Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 197




Chương 197:

Bệnh không thể chữa Tổng giám đốc Hác nhất thời không làm thế nào để trả lời anh, ông ta đứng ở đó không ư hử gì nửa ngày, mãi mới nặn ra được một câu: “Trẻ nhỏ không xứng bàn việc lớn!”

“Nói như thế, vậy tổng giám đốc Hác cảm thấy bản thân giỏi giang hơn người khác?”

Lục Tam Phong nhìn ông ta, hỏi: “Theo như tôi biết, tập đoàn Konka hùn vốn nhiều năm, phương tiện kỹ thuật đều mạnh mẽ hơn nhiều công ty khác, vậy tại sao ở trong thị trường vẫn mãi không thể dẫn đầu được?”

“Ai nói không dẫn đầu thị trường được? Chúng tôi ở khu vực tam giác vàng luôn chiến hơn ba mươi bảy phần trăm, cậu có hiểu về ti vi không vậy?”

“Gần đây cũng có nghiên cứu một chút, thế thì tại sao tổng giám đốc Hác không trở thành xí nghiệp hàng đầu toàn quốc đi? Ưu thế trong tay ngài, tại sao không cùng mấy anh em cùng tranh đấu một chút, tại sao không đến tranh chấp với chỗ khác, những tập đoàn như thế mà giành thị trường, tại sao cứ ở yên trong vùng tam giác thế tại sao có thể cứ mãi tự hào về ba mươi bảy phần trăm thị trường thôi vậy?”

Tổng giám đốc Hác vốn dĩ dựa vào bản thân là người đi trước muốn đến giáo huấn, ở chỗ Liễu Ngoạn mới biểu hiện một chút, muốn nói ông chủ mà mấy người lựa chọn chỉ là đứa đàn em mà thôi, không đáng để mấy người vì anh ta mà làm hỏng chuyện của công ty lớn của tôi đâu, ai ngờ phong thủy luân phiên thay đổi, lại bị Lục Tam Phong hỏi cho không biết trả lời sao.

“Có liên quan gì đến cậu à? Cậu cứ lo cho tốt chuyện của cậu đi.”

Lục Tam Phong nhìn những người xung quanh đã bắt đầu cười nhạo, ánh mắt mấy người này chưa bao giờ rời khỏi người Lục Tam Phong, Lục Tam Phong thấy thế cười hai tiếng, nâng cao tông giọng nói: “Không có tiền à? Căn bản là không có tiền để mở rộng thì trường, có đúng vậy không, tiền đi đầu cả rồi? Tổng giám đốc Hác, ngài nói xem tình hình tài chính của công ty ngài như thế nào rồi?”

“Đây là bí mật kinh doanh không thể tiết lộ được”

“Vậy được, tôi chỉ hỏi ngài một câu, đầu tư kỹ thuật bên ngoài phải tốn bao nhiêu tiền mỗi năm? Kết quả hợp tác nghiên cứu phát triển, kỹ thuật cốt yếu độc quyền có phần của các ông không thể? Tiêu tiền mua cái danh nghĩa, treo hai chữ đầu tư to tướng ra bên ngoài, trong bụng thì đói mốc meo, lại chạy đến trước mặt tôi muốn khoe khoang cái gì?”

Lục Tam Phong nhìn ông ta, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ những xí nghiệp này cả đời chỉ có thể dùng kỹ thuật của người khác, nhìn sắc mặt của người khác thôi sao?”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ở đó bắt đầu bàn ra tán vào, nhiều người đều đồng tình với những gì Lục Tam Phong nói, ở hiện trường đều là những ông chủ của các xí nghiệp trong nước, hoặc là cao tầng đối với những cái bản quyền kỹ thuật phải bỏ chi phí, lúc đàm phán sử dụng bản quyền phải cò kè mặc cả rất khó chịu.

“Sao cậu biết tôi phải xem sắc mặt của người khác? Cậu sao biết được…

“Tổng giám đốc Hác!”

Lục Tam Phong thẳng thừng cắt đứt lời ông ta, mở miệng nói: “Ông làm không được, tôi có thể thông cảm, nhưng ông không thể không cho phép người khác đi làm được, tôi muốn làm cái gì ư? Là ý thức tri thức về tự chủ bản quyền về sản phẩm trong nước, tôi không cần yêu cầu toàn bộ đều phải tự làm tự tiêu, nhưng tôi muốn dùng sức mạnh của một bộ phận nhưng đủ để chống lại bọn họ!”

Có người ở bên ngoài vỗ tay, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay lác đác, nhưng nhiều hơn là những người chỉ lạnh mặt đứng xem.

Liễu Ngoạn nhìn Lục Tam Phong, trong mắt có vài phần thích thú, anh ta có thể cảm nhận được mình đã tìm được đồng chí có thể hợp tác rồi, mục tiêu của Lục Tam Phong không phải chính là mục tiêu khi anh ta học hành thành đạt quay lại nước nhà muốn làm sao?

Trong lòng bắt đầu nghĩ rõ ràng, không cần biết con đường Lục Tam Phong đi có thể đi tiếp được hay không, hoặc là đi có bao nhiêu khó khăn, anh ta cũng muốn cùng Lục Tam Phong đi tiếp, dù cho bọn họ có thất bại, chỉ cần dẫn đầu chuyện này sau này nhất định sẽ có người theo, có người theo hẳn nhất định sẽ có người thành công. Trương Phượng Tiên nhìn bóng lưng kia, nhè nhẹ cắn môi mình, đây là lý do vì sao cô luôn muốn ở cạnh người đàn ông này, anh ấy lúc nào cũng có dũng cảm để đi thay đổi tất cả mọi thứ, thay đổi nghề nghiệp, thay đổi hiện trạng, anh ấy dường như đã nhìn ra hy vọng ở tương lai, nên anh ta nói có thể vậy thì nhất định có thể. ít nhất, cho đến hiện tại, chưa từng thất bại, ma lực ấy khiến cô ta bị mê hoặc, trong giây lát, cô ta ví bản thân như một con ngựa hoang, không ai có thể thuần phục con ngựa hoang ấy, mà trong giây phút nhìn thấy lý tưởng hào hùng của anh ấy, trong lòng có cảm giác thuần phục nói không lên lời.

Tô Ái Linh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một đống người, cô cực kỳ rõ ràng với kiểu hiện trường vì lợi ích như thế này. Hôm nay trước khi Lục Tam Phong đến đã muốn cho Liễu Ngoạn xem, nếu như biểu hiện không tốt, nói không được cái gì một hai ba thì Liễu Ngoạn đừng có theo anh ta làm ăn.

Nhưng nhiều ông chủ các ngành như vậy, anh ta chỉ là một người ngoài ngành, Tô Ái Linh không hề ôm quá nhiều hy vọng, Những người có mặt ở đây tuyệt đối sẽ đồng lòng hiệp lực mắng anh ta máu chó đầy người, dù cho có người đồng ý quan điểm của anh ta cũng sẽ vì lập trường bất đồng mà chống đối lại anh ta.

Mà lúc này người chất vấn là tổng giám đốc Hác lại đang á khẩu không biết nói gì, đừng nói đến Tô Ái Linh, đến cả tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, cô ta nhìn người đàn ông kia, biểu cảm trên mặt lộ ra hứng thú, loại cảm xúc tán thưởng, lại như đã nhìn trúng, giống như nhìn thấy một món đồ cực kỳ hoàn mỹ.

Tô Ái Linh kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống vắt hai chân nói nhỏ: “Người đàn ông như thế này nếu có thể thuần phục ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy!”

Nói xong cô ta lại cảm thấy không biết, nếu như Lục Tam Phong bị thuần phục thì không phải đã mất đi sự hoang dã rồi sao?

Cô ta nhìn trúng Lục Tam Phong không phải vì sự kiệt ngạo bất tuần trên người anh ta sao?

Tổng giám đốc Hác ấp ủng cả nửa ngày nén thành một cái mặt đỏ bừng, những thứ Lục Tam Phong nhắc đến là điểm yếu của ngành nghề, tổng giám đốc Hác còn chưa kịp đợi mở miệng, ở bên cạnh đã truyền đến một giọng nói: “Vậy xin hỏi tổng giám đốc Lục đã giương cờ lớn cao như thể lẽ nào ngài không sử dụng một tỷ kỹ thuật nước ngoài nào ư, ngài đây là nghiên cứu kỹ thuật hay là nghiên cứu tình yêu nước nồng nàn đây?”

Mọi người theo âm thanh nhìn sang, ở trong góc Tiêu Nhất Bính mở miệng.

Lục Tam Phong nhìn người kia đánh giá, dù cho là một người đàn ông Lục Tam Phong cũng phải thừa nhận, anh ta thật sự rất đẹp trai, Tiêu Nhất Bính cũng đánh giá nhìn Lục Tam Phong, hai người kém nhau ba bốn tuổi, vừa đúng độ tuổi đối kháng độ sức.

“Anh là Tiêu Nhất Bính phải không? Tôi từng thấy tin tức của anh ở trên báo.

“Tôi cũng từng thấy qua tin tức của tổng giám đốc Lục, cực kỳ quá đà, lời nói không có nửa điểm chân thành thực ý, tất cả đều là khoe khoang, bây giờ anh đang cùng tổng giám đốc Hác tranh luận về kỹ công mậu hay là mậu công kỹ? Anh chắc là mình hiểu chứ?”

*Kỹ công mậu: Kỹ thuật – công nghiệp – thương mại : trước phát triển kỹ thuật, sau đó dùng kỹ thuật sản xuất sản phẩm từ đó bản sản phẩm đem lại lợi nhuận lớn. *Mậu công kỹ: Thương mại – công nghiệp – kỹ thuật: trước mắt buôn bán tạo tiền tài đến một mức độ nào đó (cầu sinh tồn) sau đó mới đi nghiên cứu kỹ thuật sản phẩm mới rồi bán lợi nhuận, tìm ra điểm phát triển lợi nhuận mới.

Tiêu Nhất Bính đứng dậy chỉnh sửa lại tây trang trên người, cả người đều có sự tao nhã khó nói, khẽ cúi người chào những người đang có mặt: “Các vị giám đốc có mặt trong hiện trường, là nhân vật dẫn đầu trong lĩnh vực điện tử trong nước, tôi chỉ là tiểu bối, cả gan hỏi một câu hy vọng các vị đừng trách cứ.”

Vài vị tổng giám đốc tuổi tác cao ở đây đều rất hưởng thụ, nhìn Tiêu Nhất Bính bằng ánh mắt khen ngợi lại nhìn Lục Tam Phong một cái dường như muốn nói, đây mới gọi là vẫn sinh hậu bối! “Những vấn đề anh đã nói trừ bỏ là mua bán kỹ thuật, đơn giản là về kỹ công mậu, anh nói tổng giám đốc Hác phát triển đến ngày nay không có kỹ thuật vậy anh có kỹ thuật không? Kỹ thuật của anh, độc quyền từ trên trời rơi xuống à? Còn ở đây hô hào tự chủ quyền tài sản, cuối cùng vẫn không phải chỉ là nhà giàu mới nổi thôi ư? Chẳng có mắt nhìn, rất giống với lão bà năm đó đóng cửa lưu thông quốc gia năm đó, không muốn cúi người xuống khiêm tốn mà học hỏi.”

Tiêu Nhất Bính cầm lên ly rượu đỏ trên bàn khẽ lắc, nói tiếp: “Kỹ công mậu ai cũng muốn, nhưng không có điều kiện, chúng ta không có kỹ thuật, nước ngoài không cho kỹ thuật, đây là vấn đề thực tế, chúng ta có gì chứ? Nhà xưởng, công nhân, đất đai giá thấp, nhân lực lao động, vậy nên phải trở thành một người học trò khúm núm, dùng nhà xưởng, công nhân để đổi lấy tiền bạc Trong ánh mắt tán thưởng của mọi người Tiêu Nhất Bính uống mặt hơi cạn sạch ly rượu đỏ, tiếp sau đặt lên khay của người phục vũ ở kế bên, động tác cực kỳ lưu loát.

Anh ta quá mức tao nhã, dù đến cả Lục Tam Phong cũng phải thừa nhận, nhất cử nhất động của người ta đều đem theo sự hấp dẫn khó tả, như là từng được đặc biệt huấn luyện vậy, xoay người như thế nào, đặt đồ xuống ra làm sao.

Phục nhìn anh ta, hai mắt bắn ra hoa đào, lại rót cho anh ta một lỵ.

“Kỹ công mậu là đặt việc khó khăn nhất lên trước mắt, còn có một vấn đề nữa, dựa vào nhân tài kỹ thuật hiện nay trong nước, muốn theo đuổi kỹ thuật điện tử hàng đầu thế giới, anh chắc chắn mình có thể đuổi kịp sao? Kể chuyện cười sao, tất cả những điều kia đều là vấn đề thực tế, không bằng cứ bỏ tiền ra mua bản quyền kỹ thuật, trước mắt có thể chiếm được thị trường mạnh”

“Chúng ta có gì ư? Chúng ta có là thị trường, muốn chúng ta giàu lên, có thị trường còn sợ kỹ thuật ư? Chỉ cần chúng ta không mua, vậy thì đồ trong tay họ đều không có giá trị gì cả, đồng thời cũng phải học hỏi kỹ thuật, mũi nhọn kỹ thuật giặc Tây chắc chắn sẽ không cho anh, nhưng nếu học những kỹ thuật nhị lưu thì cũng tốt mà, nhiều quốc gia muốn học còn không cho họ học “Kỹ công mậu là một con đường chết, Mậu công kỹ mới là thiên thu vạn đại, đồng thời càng ngày sẽ có càng nhiều người giống như chúng ta, lấy được đầu tư quay về nước tạo lập tài phú cho chúng ta, tạo dựng các cương vị công tác, lấy tiền của họ, kỹ thuật của họ, chúng ta sẽ ra dáng con người, chúng ta sẽ vạn sự đại cát!”

Lời của Tiêu Nhất Bính vừa kết thúc, tiếng vỗ tay đã như sấm rền, rõ ràng tất cả đều đồng ý với ý tưởng của anh, tranh chấp giữa kỹ công mậu hay là mậu công kỹ luôn tồn tại trong những năm chín mươi, rất nhiều người phụ trách xí nghiệp lựa chọn đưa xí nghiệp của mình theo những con đường khác nhau.

Nhưng ba mươi năm sau, cạnh tranh này cuối cùng cũng có đáp án, con đường đi khó khăn nhất chính là con đường có thể chống đỡ được nhất, bây giờ mậu công kỹ là tưởng niệm sâu sắc của nhiều người.

Bởi vì, tiền đến nhanh!

Không ít người ở đây nhìn thấy Lục Tam Phong không vừa mắt, đều bật cười, Tiêu Nhất Bính cười híp mắt nói: “Tôi nói xong rồi, không biết tổng giám đốc Lục còn điều gì muốn nói không? Nếu như là lời chửi người thì không cần đầu, tôi nhận thua.

“Tổng giám đốc Tiêu nói mậu công kỹ có nhiều điểm tốt như thế, cứ như là đi theo những xí nghiệp nước ngoài kia vậy, cái gì mà thị trường, thực lực kỹ thuật, tiền đã đến rồi, tôi muốn hỏi tổng giám đốc Hác, tình hình của ngài thế nào?”

Lục Tam Phong nghi hoặc nhìn sang tổng giám đốc Hác.

Tổng giám đốc Hác không ngờ anh lại hỏi mình sắc mặt lập tức cứng lại, đứng bật dậy, cả người nhục nhã không chịu nổi, liên tiếp văng nắm tay vài cái, quát lớn nói: “Người ta hỏi cậu, cậu hỏi tôi làm cái gì?”

“Ha ha ha ha ha!”

Liễu Ngoạn ngồi mở một bên cười to vỗ đùi, một vài người không đối nghịch gì với tổng giám đốc Hác cũng cười lên.

“Tổng giám đốc Tiêu, anh nói lợi hai như thế, nhưng tổng giám đốc Hác cũng theo lời anh nói mà làm, tại sao Konka không phải là xí nghiệp số một toàn quốc? Lưu học sinh như anh nói thử xem, tại vì sao thế?”

Lục Tam Phong nhìn về hướng Tiêu Nhất Bính hỏi.

“Rất nhiều thứ không phải một hai câu mà có thể rõ ràng được, tôi đi ăn trước.” Tiêu Nhất Bính quay đầu rời đi.

Lục Tam Phong thấy anh ta rời đi chỉ cười không nói, thực ra đạo lý rất đơn giản, anh có một xí nghiệp lớn như vậy, cái gì cũng không có, chỉ là chịu sự sắp đặt của bọn quỷ Tây mà thôi, lợi nhuận phần lớn đều bị lấy đi cả rồi, tiền trong tay không đủ để khuếch trướng, ỷ lại biến thành bệnh, bệnh không thể chữa