Chương 16
Sáng sớm hôm sau, Lục Tam Phong vội vàng đi đến phân xưởng, không ngờ trước cửa đứng chặn rất nhiều người, đủ các loại xe, trong lòng cảm thấy hồi hộp, nhất thời nghĩ đến có phải thân phận của mình đã bị bại lộ rồi không, bọn họ là đến đòi nợ.
Chu Hào kích động thức trắng cả đêm, năm giờ sáng ngồi bên bệ cửa, hiện giờ anh ta đang lo lắng một chuyện, chính là Lục Tam Phong không nhận lương thực được thu về.
“Ông chủ Lục?” Chu Hào nhìn thấy Lục Tam Phong vội vàng đứng lên, vứt tàn thuốc xuống đất rồi lao tới.
Cả đám người đồng loạt chạy tới và bao vây Lục Tam Phong.
“Ông chủ Lục, anh còn cung cấp hàng không? Có thể cho tôi một xe?”
“Tôi muốn hai xe, được không? Xe của tôi là xe van, chứa không được nhiều.” “Ông chủ Lục, tôi đến trước!”
Mấy người này cứ thao thao bất tuyệt cứ văng vắng khiến Lục Tam Phong cảm thấy vô cùng nhức não, không hiểu chuyện gì, kéo Chu Hào lại hỏi: “Sao lại có nhiều người như vậy? Mấy hộp hôm qua cậu bán hết rồi chứ?”
“Hai tiếng là bán sạch rồi, đều đổi thành lương thực, để ở trên xe.” Chu Hào hưng phấn nói.
Hai tiếng?
Lục Tam Phong cảm thấy da đầu tê dại, anh cũng từng nghĩ đến thị trường nông thôn có sức tiêu thụ rất lớn, nhưng không ngờ, lại lớn đến mức này, trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ.
Tôi sắp phát tài rồi!
“Mọi người đừng làm ồn nữa, từ từ thôi, hôm nay gia tăng sản xuất, đồng thời, mọi người có thể thu một số trái cây ở trong thôn bản cho tôi.” Lục Tam Phong biết, với mức độ nổi tiếng này, trái cây trong thôn của Tôn Long Bần chắc chắn sẽ không cung cấp đủ.
Vài phút sau, Đầu To cưỡi chiếc xe đạp cũ đến, nhìn thấy nhiều người như thế cũng vô cùng bất ngờ, mười mấy phút sau, các công nhân bắt đầu làm việc, tiến hành xử lý đồ hộp.
“Đầu To, cậu tới thông báo với nhà máy thủy tinh cung cấp thêm hàng, lần này chúng ta cần hai mươi nghìn chai nữa.” Lục Tam Phong căn dặn xong liền nhảy xuống xe của Chu Hào, đi thẳng đến trạm lương thực.
Có sự đồng ý của trạm trưởng Vương, mọi chuyện đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, một xe lương thực bán được hai triệu ba.
Trên đường trở về, Lục Tam Phong lặng lẽ tính toán lại chi phí, lợi nhuận ròng phải hơn một trăm hai mươi nghìn, trong đó đã bao gồm sáu đồng tiền hoa hồng của Chu Hào.
Một xe lợi nhuận hơn trăm hai, với hiệu suất bây giờ, một ngày sản xuất bốn năm xe cũng không thành vấn đề, một ngày lợi nhuận ròng cũng phải tận sáu trăm, năm ngày là có thể trở thành gia đình có mức thu nhập hơn ba triệu! Nếu mở rộng sản xuất và thuê thêm một số công nhân thì việc trở thành hộ gia đình có thu nhập hơn triệu một ngày là không thành vấn đề.
Trở lại xưởng, Đầu To đang hướng dẫn mọi người dỡ hàng, đồ hộp đã đóng gói được chất sang một bên, hàng hóa trong xưởng được sắp xếp rất có trật tự, Lục Tam Phong muốn sắp xếp công việc cho bọn họ, nhưng chợt nhớ ra mình phải đi cùng với Giang Hiểu Nghi ra ngoài ăn tối, chỉ đành giao công việc lại cho Đầu To trước.
“Lát nữa bảo họ đóng tiền cọc rồi mới lấy hàng, ghi rõ ràng tên tuổi, sổ sách không được lẫn lộn!”
“Tôi hiểu rồi, anh Phong!” Đầu To nghiêm túc gật đầu.
“Đầu To, cố gắng chăm chỉ làm việc, anh sẽ không bạc đãi cậu, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp!” Lục Tam Phong vỗ vai anh ta nói.
Trên đường trở về, Lục Tam Phong còn đang suy nghĩ muốn thuê thêm vài người, dù sao bây giờ tiền công cũng thấp, lợi nhuận lại cao như thế, nhất định phải nắm bắt thị trường, hơn nữa đồ hộp lại có tính thời vụ, sau mùa hoa quả chính ở địa phương, giá thành sẽ tăng thêm mấy lần.
Đã mười giờ rưỡi sáng, Giang Hiểu Nghi mặc một chiếc váy dài, tóc búi cao, tuy không trang điểm nhưng lại toát lên một vẻ đẹp tự nhiên khó tả.
“Mới sáng sớm, đi đâu thế nhỉ?” Giang Hiểu Nghi nhìn thời gian có chút hấp tấp.
Lục Tam Phong vừa mở cửa liền nhìn thấy Giang Hiểu Nghi mặc váy dài, có hơi sững sờ, không thể không nói cô quả thật là một cô gái rất xinh đẹp, dù trang điểm nhẹ cũng có thể khiến người ta nhìn không rời mắt.
Thật không dám tin, nếu như kỹ thuật trang điểm bây giờ mà giỏi bằng hai mươi năm sau, nói không chừng cô sẽ khiến bao nhiêu người mê mẩn đến chết.
“Anh nhìn tôi làm gì? Mới sáng sớm mà chạy đi đâu thế?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
“Em thật đẹp!” Lục Tam Phong bày tỏ tận đáy lòng.
Giang Hiểu Nghi có bao giờ được người ta khen một cách thẳng thừng như thế đâu, cô đỏ mặt đánh vào người anh mấy cái, nói: “Sao dạo gần đây mồm mép anh láu lỉnh quá vậy, cửa còn đang mở, người ta nghe thấy thì cười cho.”
“Thật sự rất đẹp mà, cho dù đứng ở giữa đường, dùng loa phóng thanh hét, tôi cũng dám hét ra”.
“Con người anh đúng là không biết ngượng là gì!” Giang Hiểu Nghi liếc anh một cái: “Mau đi thôi, sắp trễ rồi đấy.”
Lục Tam Phong biết da mặt cô mỏng, là một cô gái rất truyền thống, nhưng cũng không ngờ lại mỏng hơn sức tưởng tượng của anh, anh mỉm cười nói: “Tôi đi thay quần áo đã.”
Thời tiết quá nóng, áo vest khoác ngoài cũng không mặc, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn chiếc áo sơ mi sạch sẽ trên người, Lục Tam Phong cảm động, cô đúng là một người sạch sẽ, mỗi đêm tan làm về nhà, chỉ cần là quần áo bản thân đã mặc rồi đều lấy mang đi giặt.
Đi qua đó chắc chắn không kịp giờ, Lục Tam Phong mượn chiếc xe máy của Lão Tam ở dưới lầu, lái xe đưa cả nhà đến khách sạn Thiên Hương.
Ở khách sạn Thiên Hương, đây là tòa nhà bảy tầng duy nhất ở thành phố này, chắc chắn là nơi dùng để xả hơi của thổ hào địa phương, nghe nói một bàn đồ ăn lên tới mấy chục mấy trăm ngàn, hơn nữa, nhân viên phục vụ ở đó rất là xinh đẹp, thậm chí có người đồn rằng, vật trang trí bên trong đều được mạ vàng.
Dù sao người bình thường nhìn thấy cũng đều lướt đi, bên trong toàn là những thứ chỉ có trong trí tưởng tượng của họ mới có!
Đến dưới tòa nhà, Như Lan nhảy ra khỏi xe nhìn tòa nhà cao chót vót, giơ một ngón tay ra đếm: “Một, hai, ba…”
“Bảy tầng, đừng đếm nữa!”
“Cao quá!” Hai mắt như Lan lấp lánh như sao, kêu lên: “Ba ơi, cao thật”
Giờ cô bé chỉ còn biết nói được hai chữ này, dường như tòa nhà bảy tầng này mang lại cho cô bé rất nhiều cảm xúc dao động, Lục Tam Phong xoay đầu sang nhìn khách sạn này trong lòng cũng có chút nôn nao.
Bây giờ đã là đầu những năm chín mươi, đứa trẻ nhìn tòa nhà bảy tầng cao ngất ngưởng chỉ biết thốt lên kinh ngạc, ba mươi năm đám trẻ con nhìn thấy tòa nhà bảy tầng thì chỉ biết cười mỉa mai mà chê nó thấp, quê mùa.
Ba mươi năm, đất nước này đã thay đổi một cách mạnh mẽ!
Cửa sổ trên tầng ba có vài người phụ nữ đang nhìn xuống dưới này, bọn họ cũng chẳng có mấy lần đến được đây dùng bữa.
“Giang Hiểu Nghi đến rồi, người đàn ông ăn mặc bảnh bao bên cạnh cô ấy là ai!”
“Là chồng của cô ta chăng.”
“Gã đàn ông phế vật đó của cô ta không phải chuyện gì cũng làm sao, hôm nay ăn mặc lộng lẫy trông giống người rồi đấy!”
“Chị, người ta dẫn ra đây chắc chắn là muốn thu dọn rồi, chị không biết đấy thôi, Lục Tam Phong nghèo rách mồng tơi, cái gì cũng không làm, cô ta phải ráng chống cự ở bên ngoài.”
“Cô cũng thật là, hôm qua gọi cô ta làm gì chứ?” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi có chút không vui nói: “Khoan nói gia cảnh cô ta không tốt, hơn nữa, người đàn ông của cô ta là loại người gì, lỡ như bị người ta nhận ra chúng ta ở chung với loại người này, thì ông nhà tôi còn mặt mũi nào nữa.”
Mấy người lần lượt buông lời chê bai, Mẫn Lệ cúi đầu không nói gì, gia đình của chị Lan thuộc loại có tiền, ở nhà máy mọi người đều phải nịnh bợ chị ta, hơn nữa chầu này là người ta mời.
Quan hệ giữa Mẫn Lệ và Giang Hiểu Nghi cũng không tệ, chỉ là muốn đưa cô ra ngoài mở mang tầm mắt, không ngờ ngược lại bản thân lại bị chị Lan nói một trận.
Trong quán trang trí cũng bình thường giống như những khách sạn khác, tường đá cẩm thạch, đèn chùm, đối với Lục Tam Phong mà nói thì mấy cái khách sạn năm sao kiểu này của người thời trước cũng chỉ là loại tầm thường. Nhưng Giang Hiểu Nghi và Như Lan thì lại giống như nhà quê lên phố, hai mắt mở to mà nhìn, Như Lan thấy bức tường đá cẩm thạch tỏ vẻ tò mò, đưa tay lên sờ thử.
“Đừng đụng hư của người khác, mau lên lầu thôi.” Giang Hiểu Nghi thận trọng nói.
“Không sao, chỉ là đá hoa dán trên tường mà thôi.” Lục Tam Phong bế Như Lan lên, để tay cô bé chạm vào tường, bước lên lầu: “Trơn không!”
Lên tới lầu ba, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ăn mặc rất thời trang, trên cổ đeo một chiếc vòng trang sức, gương mặt trông rất quý phái.
“Đến rồi à!”
Nhìn thấy người phụ nữ, Giang Hiểu Nghi bất giác cúi thấp người xuống, có chút khẩn trương nói: “Chào chủ nhiệm Vương.”
Tư thế của cô rất thấp, cố gắng nặn ra một nụ cười, giống như đứa trẻ ngốc nghếch học đòi đầu cơ, khiến người ta thấy thương lại thấy tiếc.