Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 401: Uy Hiếp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Chạng vạng bảy giờ tối khi màn đêm buông xuống, tấm bảng đèn led đỏ của khách sạn Tân Quý được bật lên.

Đã có xe lục tục đi tới bên này, Kha Bình Vân gọi điện thoại cho phó phòng giải trí đến đây.

"Tổng giám đốc Kha, anh tìm em à?" Người phụ nữ dẫm giày cao gót bước đến.

"Buổi tối để lại cho tôi một phòng bao chung, thuận tiện cũng chuẩn bị phòng bao riêng, tìm mấy cô gái xinh đẹp, dáng người tốt một chút đến đây, hôm nay cũng đừng bấm chuông." Kha Bình Vân nói.

"Đây là có nhân vật lớn muốn đến đây ạ, để em đi sắp xếp, anh cứ yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ tự mình lên phục vụ." Quản lý Bạch nói xong thì nhìn Kha Bình Vân, ông ta không nhìn cô ta lấy một cái mà khoát tay cho cô ta ra ngoài, cô ta vội vàng làm nũng nói: "Mấy ngày nay anh sao làm vậy."
"Sao phiền phức quá vậy, mau cút đi." Ngữ khí của Kha Bình Vân thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Quản lý Bạch thấy tâm trạng ông ta không tốt thì vội vàng đi ra ngoài.

Mười phút sau, mấy chiếc xe dừng ở cửa, Thái Tử Huy xuống xe, vuốt lại tây trang trên người, người giữ cửa vội vàng mở cánh cửa trước, Lục Tam Phong bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn khách sạn rực rỡ ánh đèn.

Cửa khách sạn được làm cao chừng hơn mười mét, giống như cung điện, hai bên cửa là phù điêu, người canh cửa và bảo vệ ăn mặc giống như lính, thoạt nhìn qua rất khí thế.

Thái Tử Huy nhìn thấy Lục Tam Phong đánh giá khách sạn một lượt, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy châm chọc, thầm nghĩ cũng chỉ là thằng nhà quê mà thôi.

"Tổng giám đốc Lục, anh cảm thấy khách sạn này thế nào?"
"Khí thế rộng rãi, nhìn như cung điện, tôi hơi tò mò, nhà máy kiện của tổng giám đốc Kha không đến hai ngàn người, tiền đâu ra để xây dựng khách sạn xa hoa như vậy?" Lục Tam Phong hỏi.


"Sản nghiệp của tổng giám đốc Kha rất nhiều, không chỉ dựa vào nhà máy linh kiện này, chuyện này anh phải hỏi tổng giám đốc Kha kìa."
Lục Tam Phong liếc nhìn bốn phía, khách sạn Tân Quý nhìn đặc biệt nổi bật ở khu này, bên cạnh đều là cửa hàng cao ba tầng, hai bên đường trồng ít cây xanh, nếu nói khu phố cũ nát này có hơi thở của những năm 90, như vậy khách sạn này cho người ta cảm giác mình đang ở ba mươi năm sau.

Đây cũng là vấn đề của rất nhiều thành phố mới, rõ ràng rất cũ kỹ nhưng lại xuất hiện mấy căn nhà xa hoa sừng sững đứng đó, làm cho người ta có cảm giác như nhà giàu mới nổi, dùng những căn nhà lớn này để khoe khoang mặt mũi.

Hơn nữa căn nhà xa hoa cực độ xuất hiện, giống như là một đứa trẻ nhà nghèo đột nhiên có tiền, bèn quay về tu sửa lại nhà, hận không thể biến cả cái thảm thành vàng để nói cho người khác mình có rất nhiều tiền.

Bạch Mai Hà đứng ở phía sau, mắt mở to nhìn cánh cửa khách sạn, trong lòng sớm bị kinh ngạc đến không nói nên lời, tất cả những thứ ở đây đều vượt quá sức tưởng tượng hạn hẹp của cô ta.

"Vào đi thôi!"
Lục Tam Phong cất bước đi vào trong, vừa mới vào đã nhìn thấy hai cô gái lễ tân mặc sườn xám, xẻ tà rất cao, trên chân đi giày cao gót, cả hai đều cao hơn một mét bảy, chân siêu dài cực kỳ nổi bật.

"Ông chủ buổi tối tốt lành, hoan nghênh ghé chơi!"
Hai người đồng thời cúi đầu, Lục Tam Phong đứng ở giữa, thấy vậy thì lập tức dừng lại, nhìn về phía Thái Tử Huy.

"Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì sao?"
"Khách sạn các anh có chính quy không?"
"Thủ tục đầy đủ hết, sao anh lại hỏi cái này?"
"Tôi là người đứng đắn, hôm nay đến đây là muốn biết rõ ràng, rốt cuộc mình đã trộm cái gì của tổng giám đốc Kha mà lại bị vu oan là kẻ trộm, cũng không nghĩ muốn đến đây chơi bời hoặc là làm chuyện khác." Lục Tam Phong trầm giọng nói.

"Lời này là cái gì chứ? Mời!" Thái Tử Huy cảm thấy Lục Tam Phong suy nghĩ quá nhiều, trong lòng khó chịu thầm nghĩ, đến chơi một chút mà đánh rắm thật nhiều.

Ba tầng dưới là nhà ăn, tầng bốn đến tầng bảy là phòng ở, từ tầng bảy trở lên là chỗ tắm rửa giải trí, đây là một cái khách sạn tổng hợp.


Thang máy lên tầng chín, cửa vừa mở ra là có thể nhìn thấy sàn nhà được trải thảm, cùng với bốn năm cô gái mặc rất mát mẻ, rất khó miêu tả, Lục Tam Phong cũng coi như người gặp nhiều trường hợp, thế nhưng khi nhìn thấy trường hợp này cũng khó tránh khỏi sửng sốt.

"Đây là cách phục vụ mới của chúng tôi, tôi vừa nghĩ ra đó, thế nào?" Thái Tử Hy tự đắc nói.

Lục Tam Phong gật đầu nói: "Không hổ là Thái Tử Huy, anh đó, tương lai tiền đồ chắc chắn sẽ huy hoàng lắm đây."
"Ông chủ, mời đi bên này!"
"Tổng giám đốc Kha đang chờ anh ở phòng Đế Vương."
Bạch Mai Hà ngơ ngác đi theo sau, nhìn mấy người phụ nữ dẫn đường phía trước, mặt cô ta đỏ bừng lên, vươn tay sờ soạng tường, bức tường trơn bóng, thảm dưới chân mềm như dẫm vào mây, làm cho người ta choáng váng.

Mùi hương thoang thoảng trên hành lang, nơi đây chính là bầu trời dưới nhân gian.

Quản lý Bạch đứng ở cửa phòng Đế Vương, hai cô gái đứng ở bên cạnh, cô ta không giống mấy người kia mà ăn mặc rất khéo léo, trên mặt nở nụ cười, khi nhìn về phía Lục Tam Phong, đôi mắt như phát sáng.

Vị khách quý này sao lại đẹp trai trẻ tuổi như thế.

"Ông chủ, chào anh!" Quản lý Bạch vươn tay nói: "Tôi là phó phòng Giải trí, họ Bạch."
Lục Tam Phong gật đầu không nói chuyện, nhưng Bạch Mai Hà đứng phía sau lại nhìn chằm chằm quản lý Bạch, cẩn thận nhìn cô ta, có phần do dự không dám nhận, nhưng mà trực giác nói cho cô ta, đây chính là chị họ.

"Chị...!Chị họ?" Bạch Mai Hà vô thức lên tiếng.

Chị họ?
Tiếng nói đột ngột xuất hiện ở trường hợp như vậy khiến người khác đặc biệt khó xử, Lục Tam Phong quay người nhìn Bạch Mai Hà, quản lý Bạch cũng phát hiện Bạch Mai Hà, kinh ngạc nói: "Mai Hà?"

"Sao em lại?" Quản lý Bạch muốn hỏi sao cô ta lại đi theo mấy người tổng giám đốc Lục, tuy nhiên lúc này hiển nhiên không phải thời gian thích hợp để nói chuyện, vội vàng nói: "Mời tổng giám đốc Lục."
"Thật ra tôi cũng không vội vàng đâu, đây là em họ cô à?" Lục Tam Phong hỏi.

"Đúng vậy, vốn là đến tìm tôi, sao lại đi cùng tổng giám đốc Lục?"
"Cái này thật ra là duyên phận, chúng tôi quen biết nhau trên xe lửa, cô ấy bị móc trộm túi tiền, làm mất số điện thoại của cô, bèn tạm thời đi theo tôi." Lục Tam Phong giải thích.

"Cảm ơn tổng giám đốc Lục, mấy ngày nay tôi đã rất sốt ruột, tôi đã rất lo cho em ấy."
"Tổng giám đốc Lục, tôi đi vào trước đây." Thái Tử Huy đứng ở cửa nói: "Đừng làm cho tổng giám đốc Kha đợi lâu."
Lục Tam Phong cất bước đi vào, quản lý Bạch bước lên hai bước nói với Bạch Mai Hà: "Chị tìm một chỗ cho em ngồi trước, bận việc xong rồi sẽ nói chuyện với em, cái kia...!Tiểu Triệu, cậu tìm một phòng cho cô ấy đi."
Phòng Đế Vương rất lớn, phòng rộng khoảng sáu bảy mươi mét vuông, tường bao bằng bao mềm, ánh đèn mờ ảo, mấy chiếc ghế sô pha da thật, phía sau là một tấm bình phong, Lục Tam Phong nhìn thấy phía sau bình phong có giường, còn lại thì không nhìn thấy gì cả.

Một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha, đang ngâm chân, một cô gái đứng sau xoa bóp vai cho ông ta, ông ta cầm xì gà trên tay, thấy Lục Tam Phong nhìn thì gõ gõ xì gà mấy cái.

"Tổng giám đốc Lục thật làm tôi trông mòn còn mắt đấy, nếu hôm nay tôi có việc ra ngoài thì đã không có cơ hội gặp được cậu rồi." Kha Bình Vân nói.

"Tôi cũng muốn đi, ngay từ ngày đầu tiên gặp Hà Gia Nhạc là tôi đã muốn đi rồi, ông ta cũng không giữ được tôi, ông đã bỏ tôi lại một cách dứt khoát đấy." Lục Tam Phong đứng trước bàn trà, cầm lấy trái cây trên đĩa trái cây ăn một miếng: "Ông thật là tài giỏi!"
"Không ai giữ được ai, nếu có thể ở lại thì ai cũng không muốn đi!" Kha Bình Vân chỉ ghế sô pha bên cạnh, nói: "Ngồi đi."
Lục Tam Phong ngồi xuống.

"Mang chậu ngâm chân lên!"
Một cô gái ăn mặc mát mẻ bưng chậu gỗ lên, ngồi xổm xuống đất cởi giày cho Lục Tam Phong, lại mát xa chân cho anh.

Chân đặt vào chậu nước ấm, Lục Tam Phong kêu lên một tiếng.

"Thoải mái không?"
"Không tồi!"
"Cậu muốn có cái gì?" Kha Bình Vân nghiêng đầu nhìn Lục Tam Phong: "Nói rõ đi, tôi không thích vòng vo."

"Tôi cũng không muốn vòng vo, rốt cuộc tôi đã lấy cái gì của ông?" Lục Tam Phong hỏi ông ta.

"Tổng giám đốc Lục, tôi biết đầu óc cậu thông minh, nhưng cậu cũng không thể coi tôi là đồ ngốc chứ? Hai người chúng ta cũng đã qua lại vài lần rồi, vậy mà bây giờ ngay cả nói cũng không thể nói rõ được à?" Kha Bình Vân không khỏi căm tức.

Người đã ngồi ở đây mà còn không thể nói thẳng thắng được à?
“Giữa chúng ta có hiểu lầm!" Lục Tam Phong trầm giọng nói.

"Gọi hai người kia lên cho tôi." Kha Bình Vân sai bảo Thái Tử Huy.

Thái Tử Huy xoay người đi ra ngoài, quản lý Bạch dẫm giày cao gót đi đến ngồi xuống tay vịn trên ghế của Kha Bình Vân.

"Cô cũng đi ra ngoài!"
"Tổng giám đốc Kha, người ta chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn thôi." Quản lý Bạch mềm giọng nói, tay vòng lên cổ Kha Bình Vân.

"Trời ơi, phiền thật sự!" Kha Bình Vân đẩy một cái, quản lý Bạch ngã thẳng xuống đất, quản lý Bạch bò lên, sắc mặt u ám, tuy nhiên giây tiếp theo đã thay vào khuôn mặt tươi cười, vẫn ngồi ở tay vịn như cũ.

Mấy phút sau, Thái Tử Huy trở lại, có hai người mặc áo khoác da cũ và rất quai nón, hai người nhìn thấy Lục Tam Phong thì ngạc nhiên, nói với Kha Bình Vân: "Tổng giám đốc Kha."
"Ừ" Kha Bình Vân gật đầu, lên tiếng: "Tổng giám đốc Lục có biết hai người này không?"
"Hai kẻ trộm trên xe lửa!"
"Anh ta cũng là kẻ trộm, chính là anh ta, chính là người này." Người mặc áo da cũ chỉ vào Lục Tam Phong: "Giống như hai người kia, còn một cô gái trẻ tuổi nữa."
"Tôi không quen biết hai người này, sao lại không thể nói rõ ràng thế này?" Lục Tam Phong buồn rầu nói.

"Không quen biết, lúc hai người bọn họ ăn trộm đồ của cậu, là người đàn