Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 264: Cắt Băng Khánh Thành




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng làm việc của chủ tịch ở nhà máy điện tử Thủy Hoàn, trên bàn làm việc đầy những bản vẽ, mấy kỹ sư thi công quan sát kỹ, nửa giờ sau mới đồng loạt gật đầu.


“Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu sản xuất chính thức, dây chuyền lắp ráp không cần phải thay đổi.
Những tiêu chuẩn ở đây về cơ bản giống với công nghệ của năm ngoái.
Nếu là tiêu chuẩn mới của năm nay thì sẽ mất hơn nửa tháng để thay đổi”

“Vậy sản xuất càng sớm càng tốt, bản vẽ này các cậu bảo quản cho tốt.” Lục Tam Phong dặn dò.


Mọi người đứng dậy rời đi, Trương Phượng Tiên nhìn họ đi rồi nói: “Như vậy mà đã có thể sản xuất rồi sao? Các kênh bán hàng của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà."

“Không phải ở thành phố này đã có sẵn rồi sao?”

“Ở các cấp huyện trong thành phố chúng ta mới có mấy đại lý” Trương Phượng Tiên nói.


“Đủ rồi, nắm chắc một chỗ trước để làm hình mẫu cho những nơi khác.” Lục Tam Phong cầm điện thoại nội bộ trên bàn định bấm số, tự nhiên anh nhớ ra mình không biết số điện thoại nội bộ ở đây là bao nhiêu nên hỏi: “Số điện thoại của phòng thị trường và phòng thương mại là gì?”

“Chín và mười bảy!”

Lục Tam Phong ấn số 9 và nói: “Bảo quản lý của cậu tới phòng chủ tịch một chuyến, mang theo báo cáo điều tra thị trường tới đây.”

Cúp điện thoại, anh lại gọi vào số 17.
Dặn dò mọi thứ sau, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên hỏi: “Một lát nữa chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Chi phí là một vấn đề lớn.
Nếu muốn chiến thắng trong cuộc chiến giá cả nhất định phải nắm được quyền định giá của chuỗi sản xuất trong tay.
Cô còn vấn đề gì nữa không?”

“Anh định xử lý thế nào với giám đốc Chu?”

“Giám đốc Chu?” Lục Tam Phong ngẩng đầu lên, anh hơi khó hiểu: “Giám đốc Chu nào?”

“Chính là Chu Hoài Đông, người đến gặp anh ấy, anh quên chuyện này rồi sao?”


Lục Tam Phong vỗ đầu, mấy ngày nay anh bận đến phát điên nên quên mất chuyện của Chu Hoài Đông, anh hỏi: “Chu Hoài Đông đến rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi đã sắp xếp cho anh ta ở khách sạn, sáng nay anh ta còn gọi điện cho tôi hỏi anh đã về chưa?”

“Vậy chiều nay tôi sẽ gặp anh ta, nhanh chóng để anh ta gia nhập vào.
Còn chuyện ban lãnh đạo nắm giữ cổ phần, chiều nay cũng làm hợp đồng luôn, một hai ngày nữa sẽ bắt đầu thực hiện.


Lục Tam Phong đang nói thì có người gõ cửa phòng.


“Mời vào!”

Một nam một nữ cùng bước vào.
Người đàn ông khoảng ba lắm, ba sáu tuổi, đầu cắt bằng khiến người khác cảm thấy điềm đạm, bình tĩnh.
Những người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao, thân hình cao lớn, để tóc dài.


“Chào giám đốc Lục! Chào giám đốc Trương.”

“Hai người ngồi đi.” Lục Tam Phong hơi bấy ngờ khi nhìn thấy hai người này: “Ai là người phụ trách phòng thương mại?”

“Triệu Mỹ, quản lý Triệu.” Trương Phượng Tiên nhanh chóng nói.


Nếu không phải cuộc họp lần trước biết được Lục Tam Phong là người thế nào thì bây giờ quản lý Triệu nhất định sẽ nghĩ rằng đây là vị thế tổ nào vừa xuống trần.


“Giá của nhà cung cấp rất cao.
Đồng, thiếc, nhôm, nguyên liệu của ống điện tử mà chúng ta nhập về có giá cao hơn các công ty khác khoảng 10%."

“Giám đốc Lục, số lượng chúng ta cần không nhiều nên đối phương nhất định không chịu hạ giá.
Đây còn là những ông chủ mà chúng ta quen biết, giám đốc Hồng còn nói là bạn của anh nhưng giá cả vẫn rất cao.
Quản lý Triệu khó xử nói.



"Ban của tôi thì đã làm sao? Cô thật sự đã từng mua hàng sao? Lục Tam Phong nhìn cô chằm chằm rồi chạm tay lại gõ lên bàn: “Đừng nói là bạn tôi, cho dù là ba ruột tôi cũng không được.
Chuyện này cô có hiểu không? Nếu ông ta còn nói gì nữa, cô cứ bảo là không đúng quy trình, bên nọ đẩy cho bên kia thì chuyện này không phải là xong rồi sao?”

“Vâng, vâng, vâng!” Quản lý Triệu gật đầu liên tục.


“Giá nguyên liệu đầu vào bắt buộc phải hạ xuống.
Lại bàn chuyện 20%, chất lượng không được đổi, có thể ký hợp đồng với số lượng lớn, bằng số lượng của các nhà máy khác.
Nhưng không lấy hàng một lần, tiền cũng trả theo từng giai đoạn, dùng hợp đồng để đổi lấy giá cả có lợi nhất.”

“20% là mức cố định, nếu không làm được thì cô từ chức đi.” Lục Tam Phong đưa ra kết luận cuối cùng: “Tôi chỉ nhìn vào kết quả, tôi không quan tâm cô dùng thủ đoạn gì hay quy trình cô làm việc đó thế nào.
Tất cả tôi đều không quan tâm."

Quản lý Triệu gật đầu nhưng không nói gì, sắc mặt cô ta trở nên hơi khó coi.
Có thể thấy chuyện này thật sự là một chuyện khó nhằn.


“Bộ phận thị trường, khâu cuối quá trình bán hàng ở thành phố này phải được khai thông trong vòng chậm nhất là ba ngày.
Thành phố này vận chuyển thành phẩm, phục vụ tương đối tốt, có thể hoàn thành công việc kia nhanh chóng.
Tình hình thị trường ở thành phố này như thế nào, anh nói cho tôi biết.”

“Hiện có hơn chục thương hiệu trong thành phố.
Phổ biến nhất là TV màu 29 inch, thường được gọi là TV màu lớn.
Giá khoảng 15 triệu Theo thống kê chưa đầy đủ, doanh số bán hàng hàng ngày có thể lên đến 10.000 chiếc, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Năm ngoái mỗi ngày bán được 3000 chiếc, con số đó tăng nhanh liên tục trong năm nay, dự báo tình hình bùng nổ trong thời gian tới.”

Mười nghìn chiếc một ngày.


Lục Tam Phong cảm thấy con số này không hề nhiều đối với một thành phố đông dân như Bình Châu, vậy anh sẽ đặt trước một mục tiêu là loại bỏ những thương hiệu TV trong thành phố này trong một tháng.


“Mấy ngày nữa sẽ có một chủ tịch mới phụ trách thị trường sẽ đến đây, mong mọi người phối hợp thật tốt.

Tôi yêu cầu, trong vòng một tháng, thương hiệu của chúng ta phải chiếm được trên 50% lượng bán ra của thành phố này, đồng thời phải phát triển cả ở thị trường nước ngoài.
Nhất định phải giảm chi phí vận chuyển và tổn thất giảm xuống mức thấp nhất."

Lục Tam Phong thở dài, anh cũng cảm thấy bất lực với hệ thống giao thông đường bộ hiện nay: “Nếu có thể đi đường thủy thì dùng đường thủ, ví dụ như một số thành phố ven biển như Mạc Tân, Sơn Đông, phải ưu tiên dùng đường thủy.
Rồi dùng những thành phố đó làm trung tâm, phát triển ra các hướng khác, chiếm lĩnh thị trường.
Muốn làm được điều đó thì phải giảm chi phí sản xuất xuống."

“Được.”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy rằng Lục Tam Phong đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn về giá, anh không tiếc giá nào để hạ được chi phí sản xuất xuống.


Anh nhìn bảng giá, hạch toán chi phí cuối cùng là 9.437.100 đồng cộng thêm hoa hồng của đại lý, có thể khống chế giá bán cuối ở dưới mức 10,5 triệu đồng.


Và việc vẫn có lãi 10% từ giá tiền đó là rất khả thi.


Thảo luận xong mọi thứ, cũng gần đến buổi trưa, Lục Tam Phong đứng dậy nói: “Đặt giúp tôi một nhà hàng, tôi gọi điện thoại cho Chu Hoài Đông bảo anh ta ra.”

“Giám đốc Lục, lợi nhuận 10% có phải là quá thấp không?" Trương Phượng Tiên lo lắng hỏi: “Lợi nhuận của các nhà máy khác đều từ 20% - 30%."

“Có lãi đã là rất tốt rồi, mục đích của chúng ta không phải là kiếm tiền mà là phục vụ nhân dân.” Lục Tam Phong đặt tập tài liệu sang một bên rồi nói.


“Anh muốn dùng giá thấp để đánh bại thị trường, nhưng kinh tế thị trường học..."

“Dừng! Bỏ quyển "Kinh tế thị trường” của cô vào cặp sách đi.
Tôi là người lăn lộn trong giới kinh doanh, tôi không tin những điều đó.
Muốn điều chỉnh lại thị trường thì phải đánh bại thị trường đã, đánh bại rồi thì mới có thể thay đổi được nó.” Lục Tam Phong đẩy ghế về phía sau rồi nói: “Mọi người đi ăn cơm đi!”

Trong phòng bao nhà hàng, Lục Tam Phong nhìn Chu Hoài Đông đang đứng ở cửa, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Anh vẫy tay nói: “Anh mau vào đi, thật xin lỗi, tôi bận quá, suýt nữa quên mất chuyện của anh, ngồi đi, ngồi đi!”

“Có phải sắp sản xuất rồi không mà bận như vậy?”

“Đúng vậy!” Lục Tam Phong cầm thực đơn đưa tới trước mặt Lục Tam Phong nói: “Chúng tôi đã quyết định xong sản phẩm, chỉ có thiết nhân tài trong lĩnh vực mở rộng thị trường thôi, đúng là chỉ thiếu mỗi anh rồi.”

“Thật sao? Anh đưa tôi xem qua sản phẩm!”

“Chúng ta ăn cơm trước đi, anh không cần phải vội.

Nếu như anh đã đi theo tôi, tôi nhất định không để anh chịu thiệt đâu.
Anh nhậm chức chức rồi chúng ta sẽ ký một hợp đồng cổ phần tặng anh 3 triệu cổ phiếu.”

“Tôi vẫn chưa làm gì cả, làm vậy không phải ngại quá sao?” Chu Hoài Đông ngại ngùng nói.


“Không quan trọng, lương trước đây của anh bao nhiêu chúng tôi sẽ trả gấp đôi.” Lục Tam Phong nhìn Chu Hoài Đông cười rồi nói: “Chúng ta là anh em với nhau thì khách sáo gì chứ?”

Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, hai người vừa cười vừa nói, vừa bàn chuyện tương lai, Chu Hoài Đông cảm nhận được một sự tự do trước nay chưa từng có, giống như mọi thứ của anh ta mới sắp có đất để dụng võ.


Buổi chiều, Trương Phượng Tiên đưa Chu Hoài Đông đến các bộ phận khác nhau để làm quen với mọi người, hai bên giới thiệu lẫn nhau.
Ngày hôm sau, một tấm lụa đỏ được treo ở cổng lối vào nhà máy, bên dưới còn trải thảm đỏ, trông vô cùng hoành tráng.
Ngoài ra công ty còn mời thêm Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, Cục thuế, Cục Công nghiệp và Thương mại và cả Hoàng Hữu Danh.


Một số đài truyền hình lớn trong thành phố và những tờ báo chính thống lớn cũng đến.


Chín giờ sáng, thời tiết thuận lợi, người dẫn chương trình bước một chiếc bục được dựng tạm rồi nói: “Hôm nay là một ngày tốt lành, là ngày Điện tử Thủy Hoàn chính thức sản xuất.
Điện tử Thủy Hoàn là doanh nghiệp trọng điểm của thành phố, sự quan tâm, giúp đỡ của các lãnh đạo thành phố đã giúp chúng tôi vượt qua khó khăn.
Đây là niềm hạnh phúc của Điện tử Thủy Hoàn và toàn thể người dân.


Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.


“Tiếp theo, chúng ta hãy vỗ tay nồng nhiệt để chào mừng thư ký Hoàng lên có bài phát biểu quan trọng và tuyên bố nghi thức cắt băng khánh thành chính thức bắt đầu!”

Hoàng Hữu Danh bước lên sân khấu, anh ta nhìn vào máy quay, vẻ mặt đầy tự tin và nói: “À...
ừm...xin








.