Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 437: Đánh Cược




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Lục Tam Phong nhẹ nhàng sải bước đi ra ngoài, chỉ còn lại chị Ngô đứng ở kia cảm thấy vô cùng khó xử, chuyện hôm nay đều do cô ta dẫn dắt nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Tổng giám đốc Lục nói không sai, Điện tử Thủy Hoàn là một công ty vô cùng đáng giá để đầu tư.

Các vị tổng giám đốc đừng để bụng những chuyện vừa rồi, mọi người cũng chỉ cách nhau một con sông thôi, có thể là do phong tục, thói quen và cách làm người khác nhau.

Có gì không thoải mái thì tôi bồi tội cùng các ngài là được mà, nào ly rượu này xem như tôi uống phạt”
Chị Ngô nói vài lời giảng hòa rồi cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi, sau đó cô lại nói hai, ba câu khách khí rồi mới bỏ ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa sắc mặt cô ta có chút khó coi, bước chân vội vàng đuổi theo Lục Tam Phong.

Dù trong lòng cô ta có trăm lần khó chịu thì trước mặt Lục Tam Phong cũng không được thể hiện ra, nghề nghiệp của cô ta giống như đi làm mai mối vậy, không chỉ phải hòa giải mối quan hệ cho hai bên, mà khi hai bên nóng nảy cáu gắt thì cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống!
Lý Minh Phương đi sát theo phía sau Lục Tam Phong, cô ta nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, vừa rồi tôi cảm thấy những người đó vẫn có ý muốn đầu tư, anh nói những lời như thể hình như là không thích hợp?”
“Cái gì gọi là không thích hợp? Các người đi tìm tài trợ như thế nào?” Lục Tam Phong nhìn cô một cái rồi thấp giọng nói tiếp: “Quỳ xuống để tìm sao?”
Đoàn đội mà Lý Minh Phương dẫn dắt ở trước mặt loại người có phong cách làm việc như Lục Tam Phong, thì đúng là dù phải quỳ cũng sẽ làm, có lời nào hay đều sẽ nói, đối phương ngạo mạn thì cũng chỉ có thể nhường nhịn mà thôi.

Miễn là chuyện góp vốn thành công thì những vấn đề khác đều không sao cả.

“Vẫn nên nói chuyện ôn hòa vì dù sao người ta cũng là nhà đầu tư cơ mà."
Lục Tam Phong bước vào thang máy, anh nhìn cô ta lại không nói gì, loại tư tưởng chỉ cần là nhà đầu tư thì chính là ông chủ, đây chính là do bản thân mình không tự tin.

Trong lòng Lục Tam Phong thì
Điện tử Thủy Hoàn là một xí nghiệp có chất lượng rất tốt, chẳng qua người nơi đây không hiểu biết đến sự phát triển của đại lục cho nên mới khiến việc góp vốn trở nên khó khăn.

Anh càng sợ đối phương không chịu đầu tư thì đối phương lại càng không đầu tư.

Đem nhà đầu tư xem như tổ tông chính là xem thường công ty của mình, nếu xí nghiệp của anh có triển vọng phát triển rất tốt thì không cần anh phải đi cầu xin người ta mà ngược lại người ta còn cần phải cầu xin anh.

Bản chất của thương nhân chính là chạy theo đồng tiền, ai có thể mang đến lợi ích lớn nhất thì người đó chính là ông chủ.

Sở dĩ vừa rồi Lục Tam Phong nhẫn nhịn nói hết lời, thứ nhất là vì muốn cho bọn họ một cơ hội, thứ hai là vì thật sự rất khó tìm.


Nhưng khi ông Phùng đến tìm anh ta thì trong lòng Lục Tam Phong đã hiểu mọi chuyện đều đã ổn hết rồi!
Bên trong phòng riêng, vài người đã ngồi không yên nữa.

Ông Phùng chủ động tìm đến Lục Tam Phong?
“Xí nghiệp bên đại lục thật sự lớn mạnh như vậy sao?”
"Khẳng định là đúng như vậy, dù sao bên kia nhiều người như vậy mà.

Tôi có chút hiểu biết về xí nghiệp này, định giá của nó rất cao lên đến ba nghìn tỷ đó.”
“Ông Phùng tìm anh ta là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn đầu tư sao?”
“Nếu không chúng ta cũng sang đó đi?”
“Chúng ta qua đó làm gì?” Những người này đều là lời nói và suy nghĩ không đồng nhất.

Họ quả thực muốn đầu tư vào xí nghiệp của Lục Tam Phong nhưng lại cảm thấy giá cả quá đắt nên muốn ép giá mà thôi.

Họ cho rằng ở nơi này, nếu bọn họ không đầu tư thì cũng không có mấy người có thể làm được.

Dù sao số tiền mà Lục Tam Phong muốn cũng quá lớn, những công ty bình thường không thể đáp ứng được.

“Tôi đi nhà vệ sinh đây, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.” Một người đàn ông áo xanh nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Những người khác cũng lấy cớ rời khỏi đó ra ngoài, việc đầu tiên khi họ ra khỏi cửa là tìm công ty cổ vấn để hỏi về tư liệu của Điện tử Thủy Hoàn sau đó lại tính toán sau.

Tầng thứ mười bảy, trong phòng chuyên tiếp khách quý lại có thêm vài người vào trong, đa phần đều là người lớn tuổi nhưng trong đó lại có một chàng trai hơn hai mươi tuổi nhìn qua anh ta có chút non nớt.

“Chào các chủ!” Chàng trai trẻ lễ phép ân cần chào hỏi mọi người.

“Chính Anh mau qua kia ngồi đi, một lát nữa có một người trẻ tuổi đến nói không chừng hai người có thể trò chuyện với nhau.

Ông Phùng vẻ mặt hiền từ nhìn chàng trai trẻ tuổi.

Đây là đứa con nhỏ nhất của ông cùng người vợ thứ năm của ông sinh ra.


Năm nay hai mươi ba tuổi, trước mặt việc học đều đã hoàn thành, ông Phùng cũng có ý định đào tạo anh ta thành người kế nghiệp.

Phùng Chính Anh vừa nghe có người trẻ tuổi được ba mình coi trọng thì trong lòng cũng tò mò.

Từ nhỏ đến lớn anh ta đã phải học đánh đàn piano, cưỡi ngựa, bắn tên, việc học tập cũng luôn đứng đầu, nhưng dù vậy ba anh ta vẫn chưa từng khen ngợi một câu.

Phùng Chính Anh đối với Lục Tam Phong còn chưa lộ diện cảm thấy thực tò mò, thầm nghĩ không biết đối phương là thần thánh phương nào.

Cửa phòng tiếp khách mở ra, người trợ lý bước vào nói: “Lục Tam Phong đến rồi ạ.”
“Cho cậu ấy vào đi!” Ông Phùng phất tay ra hiệu.

Cửa phòng lại mở ra, Lục Tam Phong cất bước đi vào, nghênh đón anh chính là ánh mắt của tất cả mọi người, chẳng qua trong đó có một ánh mắt vô cùng tha thiết và nhiệt tình nhìn anh.

Lục Tam Phong cũng cảm giác được có ánh mắt bất đồng nên anh nhìn sang, thì phát hiện đó là một người trẻ tuổi.

Anh cũng rõ ràng cảm giác được sự tò mò và mong đợi trong ánh mắt đối phương đã nhanh chóng biến mất.

Trái tim của Phùng Chính Anh như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, nhìn người đàn ông trước mặt khó mà có thể tưởng tượng anh ta chính là một thanh niên tài năng tuấn tú.

Trên người anh ta mặc một bộ quần áo màu vàng, trên tay còn đeo bốn, năm cái nhẫn vàng, lại còn đeo đồng hồ vàng, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.

Làm người ta cảm giác anh ta giống như nhà giàu mới nổi vậy.

Phùng Chính Anh liếc nhìn ba mình một cái, trong lòng thầm nói người nào ông ta cũng có thể để ý, vậy mà lại chướng mắt mình.

Lục Tam Phong cũng cảm giác được những người ở đây có ý kiến với trang phục của mình.

Anh ta nhìn chung quanh một vòng rồi chắp tay nói: “Chào các chú, tôi là Lục Tam Phong hiện đang là chủ tịch của Điện tử Thủy Hoàn, chỉ vừa mới tới nơi này đã có thể gặp được các vị quả là vinh hạnh!”
Một tiếng chú này đã kéo gần mối quan hệ của mọi người hơn, ngược lại không còn giống như chỉ bàn chuyện công ty nữa.


Ông Phùng chỉ vào chiếc số pha đối diện nói: “Tổng giám đốc Lục ngồi đi.”
Lục Tam Phong nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

“Tôi là chủ tịch của Hồng Quảng, cũng là người đã mời mọi người tham buổi tiệc tối nay.

Hai ngày này anh thực sự rất nổi tiếng đấy!” Ông Phùng chỉ Phùng Chính Anh đang ngồi bên cạnh nói: “Đây là con trai của tôi.”
“Nhìn anh ta rất tuấn tú lịch sự!” Lục Tam Phong nói vài câu khen ngợi dối trá.

Những người khác ở đây cũng tự giới thiệu một chút, mỗi người sau lưng đều là chủ của những công ty tài chính với số vốn hàng trăm ngàn tỷ và sản nghiệp vô cùng phong phú.

Những người này mới là những người có tài chính đứng đầu Sông Hương, cao hơn nữa thì chính là ngân hàng mà thôi.

“Năm nay tổng giám đốc Lục mới hai mươi lăm tuổi đúng không?” Ông Phùng hỏi.

“Đúng vậy, nhưng theo tuổi mụ thì đã là hai mươi sáu, dù sao cũng sắp đến năm mới rồi a.” Lục Tam Phong trả lời.

“Sinh nhật vào khi nào?”
"À..” Lục Tam Phong làm sao biết sinh nhật ban đầu của tên khốn này là khi nào, nên anh chỉ thuận miệng nói: “Là tháng tư!”
“Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà, nghe nói anh tốt nghiệp Harvard?”
Lục Tam Phong cong môi cười, anh có chút ngượng ngùng.

Ông Phùng có mối quan hệ rộng rãi như vậy thì chuyện biết được tình huống của Lục Tam Phong cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Đó chỉ là nói chơi mà thôi, tôi chỉ mới tốt nghiệp tiểu học!”
Tốt nghiệp tiểu học sao?
Đầu tiên khi vừa nghe anh ta nói như thế thì những người ở đây có chút khinh thường nhưng sau khi suy nghĩ lại thì họ cảm thấy anh ta là người quá tài giỏi.

Trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ đều chỉ nói chuyện gia đình, bầu không khí cũng bắt đầu quen thuộc hơn.

Lục Tam Phong cũng là người biết ăn nói, nên có đôi khi lại trêu chọc mọi người vài câu, khiến mọi người cười vang.

Phùng Chính Anh ngồi một bên không nói lời nào, ánh mắt anh ta nhìn Lục Tam Phong rất khinh thường.

Trước không nói đến việc Lục Tam Phong chỉ mới tốt nghiệp tiểu học mà lúc nói chuyện với mọi người bên trong lời nói luôn có chút nịnh bợ lấy lòng.

Những người lớn tuổi thường thích những người trẻ nhưng anh ta lại không thích.


Anh ta cảm thấy người trẻ chỉ nên làm sáng tạo đổi mới, chỉ nên làm việc cho người đã có kinh nghiệm dày dặn.

Thật tình không biết, với những người khác cùng độ tuổi với Lục Tam Phong gặp phải tình huống ngày hôm nay, có lẽ sẽ căng thẳng đến nỗi không nói nổi một lời, chứ đừng nói gì tới cả pha trò tán gẫu.

Nếu có thể thành thạo tán gẫu với một đám người tài giỏi như vậy thì chàng thanh niên này tuyệt đối không phải người tầm thường.

Ông Phùng đốt một điếu xì gà, gật đầu nói: “Tương lai của anh Phong đây nhất định là không thể đo lường hết được.

Chính Anh, hai người gần bằng tuổi nhau, có thể thì qua lại và học hỏi lẫn nhau nhiều hơn đi.”
“Con có thể học được gì từ anh ta chứ?” Phùng Chính Anh có chút bất mãn nói thầm một câu.

“Chủ yếu là tôi học tập từ con trai của ngài mà thôi!” Lục Tam Phong khách khí nói lại.

“Thêm một người bạn luôn là tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, mau về nghỉ ngơi thôi.” Ông Phùng đứng lên rồi nói tiếp: “Tối hôm nay có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, thì mong tổng giám đốc Lục lượng thứ cho.”
“Không có không có, tất cả đều rất tốt!” Lục Tam Phong khách khí trả lời.

Mắt thấy sắp tan cuộc, Lý Minh Phương đứng bên cạnh Lục Tam Phong sốt ruột vô cùng, gọi họ đến cũng chỉ trò chuyện lâu như vậy, còn về chuyện góp vốn thì chưa hề nói một câu chỉ toàn nói những thứ vô dụng.

“Tổng giám đốc Lục, anh nói một chút về vốn...”
“Câm miệng!”
Lục Tam Phong thấp giọng quát cô ta rồi đi theo mọi người ra ngoài.

Ông Phùng hình như có chút mệt mỏi quay sang nhìn Phùng Chính Anh nói: “Giúp ba tiễn khách đi!”
“Được, ba cứ nghỉ ngơi đi.” Phùng Chính Anh nói.

Mọi người ở ngoài cửa khách khí vài câu với nhau rồi rời đi, Lục Tam Phong nhìn những người khác đã về thì lại nhìn về phía Phùng Chính Anh.

Đối phương cũng đang nhìn anh ta, ánh mắt Phùng Chính Anh mơ hồ không rõ đang nghĩ gì, hai tay cắm vào túi nói: “Anh đến đây để làm gì? Giống như cuối cùng cũng chưa làm được gì cả?”
“Tôi đến đây chỉ là để tâm sự với ba của anh mà thôi.” Lục Tam Phong nhìn anh ta nói tiếp: "Mục đích cũng đã đạt được rồi.”
Phùng Chính Anh nở nụ cười giống như đã xem thấu được sự dối trá của Lục Tam Phong, anh ta nói: “Vậy đi thôi đừng cho rằng ba tôi nói chuyện với anh thì tôi có thể xem anh như bạn bè.

Anh có thể ở bên cạnh tôi, dù sao tôi nói cho anh biết tôi cũng là dạng thiếu gia con nhà giàu gì đó nên quanh người cũng không thiếu chó săn!”


.