Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 366: Làm Tốt Lắm






Về đến nhà, Giang Hiểu Nghi vẫn co tơi lo lắng, Lục Tam Phong an ủi có vài câu, rồi để cô đi rửa mặt.


“Lát nữa rửa ráy, gọi điện thoại cho Như Lan trước, trong khoảng thời gian này đúng là vội vàng đến vắng đầu rồi, đứa bé cũng không để ý được." Giang Hiểu Nghi vừa nói chuyện vừa vội vàng ngồi xuống gọi điện thoại về nhà, trong miệng còn lẩm bẩm đừng ngủ quên, nhưng không ai nghe điện thoại.


Khi điện thoại thông, Giang Hiểu Nghi nghe thấy bên đầu điện thoại kia có tiếng Như Lan gọi mẹ, cô lập tức khóc, Lục Tam Phong đã sớm biết cô sẽ có bộ dáng này, anh đưa giấy trong tay tới.


Con đi nghìn dặm mẹ lo lăng, mẹ đi nghìn dặm con không lo, những lời này đã có từ xưa đến nay, Như Lan không nhớ cô, người ta là bá chủ một phương trong thôn đấy.


Rất giàu có.


Trong thôn lưu hành trò bắn bị, cô mua hơn trăm viên bi, rồi mang theo cả lũ trẻ con, miệng ăn kem, còn bắt gà đuổi chó ở trong thôn, từ đó nghiễm nhiên thành tai họa trong thông
Lục Tam Phong nghe mẹ vợ phản nàn qua điện thoại, anh ở một bên cười nỉn cười.


"Hiếu nghi à, Lục Tam Phong ở bên cạnh phải không?”
Lục Tam Phong vội vàng xua tay với Giang Hiểu Nghi.


“Anh...!Anh ấy ở trên lầu.


“Gần đây bụng có động tĩnh gì không?”
"Không có, con sắp bận đến điên rồi, mỗi ngày đều ở trong nhà máy, làm sao có thời gian bệnh viện chứ "Mẹ nói cho con nghe, mẹ với ba con thảo luận rồi, Lục Tam Phong lấy cho con cái nhà máy này với rắp tâm bất lượng, nó muốn nhìn con xem có năng lực không, nếu không sinh được con, còn khô kiếm đư tiền, kế tiếp sẽ gây sự với con.


“Mẹ, mẹ nói gì thế, Lục Tam Phong đối xử rất tốt với con.


Lục Tam Phong ngồi ở một bên cười lạnh, có ba mẹ vợ như vậy lo gì không có "Gia nghiệp thịnh vượng"?
“Nhà ai mà lại để vợ đi ra ngoài mở nhà máy? Con quá coi trọng nhà máy đó, những thứ đó trị giá bao nhiêu? Hiểu Hiền về nói với mẹ, những tài sản này đều có thể chuyển tới tên con, thực sự không được, con để nó chuyển tiền cho con trên danh nghĩa, như vậy nó sẽ không dám tìm lung tung ở bên ngoài.



"Anh ấy nói hiện tại công ty nợ nần chồng chất, tất cả đều là mắc nợ kinh doanh, mẹ không hiểu những thứ này đâu.” Giang Hiểu Nghi hơi phiền nói.


“Con đúng là ngốc, nó nói gì tin đó à? Chưa từng nghe nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mỗi người bay một hưởng à, doanh nghiệp lớn như vậy mà nợ tiền? Làm sao có thể, mấy lời ma quỷ này đừng có tin, hiện tại Hiểu Hiện đã có một cuốn sổ tiết kiệm cho riêng mình, có
không ít tiền, con...!
"Ai dà, được rồi, được rồi, mẹ này dạy cái gì cũng không tốt, con cúp đây!” Giang Hiểu Nghi nói xong thì cúp điện thoại.


Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đổi người khổng chế công ty thực tế thành em?"
Giang Hiểu Nghi quay đầu dùng quả đấm nên cho anh một quyền, cô tức giận nói: "Làm gì vậy? Để em gánh nợ chục tỷ à? Em cũng không ngốc, em rất thông minh đấy.


Lục Tam Phong nhìn cô nở nụ
cười.

Tuy nhiên mấy ngày nay hình như là không..."
Nụ cười của Lục Tam Phong dân dẫn đọng lại, anh nói: "Anh vội vàng cả một ngày thật mệt mỏi, anh ngủ ở dưới lâu.


“Em cũng ngủ ở dưới lầu.” Giang Hiểu Nghi nhìn anh nói.


“Anh ngủ ở trên ghế sa lon!”
“Em cũng ngủ ở trên ghế sa lon!”
"Hai người không ngủ trên ghế sa
lon được."
“Em nằm úp sấp trên người anh!”
Lục Tam Phong thở dài một hơi, anh nhìn ra từ trong ánh mắt kiện định cô, thì xem ra đêm nay khó thoát một kiếp.


Sau khi Triệu Yên Nhiên về đến nhà, rửa mặt xong cô ta mở một chai rượu vang đỏ cho mình, và ngôi ở trên ghế sa lon, cả người toát lên vẻ hài lòng, cô ta đã kinh doanh sáu bảy năm, nên kiểu làm ăn gì đều đã qua tay, thế nhưng như kiểu buôn bán đơn giản này, thật đúng là chưa từng làm.



Cô ta đã quá quen với ngành mỹ phẩm, trong lòng cô ta suy nghĩ sau khi kiếm được số tiền này, mình sẽ thêm nữa ít tiền, thầu thêm vài cửa hàng, chuẩn bị bắt đầu đẳng cấp của mình rồi, đây cũng là kế hoạch thương nghiệp lớn của cô ta, làm một thương hiệu thuộc đẳng cấp của mình, không cam lòng luôn kinh doanh linh tinh kiểu này.


Sáng ngày hôm sau, hợp đồng đưa tới, không phải là hợp đồng trực tiếp với khách hàng mà là hợp đồng ủy thác sản xuất hàng hóa trị 300 triệu trong vòng hai mươi ngày.


Sau khi hợp đồng được ký kết, toàn bộ nhà máy đang tăng cường sản xuất, tuyển thêm năm mươi công nhân, quản lý, rồi chạy thị trường, giới đã sắp có đến ba trăm công nhân.

Nhà máy nhỏ này đã gần đến giới
hạn của nó.


Lục Tam Phong lại khôi phục cuộc sống mỗi ngày làm cơm, và chơi đùa bên biển, mấy ngày nay anh đều câu cá biển, còn đầu tư một bộ câu cả, ngày nào anh cũng lên du thuyền đi đánh cá trên biển.


Ngụy Nhiễm Đạn nhìn tình hình trong nhà máy mà mỗi ngày đều lòng nóng như lửa đốt, nhất là sau khi biết được lô hàng xuất xưởng xong, thì nhà máy không còn tiền trong tài khoản.


Huống chi, lô hàng này chắc chắn là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.


Đêm đó, cô ta muốn nói chuyện với Lục Tam Phong, thế nhưng vẫn không có cơ hội, trong khoảng thời gian này cô ta không tìm được người, nên cũng chỉ có thể lo lắng suông.


Từ xe hàng chạy đi, mắt thấy đã tới thời gian phát tiền lương cho công nhân, Giang Hiểu Nghi đã bỏ thêm mười mấy triệu triệu tiền lương, khi chiếc xe hàng cuối cùng rời đi, trên mặt tất cả mọi người trong nhà máy đều tràn đầy kích động.


Trong hai mười ngày này, tất cả mọi người đều làm việc cả ngày lẫn đêm, Giang Hiểu Nghi nói với Tiền Nhã Ninh: "Sau khi tiền hàng về, mời mấy người đi ăn tiệc lớn.


“Cảm ơn tổng giám đốc Giang!” Mọi người cùng vỗ tay.


"Gọi điện thoại cho chị Triệu, hỏi một chút xem khi nào có tiền.” Giang Hiểu Nghi cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Yên Nhiên, nói với đầu bên kia nhận điện thoại.


"Chị Triệu, xe hàng cuối cùng đã đi, lúc nào tiền hàng có vậy?”
“Tốt, chị biết rồi, em yên tâm, chị lập tức gọi đường quốc tế ngay, để thúc dục giúp em!
“Vài ngày là có tiền nhỉ?" "Rất nhanh, yên tâm đi
Đối phương cho một cái tin chính xác, điều này làm trong lòng Giang Hiểu Nghi lẩm bẩm, mấy ngày nữa không có đơn đặt hàng, cô chỉ có thể đi đường cũ nhận mấy đơn hàng đồ trang điểm rải rác.


Mỗi ngày Giang Hiếu Nghĩ đều gọi điện thoại cho Triệu Yên Nhiên, qua một tuần, càng về sau, cô ta cứ lùi lại, nên hai người cãi nhau qua điện thoại không biết bao nhiêu lần.


Đơn đặt hàng giảm thiểu, vì để giảm thiểu chi tiêu, chỉ có thể giảm một nửa công nhân, hầu như nhà máy nằm ở trạng thái đình trệ, trên tài khoản chỉ còn chưa đến 1 triệu rưỡi, tiền điện tiền nước còn chưa
nộp.


Sắp phá sản rồi!
Triệu Yên Nhiên tính thời gian, lúc này chắc chắn Giang Hiểu Nghi vô cùng cần tiền, lô hàng trị giá một này cô ta định dùng tỷ năm để ăn.


Tháng nóng nhất đã qua, đã gần cuối tháng tám, Lục Tam Phong cất cần câu cá đi, cả người anh đen sì, một bàn cơm nước được bày ở trên bàn.


Lục Tam Phong đang nằm vắt chéo chân trên ghế tắm nắng, thấy Giang Hiểu Nghi xuống xe, sắc mặt khó coi đi tới, còn thuận tay ném cái
túi lên bàn.


“Tưởng không muốn đến?”
“Tại sao cô ta lại như vậy, một ngày đẩy một ngày, hôm nay lại chọc giận em, thật giống như em thiếu tiền cô ta vậy." Giang Hiểu Nghi tức giận cởi dép đập trên mặt đất.


“Ôi ôi ôi, đừng tức giận, ở nhà máy không dễ dàng à?”
“Anh câu cá mỗi ngày." Giang Hiểu Nghi tức giận tới mức sắp khóc, cô đi tới trước mặt Lục Tam Phong, dùng quả đấm đập anh vài cái.


“Đây không phải là câu cá sao, em ấy à, em quả đơn thuần, hai ngày này em ở nhà nấu cơm, chồng sẽ giải quyết cô ta cho em, có được không? Lục Tam Phong nhìn về phía cô cười híp mắt nói: "Kinh doanh, bất kể lớn hay nhỏ thì vẫn là giao dịch, đều có thành phẩm, cho dù là giúp em, đó cũng là ân tình, không có cách nào tính được giá trị ân tình, thường có thể thu được sự hồi báo gấp trăm lần, gấp nghìn lần, cho nên mọi người đều thích ân tình.


“Em khờ thôi!”
"Em không ngốc, là em đơn thuần, em xem, anh nói anh giúp em, em cũng không bày tỏ một chút đi.” Lục Tam Phong ngồi dậy dựa vào ghế nhíu lông mày
"Em...!hiện tại em nghèo như quỷ ấy." Giang Hiếu Nghi oan ức nói: “Mấy chục triệu em lặng lẽ tiết kiệm đổ dồn vào đấy hết rồi."
"Vậy em chưa từng nghe một câu nói là nụ hôn ngàn vàng à?” Lục Tam Phong cười hì hì nói.



Giang Hiểu Nghi cũng hào phóng, hôn bẹp anh hai cái, hỏi: “Đủ chưa?”
"Đây coi như là tiền đặt cọc, công việc này anh nhận rồi." Lục Tam Phong đứng lên nói: "Em đi ăn cơm trước, anh đi nói chuyện với Ngụy Nhiễm Đan." "Em cũng đi, em cũng học." Giảng Hiểu Nghi rất là khéo léo đi theo sau lưng anh, cô muốn biết đến cùng Lục Tam Phong có thủ đoạn gì.


Trên đường đi đến biệt thự, Lục Tam Phong không ngừng an ủi cô, sau sự việc này, cô vẫn tiếp tục điều hành nhà máy, dù đến mấy triệu mỗi tháng cũng rất tốt, chỉ ít cô đang quản lý rất tốt.


Ngụy Nhiễm Đan giúp cô làm chuyện này, Lục Tam Phong tính toàn bộ lên đầu cô, Giang Hiểu Nghi cũng liên tục gật đầu, cô cảm thấy dường như mình cũng không phải làm cái gì cũng sai, hay không biết gì cả.

Lục Tam Phong thấy cô không bị đả kích, anh thầm thở phào một cái, coi như là Ngụy Nhiễm Đan không uổng công
Ngụy Nhiễm Đan thấy Lục Tam Phong tới, vội vàng đứng lên từ trên ghế salon nói: "Tổng giám đốc Lục có chuyện gì vậy?”
“Ăn chưa? Tôi nấu cơm cho, cùng nhau ăn chút đi?” Lục Tam Phong khách khi nói.


“Tôi đã ăn rồi, để tổng giám đốc Lục làm cơm, không thích hợp lắm.


“Ngôi đi, không cần quá khách khí, bên Triệu Yên Nhiên vẫn không trả tiền, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ta hỏi một chút, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ chịu trách nhiệm chuyện này." Lục Tam Phong mở miệng nói.


“Tôi?" Ngụy Nhiễm Đan trợn tròn mắt, chuyện đã phát triển đến bây giờ đã không thể cứu vãn, quyền chủ động hoàn toàn ở bên đối phương.


“Yên tâm, tôi nói, cô đi làm.” Lục Tam Phong trấn an nói.


Hồ ồ ồ, tốt, chỉ sợ năng lực của tôi
có hạn.


"Không có chuyện gì.” Lục Tam Phong nói xong cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Yên Nhiên, đầu dây bên kia liền nhấc máy, Lục Tam Phong mở miệng nói: “Sếp Triệu, tôi là Lục Tam Phong, lúc nào tiền của tôi về
"Tại sao lại gọi điện thoại, thứ rách nát như hai người không có việc gì phải làm sao? Tôi đã nói hết rồi, sẽ có, sẽ có, một ngày gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh có phiên không?" Giọng nói khó chịu của Triệu Yên Nhiên vang lên ở đầu bên kia điện thoại.


"Cô đây là có ý gì? Chúng tôi thúc giục tiên hàng không phải rất bình thường sao, dù sao hàng đã mang đi toàn bộ rồi.”
“Tôi cho anh biết, tôi không kiểm được đồng nào từ mấy người, ngược lại còn phải bỏ thêm tiền, nếu không phải là thấy quan hệ tốt, tôi đã sớm đòi tiền anh rồi, người ta phải người đến kiểm tra, hàng của mấy người không hợp có biết không? Lô hàng này vẫn đặt ở kho đông lạnh, mà thời gian dài như vậy, ướp lạnh phí kho đông lạnh đã là 3 triệu rồi."
“Toàn bộ là dựa theo yêu cầu của mấy người để sản xuất, làm sao lại không phù hợp?
“Thành phần hóa học có vượt quá tiêu chuẩn anh có biết không?” Triệu Yên Nhiên nổi giận đùng đùng nói: “Lô hàng kia bị bỏ, ngày mai mấy người kéo về đi, trả tôi hơn 3 triệu phí kho đông lạnh cho tôi, quen biết thứ rách nát như hai người mấy người, tôi img