Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 279: Thể Diện Tôi Không Đáng Tiên






"Bây giờ chỉ là vừa mới có chỗ đứng, hơn nữa kịch kiệt còn ở phía sau, thị trường hiện đang mở rộng, mười mấy nhà doanh nghiệp lớn, đều tập trung một sản phẩm TV duy nhất, tính cạnh tranh gay gắn là điều tất nhiên, bất luận là ngành nghề nào cũng đều như thế, cô phải nhớ rõ, thị trường đơn lẻ vĩnh viễn luôn là nhà doanh nghiệp lớn đầu tiên, sau đó đến hai nhà doanh nghiệp tầm trung và sau nữa là những doanh nghiệp loại nhỏ."

Lục Tam Phong gắp ăn một miếng thức ăn, nói: "Hơn nữa việc đơn giản hóa một sản phẩm đối với doanh nghiệp vô cùng bất lợi, phải làm cho đa dạng hóa, phòng ngừa rủi ro thị thường, giống như bán thuốc lá vậy, có thể làm giống như thuốc bổ phổi vậy!" "Các cụm doanh nghiệp này, tôi đã học qua, bao trùm thị trường quy mô lớn, một khi một lĩnh vực xuất hiện rủi ro, có thể giảm thiểu rủi ro và chuyển cho các ngành khác chia sẻ." Trương Phượng Tiên buông đũa xuống, nói: "Chúng ta có thể không bàn chuyện công việc không, ăn cơm với anh giống như đi học vậy." "Văn phòng Thương mại phải xử lý nghiêm ngặt chuyện ăn hối lộ, loại chuyện này rất khó ngăn chặn, nhưng cứ phát hiện một vụ thì tiêu trừ một vụ, để bọn họ lần sau có làm cũng có gánh nặng tâm lý" Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô nói: "Biết chưa?" "Biết rồi! Nói chuyện khác đi, được không? Tôi tìm một khách sạn như vậy không phải để nghe anh họp hội nghị đâu." "Được được được, nói chuyện gì cô nói đi." "Nếu chị Hiểu Nghi không sinh con được, anh còn yêu chị ấy không?" "Tôi vốn cũng không yêu cô ấy." "Hả?" Trương Phượng Tiên trừng hai mắt lớn nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi, một hồi lâu người mới phản ứng lại: "Vậy anh đối xử với chị ấy tốt như vậy? Lấy giá trị con người hiện tại của anh, kiểu phụ nữ nào mà không có được." "Cái thứ gọi là tình yêu này quá mức mờ mịt, khi cô có tiền có thể lực khắp nơi đều là tình yêu, tôi càng thích hai chữ trách nhiệm hơn, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ để cô ấy được sống tốt, đây là lời thề tôi âm thầm phát ra từ sâu trong đáy lòng!" "Ngày diễn ra hôn lễ?" Hốc mắt Trương Phượng Tiên có chút ươn ướt, nói: "Không ngờ hai nông thôn thông qua giới thiệu của người khác, lại có thể có tình yêu sâu đậm như thế, tôi vẫn luôn cho rằng những người đó bảo thủ giống như người gỗ vậy." "Không phải ngày diễn ra hôn lễ, là ngày tôi gặp cô

Đầu Trương Phượng Tiên đầy mù mịt "Nói không rõ được, từng thời đại đều có xiềng ấy!" xích, tất cả mọi người đều nhảy múa trong xiềng xích, tôi không giống vậy, trên người tôi không có giam cầm, sinh được hay không được con cũng không quan trọng."

Trương Phượng Tiên vẫn là nghe không hiểu, tuy rằng cô đi du học về, nhưng tư tưởng hiện địa của cô vẫn là bảo thủ hóa, nói: "Không có con có tính là gia đình không?" "Không phải có Như Lan sao." "Tương lai anh có nhiều tiền như vậy, toàn bộ cho người ngoài? Hơn nữa con gái là anh nhận nuôi, chuyện này..." "Ai ya, không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ sống mù quảng đi, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nói không chừng liền xuyên không rồi, kiếm hơn hai mươi cái cũng vô dụng!" Lục Tam Phong lấy tay xoa xoa khuôn mặt chán nản của mình, giờ khắc này tim đều đang rỉ máu, ôi 6000 tỷ của tôi! "Anh làm sao đấy?" "Ăn cơm ăn cơm!"

Trương Phượng Tiên cảm nhận ra được, người này tuy tác cũng không cách biệt lắm so với mình, nhưng sau lưng có rất nhiều chuyện xưa, đã trải qua những việc phi nhân tính.


Trong bữa ăn, hai người uống một chai rượu vang đỏ, lúc tính tiền tổn hơn 3 triệu, Lục Tam Phong bị Trương Phượng Tiên kiên quyết ép trả tiền, cuối cùng cô cũng là người thanh toán hóa đơn.


Quay về nhà máy đã hơn mười giờ, Lục Tam Phong xuống xe, nói: "Sớm nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai cô còn có cuộc họp, đừng để tôi đi mấy ngày nhà máy đã lộn xộn." 


Trương Phượng Tiên xuống xe, đi đến bên anh nói: "Tôi vào phòng anh ngồi một chút, uống miếng nước!" "Trong phòng cô không có nước à?" Lục Tam Phong đưa tay vỗ vỗ đầu cô, nói: "Vừa rồi không nghe lời Trương Thùy Linh nói sao? Yêu là kiềm chết"

Trương Phượng Tiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh tràn đầy sao nhỏ, hai má đỏ ửng do uống rượu vang, nói: "Kiềm chế không được" "Nhưng dẹp bỏ đi, về nhà ngủ sớm một chút, cả đời người này phải được trải qua rất nhiều, nhìn lại cuộc sống qua những năm tháng, cuối cùng cô cũng phát hiện cô từng cho rằng món đồ đó là bảo vật, là ngây thơ buồn cười như vậy." Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, làm việc cho tốt."

Trương Phượng Tiên gật gật đầu nói: "Được, anh cũng nghỉ ngơi đi, nếu hai người đã lâu như vậy không gặp mặt, cô ấy không chừng cũng sẽ không cho anh ngủ ngon."

Lục Tam Phong cười khanh khách: "Cô nghiên cứu chuyện này của hai người chúng tôi để làm gì, mau đi đi!" Chu Hoài Đông còn chưa ngủ, vừa hay đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy tất cả, ánh trăng hòa cùng đèn đường, chiếu rọi lên bóng dáng Trương Phượng Tiên một chiếc bóng cô đơn.


Là người ở bên cạnh, anh đối với chuyện của hai người này cũng coi như hiểu rõ hơn một chút so với người khác, chỉ có thể thở dài, nói thầm: "Hy vọng không ảnh hưởng đến công việc, dính dáng ít nhiều đến chuyện tình cảm, nó là khởi đầu cho sự sụp đổ của một đế chế kinh doanh."

Ngày sau, máy bay đúng giờ cất cánh, chín giờ năm mươi đáp xuống sân bay, lần này tuy rằng cục diện không lớn như lần trước, nhưng vài người Tổng giám đốc Hồng, Thôi Cửu đều trình diện toàn bộ.


Lĩnh vực kinh doanh là thế, khi bạn có thể đem lại đủ lợi ích cho người khác, như vậy bạn còn quan trọng hơn ba của anh ta.
"Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp, tôi thật sự rất nhớ anh, anh biết không, tối hôm qua nghe người ở văn phòng thương mại của anh nói anh sẽ về, tôi cả đêm kích động không ngủ được, tôi nhớ anh hơn cả vợ anh nữa!"


Hai má thịt của Tổng giám đốc Hồng kề sát, không nói hai lời một tay giữ lấy Lục Tam Phong làm trụ, còn thơm lên má một nụ hôn.


Lục Tam Phong bị ông ta làm cho buồn nôn, vội vàng lùi ra sau, trong lòng thầm mắng phòng thương mại là đồ phản bội, vậy mà lại đem trao bán mình, sau này cố gắng tự mình đi mua vé máy bay.


Thôi Cửu cũng chán ghét sự nhiệt tình của Tổng giám đốc Hồng, anh hiểu được bản thân tại sao không thể giả tạo được, vì cần phải mặt dày thôi.
"Tổng giám đốc Lục à, tôi phải nói với anh, những người cấp dưới của anh thật sự rất kinh tởm, tôi muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng không có số, gửi tin nhắn anh cũng không trả lời, tôi mất công rồi, nếu không nể mặt anh em chắc chắn vụ mua bán kia tuyệt đối không thể làm." Hai mắt Tổng giám đốc Hồng ửng đỏ, như sắp khóc, nói: "Anh cũng không thể như vậy."

Trong lòng Lục Tam Phong thầm nguyền rủa tên chó già này, vỗ vai ông ta nói: "Thật xin lỗi, gần đây bận rộn quá, máy nhắn tin chưa sạc điện, tôi về nhà họ Thang trước." "Tổng giám đốc Lục đừng mà, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm, sắp đến giờ ăn rồi." Thôi Cửu bước đến nói: "Tiền kia của tôi..."

Lục Tam Phong vỗ đầu, hỏi: "Còn chưa đưa?" "Sao có thể chưa đưa, chuyện này đã trì hoãn bao lâu rồi." "Những người tài vũ này, là tôi không đúng, trở về liền đuổi bọn họ, chắc chắn đưa, tôi về nhà trước, vợ còn đang đợi kìa." "Ăn cơm trước!" "Đúng vậy, vợ buổi tối lại gặp, đó với là thời gian gặp vợ, anh em đều đến đón anh, anh không biết ngượng sao?" "Đúng, tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ anh." Thôi Cửu sốt ruột nói: "Tôi so với Tổng giám đốc Hồng còn nhớ anh hơn, hay là tôi hôn anh một cái nhé?" "Dừng dừng dừng!" Lục Tam Phong vội vàng lùi ra sau vài bước, những người này đều điện hết rồi đấy à. 

Những người ra vào sân bay nhìn chằm chằm vào ba người to con với ánh mắt kỳ lạ, tưởng là tiệc đồng tình nên ôm hôn thắm thiết.



Hai người kéo Lục Tam Phong lên xe, mười giờ hơn đã ngồi trong ghế khách sạn.
"Tổng giám đốc Lục, gần đây tôi thật sự thiếu tiền, ông chủ lớn như anh, khoảng ba trăm triệu so với anh có là gì?" Thôi Cửu cầm tay Lục Tam Phong nói hết nước hết cái: "Tôi bận trước bận sau, đi lại hết bao nhiêu tiền, anh thông cảm cho anh em chút đi." "Tôi biết, tôi cũng không dễ dàng gì, đi ra ngoài gọi là ông chủ lớn, mỗi ngày tỉnh dậy có hơn mười ngàn người đang chờ tôi, vấn đề của tài vụ, tôi quay về liền gửi cho anh." "Ngay hôm nay đi!"

Nếu tiền thật sự không cần gập, Lục Tam Phong thật sự tùy tay cho, về phần Thôi Cửu cụ thể làm gì, thật sự cái gì cũng chưa làm, hơn ba trăm triệu này kiếm thật ung dung.


Chỉ cần anh ta lúc thu mua nhà máy điện tử bỏ ra chút công sức, Lục Tam Phong cũng sẽ không keo kiệt.
"Như vậy đi, trước kia anh từng bán lắp ráp TV mà, tôi cho anh bốn trăm triệu, không, bốn trăm năm mươi triệu, thế nào?"

Vẻ mặt Thôi Cửu run rẩy, đây là yêu cầu mình bán hàng cho anh ta sao? "Được thôi! Được thôi!" Thôi Cửu bất đắc dĩ gật đâu.
"Không thể bán ở địa phương, ở địa phương có đại lý rồi, ý tôi là anh kéo đến tỉnh khác để bán."

Tổng giám đốc Hồng vui vẻ đứng lên, vỗ vai Thôi Cửu nói: "Cậu trở thành người phụ trách thị trường của anh ta rồi, ha ha ha ha!"

Thôi Cửu nghiêm mặt đồng ý, thà có còn hơn không.
"Tổng giám đốc Lục, về chuyện nguyên liệu đồng, tôi thật sự phải nói với anh, cô quản lý ở văn phòng thương mại các người cứ lẩm bẩm lẩm bẩm, tôi với tôi có quan hệ tốt với anh, cô ta liền nói thị trường không liên quan đến quan hệ, việc buôn bán này tôi làm mệt rồi, nếu không phải có anh, việc làm ăn này nhất định không thể làm."

Sau khi Lục Tam Phong nghe xong mặt không chút thay đổi, nói: "Không làm thì không làm thôi!" "Ý của tôi là tôi đang nể mặt anh." "Mặt mũi tôi không đáng tiền, ngày qua hôm qua đi đến quầy bán quà vặt mua chút đồ, tôi để ông chủ cho tôi mặt mũi, miễn năm phần tiền thừa, ông ta cũng không đồng ý." Lục Tam Phong nhìn ông ta nói.



Tổng giám đốc Hồng.…...........


Thôi Cửu…...............


Hai người ấp úng nửa ngày trời không được lợi gì, đều hy vọng dùng thể hiện, tình anh em kéo Lục Tam Phong xuống nước, không biết Lục Tam Phong lớn lên trong gia đình hãm hại anh em.
"Tổng giám đốc Lục, nếu anh nói như vậy, tình anh em này của chúng ta không có cách nào làm rồi." Sắc mặt Tổng giám đốc Hồng trầm xuống, nói: "Anh không thể để tôi trợ cấp tiền cho anh chuyển hàng a!" "Tiền lỗ buôn bán đều có người làm?" Lục Tam Phong nở nụ cười, nhìn Thôi Cửu hỏi: "Anh nghe qua chưa?" "Tôi biết anh ở bên kia đang căng thẳng với Hiệp hội Công nghiệp đồng, hiện tại lượng tiêu thụ hàng tháng của anh rất lớn, đừng trách anh em toi trở mặt, để anh tự mình giải quyết." Tổng giám đốc Hồng thấp giọng nói.


Lục Tam Phong khẽ gật đầu, nói: "Anh tính trước đi, thừa dịp trên bàn còn chưa có đồ ăn, tôi không ăn nữa, đúng rồi, ngày mốt hội nghị các nhà cung cấp tôi có tham gia, không chừng ông cũng sẽ đi thôi, đến đó gặp." "Điện tử Thủy Hoàn cũng tham gia hội nghị nhà cung cấp?" Tổng giám đốc Hồng kinh động.
"Ông cho rằng người trong văn phòng thương mại của tôi bất tài à? Hơn nữa, công ty Nghiên cứu và Phát triển của tôi vẫn còn ở Thành Minh, tôi có thể nhận được báo giá nguyên liệu thô mới nhất trên thị trường bất cứ lúc nào, ông buôn bán lời bao nhiêu, tôi còn nằm rõ hơn ông!" Lục Tam Phong đứng lên vỗ vỗ vai Tổng giám đốc Hồng, nói: "Không cần chơi trò tin tức kém này lừa bịp này, tin tức của tôi, cơ sở ngầm còn nhiều mà, đi nhé!"


.