ làm cho mọi người tức giận, làm thế nào kết quả có thể tốt được?” Phùng Chính Anh ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, nói: “Ba mà để con ở chung một chỗ với một người như vậy, ba à, ba muốn biến con trở thành một tên côn đồ hay sao, anh ta còn không bằng Đường Đình Nhân đâu.”
“Vậy con có biết rằng Tư sản Cao Thịnh và Morgan nổi tiếng đều đang nói chuyện với cậu ấy không? Còn có sáu công ty nữa, trong trường hợp này vẫn có người sẵn sàng nói chuyện đàm phản với cậu ấy, con nghĩ tỷ lệ thành công là bao nhiêu?” Ông Phùng trầm giọng nói.


Sắc mặt Phùng Chính Anh cứng đờ, không nghĩ tới còn có công ty nói chuyện với anh ta, hơn nữa còn là công ty lớn như vậy.

“Những tờ báo này tuyên bố phong sát công ty của Lục Tam Phong nhưng có bao nhiêu người thực sự muốn bỏ mặc cậu ấy? Cậu ấy đã lăn qua lăn lại nhiều ngày như vậy, cũng chỉ là nhằm mục đích sàng lọc mà thôi, làm ăn phải tìm được người chân chính nguyện ý hợp tác với mình, bằng không các công ty trên đời này nhiều như vậy, con có chạy qua chạy lại tới gãy chân cũng chưa chạy xong đâu!”
“Anh ta đã bị như thế mà tại sao lại muốn lao vào anh ta?” Phùng Chính Anh khó hiểu: "Loại người này..."
"Loại người này thì làm sao?” Ông Phùng trực tiếp ngắt lời anh ta và nói:
“Kinh doanh là để kiếm tiền, không phải theo sở thích của riêng con làm tiêu chuẩn, nếu khiến con hài lòng là tiêu chuẩn, sau đó người nịnh nọt khiến con vui vẻ, chẳng lẽ con sẽ đầu tư tiền luôn sao? Phải nhìn vào khả năng toàn diện của công ty, tiềm năng phát triển trong tương lai của họ nữa.”
Phùng Chính Anh không nói gì, trong lòng lại có chút không phục, âm thầm nói một câu tiểu nhân đắc chí.

Chấn Toàn Khôn bước vào ngồi xuống nói: “Có tin tức rằng sáu công ty có kế hoạch liên minh hợp tác đầu tư nhưng cuộc đàm phán đầu tiên hình như không diễn ra suôn sẻ cho lắm.

“Trong dự đoán cả rồi, bây giờ cậu ấy đang bị chặn đường như vậy, sáu công ty kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để ép giá, cũng coi như là để lại cho tôi một chút thời gian.” Ông Phùng nghiêm túc nói.

“Ba, ba muốn đầu tư vào công ty của anh ta sao?” Phùng Chính Anh không dám tin nói.

“Không chắc chắn, nhưng Lục Tam Phong thực sự là một đối tượng đầu tư tốt, đầu tư vào chỗ của cậu ấy thì sẽ không mất tiền”
“Điều này ngược lại là đúng, quỹ Phú Long đối với công tác tư liệu của điện tử Thủy Hoàn đã làm rất tốt, bọn họ cho thấy đầu tư vào Lục Tam Phong cũng không tính là đầu tư mạo hiểm, chẳng qua định giá kéo lên hơi cao mà thôi, Trang Đức Trung, người phụ trách quỹ Phú Long đại lục trước đó đã bị lừa,


.