Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 319: Đấu Khí Đại Lục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người đàn ông trung niên không ngừng giảng giải các công pháp, thỉnh thoảng còn biểu diễn hai ba chiêu, chỉ có điều những chiêu thức đó trông có vẻ không giống công pháp mà lại giống vung tay loạn xạ, trông rất khôi hài.


Đám đệ tử xung quanh liên tục vỗ tay cổ vũ, rất nể mặt ông ta.


“Các trò đã nhìn thấy chưa, trong cơ thể có khí tức, hết thảy đều toàn vẹn.
Hơn nữa, bộ công pháp này có thể phòng ngừa bách bệnh.
Mấy ngày trước, có một người đến tìm tôi, nói cậu hai của mình phạm pháp, bị xử bắn rồi, hỏi tôi có cứu được không, tôi nói cứu được!"

Sắc mặt người đàn ông trung niên đặc biệt nghiêm túc, ông ta nhìn quanh một vòng rồi nói: “Thầy nói cho các trò biết, người đã chết rồi vẫn có thể cứu sống trở lại.
Nhưng vô cùng tổn hại đan điền, thầy nói không được, anh ta quỳ xuống cầu xin thầy, thầy không làm sao được nên trong thời gian hai ngày, thầy đã dùng bộ "Công pháp

Thiên Nguyên” cứu sống anh ta."

Những người có mặt ở hiện trường đều vỗ tay tán thưởng, hai mắt đám học trò đều sáng lên, dường như họ rất tin tưởng không có một chút nghi ngờ nào vào một chuyện phi lý như vậy!

Lục Tam Phong nhìn sự phấn khích của những người này, trong lòng thầm thở dài, đây cũng được coi là sự chết yếu của thời đại.
Hiện giờ chỗ nào cũng thấy các đại sư pháp công, hiện tại khắp nơi đều có rất nhiều khí công sư, thậm chí còn có rất nhiều người đã “đắc đạo thành tiên”.


Một số đài truyền hình địa phương đã tổ chức những giải thi đấu lớn như vậy, bình thường các hoạt động còn diễn ra nhiều hơn.
Khiêm tốn một chút thì nói là trị được bách bệnh, giúp thân thể cường khỏe mạnh.
Hoang đường một chút, thậm chỉ là có thể cứu sống người đã chết, nghịch thiên cải mệnh, thoát xác thành tiên.


Các thể loại thu tiền thu nạp đệ tử không biết đã gây tổn hại cho bao nhiêu gia đình.


Bộ môn nổi tiếng ngang với khí công là công pháp đặc biệt.
Hai thứ này đã càn quét hết qua thập niên chín mươi, đây cũng là nguồn gốc bắt đầu của của các bộ tiểu thuyết huyền huyễn.
Năm đó rất nhiều tác giả đã dựa lấy những thứ liên quan đến hai bộ môn kia làm “màu nền” để “vẽ” những bước đầu tiên của thế giới huyền huyền.
“Thân là chưởng môn của phái Thiên Nguyên, hôm nay, ở đây, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một nhân vật, Triệu Hàn!” Người đàn ông trung niên chỉ vào một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đổ lại.


Mọi người nổ một tràng pháo tay cổ vũ, người đàn ông kia mỉm cười với mọi người.
Từ quần áo có thể nhìn ra anh ta không phải là người có tiền, thậm chí chân anh ta còn đang đi một đôi giày đã sờn rách, lớp đề đã mòn rách hết rồi.


“Tôi sẽ cho mọi người xem một chút về sự uy lực của “Công pháp Thiên Nguyên”." Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, làm một động tác vận khí, vẫy tay với các đệ tử xung quanh, ra hiệu bọn họ có thể động thủ rồi.



"Ha!"

Người đàn ông trung niên thấp giọng hét lên một tiếng, đảm thanh niên liền lao về phía ông ta, khí thế vô cùng hùng hổ.
Đừng nói là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ngay cả Lục Tam Phong nhìn thấy đám người này cũng thấy hơi sợ hãi.


Mặt người đàn ông trung niên kia không có một chút sợ hãi nào, hai tay ông ta nhẹ nhàng vỗ vào đảm thanh niên đang lao đến, vừa chạm vào người một cái, cơ thể vốn rất cường tráng khỏe mạnh của đối phương lập tức rung lên, tựa như bàn tay đó có điện áp cao vậy.
"Di!"

Cùng với tiếng hô “đi”, đám thanh niên kia như bị một sức mạnh thần bí nào đánh trúng, cả người lùi về phía sau, có người đứng không vững còn ngã xuống đất lăn hai vòng, trông vô cùng nhếch nhác và thảm hại.


Những người khác cũng lao đến và cũng không có ngoại lệ, tất cả đều có chung một kết cục là ngã xuống đất lăn lộn khắp nơi, thực sự rất khôi hài.


Nhìn những người đang vật vã đau đớn trên

đất trên sàn, khuôn mặt của người đàn ông kia hiện lên vẻ kinh ngạc, uy lực của loại công pháp này đã khiến anh ta hoàn toàn bội.


“Phụt...
Hahaha!” Lục Tam Phong không nhịn được nữa, lấy tay che miệng, cố gắng để mình không bật cười thành tiếng.


Trong cảnh tưởng mà bọn họ cho rằng vô cùng chấn động này, tiếng cười của Lục Tam Phong rõ ràng là đặc biệt chói tai.
Ánh mắt của những người đang có mặt ở hiện trường lập tức đổ dồn lên người Lục Tam Phong.


Lục Tam Phong bị nhiều người nhìn chăm chăm, có chút ngượng ngùng xua tay nói: "Tôi chỉ là người qua đường đi thôi."

“Cậu cười cái gì vậy?” Người đàn ông trung niên liếc mắt đánh giá anh, quát lớn: "Sao cậu dám cười nhạo bổn môn, không muốn chết thì mau cút khỏi đây đi!”

Đám đệ tử của ông ta đều đứng cả dậy, người đông thể lớn, Lục Tam Phong cũng không muốn gây thêm phiền phức nên anh nói vài câu xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi.


Có lẽ người đàn ông kia thấy Lục Tam Phong rời đi một cách dễ dàng như vậy hẳn là không dám gây chuyện, ông ta liền nói: “Thanh niên, cậu đã đắc tội với bổn môn mà lại rời đi một cách dễ dàng như thế, có phải cậu không để tôn trọng tôi không?"

Lục Tam Phong đang chuẩn bị rời đi liền dừng bước lại, bởi vì trước mặt anh bị chặn bởi hai người thanh niên.


“Tôi chỉ đi qua đây thôi mà!” Lục Tam Phong bất lực duỗi tay, nói: “Chẳng lẽ các người còn muốn đánh tôi?”


“Đánh cậu? Cậu chịu một chưởng của bốn chưởng môn không?” Người đàn ông kia nghênh ngang kiêu ngạo nói với người mới nhập môn: “Nhìn cho rõ đi, trông cậu ta như vậy thì chỉ cần một chưởng thôi cũng có thể đánh cậu ta đến nội thương."

"Ha!"

Ông ta đột nhiên hét lên một tiếng, đẩm một chưởng về phía ngực của Lục Tam Phong.
Lòng bàn tay của ông ta cũng có chút lực, lập tức đẩy Lục Tam Phong lui về sau hai bước.


Lục Tam Phong lập tức phản ứng lại, nắm lấy cổ tay ông ta.


“Đừng nhìn bây giờ trông cậu ta vẫn bình an vô sự, thực ra tám đạo kinh mạch của cậu ta đã bị nội thương, trong vòng mấy ngày nữa, cậu ta sẽ nôn ra máu mà chết!” Chưởng môn nhân còn ra vẻ khoe khoang với đám đệ tử mới nhập môn, nói: "Đây là uy lực của "Công pháp Thiên Nguyên đấy biết chưa?”

Đám đệ tử gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn Lục Tam Phong của bọn họ tăng lên mấy phần thương hại, tuổi còn trẻ mà lại sắp chết rồi.


Tên chưởng môn nhân kia muốn rút tay về nhưng phát hiện ra Lục Tam Phong vẫn cứ nằm chặt tay mình không buông, ông ta quay đầu lại, nói: “Thanh niên, tôi khuyên cậu nên buông tay ra đi, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp đấy.
Nếu không tôi nổi giận lên lại vận khí lực thì cậu sẽ sốc chết đấy!"

"Nào, ông động thử tôi xem nào!” Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn ông ta.


Anh đã không muốn để ý đến lão già này mà ông ta còn gây sự à, muốn đi cũng không cho đi?

“Chàng trai trẻ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa, mạng sống rất quý giá đó!” Giọng nói của ông ta đầy vẻ đe dọa.


Mười mấy đệ tử trẻ đứng ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong với vẻ mặt không thiện cảm, ý tứ rất rõ ràng.


Lục Tam Phong nhìn quanh một vòng rồi nhìn ông ta, nói: “Ông động đi, ông không động chết được tôi thì ông là cháu tôi!”

Từ trước đến nay tên chưởng môn nhân kia không ngờ rằng trên đời này lại có một người không biết nâng lên đặt xuống như Lục Tam Phong.
Ông ta hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng gầm nhỏ trong miệng, muốn rút tay về nhưng lại bị Lục Tam Phong giữ chặt lại.


Ông ta ra ba bốn chiêu liên tiếp mà Lục Tam Phong vẫn đứng im không nhúc nhích, cảnh tượng này có hơi sượng.



“Sư bá, không phải ông nói...


Lục Tam Phong vốn tưởng rằng ông ta sẽ xấu mặt, không ngờ tên chưởng môn này lại rất không đơn giản.
Sắc mặt ông ta hơi thay đổi, nhìn chằm chẳm vào “Tôi!Là!Người!Qua!Đường!” Lục Tam Phong khó chịu nói.


“Cậu chắc chắn không phải là người bình thường.
Công lực của tôi thâm hậu như vậy, lúc tôi đánh cậu, trong nội thể của cậu lại có một cỗ khí đẩy khí tức của tôi ra ngoài.
Thêm nữa, vừa rồi tôi vận khí đẩy lùi các đồ đệ của mình, khí công bị tổn hại, không thể phát huy hết sức mạnh đỉnh cao của mình.” Chưởng môn nhân nhìn Lục Tam Phong nói: “Thế mà cậu lại dám giả dạng làm người qua đường đến lừa gạt tôi!”

Lục Tam Phong bị sự lươn lẹo của ông ta làm cho choáng váng, trong lòng thêm mắng một tiếng, con mẹ nó như vậy cũng được à?

Một trò lừa đảo rõ rành rành ra như vậy mà lại bị ông ta lấp liếm một cách ngoạn mục.


Bản thân anh bị người ta “bức” thành một cao thủ, hơn nữa còn có cảm giác như người vừa mới xuống núi sau khi có một chút thành công trong việc học nghệ.


“Công lực của vi sư đã bị tổn hại, chúng đệ tử còn không mau kết trận chống địch?" Tên chưởng môn nhân kia hét to một tiếng, thủ đoạn này thật là vi diệu, ngay cả Lục Tam Phong cũng muốn tán tưởng ông ta.


Không chỉ che giấu được việc bản thân ông ta chẳng có tài nghệ thật gì mà còn có thể khiến mười mấy người thanh niên kia đánh Lục Tam Phong một trận một cách hợp lý.
Đám đồ đệ mới nhập môn kia chắc chắn không thể nhìn ra được kẽ hở.


Lục Tam Phong nhìn đám người đang vây đánh mình, anh buông cổ tay ông ta ra, nói với bọn họ: “Nếu các người dám gây chuyện, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.


Chưởng môn nhân nháy mắt với bọn họ, bọn họ đến để kiếm tiền chứ không phải đến để đánh nhau.


“Tôi niệm tình đây là lần đầu cậu phạm lỗi nên không tính toán với cậu.
Sau này cậu không được tái phạm nữa!" Chưởng môn nhân nhìn chằm chăm vào Lục Tam Phong, nói một cách rất nghiêm túc: “Tôi cảm nhận được trong người cậu có một cỗ khí tức, hẳn là có một vị đại sư đã truyền sinh khí vào nội thể của cậu."

Lục Tam Phong nhìn ông ta bịa đặt nói láo một cách nghiêm túc cứ như thật liền lên tiếng: “Không sai, khí trong người tôi là đấu khí.
Thực ra tôi cũng là người tu hành, chỉ có điều tôi chỉ luyện đấu khí mà thôi.
Bản thân tôi đang luyện ở giai đoạn thứ ba, cứ như vậy đi, sau này gặp lại nhau trong giang hồ nhé!”

Lục Tam Phong không muốn cãi lộn với bọn họ nữa, anh chắp thành quyền rồi quay đầu rời đi.
Đối phương thấy Lục Tam Phong nể mặt mình liền giả vờ không truy cứu nữa.
Thay vào đó, ông ta quay đầu nói với những đồ đệ mới: “Nhìn thấy chưa, đây chính là giang hồi!"

Trong công viên này có rất nhiều người luyện khí công, hơn nữa có rất nhiều người bán đan dược, công pháp gì gì đó.
Lúc Lục Tam Phong bước ra khỏi công viên, chuẩn bị đi đến khách sạn thì lại gặp đồ đệ mới nhập môn khi nãy.


Anh ta cũng nhìn thấy Lục Tam Phong, liền kinh ngạc chạy tới, hỏi: “Anh không sao chứ? Tôi thấy anh luyện cái đấu khí đó rất lợi hại, anh học ở đầu thế?"


"Tôi đã học ở đấu khí ở trong nước thôi.” Lục Tam Phong chọc anh ta.


“Ở thành phố nào?”

“Ừm...
Lục Tam Phong không biết nên trả lời anh ta như nào, nhìn anh ta nói: "Anh hãy sống tốt cuộc đời của mình đi, mấy cái khí công gì gì đó đều là giả hết, không phải anh đã gia nhập môn phải của bọn họ rồi sao?"

“Tôi muốn gia nhập nhưng hết tiền rồi.
Tôi đã mua “Công pháp Thiên Nguyên” đó." Anh ta lấy một cuốn sách buộc chỉ từ trong ngực áo ra với vẻ mặt phấn khích, bên trên viết chữ xưa, lật mở bên trong đều là vô vàn các chữ và hình ảnh.


“Anh mua nó với giá bao nhiêu?"

“Năm trăm bốn mươi nghìn.
Vốn dĩ là sáu trăm chín mươi nghìn cơ, nhưng chưởng môn nhân nói thiên tự của tôi thông minh nên chỉ lấy của tôi bằng đấy không, cũng coi như là tôi may mắn.
Người đàn ông đó cười toe toét, hiển nhiên là anh ta rất vui vẻ về chuyện mình mua được với giá hời.
Quan trọng nhất là, anh ta là người thích hợp luyện khí công.


Lục Tam Phong thấy anh ta như vậy, chỉ có thể thở dài một tiếng, người bị lừa nhiều như vậy, anh ta chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.


“Sao anh lại thở dài? Chưởng môn nhân nói tôi luyện công rất nhanh, tôi luyện xong khí công là có thể trị bệnh cho mẹ tôi rồi.” Niềm khao khát hướng về tương lai bừng lên trong ánh mắt của người đàn ông này.


"Chữa bệnh?" Lục Tam Phong dùng tay đỡ đầu, hỏi: “Bệnh gì? Anh có bằng ấy tiền sao không đưa mẹ đến bệnh viện có phải hơn không?”

“Bệnh viện không chữa được! Nói là ung thư!” Sắc mặt người đàn ông kia trầm xuống, nói: “Chưởng môn nhân nói chỉ cần luyện đến tầng thứ ba là có thể chữa được ung thư.


Lục Tam Phong rất muốn nói cho anh ta biết sự thật, nhưng tia hi vọng trong mắt của anh ta khiến cho Lục Tam Phong thấy hơi không nhẫn tâm.


“Vậy sao anh không trực tiếp để vị chưởng môn nhân kia chữa bệnh cho mẹ mình đi? Như vậy sẽ tốn ít tiền hơn."

"Đó không phải là chuyện nhất thời.
Tự mình học được nó không chỉ cứu được người mà còn kiếm được tiền.” Anh ta cười toe toét, trông rất vui vé.


Lục Tam Phong không còn gì để nói, móc từ




.