Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 364: Không Biết Xấu Hổ






**********
Khi Ngụy Nhiễm Đan ngồi xuống có vẻ mang nặng tâm sự, sắp xếp lại những điều mình muốn nói: "Giám đốc Lục, hệ thống quản lí của nhà máy hỏng bét, về cơ bản đều do một mình Tiền Nhã Ninh quyết định, hơn nữa tôi phát hiện các bộ phận đều là người của cô ta, đặc biệt là bộ phận quan trọng quan trọng như bộ phận tài vụ, buổi chiều tôi đã dạo một vòng ở bộ phận tài vụ, chỉ mở bừa một quyển sổ, liền phát hiện tình hình thu chi không có chế độ giám sát, giảm đốc Giang lại hoàn toàn nghe giảm đốc Tiến.


"Chuyện này tôi biết, son môi sản xuất ra, theo như dự tính, có thể sinh lời không?”
"Không rõ số vốn, theo tôi phải cao hơn vốn thực tế 50%, thậm chí còn cao hơn, chi phí ẩn quá nhiều, thái độ làm việc của họ cũng có vấn đề, chính là làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, chỉ toàn làm việc qua loa đại khái.


“Tôi không yêu cầu phải kiếm bao nhiều tiền, chỉ cần không lỗ quá nhiều là được, đám người này phải đổi, hai ngày này có cố gắng thu thập một số sổ sách quan trọng của phòng tài vụ, coi như chứng cở, đồng thời hướng dẫn giám đốc Giang trong công việc quản lí." Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: "Có làm được không?”
Ngụy Nhiễm Đan chép miệng vân về môi, việc này khá khó khăn, trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi không thể đảm bảo, chỉ có thể cố gắng hết sức.


“Được rồi, hôm nay đi đường xa, lại phải đến nhà máy, cô cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Tam Phong đứng lên nói: “Vất vả rồi.”
"Bổn phận của tôi mà, giám đốc Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Tam Phong ra khỏi biệt thự, việc Ngụy Nhiễm Đan dạy Giang Hiểu Nghi quản lý nhà máy, anh cũng không kì vọng quá nhiều, vì chuyện này rất khó, đến cả anh cũng chưa chắc sẽ làm được.


Về đến nhà, Giang Hiếu Nghị đã rửa mặt xong, ngồi ở trên ghế sô pha, trước mặt là một đống báo cáo, cô đang đọc dở.


“Sản xuất bao nhiêu?” Lục Tam Phong ngồi xuống hỏi.


“Ba nghìn thỏi, không dễ bán, hôm nay giám đốc Tiền nói với em, đã nói chuyện với mấy nhà tiêu thụ, tình hình không tích cực, theo ý cô ấy thì nên mở gian hàng tự tiêu thụ Giang Hiếu Nghi thiểu não nói.

" “Tuyệt đối đừng, mở quây mĩ phẩm không hề rẻ, hơn nữa có quá nhiều quây, không có đường tiêu thụ, mình tự chạy đơn, chắc cũng chạy gãy chân.” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút nói: "Đầu tiên có thể cho mấy nhà bán sỉ ưu đãi, tuy ta có thể sẽ lỗ một chút, tăng lượng tiêu thụ trước, ví dụ cung cấp hàng trước, tỉnh tiền sau.



Giang Hiểu Nghi đăm chiêu gật gật đầu, cảm thấy đây cũng là một giải pháp.


Lục Tam Phong đề xuất giải pháp và bảo cô nên tìm thêm người, các bộ phận nên có phó quản lí, sự tồn tại của phó quản lí vì họ lúc nào cũng có thể đá văng quản lí, mà không phải bị trưởng quản lí áp chế
Đã hơn mười giờ tối, nhân viên khách sạn nội đã tan ca cả, Triệu Yên Nhiên và Tiền Nhã Ninh vẫn đang nói chuyện.


“Cô ta không tìm đường đường tiêu thụ, làm gì mà dễ bản đến vậy? Nói cho cô biết, cuối cùng tất cả đều là hàng tồn." Tiền Nhã Ninh tỏ vẻ bản thân chắc chắn sẽ hạ bệ được Giang Hiểu Nghi nói: “Hôm nay chồng cô ta dẫn một người đến, xem ra cũng khá ra gì và này nọ."
“Muốn đuổi cô à?"
“Có lẽ chồng cô ta nghĩ vậy, nhưng Giang Hiểu Nghị này rất tốt, thương người." Mặt Tiền Nhã Ninh lộ vẻ mềm lòng nhưng lập tức bị che dấu, mấy năm nay cô ta gặp đủ loại sếp, buôn bán có lời thì còn dễ ăn nói, nếu lỗ vốn thì đừng trách.


"Như vậy đi, ngày mai tôi nói với cô ta, mới đây có một loạt đơn đặt hàng, để cô ta nhận, rồi cố gắng sản xuất, sản xuất khoảng vài trăm triệu tiền hàng, sau đó bảo cô ta đơn đặt hàng bị hủy bỏ." Triệu Yên Nhiên nheo mắt, cười mỉa nói: "Cô phải biết rằng, son môi cần trữ đông, thời tiết bây giờ là ba mươi độ, đến lúc đó tôi sẽ thu ít phí trữ đông của cô ta."
“Nếu cô ta không trả thì làm sao bây giờ?" Tiền Nhã Ninh lo lắng nói.


“Cô ngốc vậy, đến lúc đó tôi mời luật sư, gửi thông báo đến nhà máy của cô ta, với nội dung nếu trong vòng ba mươi ngày không trả, tôi có quyền xử lí đống hàng hóa này, vậy là không dưng tôi có một lô hàng giá trị cả trăm triệu." Triệu Yên Nhiên vui vẻ.


“Thủ đoạn cao minh thật.


“Thường thôi, mảnh này các sếp trong ngành sản xuất đồ trang điểm đều hiểu, không thì ai cũng ngốc như vậy chắc, đều phải lấy đơn đặt hàng và tiền đặt cọc rồi mới sản xuất, nói cho cô biết, chỉ cần cô khiến cô ta sản xuất lô hàng này, tôi khẳng định có thể nuốt gọn, dùng giả thu mua đồng nát để mua nó." Triệu Yên Nhiên nhỏ giọng nói: "Cho có hai mươi phần trăm chiết khấu "
Tiền Nhã Ninh lộ vẻ tươi cười, một người sếp ngu như vậy, đúng là ngàn năm khó gặp, làm việc phải có biện pháp, cô ta rất hiểu đạo lý.


Làm tốt, một trận là giàu, đến lúc đó có ta cũng có thể điều hành một nhà máy nhỏ.



Hôm sau, Giang Hiểu Nghi nghe lời Lục Tam Phong, để Ngụy Nhiễm Đan phụ trách quản lí nhà máy, còn Tiền Nhã Ninh phụ trách thị trường,
Sự thay đổi này Tiền Nhã Ninh gia tăng cảnh giác sau khi nói chuyện với Triệu Yên Nhiên, cảm thấy nên tạm thời bất động.


Dưới sự quản lí của Ngụy Nhiễm Đan, một số quy tắc điều lệ trong công ty đã bắt đầu hoàn thiện, các bộ phân bước đầu hợp tác với nhau, các loại biên lại, chữ kí, xuất kho đều có biên lại, việc thu hàng hóa cũng có người phụ trách, xem như đi vào quỹ đạo, hơn nữa Ngụy Nhiễm Đan đã đuổi việc người phụ trách nhân sự và người phụ trách sản xuất, thay bằng người của mình.


Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tiền Nhã Ninh thấy vậy âm thầm kinh hãi, cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, nếu là hai người đều là người phụ trách của một bộ phận, Ngụy Nhiễm Đan chỉ dùng một bàn tay đã có thể bóp chết cô ta.


Không chỉ có là Tiền Nhã Ninh kinh hãi, Lục Tam Phong cũng bắt đầu chú ý tới năng lực của Ngụy Nhiễm Đan, lúc rảnh rồi anh ngầm nghĩ lại, anh không hề nhớ ra trong giới kinh doanh có người phụ nữ giỏi như vậy.


Nghĩ lại, phụ nữ mạnh mẽ rất
nhiều, nổi danh cũng chỉ có mấy người, anh không thể nhớ hết được, người này trong tương lai có thể tập trung bồi dưỡng.

Anh đã tìm được một số là hồng trên thị trường, theo anh, đầu tiên lập quầy đồ trang điểm, sản phẩm có thể trưng bày sẽ trưng hết, miễn phí nhập hàng, để tiêu thụ đạt lợi nhuận, lượng tiêu thụ cũng càng ngày càng tăng.


Nhưng khoả cách bán hết hai tấn sáp còn xa lắm
Nhà máy càng vận chuyển càng thông thuận, Giang Hiểu Nghi bắt đầu buông lỏng, bên cạnh cô không chỉ có một mình Tiền Nhã Ninh, tuy cô hiền lành, nhưng không phải là ngốc, khi ai đó cho cô một lựa chọn chính xác, cô vẫn sẽ chọn nó.


Càng là hỗn loạn, tầng lớp quản lí càng dễ này sinh ý đồ, công việc đi vào quỹ đạo, thì tư tưởng xấu của Tiền Nhã Ninh cũng dân dân thu lại, Triệu Yên nhiên đang chờ kéo mẻ lưới này, ai ngờ cô ta lại không làm nữa?
Hơn tám giờ tối, Triệu Yên Nhiên gọi điện cho Tiền Nhã Ninh.



“Đợi lâu như vậy sao cô vẫn không làm? Tôi đã nói với cô rồi, việc này không hề mạo hiểm, do cô ta tự nguyện kí hợp đồng thôi, đến lúc đó cô ta chẳng thể làm gì được cả, sao cô nhát gan vậy?” Giọng nói của Triệu Yên Nhiên tràn đầy giận dữ:
“Hạng tôm tép không đáng bàn đại su." "Giám đốc Triệu, hiện tại nhà máy đã đi vào sản xuất rồi, tiền lương của tôi rất cao, tuy phía Giang Hiếu Nghĩ không có uy hiếp, nhưng tôi hiện tại chỉ sợ ả Ngụy Nhiễm Đạn kia thôi, cô không biết người phụ nữ này, như thể không có chuyện gì cô ta không biết vậy, mấy ngày hôm trước đến phòng tài vụ xem sổ sách, làm tôi sợ muốn chết." Giọng nói của Tiền Nhã Ninh tràn đầy lo sợ.


“Cô ta là cao nhân phương nào, giỏi đến vậy sao, tôi ở trong giới kinh doanh nhiều năm rồi, hạng người gì mà chưa từng thấy, tôi cũng không cần cô phải lao lực gì, chỉ cần giúp tôi một chút, phần còn lại, tôi sẽ thu phục, vịt đến tận miệng rồi còn sợ nó bay mất à?”
Triệu Yên Nhiên không hề bàn bạc, lập tức cúp điện thoại, khoản thu hơn trăm triệu, miếng bánh này quá hấp dẫn, nếu không thử làm có lẽ cô ta còn phải day dứt dài.


Hơn nửa tháng qua, Lục Tam Phong ngày nào cũng nấu cơm, rồi đưa cơm cho Giang Hiểu Nghi thỉnh thoảng đến nhà máy dạo một vòng, phần lớn thời gian đều đeo bám Giang Hiểu Nghi.


Người trong nhà máy đều nói anh bám váy phụ nữ, ngày nào cũng nói vợ thật tuyệt vời, vợ thật giỏi, anh rất ngưỡng mộ vợ
Theo lời của bác gái làm trong công ty, chồng của giám đốc Giang, đúng là cái nách của hồ lý, lẳng lơ vô cùng!
Giang Hiểu Nghi họp xong, mấy ngày gần đây nhà máy vẫn phải bồi thường tiền, đầu tiên tính ra phía bồi thường khoảng bốn năm trăm nghìn, nhưng xét về tổng thể thì rất tốt.


"Giám đốc Giang, điện thoại trong văn phòng cô kêu.” Một cô gái trẻ tuổi nghĩa đầu nói.


"Ai vậy?"
“Nói là giám đốc Triệu, muốn hẹn cô dùng cơm.”
"Lát nữa tôi sẽ gọi lại." Giang Hiểu Nghi đứng lên nói.


“Có lẽ giám đốc Triệu tổng muốn nói chuyện đặt hàng, cô ấy vẫn nhớ đến người em gái như cô, đơn đặt hàng này tuy rằng lợi nhuận không phải là cao, nhưng số lượng rất lớn.

Tiền Nhã Ninh ở một bên nói.


“Đơn đặt hàng nào?” Ngụy Nhiễm Đan ngẩng đầu nói: "Chả lẽ có người chủ động tặng tiền à?"

“Tôi sẽ gọi điện hỏi." Giang Hiểu Nghi ra khỏi phòng họp, đi vào văn phòng của mình.

Lục Tam Phong đi trên bờ cát, gió biển thổi vào lúc chạng vạng rất mất mẻ, cát dưới chân mềm mại đích như lụa, củi xuống nhặt mấy cái vỏ sò ném về phía biển.


“Thích thật đấy!” Lục Tam Phong hét về phía biển lớn: "Tôi muốn bám.

Tôi muốn sống những tháng ngày được bao nuôi.


Trong chốc lát trên mặt biển cũng có người hộ: “Tôi cũng muốn.”
Lục Tam Phong không ngờ lại có người đáp lại, miệng than thở một câu không học vấn, không nghề nghiệp, không biết xấu hổ, quay đầu đi về nhà.

Trời vẫn chưa tối, Lục Tam Phong lại thấy xe của Giang Hiếu Nghi đô trước nhà, đi đến cửa nhà, buồn bực nói: "Hôm nay sao về sớm thế
“Anh đi đâu vậy?” Giang Hiểu Nghi nhìn thấy anh nói: “Mấy ngày anh thoải mái thật đấy, em bận bịu muốn chết, buổi tối giám đốc Triệu mời ăn cơm, nói muốn đặt một đơn hàng lớn ở chỗ chúng ta."
“Đơn hàng lớn? Triệu Yên Nhiên?” Lục Tam Phong chau mày, cảm giác không ổn lắm.


“Đúng vậy, chị ấy đối với em rất tốt, luôn quan tâm em, nói là có một đơn hàng giá trị cả trăm triệu muốn em làm, buổi tối đi ăn cơm, thương lượng một chút." Giang Hiếu Nghi rất tin tưởng nói.


Cho dù buôn bán lớn hay nhỏ, đều là cá lớn nuốt cá bé, em lời nhiều, đối phương sẽ lời ít đi, nếu có người chủ động để em được lợi, trên đời này trừ bố mẹ thì chẳng có ai cả.


Nếu có ai khác, thì chắc chắn là cái bẫy.


Lục Tam Phong hơi sửng sốt, gật đầu nói: "Cũng được, chị Triệu thật tốt, anh đi cùng em.


"Em quay về đón anh, cho anh gặp chị Triệu, lúc ấy bởi vì thông báo tuyển dụng giám đốc Tiền khiến img