Chương 211
Trên đường vào thôn, Lục Tam Phong phát hiện ra thôn này tuy rằng nhỏ, nhưng lại rất giàu có, con đường chính dẫn vào thôn rõ ràng là đường xi măng.
Cách đó không xa có thể nhìn thấy ủy ban thân được xây bởi gạch đỏ và ngói xanh, thật là ấn tượng!
“Thôn chúng ta coi bộ rất khá giả!”
Lục Tam Phong lên tiếng nói.
“Nhờ vào phúc của Tổng giám đốc Lục, chủ yếu vẫn là dựa vào nhà máy điện tử. Kỳ thật còn có thể sung túc hơn, nhân vật lớn như Tổng giám đốc Lục đến nơi này, tiền cũng tự nhiên mà đến theo, cuộc sống sung túc của chúng tôi cũng sẽ tới.” Triệu Nhị Cẩu tủm tỉm cười, nói.
“Ông đã bàn bạc với người trong thôn chưa?”
Lục Tam Phong hỏi.
“Đã bàn rồi, tôi đã tận tình khuyên bảo, thuyết phục bọn họ, nói với bọn họ đừng nên tham lam, chuyện bản án mọi người đều biết, 25% cổ phần đó Tổng giám đốc Lục không thừa nhận, kéo dài bao nhiêu năm nay cũng không có kết quả, đòi 177 tỷ cũng là không ít rồi!”
Triệu Nhị Cẩu mặt đầy vẻ khó xử, thở dài một tiếng, nói: “Người trong thôn này đều không được đi học, suýt chút nữa là tôi bị đánh rồi!”
Lục Tam Phong thấy ông ta tận tâm tận lực như thế, liền nói: “Thôn trưởng Triệu vất vả rồi!”
“Đều là việc nên làm cả, tôi cũng có tư tâm, anh đến đây rồi, cái thôn này liền nhộn nhịp lên, tôi làm thôn trưởng cũng có thể kiếm thêm được chút.” Triệu Nhị Cẩu cười đến là chất phác.
Người trong thôn đều biết hôm nay có ông chủ lớn ghé đến, nhao nhao đứng bên đường nhìn xem xe hơi, bọn họ tạm thời được Triệu Nhị Cẩu động viên, chuyện nhà máy điện tử mà thành, mỗi nhà không chừng có thể được vài ba triệu.
Số tiền này với thôn dân mà nói đã là nhiều rồi, năm đó người trong thôn vốn dĩ không biết những chuyện giữa nhà máy điện tử và các doanh nghiệp thị trấn. Lời giải thích cho người trong thôn là, chiếm đất là cưỡng đoạt, không có tiền, thậm chí tiền đầu tư cho nhà máy điện tử cũng là tiền của những xí nghiệp thị trấn kia, chỉ là mượn cái danh nghĩa của thôn mà thôi.
Hôm nay thôn dân đều rất vui mừng, không làm gì mà có được vài triệu, sao lại không vui cho được?
Lục Tam Phong hạ cửa kính xe nhìn mấy đứa trẻ bên đường, bọn nhỏ tay cầm cành cây liễu, chân mang dép nhựa mấy ngàn đồng một đôi, làn da ngăm đen, tay áo trên người lấm lem mồ hôi và bùn đất, đôi mắt to tròn nhìn những chiếc xe.
Bọn nhỏ có lẽ chưa từng nhìn thấy xe thương vụ, thậm chí cái thôn này cũng chưa từng nhìn thấy nhiều xe như vậy, Lục Tam Phong vẫy vẫy tay về phía bọn họ. Vài đứa trẻ đứng ở chỗ rẽ, tay cầm mấy cục đá, Triệu Nhị Cẩu nhìn thoáng qua, quát lớn: “Tụi bây đứng đây làm gì? Về nhà ăn cơm đi.”
Mấy đứa trẻ lập tức giải tán.
“Bọn trẻ nông thôn ấy mà, sợ bọn nó cầm đá chọi vào xe.” Triệu Nhị Cẩu giải thích.
Xe dừng tại cổng lớn ủy ban thôn, Lục Tam Phong xuống xe, cảm nhận mặt trời chói chang trên đầu. Cách đó không xa là vài gốc cây liễu lớn, hương hoa phiêu dạt trong không khí, xa xa truyền đến tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ, là bọn trẻ lúc nãy đứng ở chỗ rẽ, bọn nó cưỡi lên một cành liễu, miệng hô lên tiếng “giá, giả” chạy như bay vút qua.
Bọn nhỏ nhìn Lục Tam Phong, Lục Tam Phong nhìn bọn nhỏ.
“Tổng giám đốc Lục, mời vào.” Triệu Nhị Cẩu khách khí nói.
“Tùy tiện ăn vài miếng là được.” Lục Tam Phong quay đầu đánh tiếng với mấy người Tô Ái Linh, Trương Phượng Tiên, Thôi Cửu rồi cùng nhau đi vào.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, có mấy dì tuổi tầm bốn mươi đang bận rộn, mọi người khách sáo một hồi rồi mới ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói chuyện trong thôn.
Triệu Nhị Cẩu vẫn một mực nói rằng, đây là ý của người dân trong thôn, ông ta chẳng qua chỉ là chân sai vặt, làm theo ý mọi người mà thôi.
Nhóm người Lục Tử đã ăn cơm từ sớm, thấy thời gian đã không sai biệt lắm liền lấy chân đá đá Tứ Tiêu, nói: “Gọi người đến triển thôi, chặn cổng ủy ban thôn lại, nói cho bọn họ, làm thông minh lên chút, nhắm vào đàn ông, đừng nhắm vào hai đứa con gái.”
Tôn Nhị gật đầu lia lịa, cúi người đi ra cửa, trong ba cái sân có hơn hai mươi người, đều là thanh niên hai ba mươi tuổi, trong tay cầm chổi, xẻng sắt, cào thép, đủ loại cái gì cũng có, ai không biết còn tưởng là đi dọn dẹp vệ sinh.
Một đám người đi tới ủy ban thôn, nháy mắt chắn đầy cửa lớn, kêu lên: “Tai nạn lao động không ai quan tâm, người ta đã tàn phế, nằm trên giường hai năm nay không ai ngó ngàng!”
“Gọi Lục Tam Phong ra đây, đền tiền đi!”
“Đền tiền, không đền tiền hôm nay đừng hòng đi!”
Bên ngoài bát nháo ầm ĩ kinh động đến bên trong, Lục Tam Phong nghe thoáng qua, trong lòng thầm kêu không xong, nhìn Triệu Nhị Cẩu nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa!”
“Sao có nhiều người thế?”
Thư kí Thôi để ly rượu xuống, nói: “Ầm ĩ cái gì vậy?”
“Ôi cha, hỏng rồi, con trai nhà lão Chu mang người đến quậy phá, ba cậu ta trước đây làm việc ở nhà máy điện tử, chân bị gãy phế rồi, không ai ngó ngàng, mấy hôm nay nghe tin Tổng giám đốc Lục muốn tiếp quản, cậu ta liền đến ầm ĩ với tôi mấy lần.
“Chuyện này thì liên quan gì đến chúng tôi?”
Trương Phượng Tiên quay đầu nhìn đám người đang ồn ào kích động bên ngoài, kêu lên.
Giờ khắc này trong lòng Lục Tam Phong đã sáng tỏ, chỗ này không thể ở lại lâu, liền đứng lên nói: “Nếu đã như vậy, thôn trưởng Triệu hãy ra nói với bọn họ một tiếng, có cửa sau không? Chúng tôi đi từ cửa sau!”
“Hả?”
Triệu Nhị Cẩu không ngờ tới Lục Tam Phong lại quyết tuyệt như vậy, dứt khoát không cần thể diện mà đi cửa sau, vội vã nói: “Những người này đã nắm giữ xe rồi, các anh đi không được đâu.”
“Không sao, xe cũng không phải của chúng tôi, là của người trong thành phố. Thôn trưởng Triệu cầm chân bọn họ, chúng tôi đi bộ ra đầu thôn, bắt xe đi nhờ về thành phố” Lục Tam Phong nói xong vung tay muốn đi.
Thư kí Thôi trợn tròn mắt, ngày tại chỗ, mấy chiếc xe kia nếu bị người trong thôn lấy mất, anh ta quay về chắc sẽ bị mắng chết mất, vội nói: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta không thể đi…”
“Đúng thế!”
Triệu Nhị Cẩu cũng vội vàng nói.
“Tại sao không thể đi?”
Lục Tam Phong nhìn hai người, nói: “Hai người đã chuẩn bị xem tôi bị đánh sao?”
Triệu Nhị Cẩu hơi sững sờ, nói: “Tổng giám đốc Lục, người nhà họ Chu sắp điên đến nơi rồi, chuyện gì cũng có thể làm, lỡ đâu cửa sau có người phục kích, làm anh bị thương lại không hay, để tôi nói giúp anh.”
Thư kí Thôi vẻ mặt khó xử nhìn Lục Tam Phong, nếu như bây giờ rời đi, xe để lại chỗ này thì phải thông qua Cục Công an thông báo xuống cho đồn công an đến giải quyết, cực kì phiền phức.
Hôm nay thế nhưng là ngày đầu tiên, thư kí Thôi quay về có thể bị Hoàng Hữu Danh ăn tươi nuốt sống.
Lục Tam Phong cũng biết đến tình huống đó, thở dài một hơi gật đầu đồng ý, xem như là giữ cho thư kí Thôi một cái thể diện. Nếu đã muốn làm lâu dài ở đây, thì Diêm Vương hay tiểu quỷ gì cũng phải nể mặt.
Sau lưng Triệu Nhị Cẩu đổ mồ hôi lạnh, ông ta cảm thấy thằng nhãi này rất khôn ngoan, trực giác nói với ông ta, Lục Tam Phong nháy mắt đã nhìn ra cái bẫy này, ông ta trốn tránh theo bản năng.
Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ mình đã quá khinh địch, đi ra ngoài nhìn thấy Tôn Nhị và Tứ Tiêu đang đứng phía trước ồn ào, dùng chân đạp cửa, la hét muốn trèo tường vào.
“Yên lặng chút đi, con trai nhà lão Chu, cậu ầm ĩ cái gì vậy?”
Triệu Nhị Cẩu xông lên quát Tứ Tiêu.
Tứ Tiêu đập mạnh vào cửa, kêu lên: “Ba tôi hi sinh cho nhà máy điện tử nhiều như thế, năm đó các người còn chiếm đất nhà tôi, kết quả ba tôi nằm liệt trên giường, đến một đồng cũng không thấy đâu, hôm nay không lấy được tiền bồi thường, ai cũng đừng hòng đi!”
“Đúng thế, lão Chu nhà chúng tôi không cho phép!”
“Các người tưởng nhà họ Chu chúng tôi dễ bắt nạt thật đấy à?”
“Gọi tên họ Lục ra đây, đừng tưởng chúng tôi không biết, bây giờ nhà máy điện tử là do hắn quản!”
“Mau cút ra đây!”
Đám người la hét điên cuồng, mười mấy người chặn ở cổng vào, những người còn lại bao vây mấy chiếc xe, thậm chí còn có người nằm dưới gầm xe.
Tô Ái Linh đứng dưới mái hiên quan sát, nhìn thư kí Thôi, nói: “Anh từng đắc tội người dân ở đây à?”
“Không có, tôi cũng là lần đầu đến đây mà.”
Tô Ái Linh nhìn hướng Lục Tam Phong, cười nói: “Vị thôn trưởng Triệu này làm anh sáng mắt ra đấy.”
Lục Tam Phong nhìn xuyên qua đám người, nhìn thấy ở chỗ xa dưới gốc cây liễu có một thanh niên đang ngồi, tóc dài, bên cạnh là chiếc xe gắn máy, anh biết chiếc xe này, ngày đó Triệu Nhị Cẩu đã lái chiếc xe này vào thành phố.
Thanh niên này liên tục đưa tay chỉ vào đám đông.
“Mở cửa!”
“Triệu Nhị Cẩu, ông không mở cửa thì đừng trách tôi xiên ông đó!”
Triệu Nhị Cẩu một mặt khó xử, mở cửa ra, nhìn đám đông nói: “Mọi người đừng kích động, đừng đả thương người, chuyện gì cũng có thể thương lượng, đều có thể giải quyết được hết, Tổng giám đốc Lục sẽ giải quyết cho mọi người.”
Tứ Tiêu cứng đầu cứng cổ xông đến, trong tay còn cầm một cái xẻng sắt, nhìn vào những người bên trong, có chút lúng túng không biết ai mới là Lục Tam Phong, kêu lên: “Ai là Lục Tam Phong?”
Lục Tam Phong đưa tay chỉ vào thư kí Thôi, đáp: “Là anh ta!”
Thư kí Thôi hai mắt trợn to, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Lục Tam Phong người này rõ ràng là một tổng giám đốc, giờ lại chơi chiêu này, còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, đám người đã xông đến chỗ thư kí Thôi.
“Phiền mọi người tránh ra chút, Tổng giám đốc Lục ở bên kia, mọi người tới tìm anh ta đi.” Lục Tam Phong một tay kéo Trương Phượng Tiên, một tay kéo Tô Ái Linh, thôn dân xung quanh rất khách khí mà nhường đường cho anh.
Triệu Nhị Cẩu đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, trong tình thế cấp bách ông ta kêu lên: “Tổng giám đốc Lục, anh đi đâu vậy?”
Bấy giờ đám người mới phản ứng lại, liền xông về phía này, Lục Tam Phong nhìn chằm chằm Triệu Nhị Cẩu, Triệu Nhị Cẩu lúc này mới thản nhiên, mọi người tản ra rồi hằng nói.
Tôn Nhị xông lên nói: “Được lắm, suýt chút nữa để anh chạy mất, tôi nói cho anh biết, chuyện của nhà ho Chu anh không trốn được đâu, đừng giảo biện, bây giờ nhà máy điện tử đã là của anh, chúng tôi đều xem báo hết rồi!”
Trước mặt Lục Tam Phong toàn là xẻng sắt, xiên thép, bốn bề toàn là người, Tô Ái Linh và Trương Phượng Tiên đều lui đến sát bên.
“Làm phiền để cái cào phân này cách xa tôi chút.” Lục Tam Phong chỉ chỉ cái cào phân, nhìn quét qua đám đông một lượt rồi hỏi: “Ba của ai xảy ra chuyện ở nhà máy điện tử?”
“Tôi!”
Tứ Tiêu tiến lên trước, nói.
Lục Tam Phong nhìn cái đầu trọc của anh ta, trên đầu còn có vết sẹo, bộ dạng không được thông minh cho lắm, anh hỏi: “Cậu họ Chu?”
“Đúng!”
“Ở đây đều là người của nhà họ Chu?”
Lục Tam Phong lại hỏi.
“Đúng, đừng có tưởng nhà họ Chu không có người.”
Lục Tam Phong vươn tay kéo Tôn Nhị cao gầy qua hỏi: “Anh ta tên Chụ= gì? Có quan hệ gì với anh?”
“Chu…”
Tôn Nhị đầu óc lanh lẹ, một phát gỡ tay Lục Tam Phong ra, nói: “Liên quan khỉ gì đến anh, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, tiền anh nợ, hôm nay không đưa không được, chúng tôi không đồng ý!”
Hiện trường chỉ có Tôn Nhị và Tứ Tiêu đang diễn hăng say, những người khác đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn, còn có người đứng đấy bắt đầu cắn móng tay, Lục Tử cách đó không xa đã đứng dậy liên tục khoát tay, Triệu Nhị Cẩu đứng bên ngoài đạp đạp vào chân mấy người kia.
“Vậy cũng được, tôi đến gặp ba cậu một chút, xem xem là tàn phế như thế nào” Lục Tam Phong nói.
Tôn Nhị và Tứ Tiêu đều nghẹn lời, cảm thấy yêu cầu này không có gì quá đáng, Triệu Nhị Cẩu đứng một bên không nhìn nổi nữa, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, ông ấy tàn phế rồi, đều đi vệ sinh tại chỗ, thôi muốn chết, hay là đừng đi nữa.” l1]