Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 290: Bảo Vệ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô về phòng mình trước đi, nơi này của tôi không tiện lắm” Lục Tam Phòng thò đầu ra khỏi phòng tắm hét về phía vị trí cửa phòng,

“Anh mở cửa trước đi, trên hàng lang có mấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi.” Giọng nói của Lý Thiên Na đã mang theo vài phần sốt sắng như sắp khóc đến nơi, cô ta không ngừng gõ cửa phòng.


Lục Tam Phong thật sự hết cách với cô ta, chỉ đành kéo lấy một cái khăn tắm ở bên cạnh quấn lên người sau đó đi đến mở cửa phòng ra, Lý Thiên Na trực tiếp xông vào tông thẳng vào lòng anh.


“Mau đóng cửa lại, bên ngoài có người.” Lý Thiên Na vội vàng đóng cửa lại.


Lục Tam Phong lại lần nữa mở cửa ra, anh liếc hành lang một cái, không hề có một người nào, vì vậy liền khuyên giải: “Cô đừng căng thẳng như vậy, chuyện có gì to tát đâu, hít sâu..."

Sắc mặt của Lý Thiên Na đã tốt hơn nhiều, Lục Tam Phong có thể cảm nhận được tối hôm đó cô ta đã bị dọa không nhẹ, bây giờ đã hơi mắc phải chứng hoang tưởng rồi.


“Cô đi đến số pha ngồi xuống trước đi, tôi đi tắm."

Lục Tam Phong đưa cô ta đến số pha ngồi xuống rồi mở tivi cho cô ta xem, sau đó liền quay về phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo mới đi ra!

Cảm xúc của Lý Thiên Na đã ổn định hơn không ít, cô ta uống một ngụm nước sau đó có hơi ngại ngùng nhìn Lục Tam Phong nói: “Tôi đã ngủ rồi, nhưng lại cứ luôn cảm thấy có người sẽ đập nát cửa kính xông vào.”

“Từng bị dọa sợ nên đây là chuyện bình thường!”

“Vậy tối nay tôi có thể ngủ lại trong phòng anh không?” Lý Thiên Na nói xong lời này thì ngay cả bản thân cô ta cũng không có lòng tin, điều này đúng thật là không thích hợp, nhưng cô ta rất muốn tìm một người ở bên.


“Được thôi, tôi ngủ sô pha, nghỉ ngơi sớm đi!” Lục Tam Phong gật đầu đáp ứng.



“Tổng giám đốc Lục, chuyện có dễ giải quyết không?” Trong tay Lục Tam Phong bưng một ly nước nói: “Bây giờ nhà máy đã hoàn toàn không liên quan gì tới tôi, trong tài khoản vẫn còn không ít tiền, lỡ như những người kia bán hết máy móc trong nhà máy đi...


“Chuyện này không thể nào đâu, đây là một xã hội pháp trị, đâu phải muốn làm gì là làm nấy đâu chứ?” Lục Tam Phong vỗ vai cô ta an ủi nói: “Bây giờ vấn đề là không thể khiến nó trở thành một vụ án tranh chấp, không thể để bị kéo dài thời gian được!”

“Bây giờ ông ta đang trắng trợn cướp lấy, sau lưng người ta có người, nếu không cũng sẽ không ngênh ngang như vậy, ông ta có thể lăn lộn được trong hai giới đen trắng, không ai dám chọc vào.” Lý Thiên Na buồn rầu nói: “Tôi cảm thấy nếu anh không quen biết nhân vật nào lợi hại thì chuyện này sẽ khó giải quyết đây!”

“Sau lưng ai mà không có mấy người chứ, khi sau lưng có nhiều người rồi vậy thì quy tắc trò chơi cũng sẽ thay đổi, bây giờ kiện cáo sẽ rất bất lợi cho chúng ta, một cái giám định chữ viết thôi cũng đã mất mấy tháng!”

“Mấy tháng cũng không sao, tôi có thời gian mà, đi làm giám định thôi, chỉ cần có thể lấy lại được công ty thì bao lâu thời gian cũng được!” Lý Thiên Na kiên quyết nói.


Lục Tam Phong có thể nhìn ra được đến bây giờ Lý Thiên Na vẫn cho rằng nhân vật chính của chuyện này là cô ta.


“Cô có thời gian, nhưng tôi thì không, đừng nói mấy tháng, cho dù chỉ kéo dài một tháng thôi thì tôi cũng đã xem như tàn phế mất phân nửa rồi!”

“Đây chính là lý do anh xé hợp đồng?”

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Trong thời gian ngắn phải tìm được một số bằng chứng thép, đồng thời còn phải đề phòng bọn họ giở trò bẩn, ngày mai sẽ có vài người mặc đồ thường tới bảo vệ an toàn cho chúng ta.”

“Vậy phải bắt đầu ra tay từ đâu?” “Bắt đầu ra tay từ chỗ con gái giám đốc Mã!”

Trong căn phòng trên lầu, giám đốc Mã ngồi trong phòng khách tức tới mức xanh mặt, nhìn con gái trước mặt mình, chị ta đập mạnh tay lên bàn, mắng: “Con xem con đi, giống cái bộ dáng gì chứ? Cứ như một tên lưu manh, côn đồi!”

“Con là lưu manh côn đồ đó thì sao chứ?” Một cô gái mười tám mười chín tuổi ăn mặc cực kỳ quyến rũ, trên mặt trang điểm dày đặc, lại còn nhuộm tóc, trong miệng nhai kẹo su, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.


“Con mang dáng vẻ này mà trường học không nói gì sao? Đã mấy giờ rồi, sao giờ này con mới về, con đã học lại một năm rồi, không muốn lên đại học nữa đúng không? Lưu Kiều, mẹ nói cho con biết, nếu trường học còn gọi mẹ qua đó nữa thì mẹ sẽ đánh nát mặt con!” Giám đốc Mã tức giận gào lên, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh cũng mắng luôn: “Anh làm ba kiểu gì thế hả?”


“Mã Nguyệt Nga, con cũng nói mẹ biết, cái trường học này con còn không thèm đi đâu, bà đây ra ngoài lăn lộn, sau này mẹ bớt quản chuyện của con đi, mẹ ngoại trừ gào lên với con ra thì có từng làm chút trách nhiệm của người mẹ nào chưa?”

“Con còn cãi lại mẹ?” Giám đốc Mã tức điên lên, chị ta đứng dậy tát cho cô bé một cái tát.


Bốp!

Lưu Kiều bị đánh cho lảo đảo, cô bé lập tức gào lên: “Tao mẹ nó đập chết mày..."

Hai mẹ con lăn vào đánh nhau! Buổi sáng Lục Tam Phong tỉnh dậy từ trên sô pha, thấy Lý Thiên Na vẫn còn đang ngủ thì liền xuống lầu ăn bữa sáng, còn thuận tiện mua vài tờ báo địa phương, mấy tòa soạn báo địa phương đã bắt đầu chú ý tới tình hình của Công nghiệp đồng Văn Nam nên liền làm một tin tức đơn giản.


Về đến phòng thì Lý Thiên Na đã tỉnh còn đang sửa soạn lại mái tóc, lúc nhìn thấy Lục Tam Phong, cô ta có hơi ngại ngừng.


“Tỉnh rồi à, tôi mua bữa sáng cho cô đây, ăn đi!” Lục Tam Phong đặt bữa sáng lên bàn nói: “Cô ăn bữa sáng xong có muốn đi thăm con không? Mở rộng lòng mình ra, giải phóng tâm trạng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lý Thiên Na gật đầu, xuống giường định nói gì đó, ai ngờ ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, điều này khiến cả người cô ta lập tức liền co rụt lại, sợ hãi nhìn về phía vị trí cửa.


“Ai vậy?” Lục Tam Phong hỏi.


“Là phòng của Lục Tam Phong đúng không?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông.


Lục Tam Phong đi đến trước cửa, đem cửa hé ra một khe hở nhỏ, nhìn thấy bên ngoài có năm sáu người đứng, đều là dáng vẻ khoảng hai ba mươi tuổi, người đứng ngay hàng đầu là một người đàn ông mày rậm mắt to.



“Xin hãy mở cửa, tôi là tiểu đội trưởng của chi đội hình cảnh địa phương, chúng tôi nhận được lệnh nói anh cần người bảo vệ an toàn của mình?”

Lục Tam Phong nghe thấy lời này mới mở cửa ra, anh nhìn mấy người nói: “Không ngờ các anh lại đến sớm như vậy, mau vào đi!”

Người đàn ông dẫn đầu bước vào phòng, thấy bên trong còn có một người phụ nữ cũng không hỏi nhiều, Lục Tam Phong đóng cửa lại, người cuối cùng đi vào là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi mặc một thân đồ da, tóc ngắn, da trắng nõn, cũng có được mấy phần cảm giác anh tuấn phóng khoáng nên liền nhìn nhiều thêm vài cái.


Cô gái hiển nhiên cũng nhận thấy được sự chú ý của Lục Tam Phong vì vậy liền quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, sau đó hơi chau mày lại.


“Tin tức chúng tôi nhận được là vì anh bị liên lụy tới chuyện của công ty Công nghiệp đồng Văn Nam nên mới nhận được điện thoại uy hiếp, đồng thời còn có một người phụ nữ tên là Lý Thiên chồng cô ấy vừa chết, bây giờ công ty đang có tranh chấp, cô ấy đâu?”

“Tôi...là tôi!” Lý Thiên Na vội vàng đi lên trước một bước nói: “Tôi là Lý Thiên Na."

Tất cả mọi người đều liếc Lục Tam Phong một cái, rồi lại nhìn Lý Thiên Na một cái, sau đó lại nhìn cái giường đã bị giày vò lung tung lộn xộn, trong ánh mắt nhìn về phía Lục Tam Phong có là nghi ngờ, thậm chí còn có vài phần khinh bỉ.


“Chồng cô chết vì tai nạn giao thông sao?” Tiểu đội trưởng hỏi.


“Đúng vậy, bên phía cảnh sát đã bắt người đi rồi, uống rượu say còn lái xe tải, cái này có liên quan đến chuyện hiện tại sao?”

“Không liên quan, tôi chỉ là phụ trách an toàn cho công dân trong thời gian ngắn thôi, tôi tên Tần Thiên Thạch, mấy người có thể gọi tôi là đội trưởng Tần, trong một tuần tiếp theo việc ăn uống chi tiêu của mấy người chúng tôi đều do hai người chi trả, đồng ý không?” Tần Thiên Thạch hỏi.


“Không thành vấn đề!” Lục Tam Phong trả lời.


“Vậy hôm nay có hoạt động gì không? Nếu không có thì chúng tôi đề nghị hai người nên cố gắng ở lại trong khách sạn đừng ra ngoài, như vậy là an toàn nhất.”

Lục Tam Phong nghe thấy lời này thì liền cạn lời, nếu là vậy thì còn cần mấy người làm gì, vì vậy anh liền nói: “Tổng giám đốc Lý có lẽ sẽ ở lại trong khách sạn, nhưng tôi vẫn còn việc khác, các anh có nhiều người như vậy đi theo tôi cũng không thích hợp, chọn hai người thôi, người này đi...”

“Còn không tới lượt anh chọn lựa, anh tưởng mình đang đi chợ mua rau à?” Tần Thiên Thạch đen mặt trách mắng.



Lục Tam Phong đang nói bị cắt ngang liền lập tức nhìn về phía vị tiểu đội trưởng này, từ khi bước vào cửa anh liền có thể rõ ràng cảm nhận được khí thế của người này rất mạnh, hơn nữa khí thế này còn chuyên môn nhắm vào mình, ánh mắt nhìn vào anh chỉ còn thiếu điều khắc lên mặt anh ba chữ đàn ông tồi vào nữa thôi.


“Tôi là người mời bảo vệ, không phải phạm nhân, mong là đội trưởng Tần hiểu rõ.” Lục Tam Phong không nóng không vội nói.


“Vậy thì cũng phải nghe theo sắp xếp của tôi, còn không tới lượt anh huơ tay múa chân, đừng có đem cái bản mặt người có tiền đó của anh bày ra trước mặt tôi, người có tiền mà tôi từng bắt nhiều lắm."

Lục Tam Phong muốn giải thích vài câu nhưng há miệng ra lại không nói được gì, anh có thể cảm nhận được vị đội trưởng Tần này rất có ý kiến với người có tiền, nghĩ lại thì cũng bình thường, trong tay anh ta có chút quyền nhưng chút quyền ép không được nhiều tiền, nên đương nhiên trong lòng sẽ có oán khí thôi.


“Đội trưởng, em đi theo anh ta cho!” Cô gái đứng ra nói.


Trong ánh mắt Tần Thiên Thạch nhìn Hà Thanh Du có mang theo vài phần nghi ngờ, tìm một cô gái như cô ta đến là để thuận tiện cho việc chăm sóc người phụ nữ Lý Thiên Na này, bây giờ cô ta lại muốn đi theo Lục Tam Phong?

“Được, có thể, vậy tìm thêm một người đàn ông nữa, Tổng giám đốc Lý không có cảm giác an toàn nên để lại nhiều người bảo vệ đi.” Lục Tam Phong nói.


“Anh cứ sắp xếp đi, ở đây do anh quyết định à?” Tần Thiên Thạch nhìn Lục Tam Phong nói.


Lục Tam Phong nhún nhún vai, hơi dựa vào trên tủ nói: “Đội trưởng Tần sắp xếp đi.”








.