Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 440: Anh Ta Từ Bỏ Tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tòa nhà cao ốc tài chính trung tâm, trong văn phòng chủ tịch Trần thị, tổng giám đốc Trần ngồi ở sau bàn công tác nhìn tờ báo trong tay, hai ngày nay coi như náo nhiệt, nhất là về điện tử Thủy Hoàn, cô ta cũng hiểu biết không ít.

Cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi ra ngoài: “Giám đốc Hà, tới văn phòng của tôi một chuyến
Không bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi vào, đi theo là một người phụ nữ, người phụ nữ này mặc một chiếc váy đen rộng đến đầu gối, phía dưới là chiếc quần dài chữ A, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen.

Tuy rằng quần áo đều tương đối rộng nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người rất đẹp, nếu Lục Tam Phong nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này thì tuyệt đối có thể nhận ra cô ta.

Tô Ái Linh!
“Sao cô lại đến đây?” Tổng giám đốc Trần không vui nhìn Tô Ái Linh.

“Tôi chỉ đến đây xem một chút, nghe nói anh ta đến đây?”
Tổng giám đốc Trần đặt tờ báo xuống trước mặt Tô Ái Linh, quay sang hỏi giám đốc Hà: “Gần đây bên tổng giám đốc Phùng có kế hoạch đầu tư với điện tử Thủy Hoàn không?”
“Cái này thì không nghe ngóng được, tuy nhiên giá trị điện tử Thủy Hoàn đánh giá quá cao, công ty bình thường thật sự không đầu tư nổi, theo tôi biết đối phương nói nhượng lại 5% vốn cổ phần để đổi lấy với số vốn một trăm năm mươi tỷ, quy mô như vậy là rất khó với một công ty ở đại lục!” Giám đốc Hà trả lời rất chuyên nghiệp.

Quần áo của Tô Ái Linh lấy màu đen làm chủ đạo, biểu cảm trên mặt cũng lạnh lùng thản nhiên, khuôn mặt xinh đẹp lại có vài phần lạnh như sương, làm cho người ta cảm nhận được một loại hương vị hấp dẫn khó nói thành lời.

Cô ta nhìn chằm chằm nội dung trên báo, sau khi xem xong mới lên tiếng: "Ngài Phùng muốn đầu tư cho anh ta sao?”
“Cái này không xác định được, nhưng tin tức lộ ra thì có thể thấy ngài Phùng đánh giá anh ta rất cao.

Giám đốc Hà nói.

“Ái Linh, chuyện này coi như xong, nên làm đều đã làm Tổng giám đốc Trần khoát tay với giám đốc Hà, ý bảo ông ta có thể ra ngoài.


Tô Ái Linh nhìn thấy tổng giám đốc Trần không muốn quản, cô ta chậm rãi bước đến ngồi xuống trước bàn, nói: “Không phải chị muốn biết cuộc sống trước kia của tôi ở đại lục à? Lục Tam Phong này chính là chồng trước của tôi!”
“Cái gì?” Tổng giám đốc Trần ngẩng đầu, mắt mở to, hoàn toàn không dám tin.

“Hai chúng tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập thực phẩm Thuỷ Hoàn trước, sau đó sáng lập điện tử Thủy Hoàn, trước kia anh ta đối xử với tôi rất tốt, có thể là bởi vì nghèo khó, từ sau khi xí nghiệp có khởi sắc, tính tình anh ta cũng ngày càng xấu hơn.


Tô Ái Linh đỏ mắt, sụt sịt mũi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, hành động này của cô ta là thế nào? Người bình thường thật sự không chơi nổi cô ta.

“Sau khi điện tử Thủy Hoàn đứng vững gót chân, tôi phát hiện anh ta có phụ nữ bên ngoài, nhưng lại không chỉ có một người, bị tôi vạch trần, tên súc sinh này lại đánh tôi, nói phải muốn giết chết tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.


“Tôi không cam lòng rời khỏi nhà, chủ yếu là tôi còn yêu thương anh ta, khi đó ngốc nghếch nghĩ mọi chuyện vẫn có thể kéo lại, tôi lặng lẽ đi tìm người phụ nữ kia, nói cho cô ta rằng Lục Tam Phong có vợ, chỉ cần cô ta rời đi thì tôi có thể cho cô ta một khoản tiền, không ngờ đối phương lại ra tay đánh tôi, trực tiếp cho tôi một bat tai.

"
Tô Ái Linh đã lệ rơi đầy mặt, lấy giấy lau nước mắt, cô ta miêu tả tình cảnh của mình, chuyện quá khứ đau lòng mà cô ta trải qua rõ ràng như vậy, thật sự khiến người nghe được không khỏi thương cảm, không khỏi rơi lệ.

“Sau đó người phụ nữ kia gọi điện thoại cho anh ta, anh ta lái xe trở về từ công ty, đuổi tôi cút đi!”
Tô Ái Linh đã khóc không thành tiếng, cô ta hít sâu một hơi: “Tôi vẫn cho rằng chuyện của chúng tôi còn có thể xoay chuyển, buổi tối hôm đó tôi nấu cơm cho anh ta, nghĩ muốn chờ anh ta về, không ngờ rằng anh ta căn bản không về, tôi nghĩ thôi cứ như vậy đi, đột nhiên có một ngày anh ta trở lại, nói với tôi rằng anh ta sai rồi, muốn quay trở lại”
“Ngày đó tôi kích động đi thắp hương bái Phật, nghĩ anh ta hoàn toàn tỉnh ngộ, không ngờ anh ta lại muốn hại tôi, về nhà không được hai ngày, anh ta đưa tôi đi chơi Thanh Đảo, lúc ở trên biển, anh ta đẩy tôi xuống biển, tôi may mắn gặp một con thuyền đánh cá, ngồi thuyền đánh cá quay về, không ngờ lại gặp anh ta ở đây!”
Tô Ái Linh nghiến răng nghiến lợi nói, tròng mắt lạnh lùng hung ác, làm cho người ta sợ hãi.


Tổng giám đốc Trần nghe vậy thì thở dài một hơi, một tay nắm lấy bàn tay của Tô Ái Linh, đồng cảm nói: “Đàn ông trên đời này không ai là người tốt, chỉ có phụ nữ mới tốt với phụ nữ thôi.


“Tổng giám đốc Trần, tôi không muốn nhìn thấy anh ta công thành danh toại, người như vậy nên đi tìm chết mới đúng.

” Tô Ái Linh nức nở nói: “Tổng giám đốc Trần, bây giờ tôi không có gì cả, chỉ còn mình chị mà thôi!”
“Yên tâm đi cục cưng!” Tổng giám đốc Trần đứng lên ôm Tô Ái Linh vào ngực.

Bên ngoài đã nhốn nháo sôi trào, lúc này Lục Tam Phong mới bò xuống giường, rửa mặt ăn bữa cơm đơn giản, Lý Minh Phương nói với anh, buổi chiều đã có hơn mười công ty đang chờ.

“Cho tôi xem danh sách đi!”
Lý Minh Phương đưa một tập tài liệu cho anh, ánh mắt nhìn Lục Tam Phong tràn đầy sùng bái, những công ty này gọi điện thoại đến có thái độ khác hoàn toàn khi cô ta chủ động gọi điện tìm họ.

“Những công ty này nói thế nào về đánh giá giá trị của chúng ta?” Lục Tam Phong hỏi.

“Có một số công ty tỏ vẻ không thành vấn đề, trong đó có hai công ty nói có thể gặp mặt nói chuyện, bọn họ vẫn hy vọng có thể đi đại lục một chuyến, mắt thấy mới là thật.

” Lý Minh Phương giải thích.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Lục Tam Phong sẽ lựa chọn một công ty tốt nhất trong số hơn mười công ty này để hợp tác, tất cả đều tiến hành như anh dự đoán, thuận lợi đến mức khó nói.


Vốn dĩ Lục Tam Phong nghĩ rằng cây gậy chọc phân Tô Ái Linh có thể lại đến, chỉ là hai ngày này ngoài cuộc điện thoại lúc trước thì không còn tin tức nào nữa.

Bên ngoài vẫn tiếp tục bùng nổ tin tức về Lục Tam Phong và Ni Ni, chuyện này không đến một tuần là không thể thoát khỏi đầu đề tạp chí được.

Buổi chiều, anh gặp mặt ông chủ của công ty tài chính, nói chuyện đơn giản về vấn đề hợp tác, trong đó có không ít công ty đầu tư vẫn còn do dự, suy nghĩ của bọn họ cũng rất đơn giản, những công ty này đều là công ty đưa ra thị trường, bây giờ Lục Tam Phong đang nổi bật, chỉ cần để lộ mình có chút quan hệ với Lục Tam Phong là cũng sẽ được đưa tin điện cuồng.

Sau khi được đưa tin liên tục, giá cổ phiếu sẽ tự nhiên tăng lên!
Năm giờ chiều, Lục Tam Phong đi ra khỏi phòng tiếp khách, anh mệt mỏi xoa thái dương, đi tới đài quan sát ngồi xuống!
“Tổng giám đốc Lục, buổi chiều lại nhận được không ít điện thoại, có người muốn phỏng vấn, có người muốn gặp mặt anh.

" Lý Minh Phương nói.

“Tất cả các cuộc phỏng vấn và tiếp xúc đều bị từ chối, bây giờ đã không cần nữa!”
“Không bàn bạc được?”
“Nào có dễ như vậy, tài chính cả trăm tỷ nói lấy là lấy ra luôn được đâu.

” Lục Tam Phong dựa vào ghế, nhìn mặt trời ngả về tây, nói: “Tuy nhiên nói chuyện mấy tuần, loại bỏ hết mấy công ty nhát gan rồi, có lẽ không có vấn đề gì lớn nữa!”
“Vừa rồi có điện thoại gọi tới, là Đường Đình Nhân gọi đến, nói là muốn mời anh ăn cơm, tiệc tối trên bờ cát gì đó.


Lục Tam Phong xua tay, hiện tại anh muốn tập trung toàn bộ tâm tư vào tài chính, dùng ngón chân nghĩ ra được Đường Đình Nhân muốn làm gì.

Không cần thiết trêu chọc tới anh ta!
Hiển nhiên Đường Đình Nhân cũng đoán được Lục Tam Phong sẽ từ chối, Lý Minh Phương nói: “Anh ta nói Phùng Chính Anh sẽ đi, hơn nữa nếu anh không đi thì điện tử Thủy Hoàn không bao giờ nhận được tiền.



Sắc mặt Lục Tam Phong thay đổi, anh cân nhắc nói: “Địa chỉ ở đâu?”
“Tôi đi gọi điện thoại hỏi xem.

” Lý Minh Phương xoay người đi xuống lâu.

Sở dĩ Phùng Chính Anh đồng ý hoàn toàn là vì Đường Đình Nhân nói rằng Lục Tam Phong sẽ đi, anh ta muốn nhìn xem Lục Tam Phong ghê gớm như thế nào, anh ta tuyệt đối không dám gật bừa với mắt nhìn người của ba.

Tuy rằng nói phương Bắc đã bắt đầu tiến vào mùa Đông nhưng sông Hương vẫn ở hai mươi độ, vẫn có thể mặc bikini đi trên bờ biển, bờ cát lên đàn, đủ loạn quán cơm cùng bàn ghế bày đầy bãi cát, có mấy cô gái chơi bóng chuyền dưới ánh chiều tà ở cách đó không xa.

Một du thuyền tư nhân đậu trên mặt biển, Đường Đình Nhân mặc một cái quần cộc hoa đứng ở trên thanh nẹp, xa xa có hơn mười chiếc du thuyền tư nhân đang đi tới hướng này.

Ở trong này, nói đến thế hệ nhà giàu thứ hai thì xe thể thao riêng không đáng được nhắc đến, du thuyền, biệt thự, thậm chí là máy bay mới chuẩn bài!
"Ya hoo!"
“Anh Đường, người mẫu của anh đâu rồi?”
Trên một chiếc du thuyền khác, một người đàn ông dáng vẻ lưu mang cầm micro la hét hỏi.

“Tổng giám đốc Vương, hai tháng không gặp mà anh vẫn như vậy, không bị ba anh đuổi ra khỏi cửa cũng coi như giỏi.

” Đường Đình Nhân phản kích.

“Cậu Vương người ta cũng không phải đến vì Đường Đình Nhân anh, người ta là đến vì người giàu nhất đại lục!” Một con thuyền tư nhân khác đi đến gần, một người đàn ông đeo kính râm khoảng hai mươi bảy hai mươi


.