Hoàng Hữu Danh suy nghĩ một lúc rồi cũng bật cười và lắc đầu, nói: "Không biết nên nói cậu tốt số hay xấu số nữa, nếu như là mấy năm trước thì bất luận là thị trường hay là doanh nghiệp nhà nước thì đều có thể chấp nhận cậu.
Phong cười tít mat nhìn ông ta và hỏi.
Hoàng Hữu Danh cười hạ hạ thật to rồi nói: “Trên thế gian không có may mắn thuần túy, quả thật là như thế”
"Tiếp theo đây nên làm như thế nào?"
Hoàng Hữu Danh cầm quả trứng luộc trả trước mặt lên, nhét vào miệng và nhai ngôm ngoàm.
Sau khi ông ta ăn xong thị và nhẹ tay và nói: “Ông chủ tính tiền đi
"Để toi trả Lục Tam Phong với đựng day mốc
tiền ra
Hoàng Hữu Danh đưa tay ra đè cánh tay của Lục Tam Phong lại và nói: “Cấm hối lộ”
“Có một vị quan thanh liêm như ông đúng là may màn của chúng tôi, bắt đầu từ bản thân, từ những việc nhỏ nhặt, hành động thực tế
"Dừng, bớt nói lời nịnh bợ đi.”
Ông chủ bước qua và nói: “Tám nghìn.
Hoàng Hữu Danh móc ra tám nghìn từ trong túi và đưa qua rồi sải bước tiến về phía chiếc xe ở bên đường, phía đối diện, trên đường đi ông ta nói: "Lần này tôi thật sự không có cách nào, tự cậu tính mà giải quyết, chống nổi thì cứ chống, nếu chống không nổi thì thật sự xong đời rồi.
Tôi nói với cậu thế này, công ty đồng Diệc Thân và mười mấy công ty sản xuất đồng trên cả nước, bất luận là doanh nghiệp nhà nước hay là doanh nghiệp tư nhân đều có mối liên hệ về lợi ích rất chặt chẽ Máy công ty sản xuất đồng này thống nhất về giá cả, năm giữ hơn tám mươi phần trăm thị trường trong nước.
“Nhiều vậy sao?” Lục Tam Phong nghe thấy con số đó thì cũng thấy giật mình.
“Bọn họ độc quyền hơn chín mươi làm phần trăm vật liệu phức hợp dòng, họ có giả nội bộ, hợp tác rất sâu với các doanh nghiệp nhà nước, không có ai có the lam ho lung lay."
"Sao doanh nghiệp nhà nước cũng làm những chuyện này?” Lục Tam Phong hạ giọng hỏi.
“Cậu có biết cả nước có bao nhiêu doanh nghiệp nhà nước không? Có thể quản lý hết được không? Tôi nói cho cậu biết, trong doanh nghiệp nhà nước, ngoài việc không thể bán doanh nghiệp đi thì quyền lực của tổng giám đốc cũng không khác gì so với doanh nghiệp tư nhân, vì vậy doanh nghiệp nhà nước đang rất cần được cải cách, tình hình đã vô cùng căng thẳng, còn có ngân hàng, đặc biệt là ngân hàng ở địa phương!” Hoàng Hữu Danh nói với vẻ mặt nặng trĩu
Phía ngân hàng thì Lục Tam Phong cũng biết, trong nước những năm chín mươi, đừng nói đến ngân hàng địa phương, đến cả bốn ngân hàng lớn cũng vô cùng hỗn loạn, tỷ lệ nợ xấu leo thang một mạch lên đến bốn mươi phần trăm
Bốn mươi phần trăm là một khái niệm như thế nào?
Thông thường nếu nợ xấu, nợ khó đòi của ngân hàng vượt qua năm mươi phần trăm thì đã rơi vào trạng thái có rủi ro kinh doanh cực kỳ lớn, nếu vượt qua tâm mươi phần trăm thì sẽ phải đối mặt với việc phá sản.
Cuối những năm chín mươi, ngân hàng tiến hành điều chỉnh, không ngờ đã điều tra ra được mấy ngàn tỷ nợ xấu.
Quốc gia thật sự hết cách, chỉ đành bóc hết số nợ xấu này ra, thành lập một công ty quản lý tài sản thuộc về nhà nước.
Đó là khoản tiền lên đến trên cả ngàn tỷ, có quỷ mới biết nó đã lọt vào tay ai, đã được dùng để uống rượu Mao Đài hay là đi ăn tiệc.
Hoàng Hữu Danh châm một điều thuốc, đang định nói tiếp thì thư ký Thôi đã đi về phía ông ta, ông ta phất tay và nói: “Ông vào xe đợi tôi.”
Thư ký Thôi cảm thấy hơi kỳ lạ, ông ta liếc nhìn Lục Tam Phong một cái, không biết hai người họ đang nói gì mà lại không cho ông ta nghe, ông ta quay đầu lại và lên xe.
"Bây giờ cần cậu đến xé ra một lỗ hổng, vì sao kỹ thuật của người ta tiên tiến hơn cậu, giá thành rẻ hơn cậu nhiều như thế, đó chính là vì vấn đề về giá cả nguyên vật liệu, nếu như cậu không có cách nào khiến những nguyên vật liệu này được bán trên thị trường cạnh tranh tự do thi sự diệt vong của Điện Tử Thủy Hoàn cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi " Hoàng Hữu Danh hút một hơi thuốc là rồi nói: “Nhà máy sản xuất điện tử năm đó cũng bị vây đánh và hạ gục như thế”
“Bọn họ không muốn thay đổi?” Lục Tam Phong kinh ngạc nói.
“Nếu như cầu là người được lợi thì cậu sẽ chấp nhận để bản thân có thêm nguy hiểm không? Bây giờ bọn họ đang nam ngừa kiếm tiền “Bọn họ đã động chạm đến “Luật chống lũng loan” rồi."
Hoàng Hữu Danh nghe thấy Lục Tam Phong nói câu đó thì cười châm biếm và bị nghẹn khói thuốc.
Ngay lập tức, Lục Tam Phong đã kịp phản ứng lại, luật chống lũng loạn thị trường chỉ có tác dụng với những doanh nghiệp sắp gây lũng loạn còn đối với những doanh nghiệp đã thực sự gây lũng loạn rồi thì một khi trừng trị họ sẽ đồng nghĩa với việc ngành đó sẽ bị sụp đổ.
“Cậu phải trưởng thành thì mới có thể bù đắp vào phần thị trường trồng ra, không thể lập tức tạo ra khoảng không trong thị trường ngành đồng ở địa phương được.
Bây giờ chuyện mà tôi là nhất là nếu rút mất công ty đồng Diệc Thân thì thị trường sẽ bị hỗn loạn, rất nhiều doanh nghiệp sản xuất đồng sẽ phải phá sản." Hoàng Hữu Danh thật lòng nói.
"Cậu phải đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, tôi là một tổng giám đốc của doanh nghiệp nhà nước mà lại bị điều đến chỗ này làm việc, đúng không?”
Lục Tam Phong gật đầu, tỏ ý đã hiểu, ông ta nhất định phải làm cho tốt vì chỉ cần có sai sót một chút là sẽ bị mất chức ngay, dù sao thì bây giờ cũng thành hành câu nói "Bất luận bạn là mèo đen hay mèo trang, bắt được chuột mới là quan trong
"Dù bay giờ tôi có từ bỏ phía ben Tư Vịnh thì cũng vô dụng sao?”
Hoàng Hữu Danh liên tục lắc đầu và nói: “Người muốn đưa cậu về nhà thì dù đường có ngoăn ngoèo khúc khuỷu thế nào cũng tiện đường, người muốn hạ gục cậu thì dù cậu có trốn đi đâu cũng vô dụng thôi.”
Lục Tam Phong bật cười trước sự ví von đó của ông ta.
Hoàng Hữu Danh có thể nhìn ra được Lục Tam Phong rất buồn, đến ông ta cũng phải đau đầu trước cục diện này, chuyện này đã không còn là chuyện sử tử bắt thỏ nữa mà đã là chuyện với giâm chết kiến, thủ đoạn của đối phương đã hiện hình rồi.
"Vậy có thể giải quyết được số vốn sau đó không? ít nhất thì ông cũng không thể để tôi bị chết trên thương trường chứ rõ ràng làn sóng cạnh tranh tiếp theo trên thị trường đầu ra đã đến rồi”
"Người anh em à
"Ông đừng gọi tôi là anh em, ông ủng hộ tôi thì tôi gọi ông là bố cũng được.” Lục Tam Phong vội vã cất ngang lời ông ta
"Chúng ta khách sáo với nhau làm gì chủ, người muốn làm con trai của tôi nhiều lắm, đến cả người quỳ xuống đất khẩu đầu xin tôi làm bố họ cũng có nữa." Hoàng Hữu Danh choàng vai Lục Tam Phong, thân thiết nói: “Tôi có thể có vũ cho cau, tại tin nhất định câu có thể tìm ra được một con đường khác biệt cho riêng mình.
Lục Tam Phong có thể nhìn ra được bây giờ ông ta đang muốn để một mình anh đứng ra chiến đấu.
“Phải rồi, ngày mốt có một diễn đàn hội nghị thượng đỉnh các doanh nghiệp toàn quốc ở Ninh Giang, mỗi thành phố đều cử ra một doanh nghiệp, tôi đã giúp cậu ghi danh, nghe nói họ còn mời cậu lên sân khấu phát biểu, hơn nữa còn có phát giải thưởng thanh niên khởi nghiệp toàn quốc.
Tôi cảm thấy không còn ai ngoài cậu có thể nhận được giải thưởng này nữa.
Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh các doanh nghiệp?
Lục Tam Phong đứng ngây ra một chỗ rồi hỏi: “Đến lúc đó nhất định đám người đó cũng đều đến tham gia!"
“Chắc thế bây giờ cậu cũng là nhân vật lớn trong ngành, nhất định là thế nào cũng gặp được nhau.”
"Vậy tôi đi làm gì? Cãi nhau sao?"
“Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, dù sao thì bây giờ cậu đại diện cho Bình Châu, dù có cãi nhau thì cũng phải cãi cho tháng." Hoàng Hữu Danh vứt đầu thuốc lá đi rồi sải bước đi về phía xe của mình.
Lúc ông ta đi được nửa đường thì hình như nhỏ ra được chuyện gì, ông ta quay đầu lại nói: "Tôi cho cậu một đề nghị, đừng đi nói chuyện, không có tác dụng gì đâu, cần phải chủ động tấn công!”
Lục Tam Phong nhìn theo chiếc xe rời đi, anh đứng im một chỗ là thở dài một hơi, cục diện thế này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, anh biết Hoàng Hữu Danh muốn giúp đỡ nhưng ông ta lại không thể nhúng tay vào.
Lục Tam Phong chuẩn bị quay về thì mới phát hiện lúc nãy mình đến bằng xe của Hoàng Hữu Danh, anh lầm bầm mắng vài câu rồi đón một chiếc xe ba bánh, quay về nhà máy, rồi ngồi âu sầu trong văn phòng
Lục Tam Phong ký mấy đơn nhân chức của các ứng viên cho vị trí phó tổng rồi lại xử lý mấy chuyện thường ngày trong nhà máy, anh vẫn luôn chờ điện thoại của Chu Hoài Đông.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Trương Phượng Tiên ngôi bên cạnh nói: "Người của ban quản lý thành phố có gửi đến một bức thư mời, nói là ngày mốt có một diễn đàn hội nghị thượng đỉnh doanh nghiệp.
“Tôi đã biết rồi, sáng nay tổng giám đốc Hoàng da với tôi, phía tổng giám đốc Chu văn chưa có tin tức sao?" Lục Tam Phong thả đũa xuống và nói: "Hay là anh ta đang đợi toi gọi điện qua?"
“Anh ta nói ba giờ chiều sẽ gọi điện thoại cho
anh “Được!”
Lục Tam Phong nói xong thì lặng lẽ ăn cơm, sau khi ăn cơm trưa xong thì ngủ một lúc, đến ba giờ chiều thì anh bị Trương Phượng Tiên gọi dậy.
"Có điện thoại rồi.”
Lục Tam Phong ra khỏi phòng ngủ, bắt máy và nói: “Nói đi.”
Giọng của Chu Hoài Đông ở đầu dây bên kia có hơi bối rối, anh ta họ lên một tiếng rồi nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi bảo với anh về tình hình thị trường ở Sơn Đông và Hà Bắc trước."
“Tôi không muốn nghe những việc đó, tôi chỉ muốn nghe tình hình bên phía Tử Vĩnh”
"Vẫn như lần trước đã nói, đối phương không muốn giải quyết, hơn nữa gần đây họ đang thu thập chứng cứ, yêu cầu chúng ta phải nghiêm cấm sử dụng tên thương hiệu trên phạm vi cả nước, ngoài ra còn đổ thừa cho chúng ta chiếm dụng đất bất hợp pháp, ông chủ của nhà máy trước đó đã hợp tác với chúng ta đã bỏ trốn, để lại toàn bộ trách nhiệm cho chúng ta.
“Tôi đã mời luật sư khởi kiện ở địa phương rồi, chúng ta là hợp tác với nhà máy đó
"Đợi đã, đừng bạn tâm đến những vấn đề này, đây là một cái bảy, anh đã mặc bay rồi, không thể làm rõ được đầu, đằng sau công ty đó là đám người của Trưởng Hồng, Ân Phàm và công ty đồng Diệc
Thần, anh hãy gửi tài liệu chi tiết về người phụ trách của công ty mới thành lập đó cho tôi đi.
Tôi lệnh cho anh trong thời gian này chỉ cần thực hiện một nhiệm vụ đó là ngủ.”
"Ngủ?” Chu Hoài Đông nâng cao giọng lên đến mấy tông.
“Đúng vậy, đừng dây dưa thêm nữa, nếu không thể thoát khỏi vòng vây bằng hướng trực diện thì ta sẽ ra tay từ phía sau.
Tôi cũng không có ý trách anh, trước khi giải quyết được chuyện này thì tôi cho rằng anh không nên hoạt động quá nhiều trên thị trưởng vì sẽ rất dễ bị bao vây và tấn công." Lục Tam Phong suy ngắm một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng ta sợ nhất là bị vây đánh trên thị trường đầu ra
Mặc dù Lục Tam Phong đã dùng lời lẽ khá khéo léo nhưng trong lòng của Chu Hoài Đông vẫn cảm thấy không thoải mái, thị trường được mở rộng là sự tự tin lớn nhất và cũng là cơ sở để anh ta có tiếng nói.
Thôi được!"
“Máy ngày nữa tôi sẽ đến."
Lục Tam Phong nói xong thì tất điện thoại, Trương Phương Tiên ngôi ở phía đối diện, uống một ngụm nước rồi nói.
“Sao anh lại không mang anh ta the?" “Anh ta đã cố hết sức rồi, đây không phải là chuyện mà anh ta có thể đối phó.
“Tôi sai thì anh mắng tôi còn với anh ta thì nói đã
cố hết sức rồi?” Trương Phượng Tiên bĩu môi và nói: “Tôi phải gọi điện cho chị Hiểu Nghi để nói chuyện mới được.”
“Cô nói chuyện với cô ấy nhiều hơn đi, tôi cảm thấy gần đây mình rất bận, cô khuyên cô ấy đừng uống thuốc lung tung nữa.” Lục Tam Phong lại thở dài, với Giang Hiểu Nghi anh luôn có cảm giác không thể nói ra được, sự đồng cảm và thương xót anh dành cho cô luôn tồn tại trong lòng anh, chưa từng mat di.
Mười mấy phút sau, tài liệu đã được gửi qua bằng đường fax, Lục Tam Phong lật xem sơ rồi hỏi: "Bây giờ tài khoản đang có bao nhiêu tiền?".
"Có hơn sáu tỷ!" Trương Phương Tiên nhìn Lục Tam Phong, không biết anh đang nghĩ gì, trong dáng vẻ đó của anh thì cứ có cảm giác anh giống như trước đây, đang ở trong trạng thái sống ở tầng lớp dưới, đó mất liệu mạng vươn lên,
Trong đầu Lục Tam Phong đang hồi tưởng lại lời của Hoàng Hữu Danh, nếu như anh không cảm cự qua noi đợt này thi sự diệt vong của Điện Tử Thủy Hoàn chỉ là còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như bọn họ đã muốn đánh một trận lớn thì
.