Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 310: Người Ở Vị Trí Đầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Chương 310: Người ở vị trí đầu

“Trao đổi danh thiếp với nhau đi.” Lý Kiều Loan ở bên cạnh nói: "Lục Tam Phong, cậu có chỗ nào chưa hiểu, có thể cùng với tổng giám Vương trao đổi, tôi tin rằng tổng giám đốc Vương cũng rất vui lòng chỉ giáo hậu bối."

Cục diện có chút ngượng ngùng, Lục Tam Phong lặng lẽ nhíu mày, như vậy cũng quá sỉ nhục người khác rồi đó?

Tổng giám đốc Chủ đứng kế bên làm dịu bầu không khí nói.
"Tôi nói cho cậu biết, tổng giám đốc Vương đối xử với người khác rất tốt, còn không mau

cảm ơn tổng giám đốc Vương “Cảm ơn!” Lục Tam Phong cười cười nhưng

không phải rất vui, trong lời nói tràn đầy sự hờ hững, cảm thấy không được tên trong.


Sac mặt của tổng giám đốc Chu nhìn Lục Tam Phong vô cùng khó coi, vươn tay huých tay anh một cái.
“Người trẻ tuổi nên mong tổng giám đốc Vương thông cảm, tên Tam Phong này là một em trai của tôi, dưới tay tôi hiện giờ có tận mấy công ty, mỗi năm lợi nhuận đều lên đến hàng trăm tỷ, với cái thành tích này, nói thật, lăn lộn bao nhiêu năm nay, thật sự rất bình thường nha." Tổng giám đốc Chu trên miệng thì nói bình thường thôi, còn trên gương mặt lại cười

rạng rỡ.


“Vậy mấy vị giới thiệu một chút.”

“Tổng giám đốc Chu làm gì vậy?” Một người đàn ông to cao tầm bốn mươi tuổi hỏi.


“Vận chuyển hành khách, vận tải, ăn uống những loại như vậy, năm sau tôi tính gây dựng thành một tập đoàn lớn, cũng lớn lắm, anh thì sao?” Tổng giám đốc Chu khách sáo nói.


“Tôi làm về than cốc, cùng với tập đoàn than.
“Tài nguyên mỏ than ả, xin chào xin chào!

Tổng giám đốc Chu rất khách sáo chào hỏi với tất cả mọi người, trao đổi danh thiếp, đảm bảy tám người nói chuyện rất hăng say, cô ta giống như có có được nước.


Lý Kiều Loan đứng ở đó đều cảm thấy có mấy phần khó hóa nhập

Nói chuyện hưng phần xong, tổng giảm độc Vương quay đầu lại tìm người phục vụ, không tìm được người, liền nhìn về phía Lục Tam Phong, phất tay nói: “Đi rót nước đi.”

“Tôi?" Lục Tam Phong có chút ngơ ngác, bản thân biến thành phục vụ rồi à?

“Người còn trẻ không hiểu chuyện, ông đừng để ý.
Tổng giám đốc Chu nhìn Lục Tam Phong nói: "Mau đi tìm người rót nước đi, có chút chuyện này cũng làm không xong.



Lục Tam Phong hít sâu một hơi, muốn quay đầu đi, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống, quay đầu nhìn thấy phía xa có một người phục vụ, liên vẫy tay, đưa đến mấy ly nước.


Một lát sau, Lý Kiều Loan cũng nóng, liên nói với đảm người này, Lục Tam Phong đứng kế bên như cái cây gỗ vậy, không biết nịnh hót, không cách nào hòa nhập với mọi người.


Tổng giám đốc Vương nhìn Lục Tam Phong một cái, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Chu, người như này mà cô cũng dẫn đến sao?”

“Tôi đến cùng với cậu ta, xe thương mại bên đây nước đến đó, có thể được mời đến, nhất định có chút gì đó lợi hại, tôi hỏi rồi, tài sản hơn ba tỷ." Tổng giám đốc Chu nhỏ giọng nói

“Với tầm đó của câu ta mà đã có tài sản hơn ba tỷ” Tổng giám đốc Vương lạc đau nói: "Hai con mat này của tôi lần lên trên giới thương mại bạo nhiều năm nay, người này chỉ có chút tiền, bỏ tiền ra mua vé."

“Vé ở nơi này cũng có thể mua được sao? Không phải là nói thành phố đề cử một doanh nghiệp sao?"

“Những doanh nghiệp địa phương hàng đầu cảm thấy kiểu hội nghị này nhàm chán, không muốn đến hoặc là chính phủ địa phương muốn diễn ra cho nhanh, nên đã trực tiếp bán vé cho những doanh nghiệp nhỏ, vừa nãy tôi gặp được một người, tổn hết mười lăm triệu mua đó."

“Nếu nói như vậy cậu ta có thể là mua vé đó.”

“Còn không phải vậy sao, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, còn là hơn ba tỷ, bốc phét chả ai tin.” Tổng giám đốc Vương chỉnh lí lại quần áo của mình nhỏ giọng nói: “Tôi đi hỏi xem

Tổng giám đốc Vương bước đến, nhìn Lục Tam Phong lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, mang theo âm điệu của người địa phương hỏi "Hậu bối, cậu là làm về điện tử sao?

“Đúng vậy.” Lục Tam Phong cảnh giác ra được những người này thì không cần khách sáo, không cần làm khoa trương bản thân, nói ra thực lực của bản thân là được rồi.


"Giá trị thị trường của công ty là bao nhiêu?" "Giá trị thị trường? Tôi chưa từng làm qua đánh giá giá trị thị trường, nhưng mà dùng lực sản phẩm, xuất hàng, và tỷ lệ chiếm hữu thị trường để đánh giá, tôi cảm thấy là mấy chục tỷ cũng không là vấn đề" Lục Tam Phong nghiêm túc nói.


Tổng giám đốc Vương vừa uống một hớp nước, nghe nói lời này xong liền phun ra ngoài.


Mấy chục tỷ sao?

Không phải là nói hơn ba tỷ sao?

Đừng nói tổng giám đốc Vương, những người khác đều không nhịn được bật cười.


Lục Tam Phong đứng đó, gương mặt còn trẻ như vậy, cộng thêm cả dáng vẻ nghiêm túc nói ra con số mấy chục tỷ, trong mắt những lão tổng này đúng là múa rìu qua mắt thơ.


Trông thật buồn cười mà


Tổng giám đốc Vương cười đến mức họ lên, nhìn về phía tổng giám đốc Chu nói: "Tổng giám đốc Chu được đó nha, tài sản của em trai là mấy chục tỷ đấy.”

"Hahahahaha!"

Tất cả mọi người cười phá lên.


khiến cho sắc mặt của tổng giám đốc Chu vÔ cùng ngượng ngùng, nhìn về phía Lục Tam Phong, vốn dĩ là muốn anh nâng cao thực lực của bản thân, bây giờ thì biến thành trò cười rồi.


Vị chủ trị hội nghị đã tiến lên khán đài, cầm micro nói: “Các vị doanh nghiệp tôn kính, chúc mọi người buổi sáng tốt lành, hội nghị của chúng ta sẽ lập tức bắt đầu, mong các vị nhanh chóng vào chỗ ngồi, cảm ơn mọi người đã phối hợp.


Tổng giám đốc Vương nhìn mọi người nói: "Mọi người cứ ngồi trước đi, nhiều chỗ như vậy cũng không dễ tìm.”

Mọi người hướng về vị trí chỗ ngồi, Lý Kiều Loan đi đến kế bên Lục Tam Phong: “Cậu đừng có mà ngơ ngác như vậy, nhìn là biết chưa thấy sự đời rồi, đều trở thành trò cười rồi, có bốc phét cũng đừng có bốc phét như vậy chứ, mấy chục tỷ ai tin chứ?"

"Những gì tôi nói đều là sự thật." Lục Tam Phong bất lực nói.


Lý Kiều Loan liếc anh một cái rồi đi đến vị trí của minh, hỏi: "Chỗ ngôi của cậu ở đầu vậy?" Cái này Lục Tam Phong cũng không biết nữa,

nhiều vị trí như này cũng không để tìm.


Tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Vương đều

đang ngôi ở hàng hai hàng ba, đều tìm được vị trí của chính mình, tổng giám đốc Chu nhìn về phía vị của anh nói.
“Mau tìm cho ngôi nhanh lên

Lục Tam Phong vây tay với nhân viên làm việc.
“Thưa anh, anh có chuyện gì cần giúp đỡ không?”

“Tôi muốn biết cho tôi ở hàng thủ máy “Thưa anh, vị trí của chúng tôi là được sắp xếp theo thân phận, càng ngồi phía trước thì thân phận của nhà doanh nghiệp càng tôn quý.” Nhân viên giải thích cho anh.


Lời này vừa nói ra, mọi người lại cười òa lên.


Tổng giám đốc Chu cảm thấy Lục Tam Phong khiến cô ta mất mặt, cô ta bây giờ rất hối hận vì lúc trên xe đã phí lời với Lục Tam Phong, mở miệng nói: “Cậu đi hàng cuối tìm xem.”

Mọi người lại cười ồ lên.



"Thưa anh, tôi có thể xem giây thông hành của anh không? Nhân viên nói

“Được.” Lục Tam Phong đưa huy hiệu cho cô ta

Cô ta nhìn xong sac mặt liền thay đổi, rồi lại nhìn Lục Tam Phong, vội vàng nở nụ cười chuyên nghiệp, hai tay trả huy hiệu lại cho Lục Tam Phong

"Ngài giữ lấy."

“Có phải ngôi ở hàng cuối không?” Tổng giám đốc Vương buông lời châm chọc "Chính là hàng cuối rồi, còn làm phiên con gái

nhà người ta.


"Chắc là muốn ra vẻ, người ta cũng là người giả trị tận mấy chục tỷ đỏ, ra vẻ còn không dễ sao?"

"Hahahaha."

Nhân viên giơ một tay ra làm động tác mời nói: “Tổng giám đốc Lục, vị trí của ngài ở hàng đầu, tôi đưa ngài đi.”

Tất cả tiếng cười đều dừng lại, đám người này bỗng chốc như bị người khác bóp cổ vậy.


Nụ cười trên mặt cũng đóng băng được hai giây, và nụ cười đó giống như cái bạt tại đang vả ngược lại họ, đánh lên khuôn mặt họ.


"Hàng...
Hàng đầu?” Tổng giám Vương không thể tin được.


"Làm sao có thể?"

"Không phải nói càng ngồi trước thân phận càng tôn quý sao?”

"Cậu ta ngôi hàng đầu”

Tổng giám đốc Chu ngồi ở vị trí cũng ngơ ngác, bản thân đã bỏ lỡ mất điều gì?

Tổng giám đốc Vương càng ngơ ngác hơn, nhớ lại những lời bản thân nói, đầu ông ta là một mảng trắng.


Lục Tam Phong đi đến hàng đầu, chỗ ngồi phía true đã hầu như kin, vị trí của anh vừa hay ngôi kể bên tổng giám đốc Liều của Lenovo, hai người nhìn nhau, không nói chuyện.


Ngồi kế bên phải là Tiêu Nhất Binh, ngồi ở hàng này là tổng giám đốc của công ty Trường Hồng,

Khang Giai, Hải Nhĩ.


Lúc Lục Tam Phong ngồi xuống, tất cả mọi người đều nghiêng người, nhìn chăm chăm Lục Tam Phong, rõ là cố ý.



“Tổng giám đốc Lục tuổi trẻ đã đạt được sự nổi tiếng như vậy, cũng được xem là thành công của cuộc đời rồi.” Tổng giám đốc Liễu nói.


“Chúng ta là bạn bè, đúng không?" Lục Tam Phong dựa vào ghế.
Tôi cũng không làm về máy tỉnh.


"Tại sao Chu Hoài Đông không đến? Không có mặt mũi gặp tôi sao?"

“Anh ta gần đây rất bận, tổng giám đốc Liêu đừng để bụng, anh ta là nhân viên của anh, chứ không phải vợ của anh” Lục Tam Phong nói

Tiêu Nhất Bính ngồi kế bên cười lạnh.
“Anh có kết

cục hôm nay, là do vấn đề của anh, đụng tới lãnh đạo

cấp cao của người ta, tôi nói với anh, anh sẽ không tồn tại được trong ngành thương mại này Lục Tam Phong quay đầu nhìn anh ta, lúc nào cũng ưu nhã soại khí, trên người cũng có một vị nước

hoa nhàn nhạt, Lục Tam Phong nói: "Anh lại đẹp trai

rồi đón

“Ninh tôi thì được gì?

"Không phải mình anh nói thật đó, nhưng mà anh cũng thật vô dụng, một người đàn ông ngoại trừ tỏ ra mình đẹp trai, chẳng có gì cả, thật đáng thương mà” Lục Tam Phong vắt chéo hai chân nói: “Bây giờ lượng tiêu thụ của anh còn bao nhiêu? Chúng ta năm này có hy vọng đột phá đến một hơn bốn tỷ rưỡi.


Lượng tiêu thụ là nỗi đau của Tiêu Nhất Bính, tuy rằng thị trường rộng lớn, nhưng vấn đề là thị trường cao cấp rất ít, nếu như không có Lục Tam Phong, thì thị trường tivi có thể bảo trì được giá cả

Bây giờ tất cả đều đang trong cuộc chiến giá cả, nếu như nghiêm túc nghiên cứu, quỷ mới mua tivi cao cấp, trong một tháng gần đây, lượng tiêu thụ đã bị cắt giảm.


Lục Tam Phong không chỉ kéo việc bán tivi cao cấp của Tiêu Nhất Bính xuống, mà còn kéo cả ngành sản xuất, so với cùng kỳ năm ngoái, giá cả ti vi năm nay đã hạ mười phần trăm rồi.


“Anh quan tâm bản thân đi, sống đến mùa hè rồi hàng nói.” Tiêu Nhất Binh u ám nói.


Lục Tam Phong nhìn bộ dạng của anh ta, cảm thấy chơi đua tên công tử này thật vui, rõ ràng là tức muốn chết nhưng vẫn phải giữ hình tượng.


"Anh sẽ chết trước tôi

"Hừ, đừng nói chuyện với tôi, cử đợi đó đi." Tiêu Nhật Bình khoanh hai tay trước ngực, bọ dạng lạnh lùng.





.