Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 186




Chương 186

Tổng giám đốc Hồng rất lịch sự, nhất quyết kéo Lục Tam Phong đi xem nhà, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ là đã thân nhau như anh em rồi, còn có một loại cảm giác hận gặp nhau quá muộn.

Về phần đám người chị Lệ giúp bán hàng này đứng sang một bên, cúi đầu cúi người, sắc mặt đầy vẻ nịnh nọt, thoạt nhìn cũng đầy ý cười, vô cùng khiêm tốn. Còn bộ dạng trừng mắt phách lối vừa rồi, không biết đã vứt đi đâu rồi. Chỉ còn lại Hạ Lan Chi mờ mịt đứng một mình tại chỗ.

Người giàu gặp người giàu thì rất dễ nói chuyện. Hơn nữa Lục Tam Phong mua nhà ở đây hiển nhiên đã mang ý muốn phát triển ở đây. Một người có thực lực như vậy chắc hẳn là mục tiêu lôi kéo của tất cả mọi người.

Việc xây dựng quan hệ tốt là rất cần thiết. Tổng giám đốc Hồng cũng biết hình như Lục Tam Phong đối với Tập đoàn Tài chính Giang Tôn không tốt lắm. Về vòng quan hệ ở thủ đô, ông ta chưa từng nhúng tay vào, chỉ duỗi tay ra ba tỉnh miền Đông Bắc.

Ở tỉnh này, ông ta quả thực là rắn địa phương, nhưng thân phận của Lục Tam Phong lại không phải thuộc về tập đoàn tài chính nào, càng không có gì trong giới kinh doanh lớn. Trong mắt tổng giám đốc Hồng, Lục Tam Phong chính là một doanh nhân nghiệp dư.

Vòng kết nối này giống như một thành phố bị bao vây, có người bên trong muốn ra ngoài, bên ngoài lại có người mài nhọn đầu muốn tiến vào. Chẳng hạn, những người như tổng giám đốc Vương có nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể được ngồi cùng bàn với tổng giám đốc Hồng.

Nhưng đối với Lục Tam Phong mà nói, vòng tròn này cũng không quan trọng lắm. Trước mắt mà nói anh thật sự hy vọng có thể quen biết một số người địa phương thông qua một số mối quan hệ, nhưng vòng kết nối này cũng không phải là vô dụng. Cái gọi là vòng kết nối chính là một cộng đồng lợi ích. Bạn muốn sử dụng vòng kết nối để cải thiện bản thân và những người khác trong vòng kết nối cũng muốn sử dụng bạn.

“Đi thôi, mấy giờ rồi, đi xem nhà đi, buổi tối tôi sẽ chiêu đãi cậu!”

Tổng giám đốc Hồng nhận thấy Lục Tam Phong không bằng lòng lắm, liền nói: “ Vừa lúc tôi có một ít bạn bè là ông chủ của các công ty điện tử. Chúng ta chỉ ngồi trò chuyện tâm sự trong chốc lát thôi.”

“Nếu tổng giám đốc Hồng đã có thịnh tình thì tôi khó có thể chối từ, chi bằng nghe theo vậy. Lục Tam Phong quay đầu lại, thấy Hạ Lan Chi bị ép sang một bên, mấy người bán hàng thì đang đứng bên cạnh mình. Khi anh nhìn lại thì liền thấy một đám nở nụ cười.

“Cô gái kia ở đâu?”

Lục Tam Phong vẫy tay với Hạ Lan Chi: “Đứng về phía trước đi! Mấy cô đứng ở phía trước làm gì? Tránh ra tránh ra!”

Hạ Lan Chi xấu hổ đi tới, Lục Tam Phong vòng tay qua vai cô ta rồi nói: “Tổng giám đốc Hồng, trẻ con từ trong thôn lên thành phố không dễ dàng chút nào. Tôi nghe nói bán nhà được nhiều hoa hồng lắm, cũng không thể không cho cô bé nha.”

“Cái này thì đừng lo, chỉ có mấy chục triệu thôi mà. Đứa nhỏ này trông có vẻ hơi ngốc, nhưng người ngốc có cái phúc của người ngốc. Còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Lục đi.” Tổng giám đốc Hồng cười nói.

Lúc nhìn Lục Tam Phong, Hạ Lan Chi hiển nhiên đã mất đi sự tự nhiên và hòa thân vừa rồi, ánh mắt của cô ta có chút né tránh, rụt rè nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”

“Không cần khách khí, nếu ông ấy không cho cô hoa hồng thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi biết. Chúng tôi đều là người trong thôn, tôi nhất định sẽ giúp cô!”

Lục Tam Phong từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp, đặt vào trong túi ở ngực của cô ta.

Vẻ mặt của quản lý Giả ở bên cạnh có chút khó coi. Anh ta khẽ liếc mắt nhìn tổng giám đốc Hồng, tổng giám đốc Hồng cũng ho khan hai tiếng vì xấu hổ. Xem ra Lục Tam Phong thật sự đang định lo liệu chuyện đó.

Lục Tam Phong quay người bước ra ngoài. Anh biết tình trạng nơi làm việc là như thế nào, đừng nói bây giờ mà là đã hai mươi đến ba mươi năm rồi. Nên là phúc lợi của bạn, nếu bạn không tranh thủ, không làm ầm ĩ thì rất có thể sẽ rơi vào trong túi tiền của lãnh đạo.

Huống chi là một cô gái giản dị ở nông thôn như cô ta, bị ăn tươi nuốt sống cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Ngôi nhà đẹp thật, tổng cộng ba tầng, kiến trúc song lập, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hướng ra biển, nhìn thoáng qua rất rộng rãi, ô cửa trồng hoa, phía sau là đình nghỉ mát và vườn hoa, bản thân mình muốn trồng thì có thể trồng thêm rau dưa gì đó, còn nếu không muốn chăm sóc thì cứ giao cho người làm vườn.

Trước cửa là khu vực chuyên biệt, đường nhựa rộng rãi, bên bờ có một bãi cát chuyên biệt, bờ biển dài hoàn toàn bằng ván gỗ, có thể ngồi trên đó câu cá.

Mấy người bán hàng liên tục giới thiệu rằng trang trí ở đây xong xuôi sẽ là cuộc sống thoải mái dễ chịu trong mơ của chính bản thân mình, trên bãi biển còn có xuồng máy miễn phí, có thể lái đi dạo biển.

Theo lời bọn họ nói, có thể mua một chiếc du thuyền nhỏ với giá trăm triệu, nếu không muốn ở nhà có thể lái du thuyền ra biển dạo chơi. Lục Tam Phong chỉ cười không nói gì.

Lục Tam Phong cố ý sang nhà bên cạnh xem thử, còn nói với tổng giám đốc Hồng lúc trang trí thì chú trọng phong cách của những cô gái nhỏ hơn một chút.

Trương Phượng Tiên nhìn Giang Hiểu Nghi. Cô ta không rõ Lục Tam Phong mua căn nhà này cho ai, chẳng lẽ là anh mua cho chính mình? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy điều đó là không thể.

Anh chàng này rất bủn xỉn, số tiền mà anh mắc nợ cô ta vẫn chưa trả hết đâu.

Đưa cho Tô Ái Linh đó à?

Chẳng qua đó chỉ là gặp dịp thì chơi thôi mà, cũng không thể nào. Cô ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy rất có thể là cho chính cô ta.

Trong lòng Giang Hiểu Nghi cũng có vài phần nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi. Sau khi nhìn khu biệt thự một vòng, tổng thể môi trường rất tốt, nếu có thể mua được một căn nhà ở đây, căn bản cũng đáng giá mấy chục tỷ.

Tổng giám đốc Hồng cười nói với Lục Tam Phong, tổng cộng có một trăm ba mươi bảy biệt thự đã được phát triển ở đây. Bởi vì ông biết có một trăm bốn mươi tỷ phú nên không lo lắng là không bán được.

Lời này cũng không phải là nói về chuyện nhà cửa, mà càng giống như là đang biểu hiện ra năng lực quan hệ lớn mạnh của ông ta với Lục Tam Phong vậy. Trong lòng Lục Tam Phong cũng thầm kinh hãi. Không hổ vùng duyên hải, có nhiều người giàu có đến như vậy.

Năm giờ chiều, khi mặt trời đã ngả về tây, lúc trước khi đi, tổng giám đốc Hồng cho Lục Tam Phong một nhân tình, đưa ngay cho Hạ Lan Chi phần tiền hoa hồng bằng tiền mặt ngay tại chỗ, ba trăm triệu đầy đủ.

“Cầm đi, nhưng đừng bao giờ gọi cho tổng giám đốc Lục, kẻo cậu ấy đến khởi binh vấn tội.”

Tổng giám đốc Hồng trêu chọc.

Tất cả những người có mặt đều bật cười, chẳng qua nhóm của chị Lệ lại là cười rất miễn cưỡng. Về phần Hạ Lan Chi cảm nhận được những tờ tiền nặng trĩu trên tay thì cả đầu óc cô ta trống rỗng.

“Chúc may mắn!”

Lục Tam Phong vỗ vỗ vai cô ta, thuận tay lấy lại danh thiếp bỏ vào túi.

Mọi người lên xe phóng đi, quản lý Giả nhìn theo chiếc xe đã đi xa thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn thoáng qua mấy người chị Lệ, rồi lại nhìn Hạ Lan Chi, quát lên: “Thông minh hơn chút đi!!!”

Khách sạn lớn Tùng Thanh, toà nhà cao cấp ba tầng, là khách sạn sáu sao. Đây là nơi thích hợp nhất để tiếp đãi khách kinh doanh cao cấp, phù hợp cho cả trong và ngoài nước. Ở đây có đồ ăn Nhật Bản, đồ ăn phương Tây, đồ ăn Pháp, cơm cháo cũng có, có thể tiếp đãi bất cứ vị khách như thế nào.

Trên đường đến đó, Giang Hiểu Nghi không nhịn được mở miệng nói: “Chỉ là mua nhà liền quen biết một ông chủ, khách sáo vài câu là được thôi, không cần phải để bụng như vậy chứ?”

“Em có biết tại sao ông ta đến không? Theo lý thuyết, giao dịch bất động sản cấp độ này, tất cả mọi người phải nằm được là ai mua. Ông ta rõ ràng là muốn đến xem ai đã mua thôi.” Lục Tam Phong lái xe thuận miệng trả lời.

“Mua nhà chỉ là mua nhà thôi, cần gì phải tung tăng cả buổi chiều.”

“Chị Hiểu Nghi, chị không biết đây là giới kinh doanh à. Tổng giám đốc Hồng này rõ ràng nhận ra được tổng giám đốc Lục có tiền, có vốn, muốn lôi kéo anh ta vào trong cái vòng này. Tổng giám đốc Lục bây giờ để mắt đến bên này, cũng muốn một vòng kết nối, đây đều là việc của người làm kinh doanh.” Trương Phượng Tiên ngồi ở hàng sau lên tiếng giải thích.

“Tôi không hiểu mấy thứ này. Hơn nữa, mua hai căn nhà làm gì, cũng đâu có ở lại.”

“Căn bên cạnh tặng cho người khác!”

Lục Tam Phong vừa nói xong thì dừng xe ở dưới lầu trong khách sạn, mở cửa bước xuống, về phần tặng cho ai thì lại không nói.

Tổng giám đốc Hồng xuống xe, đang cầm điện thoại trên tay gọi điện, cúp máy rồi vẫy tay với Lục Tam Phong, nói: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta lên trước đi. Tổng giám đốc Trương và tổng giám đốc Hầu sẽ đến ngay thôi. Cả hai người họ đều làm điện tử.

Trong đó, tổng giám đốc Hầu vẫn đang buôn bán bên ngoài.”

“Buôn bán bên ngoài? Là buôn bán bên ngoài đứng đắn thôi?”

“Ha ha ha ha, lời nói của tổng giám đốc Lục thật là thú vị. Buôn bán bên ngoài là buôn bán bên ngoài, có đứng đắn hay không đứng đắn thì tôi cũng không biết. Lên lầu, lên lầu đi.” Tổng giám đốc Hồng khách khí nói.

“Ba ôm.” Như Lan chạy đến kêu lên.

Buổi chiều cô bé đi bộ quá nhiều, kêu Lục Tam Phong ôm nó mấy lần, nhưng vì ngại trường hợp không thích hợp nên Lục Tam Phong không ôm.

“Con gái của cậu à? Thật là một cô bé đáng yêu, con gái của tôi đã rất lớn rồi, khi còn bé cũng xinh đẹp như thế đấy.”

Lục Tam Phong ngồi xổm xuống ôm Như Lan đi vào phòng riêng trên tầng hai mươi lăm. Vừa ngồi xuống gọi đồ ăn, cửa phòng liền bị người phục vụ đẩy ra, hai người đàn ông bước vào, một người cao cao gầy gầy, một người cao lớn thô kệch, cả hai đều mặc vest, bước vào và nói: “Tổng giám đốc Hồng, không phải anh định giới thiệu một người bạn sao?”

“Hai người đến rồi? Ngồi đi!”

Tổng giám đốc Hồng đứng lên nói: “Tôi nói cho các anh biết, đây là một người bạn rất có năng lực, Thực phẩm Phong Giai biết chặt chém? Rất có danh tiếng, các anh biết không?”

“Xin chào, xin chào, trẻ như vậy à?”

“Thiệt hay giả thế?”

“Thế này thì quá trẻ rồi!”

Một số người líu ríu, một số người nói tiếng bắc, một số người nói tiếng nam, đôi khi còn một vài từ tiếng trung nổ ra. Lục Tam Phong có chỗ hiểu chỗ không, nhưng tổng thể thì vẫn nắm được.

“Xin chào, tôi là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai, không thể giả được!”

Lục Tam Phong vươn tay lễ phép nói.

“Xin chào, Hầu Liêm Chính, chủ tịch Khoa học và Công nghệ Trung Nhân.”

“Xin chào, Trương Phú Quý, chủ tịch Khoa học và Công nghệ Mậu Xuân.”

Sau khi khách sáo với nhau hơn nửa ngày, Lục Tam Phong nhân tiện giới thiệu qua Giang Hiểu Nghi, mọi người ngồi xuống lại bắt đầu khách sáo một phen.

Sau khi dọn món ăn lên lại thăm dò một trận, hỏi xem vấn đề của Thực phẩm Phong Giai và Wahaha đã được giải quyết như thế nào.

Khi biết được đây là hòa giải, không ai mất tiền, nhưng lại đạt thành hợp tác đại công bước đầu những người có mặt đều sửng sốt một chút. Phương thức này đủ chứng minh năng lượng phía sau Lục Tam Phong không nhỏ, có thể được giải quyết công bằng một rắc rối lớn như vậy, không phải là đơn giản đâu.

Uống qua ba vòng rượu, Như Lan làm ầm ï muốn đi về, đã khóc lóc náo loạn mấy lần rồi. Lục Tam Phong biết đêm nay nhất định sẽ không về sớm được, vì vậy đưa chìa khóa xe cho Trương Phượng Tiên rồi nói: “Cô lái xe đưa hai mẹ con về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vậy lát nữa anh về như thế nào đây?”

Giang Hiểu Nghi hỏi.

“Em dâu đừng lo lắng, ở đây không có chuyện tổng giám đốc Lục không thể quay về đâu. Hơn nữa, cậu ấy không thể qua đêm ở bên ngoài được sao?”

Tổng giám đốc Hồng nói đùa.

Những người có mặt bật cườS sảng khoái.

“Tổng giám đốc Lục còn trẻ, vợ chồng son, không thể giống như chúng ta được.”

Trương Phượng Tiên đưa Giang Hiểu Nghi đi, bầu không khí hiện trường thay đổi ngay lập tức.

Lục Tam Phong nói với hai người: “Tôi vẫn hy vọng rằng hai vị có thể tâm sự với tôi về ngành công nghiệp truyền hình.”

“Nói chuyện bất cứ lúc nào cũng được mà. Hôm nay vừa gặp tổng giám đốc Lục đã thấy như thân quen từ lâu. Ngày vui như vậy mà không có người đẹp bên cạnh thì sao có thể thỏa chí được chứ?”

“Đúng rồi, tổng giám đốc Lục, cậu thích Hương Giang hay ở đâu?

Chỉ cần cậu nói một câu, một cuộc điện thoại lập tức được gọi đi, một tiếng nữa sẽ có người đến, đều là những người nổi nhất, chọn ai?”