Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 428: Khắp Nơi Xôn Xao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Bên trong căn phòng ngủ lớn nhất ở lầu hai, Lục Tam Phong đang ngồi ở trên ban công nhìn khắp bốn phía xung quanh, tâm trạng cũng không tính là quá tốt.

Buổi sáng ngày mai, nửa cái Hương Giang này sẽ biết được sự tồn tại của anh, một công tử bột đến từ đại lục, thật ra anh cũng không thích loại phương thức ra sân khấu kiểu như thế này.

Mặc dù anh ở trên phương diện buôn bán sẽ không từ bất cứ thủ đoạn, nhưng mà ai lại không muốn được người khác kính trọng cơ chứ?
Chuyện này sẽ lưu lại trên cuộc đời của anh một bút, đủ để cho mọi người nghị luận một thời gian dài.

Anh thở dài, theo bản năng đưa tay lên mò điều thuốc, nhưng chỉ mò được đến kẹo cao su, đẩy ra một viên nhét vào trong miệng, nói thầm: “Thời gian đặc biệt, dùng thủ đoạn đặc biệt.”
Anh muốn gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi nói chuyện trong nhà một chút nhưng nhìn thoáng qua thời gian, đoán chừng giờ này cô đã ngủ mất rồi.

Ngày tiếp theo, báo Long Hổ đại diện cho tạp chí giải trí linh tinh, báo chí, đầu đề bất thình lình tất cả đều là ảnh chụp của Lục Tam Phong và Ni Ni.

Tình cảm bộc phát! Ni Ni vứt bỏ cậu cả nhà họ Đường, hẹn hò với nhà giàu số một Đại lục, kích tình mãnh liệt triền miên ở trong biệt thự vài tiếng đồng hồ!
Công tử nhà giàu Đường Đình Nhân cũng khó khăn, Ni Ni chụp hình ôm ấp thân thiết với nhà giàu số một Đại lục, cùng nhau trở về tổ uyên ương!
Nhà giàu số một Đại lục vừa mới tới vùng này, lập tức khoác tay Ni Ni, đùa giỡn với nhiều người mẫu, giá trị con người trên trăm triệu.

Nhiều loại tiêu đề hấp dẫn người khác, dùng kiểu chữ lớn viết ở phía trên, mặt bìa đều là những ảnh chụp khó coi.

Lúc mà anh nhìn tới những thứ này, cũng không mấy cảm thán, luận chó chết, đúng là bên này chuyên nghiệp hơn.

Chụp bản thân anh đặc biệt bỉ ổi, trên người lộ ra một loại hương vị tiền đầy dầu mỡ.

Bây giờ ngành sản xuất báo lá cải ở Hương Giang cực kỳ phát đạt, các loại ảnh chụp chó chết đều là hai người sống tạm bợ, ngôi sao nổi tiếng bị chụp hình như cơm bữa, trong đó “báo Long Hồ” chính là đầu rồng trong ngành nghề này.


Loại báo chí này đặc biệt lộ liễu, dưới mười tám tuổi cũng không thích hợp xem!
Hương Giang đã sắp sửa trở thành khu vực phát triển tin tức cao trào.

Buổi sáng chín giờ, nửa cái nồi lẩu Hương Giang nổ tung, Đường Đình Nhân vậy mà lại là một tay đùa giỡn du hí bụi hoa chuyên nghiệp.

Những năm gần đây nữ diễn viên nổi tiếng, người mẫu, mỹ nữ qua tay anh ta nhiều vô số kể, cho tới bây giờ đều là anh ta đùa giỡn người khác, cuối cùng hiện tại đã bị người khác chơi lại rồi.

Nhìn thấy tờ báo trên bàn, đừng nói đến tóc, ngay cả mặt mày của anh ta cũng tái luôn rồi.

Anh ta không quan tâm Ni Ni, chẳng qua chỉ là một người mẫu đã qua tay mà thôi, thế nhưng anh ta lại để ý mặt mũi, nhà giàu nhất Đại lục ngàn dặm xa xôi đến chơi phụ nữ của anh ta, là ai thì cũng không thể nhịn được.

“Tổng giám đốc Đường.” Bí thư bên cạnh mặc đồ chức nghiệp, đeo kính đen, nhìn qua đã biết không phải thư ký đứng đắn gì, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng còn mở nữa không?”
“Mở cái rắm, tên Lục Tam Phong này là từ đầu chui ra vậy?” Đường Đình Nhân nổi giận đùng đùng, đập bàn hét lên: “Ông đây sẽ không để yên cho nó đâu!”
“Ông chủ nói đến nhắc cho anh đi họp."
Đường Đình Nhân nghe được là ba già của anh ta bảo anh ta đi, lửa giận trong lòng tạm thời ép xuống, cầm lấy tập tài liệu trên bàn kẹp lại giao cho bí thư bên cạnh, nói: “Đi họp trước!”
Quỹ Phú Long, tổng bộ Hương Giang, bên trong văn phòng chủ tịch, Trang Đức Trung nhìn thấy mấy thứ khó coi này, u ám nói: “Con mẹ nó chứ! Tôi tính toán sắp tìm được anh rồi, cầm tiền của tôi, ở bên cạnh tìm mua vui, Lục Tam Phong, anh được lắm!”
Trang Đức Trung lật báo chí ra xem một chút, cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài, mấy phút sau có một nam nhân viên văn phòng đi tới, nói: “Tổng giám đốc Trang, ngài có gì phân phó?"
“Tìm ra bối cảnh của người này là ở chỗ nào cho tôi, vị trí cụ thể ở đằng sau biệt thự.” Trang Đức Trung đưa một xấp báo chí trước mặt tới trước mặt cậu ta.

Trong biệt thự, người phụ nữ vừa thức dậy tóc tai rối bù, áp ngủ tơ tằm rộng thùng thình vẫn như cũ không che đậy được vóc dáng mỹ lệ của cô ta.

Cô ta nhìn thấy mặt trước báo chí, trên mặt liên tục cười lạnh.


“Không phải anh rất lợi hại hay sao? Không phải vẫn có thể đối phó được như trước đây à?”
“Ngay cả người thông minh như anh mà còn phải dùng đến loại chiêu thức hạ lưu này, tôi đúng là cảm thấy bị ai thay cho anh!”
“Xem ra thật sự là “kiềm lư kỹ cùng” rồi, lúc đó tôi còn cảm thấy anh sâu sắc, ở bên trong vũng nước cạn, cho dù anh có là vua rồng tung hoành bốn biển, đã đi vào nơi này rồi thì anh cứ chờ mà chết đuối đi.”
(*) Kiềm lư kỹ cùng: Ví một người chỉ có chút khả năng kém cỏi, nay đã dùng hết.

Hôm nay tiêu điểm bát quái nóng hổi tuyệt đối chính là nhà giàu nhất Đại lục Lục Tam Phong, không có cái gì có thể làm cho người khác muốn xem náo nhiệt hơn chuyện nhà giàu ở đất liền tới chỗ này, huống chi nhà giàu này lại là một người ăn mặc đúng chuẩn quê mùa.

Bọn họ nhìn thấy nhà giàu đất liền thế mà lại quê bỏ xứ, cảm giác ưu việt trong lòng đặc biệt tăng vọt.

Mười giờ sáng, đủ loại mời mọc giống như một mảnh bông tuyết bay tới, có người muốn nhân cơ hội tạo ra một tin tức lớn, vội vàng tới lộ ra mặt mày rạng rỡ của bản thân, còn có không ít người đại diện của ngôi sao nhỏ mới nổi gọi điện thoại lại đây, nói có thể phục vụ miễn phí, chỉ cần để cho bọn họ chụp vài tấm ảnh, tạo ra một chút tin tức là được rồi.

Trong lúc nhất thời, Lục Tam Phong rơi vào bên trong lốc xoáy dư luận, bảy người Lý Minh Phương cơ bản không thể xử lý được nhiều tin tức như vậy trong một lúc, chỉ có thể lấy một vài tin tức không quan trọng ném ở một bên không nhìn tới.

“Tổng giám đốc Lục, mấy nhà truyền thông này cũng không tệ lắm, muốn phỏng vấn anh.” Lý Minh Phương đưa một bảng kê khai tới trước mặt Lục Tam Phong.

Trong này vậy mà còn có hai nhà TVB và ATV, anh gật đầu nói: “Đi thu xếp cơm trưa một chút, để cho hai nhà này đến đi, còn lại đều miễn."
“Còn có rất nhiều thư mời dự tiệc tối.” Lý Minh Phương cầm một chồng thư mời tới hỏi: “Đến nhà ai đây? Điều là tối hôm nay”
Nơi này đúng thật là Bất Dạ Thành, khi màn đêm buông xuống, vô số tiệc rượu được tiến hành, các loại buôn bán giao dịch đều đang tiến hành,chỉ trong vài phút đã có hơn triệu lượt mua bán.

Lục Tam Phong Lật xem hồi lâu, nhìn thấy một người tổ chức tiệc tối có tên là “đêm tài chính”, mới hỏi: “Nhà này có công ty gì? Gọi điện thoại qua đó hỏi một chút.”
Mấy phút sau Lý Minh Phương trở về nói: “Là cuộc gặp gỡ của các xí nghiệp tài chính, tiệc tối này thứ sáu mỗi tuần đều sẽ cử hành, thứ bảy thị trường chứng khoán nghỉ ngơi, những người này cần phải tổ chức một buổi tiệc tối như thế này nhằm thăm dò nội dung thị trường chứng khoán.

Cái bữa tiệc này được gọi là chong chóng đo chiều gió của thị trường chứng khoán, có thể thu được không ít tin tức.


“Đi cái này đi!” Anh gõ nhịp nói: “Những cái khác toàn bộ vứt vào sọt rác!”
“Có không ít người gọi điện thoại cho anh, nói là bạn bè của anh, còn nói muốn gặp mặt anh, muốn trở thành người yêu của anh.” Lý Minh Phương nhìn cặp tài liệu, đơn giản tổng kết phân loại những cuộc điện thoại gọi tới một chút.

“Bạn bè à?”
Lục Tam Phong phách lối như vậy, thật ra vẫn còn có một tầng suy nghĩ khác, muốn bắt cái tên lén lút giả làm bản thân tới, dù sao anh ở ngoài sáng, người ta ở trong tối, bản thân anh thực sự rất bị động.

“Chỉ nói tên mình ra thôi à?” Anh hỏi.

“Có một người là chị Ngô, nói là quen biết anh, đúng lúc cô ta cũng đang ở bên này, nói là có thể trợ giúp cho anh.” Lý Minh Phương nói.

Chị Ngô?
Anh nhíu mày, cái chị Ngô này thật đúng là âm hồn không tan mở miệng nói: “Gọi điện thoại cho cô ta đi."
Lý Minh Phương lấy một cái điện thoại tới, dựa theo dãy số nhớ kỹ gọi qua.

Lục Tam Phong đối với loại người như chị Ngô này cũng không phải quá thích, bây giờ anh chủ động liên hệ với cô ta chỉ là vì anh vẫn chưa quen với cuộc sống nơi này, người ta xông xáo vào nam ra bắc, nói không chừng có thể giúp được một tay.

“Điện thoại đã được kết nối.” Lý Minh Phương đưa điện thoại cho anh.

"Tổng giám đốc Ngô, thật trùng hợp, chị còn chịu khó chạy hơn cả tôi, vậy mà cũng ở Hương Giang này.” Lục Tam Phong nói.

“Nói cũng không được đúng cho lắm, lúc tôi đọc báo cũng rất choáng váng, không ngờ hai chúng ta lại có duyên như vậy.

Hằng năm tôi đều ở tại Hương Giang này, thường chạy qua chạy lại, việc ở hai bên này rất nhiều, quen biết ông chủ lớn cũng nhiều.” Chị Ngô ở đầu bên kia điện thoại quả thực cười đến vui vẻ, nói: “Tổng giám đốc Lục có gì cần cứ việc nói, tôi ở chỗ này cũng coi như là thông suốt cặn kẽ.”
“Thật sao? Vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu đấy!”
“Ngài cứ việc mở miệng, chỉ cần phí trưng cầu ý kiến đầy đủ, muốn tìm những ai, cho dù là đối phương không muốn gặp tôi vẫn có thể đứng ra làm trung gian, bất kể là phú thương, ngôi sao nổi tiếng, đều có thể hết!” Chị Ngô rất là tự tin nói: “Có thể gặp mặt tôi vào trưa nay được không?”
“Trưa nay à, tôi sẽ sắp xếp, chị Ngô, tôi hy vọng chị kín miệng một chút, cũng đừng chọc thủng gốc gác của tôi!” Lục Tam Phong cười tủm tỉm nói.


“Ngài yên tâm, tôi làm một chuyến này, đều hiểu cả, miệng cũng rất kín kẽ.

Vậy thì ngày mai đi, ngài có thể nói một chút về mục đích chuyển đi này hay không?”
“Bỏ vốn đầu tư?”
“Được, để tôi sắp xếp, ngài hài lòng rồi mới tính tiền.” Chị Ngô rất chuyên nghiệp nói.

“Đi, giữ liên lạc!” Lục Tam Phong nói xong gác máy.

“Còn có những ai?” Anh hỏi.

Mới vừa hỏi xong, điện thoại lại vang lên, anh nhận cuộc gọi nói: “Tôi là Lục Tam Phong đây, xin hỏi là vị nào?”
“Tổng giám đốc Lục, tôi tìm anh cũng thật khổ đó, chẳng lẽ anh nghe mà không biết tôi là ai hay sao?”
Anh cách một cái điện thoại vẫn có thể nghe được tiếng bên kia nghiến răng nghiến lợi!
Giọng nói này công nhận cũng có chút quen thuộc, nhưng mà anh lại không nhớ ra là ai.

“Tôi không nhớ rõ lắm!”
“Anh đương nhiên là quý nhân hay quên chuyện, cầm của tôi mười lăm tỷ, còn ở chỗ này tìm hoan mua vui, khoảng cách tới thời gian quy định trên nội dung hợp đồng chỉ còn lại có mấy tháng, lúc trước đã nói thu xong về nước rồi mới tiêu mà? Lúc ấy là anh đi theo tôi nói, giá cả quốc gia, để cho tôi cầm quyền của chủ nợ, mười lăm tỷ biến thành ba ngàn tỷ chỉ là một chút lòng thành.

Trong giọng nói của Trang Đức Trung tràn ngập lửa giận.

“Ôi chao, tổng giám đốc Trang, thật là trùng hợp, không ngờ anh cũng ở Hương Giang à, tôi cũng đang tìm anh đây.

Một năm gần đây thực


.