Kiểu xưng hô "người đẹp này thường là lời nói của mấy tên du côn đầu đường xó chợ, dù có ngoài xã hội thì cũng coi như là một cách xưng hô rất lỗ mạng, huống chi là trong trường học.
“Ở đây đều là các sinh viên còn chưa bước qua cổng trường đại học, chưa được ra ngoài xã hội, anh chú ý một chút, đừng để bị người túm lấy rồi tổng ra ngoài." Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh rồi nhắc nhở.
Lục Tam Phong thấy một cô gái mặc áo dài tay, vai bồng đi qua: "Đàn chị, có thể hỏi chị chút chuyện không?"
“Xin chào!" Cô gái kia dừng bước, đánh giá Lục Tam Phong, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhìn cách ăn mặc của anh rồi nhìn xuống đôi giày thể thao dưới chân anh, cảm giác nhìn khá là giàu có, cô ta hỏi: “Đàn em, em ở khoa nào thế?"
“Em học bên khoa thông tin, năm ba, em muốn hỏi chị xem phòng giáo vụ nằm ở đâu
“À, ở ngay tòa nhà phía trước kia, để chị dẫn em đi." Cô gái kia vừa nói chuyện vừa đi dẫn đường, rồi nói với Lục Tam Phong: "Đàn em, em tên gì
the?"
"Lục Tam Phong!
“Em chuẩn bị thi nghiên cứu sinh
à?"
“Gần đây em đang chuẩn bị ôn tập nên đang đọc ít sách, em định sang bên đại học Khoa học và Công nghệ."
Trên đường Lục Tam Phong thuận miệng nói, quản lý Ngưu đi theo sau, nghe vậy thì mở tròn mắt ra, nếu ông ta không biết Lục Tam Phong thì chắc chắn là ông ta sẽ tin rằng anh chính là một cậu sinh viên năm ba.
Trên đường đi, Lục Tam Phong đã hỏi được không ít vấn đề nào bên khoa điện tử có bao nhiêu người, bao nhiều nghiên cứu sinh, rồi năm nay tuyển sinh bao nhiêu người.
Mà người chị này thì cũng là người chân thành, hỏi gì đáp nấy, năm nay số người được tuyển đi làm càng ngày càng ít đi, những đầu ra chất lượng thì khó vào, hầu hết những chỗ đó chỉ nhận người dựa vào quan hệ, rất nhiều người phải quay về làm nhân viên công vụ, hoặc là vào sở nghiên cứu, số ít còn lại thì ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu.
“Lên tầng ba là được!” "Cảm ơn đàn chị” Lục Tam Phong vẫy tay rồi đi thẳng lên lầu
Trong văn phòng ở lâu ba, một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi ngồi đó, xung quanh bàn làm việc có khoảng mười mấy người, không khí trong phòng có vẻ khá căng thẳng.
“Bây giờ cũng chỉ có từng này suất thôi, hôm nay chỗ này gọi điện đến, ngày mai chỗ kia gọi điện đến.
Bây giờ chính sách như vậy, dần rồi cũng chẳng phân phối nổi nữa, nói trắng ra thì đây là khóa cuối cùng có công ăn việc làm ổn định rồi."
Một người đàn ông đeo kính lộ ra vẻ mặt chua chát, lên tiếng nói: "Bốn năm trước, rất nhiều sinh viên đỗ vào trường chúng ta là để làm rạng danh dòng họ nhà mình, thậm chí còn muốn vào các công ty nhà nước để làm việc, nhưng bây giờ thực tế lại khách năm đó quá nhiều, gần đây nhưng tin kia lan ra, có rất nhiều sinh viên nằm ở ký túc xác khóc thầm.
"Khóc thì có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ hận không thể sắp xếp hết chúng nó vào trong doanh nghiệp nhà nước thôi, những chỗ có việc làm cũng đều đã sắp xếp hết rồi, nhưng đăng này còn muốn đến những nơi màu mỡ nữa, rồi lại còn muốn quay về quê làm việc.
Không thể nào! Nếu họ còn nói là điều đi dầu cũng được thì tổng hết ra biên cương đi!” Hiệu trưởng Vương quát lớn.
Các giảng viên, giáo viên trong phòng đều yên lặng không nói gì.
Có rất nhiều sinh viên trong trường làm ầm ỹ lên, còn có cả người nhà sinh viên gọi điện lên măng trường, bên phía trường đại học rất khó khăn, nhưng dù thế nào thì cũng phải đối mặt với sự thật rằng không phải sinh viên nào tốt nghiệp ra cũng có thể lên làm quan, nhận lương cao.
“Ngày mai là lễ tốt nghiệp rồi,
thông báo xuống là có suất làm thì phải đi làm, nếu có suất rồi mà khôngđi thì dừng có trách trường đại học nữa.
Đồng thời đi thông báo trước cho sinh viên năm hai và năm ba rằng từ năm chín mươi sáu trở đi thì nhà nước sẽ đổi nghị định, không cung cấp việc làm nữa, đây là mục tiêu trước mắt rồi, từ bây giờ đến lúc đó, số suất làm việc hằng năm sẽ giảm dần xuống.
Từ năm 1990 trở đi, nhà được đã chuẩn bị hủy bỏ việc cung cấp việc làm cho các sinh viên, hai năm qua các trường đại học đã bắt đầu chấp hành, mà phụ huynh và các sinh viên thì càng ngày càng oán hận hơn.
Đã có rất nhiều người lên tiếng kêu oan.
Những nhà có tiền, có quan hệ thì bắt được những suất đi làm tốt, vào Cục Thực Phẩm, Cục Giao Thông, Cục Tài Chính, hoặc đơn giản là vào các cơ quan nhà nước ở địa phương mình, lương cao lại còn ổn định.
Người bình thường thì bị chia về làm ở các nhà máy nông nghiệp, sau khi đi làm thì còn không có lương, ai nấy cũng chỉ làm được một thời gian ngắn rồi bỏ về quê.
Đây là sự thật!
Lục Tam Phong đi lên lầu ba thì nhận được thông báo rằng hiệu trưởng Vương đang họp, mời ba người sang phòng làm việc khách ở hành lang để ngồi chờ Quản lý Ngưu ngồi trong phòng, không biết phải làm thế nào cho ổn, lát nữa gặp mặt người ta rồi nói sao đây?
“Tổng giám đốc Lục, lát nữa chúng ta có bị mắng không vậy?” Quản lý Ngưu lo lắng nói: “Nhỡ người ta trách mắng tôi ngay trước mặt, như vậy thì sẽ rất lúng túng, chúng ta nói dối trước mà.”
“Không sao đâu, có mắng thì cũng mắng anh ta." Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong rồi nói: "Da mặt anh ta dày lắm, không sợ.
"Hả?” Quản lý Ngưu há hốc miệng ra, bình thường giám đốc Trương có ăn nói thế này đâu.
Sau khi cửa phòng họp vừa mở ra, hiệu trưởng Vương đi ra, củi gắm mặt xuống, lộ rõ vẻ không vui.
“Hiệu trưởng Vương, có một cựu sinh viên đến gặp thầy, nói là đến để quyên góp tiền."
"Quyên góp tiền" Hiệu trưởng chợt nhớ ra, ừ đúng là có người như vậy, ông ta tươi cười nói: “Người đó đầu rồi?”
"Đang ở phòng làm việc!
Hiệu trưởng Vương vội vàng đi về phía văn phòng, mở cửa ra, vừa thấy Lục Tam Phong và hai người khách thì ông ta nhiệt tình nói: “Chào cậu, lâu lắm rồi không gặp, nhìn cậu vẫn như xưa nhỉ, nhưng được cái là bây giờ nhìn chín chắn hơn hẳn rồi."
"Hiệu trưởng Vương cũng chẳng thay đổi gì cả." Lục Tam Phong bắt tay ông ta.
Trường có nhiều sinh viên như vậy, tất nhiên là hiệu trưởng Vương không thể nhớ hết được từng người, bây giờ dù không nhớ anh là ai thì cũng phải nói rằng mình nhớ kỹ lắm.
“Bây giờ tôi là chủ tịch của công ty điện tử Thủy Hoàn, có một công việc muốn thương lượng với hiệu trưởng Vương, ông xem có được không? Công ty chúng tôi muốn chiêu mộ một nhóm nhân tài chất lượng cao, nên đến đây để đề nghị hợp tác với trường mình, ông có thể đề cử sinh viên mới tốt nghiệp đến công ty tôi."
Hiệu trưởng Vương cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, sao bảo là đến quyền góp tiền cơ mà?
"Cậu bạn này, cậu bảo là muốn đến biểu đạt tấm lòng với trường cũ cơ mà "
"À, à, chuyện này đơn giản lắm, việc tuyển người trường không cần phải ra mặt đầu, chỉ cần cho phép chúng tôi hoạt động trong trường là được, ông thấy thế nào?" Lục Tam Phong hỏi.
Hiệu trưởng Vương nghiêm túc suy nghĩ một lúc về lời đề nghị của Lục Tam Phong, đây cũng là một cách giải quyết, sinh viên trong trường tự chọn việc làm, như vậy thì không thể trách trường là đã không chia suất đi làm cho họ.
Nghĩ sâu xa hơn nữa thì rất ít sinh viên trong trường chịu từ bỏ việc chia suất đi làm, vì chuyện này đã ầm ỹ trong trường rất lâu rồi.
“Chuyện này thì được, nhưng trường bị tổn thất nhiều như vậy,
chúng ta.
"Tôi hiểu, tôi hiểu!” Lục Tam Phong vội vàng nói: “Thế này đi, chúng ta kỷ một hợp đồng, mỗi sinh viên đến công ty tôi thực tập nửa năm, trong vòng nửa năm này sinh viên đó sẽ nhận được tiền lương, trong đó sẽ có ba trăm nghìn ra để trả lại cho trường
Cách làm này của Lục Tam Phong cũng giống như chuyện đi thực tập của sinh viên sau này vậy.
Rất nhiều trường đại học đã nói dối với sinh viên rằng sẽ đảm bảo đầu ra, rồi sau khi sinh viên tốt nghiệp thì lại đưa sinh viên đến các nhà xưởng, nếu không chịu làm việc thì họ sẽ không cấp giấy tốt nghiệp cho.
Vậy là đã có rất nhiều người bị lừa đi làm với đồng lương rẻ mạt.
Hiệu trưởng Vương nhìn Lục Tam Phong, cái ông ta muốn không phải là ba trăm nghìn đồng, mà là 3 triệu CO.
"Bạn học, cậu đã nói là muốn góp tiền cơ Hiệu trưởng Vương đành bất đắc dĩ nói thẳng ra.
chuyện quyên góp ấy à, là thế này, đúng là tôi đã nói là mình muốn quyên góp ít tiền với tư cách là cựu sinh viên.
Nhưng tiếc rằng tôi tốt nghiệp tiểu học xong thì chẳng thể học lên cao nữa rồi, cũng không có tư cách để trở thành sinh viên trường ông." Lục Tam Phong nở nụ cười rất chất phác.
"Không sao cả, tôi có thể phát cho cậu giấy chứng nhận là cựu sinh viên danh dự, chuyện này không thành vấn đề.
Cậu không thể từ bỏ mọi chuyện dễ dàng như vậy được." Hiệu trưởng Vương không cam lòng nói.
Lục Tam Phong đứng sững người, còn Trương Phượng Tiên thì không nhịn được mà cúi đầu xuống, bật cười.
Quản lý Ngưu thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm, vốn dĩ anh ta tưởng rằng tổng giám đốc Lục và hiệu trưởng Vương đều là những người ở đẳng cấp cao, lúc nói chuyện chắc hẳn sẽ rất tao nhã, rồi ngồi xuống, ăn nói khách sảo các thứ, dù không thống nhất được thì cũng sẽ không nổi giận gì đó.
Tâm trạng của quản lý Ngưu mang đậm quan niệm của những người có vai về nhỏ trong xã hội khi nhìn lên những người có quyền có chức.
Những người có quyền có chức trong xã hội không có quan hệ lợi ích liên quan đến những người nghèo hơn nên mới phải lộ ra vẻ tao nhã, bao dung.
Nhưng thật ra, một khi đã động đến vấn đề lợi ích thì ai nấy cũng đều muốn giơ chân lên.
Nếu có người cảm thấy người trước mặt mình rất bao dung, dễ nói chuyện, tạo cảm giác sùng bái thì chứng tỏ rằng hai người không cùng một đẳng cấp rồi.
Lục Tam Phong nhìn hiệu trưởng Vương, vốn dĩ anh tưởng rằng vị hiệu trưởng này chỉ cần anh ngả bài thôi là ông ta sẽ ngại ngùng mà không nhắc đến những chuyện tiếp theo nữa, nào ngờ rằng ông ta còn mặt dày hơn cả chính anh.
Mà hiệu trưởng Vương cũng có nỗi khổ riêng, bây giờ trường đại học cũng rất thiếu nguồn tài chính, nếu không thì con đường trước cổng trường cũng đã không trải sỏi đá rồi.
Thậm chí đã có một số trường đầu bản văn bằng, rồi đứng ra làm sân sau cho một số xí nghiệp để duy trì nguồn tài chính rồi.
giám đốc Lục không có nhiều thì cũng có ít chứ nhỉ.
Bây giờ trường đại học đang rất khó khăn, sắp tới mùa đông rồi mà mấy cái hơi của trường đã hỏng mất mấy tháng rồi." Hiệu trưởng Vương bất đắc dĩ thở dài.
Mặc dù Lục Tam Phong là người lạnh lùng, nhưng riêng ở phương diện giáo dục thì anh lại không thể hạ quyết tâm được.
Kiếp trước anh cũng xuất thân từ nông thôn, cố gắng học tập mãi mới được như ngày hôm nay, anh biết rõ, giáo dục là con đường duy nhất để người nghèo có thể đổi đời.
Hiệu trưởng Vương dẫn Lục Tam Phong đi tham quan quanh trường một vòng, nồi hơi đã hỏng mất mấy cái, không có nước ấm để uống nữa rồi, khu giảng đường thì toàn là các phòng học cũ kỹ, chưa được tu sửa lại, các sinh viên ở ký túc xá vẫn phải chen chúc 12 người một phòng, điều hòa thì chẳng ai dám mơ đến, thậm chỉ còn chẳng có quạt.
Đi đến chân một tòa ký túc xá, Lục Tam Phong Thấy một cậu sinh viên ngồi xổm dưới đất, khóc nức nở, anh tiến lên hỏi: “Làm sao vậy? Thất tình à?”
Cậu sinh viên này có làn da hơi ngăm, bộ quần áo trên người đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, dưới chân là đôi giày được làm thủ công, cậu ta nức nở: "Không...!tớ không được chia suất học, vậy là hơn chục năm đèn sách thành công cốc hết rồi."
Hiệu trưởng Vương xấu hổ, vội vàng nói: "Không phí công học đầu, bây giờ tri thức đều trong đầu cậu hết rồi mà."
Lúc này cậu sinh viên kia mới ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt mình là hiệu trưởng thì hoảng hốt, vội vàng lau khô nước mắt, khẩn trương nói: "Em...!em cũng không trách trường đầu hiệu trưởng
"Không sao đâu." Hiệu trưởng Vương vỗ vai cậu ta, lộ ra vẻ mặt bất lực.
“Vậy là lý tưởng của cậu là học văn học võ rồi lên làm hoàng đế à?" Lục Tam Phong hỏi.
"Em muốn kiếm tiền a.
Mẹ của em rất muốn em có tiền đồ." Đang nói thì cậu bạn kia ngừng lại, có vẻ như cảm thấy mình hơi thực dụng nên cậu nói thêm: “Em muốn bảo đáp cho đất nước.
“Đã sáng mặt ra rồi mà vẫn còn muốn đến xí nghiệp nhà nước?" Hiệu trưởng Vương vạch trần cậu ta.
"Không phải a!" Cậu sinh viên kia sốt ruột, ánh mặt đen nhánh của cậu ta dường như lóe lên một luồng sáng, cậu ta nói: "Em muốn dốc hết sức để đến một nơi mà mình có thể cống hiến hết bản thân mình, em cố gắng học tập để có thể đưa đất nước ta sánh vai với cường quốc năm châu.
Em không muốn phụ công của đất nước ta, không muốn phụ sự kỳ vọng của bố mẹ...!Em nói thật đấy, không phải điều toa gì đâu...!thật đấy, em thề với trời!
Có vẻ như cậu sinh viên sợ rằng những người đứng trước mặt cậu ta sẽ không tin nên mới buột miệng thể lớn.
"Em mất công học thành tài rồi thì cũng phải cho em một nơi để chứng minh được bản thân, họ nói là sẽ chia em về nông trường chăn heo.
Em có học chăn heo đầu chứ
Trương Phương Tiên hít sâu một hơi, cô cảm thấy hơi rung động, cuộc sống ở đây đối với cô nói thì quá bình thường rồi, nếu so sánh với cuộc sống và hoàn cảnh học tập ở nước ngoài thì lại càng khập khiễng hơn.
“Quyền!” Trương Phượng Tiên trầm giọng nói.
“Quyền!” Quản lý Ngưu cũng lên
tiếng.
Lục Tam Phong nhìn hai người đó, hai người có bỏ tiền ra đâu, hồi khẩu hiệu suông thì ai mà chẳng làm được.
Hiệu trưởng Vương nhìn Lục Tam Phong, nở nụ cười bị thương, khỏe miệng ông ta bắt đầu giật giật, vừa giống như đang cười khổ, lại vừa giống như sắp khóc đến nơi rồi.
“Thôi thôi thôi, tôi sợ rồi!" Lục Tam Phong vội vàng đưa tay lên đầu hàng, ý bảo hiệu trưởng đừng có khóc ở đây, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ra tay bất hành, được rồi, quyền thì quyền.