Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 15




Chương 15

Bốn giờ chiều, chiếc xe đồ hộp đầu tiên đã được bốc hàng, lấy tốc độ hiện tại có thể sản xuất nhiều nhất bảy nghìn hộp một ngày, Lục Tam Phong đứng ở cửa nhìn xe cộ đi xa, thầm tự nhủ: Chúc tôi may mắn!

Mãi cho đến buổi tối bảy giờ, công nhân tan làm, Lục Tam Phong kiểm tra sổ sách ghi chép ngày hôm nay, Chu Hào cọc vào đây một ít tiền, tròn ba mươi nghìn.

“Đầu to, cậu có trình độ học vấn gì?”

Lục Tam Phong vừa xem sổ sách vừa thuận miệng hỏi.

“Anh Phong, em học xong lớp chín.”

Lục Tam Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, tên này thật ra đã tốt nghiệp trung học cơ sở, trình độ học vấn cao!

Đầu To cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Lục Tam Phong, có chút tủi thân: “Em học rất tốt, lúc đó trúng tuyển cấp ba, nhưng trong nhà lại không được phép học. Các người đều cho rằng em ngốc, em là trung thực, chứ không phải ngốc!”

Lục Tam Phong bị anh ta làm cho buồn cười, vỗ vỗ bờ vai của anh nói: “Tôi không nghĩ cậu ngốc, Đầu To, phải quản lý tốt sổ sách này, có biết ký sổ không? Xuất hàng bao nhiêu, tiền cọc thu bao nhiêu, lương thực thế nào, biên lai đều phải hoàn chỉnh, biết không?”

“Đơn giản, em làm được!”

Lục Tam Phong đưa cho anh ta sổ sách, đút tiền vào túi, nói: “Về nhà, ngày mai tiếp tục!”

Sau khi đóng cửa, Lục Tam Phong lên đường về nhà.

Chu Hào về đến thôn lúc bốn giờ chiều, trên phố có tốp năm, tốp ba người đang hóng mát, nhìn thấy xe bán đồ vật nhưng tỏ ra không mấy quan tâm, mọi người cũng không nhiều tiền bạc.

“Đồ hộp đây! Lương thực đổi đồ hộp, lương gì cũng muốn!”

“Lương thực trên ba năm có muốn không?”

“Thóc năm năm được không?”

“Được, chỉ cần không mốc hỏng thì đều muốn!”

Mười phút sau, cả thôn đều trở nên chấn động, thời đại này nhà ai mà không có vựa lúa lớn, bên trong tích góp rất nhiều lương thực lâu năm, có bỏ xuống liền thành một nắm đất vàng.

Không bằng đổi chút đồ hộp cho đám nhóc khỏi thèm.

Xe bị vây quanh chật như nêm cối, mỗi người đều cõng theo nửa bao tải lương thực.

Chu Hào rất thích thú khi xem cảnh tượng như vậy, có cảm giác mình sắp giàu rồi, nếu lấy được sáu đồng một lon thì thật sự sắp giàu rồi!

“Xếp hàng đi, mọi người đến từng người một!”

Sắc trời còn chưa tối hẳn, đám trẻ con đang nô đùa, bọn trẻ con bây giờ không thiếu trò giải trí, tiếng nô đùa nổi tiếp nhau, Lục Tam Phong đứng đó nhìn những đứa trẻ này hồi lâu.

“Đó không phải là Lục Tam Phong sao? Chuyện đánh Lý Phượng giải quyết rồi à?” Một người đàn ông bốn mươi đang ngồi dưới lầu hút thuốc cất tiếng hỏi.

“Ba, ba không biết sao? Trận thế hôm đó cũng lớn, Lý Hùng cũng tới, không biết đã xảy ra chuyện gì, Lý Hùng lại chẳng làm gì cả đã rời đi.” Một thanh niên chạc tuổi Lục Tam Phong nói.

“Cái thằng nhãi này gần đây đều ăn mặc như chó đội lốt người, thật sự kiểm ra tiền rồi à?”

“Anh ta kiếm con khỉ mốc!” Thanh niên mắng một câu, khắp mặt đều là vẻ đố kỵ, thầm nói: “Giang Hiểu Nghi mù mắt mới chung sống với anh ta.”

Lục Tam Phong nhìn một lúc, chuẩn bị lên nhà thì thấy hai ba con dưới lần ngồi xổm không nói chuyện. Người lớn tuổi là Ngô Nhân Viêm, trẻ là Ngô Nhân Vũ, hai người đều có công việc ổn định ở xưởng sắt thép, đều là lưu manh.

Ngô Nhân Viêm là một tay xã hội đen nổi tiếng lâu đời, con trai ông ta Ngô Nhân Vũ trước đó vì chọc đám lưu mạnh nên bị phản án mấy năm, trước kia còn trêu chọc Giang Hiểu Nghi, bị Giang Hiểu Nghi dùng gạch đập vào đầu, gần đây thì để mắt tới Hà Diễm Ly.

“Lục Tam Phong, cậu đứng lại đó, có chút việc.” Ngô Nhân Vũ vừa nói vừa đứng thẳng dậy.

“Chuyện gì?” Lục Tam Phong nhìn anh ta, hỏi.

“Cậu cũng có gia đình rồi, anh đây mặc kệ cậu lăn lộn vào đường nào, về sau tránh xa Hà Diễm Ly ra một chút, biết chưa?” Vẻ mặt Ngô Nhân Vũ đầy vẻ ngang ngược, dùng tay chỉ vào mặt Lục Tam Phong: “Đừng có chút tâm tư nào, nếu không anh xử lý cậu.”

Lục Tam Phong nghe vậy cười nói: “Ban đầu không có chuyện gì, từ trong miệng anh sao lại nghe ra có bao nhiêu chuyện mà không thể để cho người ta biết vậy, tôi làm gì rồi?”

“Buổi sáng vào nhà cô ấy làm gì? Cửa không đóng, có người đi ngang qua thấy hai người lăn lộn trên giường.” Ngô Nhân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi đang giúp cô ta sửa đường ống nước, tin hay không thì tùy.” Lục Tam Phong sau khi nói xong đi lên lầu, trong lòng đang lẩm bẩm, anh cũng biết rõ người trong tòa nhà này nhiều chuyện, một cái rắm thôi cũng có thể phóng lớn.

Về đến nhà, bận rộn nấu ăn trước, không biết nên giải thích thế nào với Giang Hiểu Nghi.

Buổi tối tám giờ, Giang Hiểu Nghi trở về, vẻ mặt không vui, Như Lan hưng phấn xông lên giường, tìm búp bê chơi trước.

“Ăn cơm thôi!” Lục Tam Phong đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong lòng có chút chột dạ, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Cả nhà ngồi ăn cùng nhau nhưng không ai phát ra tiếng động, Như Lan dù bình thường có ồn ào nhưng hôm nay cũng vô cùng yên tĩnh, dường như cô bé đã nhận thấy sự im lặng giữa hai người lớn.

“Sáng nay, Hà Diễm Ly gõ cửa, nói rằng đường ống nước ở nhà đã bị vỡ. Bảo tôi đi xem, cả hai chúng tôi…”

“Tôi biết, không cần nói!” Vẻ mặt Giang Hiểu Nghi không chút thay đổi: “Ăn cơm thôi!”

“Đừng nghe nói nhảm bên ngoài, cái gì mà hai chúng tôi cùng ôm nhau.”

“Hai người ôm nhau, tôi có thể làm gì?” Giang Hiểu Nghi đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Trước kia anh chơi gái ở ngoài còn ít sao? Bị tôi bắt tại trận còn ít à? Tôi không quan tâm, ăn cơm đi!”

Nếu là Lục Tam Phong lúc trước, Giang Hiểu Nghi thật sự không quan tâm, chính mạng của cô còn không lo nổi, nhưng hôm nay vừa nghe đến, vết thương mới lành trong lòng vẫn rỉ ra một vết đỏ tươi.

“Đúng là đang sửa đường ống nước, cô ta có dụ dỗ tôi. Nhưng trong nhà tôi có một người vợ xinh đẹp như em, còn để ý cô ta làm gì?” Lục Tam Phong cảm giác mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, hít sâu một hơi rồi nói: “Tối nay để Như Lan ngủ rồi, em kiểm tra kho đạn của tôi là được!”

“Mẹ ơi, kho đạn là gì?” Như Lan tò mò hỏi.

Lúc đầu Giang Hiểu Nghi cũng không rõ, sau khi hơi suy nghĩ một chút, liền cau mày, nói: “Trẻ con thì ăn cơm đi, hỏi nhiều vậy làm gì?”

“Được không?’ “Không kiểm tra.” Giang Hiểu Nghi lườm anh một cái, cảm giác được, có khả năng Lục Tam Phong bị oan thật, sắc mặt dễ nhìn hơn chút, đang ăn cơm thì nói: “Mai tôi nghỉ một ngày.”

“Có thật không?”

Trong khoảng thời gian này, Lục Tam Phong cảm thấy mệt mỏi thay cho cô, một cô gái hai mươi ta tuổi thức dậy lúc năm giờ sáng, bận rộn đến tận bảy, tám giờ tối mới về nhà, còn phải dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc Như Lan.

“Nghỉ ngơi một chút mới tốt. Em nghỉ việc phục vụ trong nhà ăn đi. Ngày mai gia đình chúng ta đi chơi, mua đồ ăn ngon.

‘Hay quá hay quát” Như Lan là người đầu tiên giơ tay tán thành.

“Có gì mà hay, lại phải tiêu tiền.” Giang Hiểu Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: “Giám đốc xí nghiệp điện tử mời chúng ta đi ăn tối, tôi nói suy nghĩ một chút.”

‘Suy nghĩ gì chứ? Đi thôi “Đi phải tốn tiền, với cả người ta đều đi cả một nhà, hình như còn đến khách sạn lớn gì đó, đoán chừng không rẻ.”

Giang Hiểu Nghi luôn suy nghĩ đến vấn đề tiền nong, cô phải kiếm từng đồng, cho nên mỗi khi tốn một hào thôi cũng thấy đau lòng. Lục Tam Phong lên tiếng: ‘Ngày mai đi tham gia, nhà chúng ta cũng không thể kém nhà họ được, ngày mai tôi cũng đi, cứ quyết vậy đi.”

“Quyết cái gì? Phải tiên tiền đấy!”

“Tôi là chủ gia đình, tôi quyết, cứ vậy đi!” Giọng điệu của Lục Tam Phong không cho phép phản bác.

Như Lan vui đến khoa tay múa chân, trên mặt Giang Hiểu Nghi toát lên tia vui mừng, cô cũng muốn đi, để xem khách sạn lớn có dáng vẻ thế nào.