Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 123




Chương 123: Em lại đẹp hơn rồi

Trương Phượng Tiên nãy giờ vẫn ngồi một bên yên lặng xem Lục Tam Phong xử lý các việc, nghe thấy là điện thoại của Giang Hiểu Nghi thì có vẻ quan tâm tới.

Tuy là cô ta biết Giang Hiểu Nghi nhưng mà hai người lại chưa từng gặp nhau.

Lục Tam Phong nghe điện thoại nói: “Alo, có chuyện gì đấy?”

“Không có chuyện gì không được gọi cho anh à? Đi công tác lâu thế này rồi mà không về nhà, lại đi thẳng đến nhà máy luôn.”

Giọng của Giang Hiểu Nghi đây vẻ giận dỗi.

“Được rồi được rồi, do phải vội mà!”

“Vậy buổi tối anh có về ăn cơm không? Cũng đã năm giờ rồi.”

“Buổi tối anh ăn ở đây, chuyện này không thể giải quyết trong vòng nửa tiếng được”

“Vậy em đi đón Như Lan rồi tới nhà máy ăn.”

Giang Hiểu Nghi nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Lục Tam Phong tiếp tục xử lý công việc, các quản lý ra tới lui trong phòng làm việc, ngoài cửa thì vang lên âm thanh của giày cao gót, một đôi chân thon dài sải bước tới, gót không cao lắm, nhưng chắc chắn là một đôi giày tinh xảo, một các quần rộng kẻ sọc, nửa người trên là một bộ tây trang của nữ, cái cổ thì trắng như tuyết, trên nữa là một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ có thoảng một ít trang điểm trên mặt, nhưng lại đem đến một cảm giác phú quý. Trương Phượng Tiên ngay lập tức sững sờ, trong lòng thầm than hỏi người này là ai, đẹp quá đi mất, tỉ mỉ quan sát lại phát hiện ra người này có vẻ phú quý, nhưng lại không khống chế được khí chất giàu sang ngay bên trong, chỉ có tiền, mà cảm giác như tiền này có vẻ là không phải là do cô tự kiếm.

Những người có thể kiếm tiền thường có một loại tự tin vào bản thân, mang lại cho mọi người cảm giác sung mãn, và cảm giác đó không thể giả vờ được.

“Bố ơi!”

Một cô nhóc mập mạp trắng trẻo chạy vào phòng.

Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô nhóc mới thấy Giang Hiểu Nghi tới, nhìn ánh mắt cô có hơi lấp lánh, mặt nở nụ cười vui mừng, mở miệng nói: “Mới lấy ngày không gặp thôi mà đã đẹp lên quá trời!”

“Vậy ý anh là khi trước em khó nhìn hả?”

Giang Hiểu Nghi chế giễu hỏi.

“Làm sao có thể chứ, em lúc nào cũng đẹp cả.”

Lục Tam Phong giang tay ra ôm Như Lan vào trong lòng, mở miệng hỏi: “Đi nhà trẻ sao hả con?”

Đứa nhỏ vốn đang vui vẻ, nghe Lục Tam Phong hỏi vấn đề này thì đôi mắt lập tức tràn đầy nước, tựa như một giây sau đó sẽ rơi xối xả ngay, chu mỏ nói: “Bố hư quá, hư lắm luôn, con muốn quà, bố nói là sẽ mua quà cho con.”

“Mua mà, mua mà!”

Lục Tam Phong vội vàng ôm cô bé tới nơi để hành lý, mở hành lý ra lấy quà cho cô bé.

Giang Hiểu Nghi và Cao Chí Dũng nói vài câu khách sáo, nhưng người quản lý khác trong phòng cô cũng biết cả, nhìn về phía Trương Phượng Tiên lại không biết vì sao, theo bản năng của phụ nữ, mà lại cảm thấy phản cảm khó nói ra được.

“Ai đây thế a?”

“Chào cô, tôi là đồng nghiệp hợp tác của tổng giám đốc Lục, chủ yếu là giúp anh ta đàm phán thôi.”

Trương Phượng Tiên vừa nói chuyện vừa đưa tay ra, khen ngợi: “Đã nghe nói vợ của tổng giám đốc Lục xinh đẹp rồi, hôm nay thấy mới biết quả là danh bất hư truyền mà.”

Giang Hiểu Nghi nắm tay, nói: “Cô khách khí rồi, cô đi công tác với Lục Tam Phong à, chuyện đã xong chưa?”

“Xong rồi, nhưng mà có một tí thủ tục, chương trình, còn phải cần thêm tí thời gian.”

Cao Chí Dũng ở một bên nói.

Như Lan cầm quà vui vẻ chạy ra ngoài, Lục Tam Phong đứng lên nói: “Đầu tiên là để công việc sang một bên đi, ăn cơm trước đã.”

“Tổng giám đốc Lục, đã chuẩn bị xong nhà hàng rồi, tối hôm nay để ngài đón khách phương xa

Cao Chí Dũng đứng lên nói: “Vậy ăn cơm trước đi, Phượng Tiên, ăn chung đi.”

Nếu như Giang Hiểu Nghi không ở đây thì cho dù Cao Chí Dũng không mời thì cô ta cũng mặt dày đi ăn cơm, nhưng bây giờ thì khác, Lục Tam Phong đã thấy cô ta khác thường rồi, nên đành mở miệng nói: “Đi thôi, anh cũng là công thần, đến lúc đó tôi sẽ mời anh một chén.

Lúc Trương Phượng Tiên nói mười tỷ là Lục Tam Phong biết ngay cô ta không muốn đi, còn vì sao lại không muốn đi thì bây giờ Lục Tam Phong còn chưa rõ, có lẽ là muốn nhìn mình phát triển hoặc ngã xuống, hoặc có lẽ là có tình cảm gì đó với mình.

Bây giờ chỉ mong là kiểu thứ nhất thôi, nếu như là kiểu thứ hai thì cô ta đành phải chịu đau thương thôi, đối với người từng du học như Trương Phượng Tiên, lại còn có bối cảnh, Lục Tam Phong cầu còn chẳng được.

Thật ra người tài như cô ta thì chỉ cần bồi dưỡng là có thể chịu trách nhiệm được.

Phòng ăn nhỏ bé vô cùng náo nhiệt, bày ra bốn cái bàn, quản lý tầng trên của thực phẩm Phong Giai đều ở đây cả, người người chào hỏi Lục Tam Phong nên anh không ứng phó được.

“Trong chuyến công tác này, tổng giám đốc Lục đã giành được công trình vững chắc nhất cho thực phẩm Phong Giai, với hơn 5.000 mét vuông đất, hơn trăm triệu tiền vay và chính sách miễn thuế ba năm.”

“Vất vảcho tổng giám đốc Lục rồi!”

Một người đàn ông hỏi đầu kích động, bắt đầu vỗ tay: “Để chúng tôi vỗ tay cho tổng giám đốc Lục, cậu ấy lúc nào cũng vất vả như thế, cứ như là bố ruột của chúng ta vậy.”

Lời lẽ này nghe cực kỳ đáng ghét, những người khác cũng chỉ có thể vỗ tay theo, nhìn sang Hàn Dương ở đó không xa, vẫy tay ngoắc anh ta lại, hỏi: “Người kia là ai vậy?”

“Con trai anh đấy!”

Hàn Dương chế giễu nói: “Người ta nói là anh như bố ruột cơ mà.”

“Cậu nói chuyện đàng hoàng được không?”

“Phó chủ nhiệm bên quản lý kho hàng, người sõi đời, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tôi khó chịu với ông ta lâu lắm rồi.”

“Nói bên nhân sự tìm lý do cho nghỉ đi.”

Lục Tam Phong chỉ đạo nói.

Cao Chí Dũng giơ tay ý bảo dừng lại, tiếng vỗ tay cũng chỉ có thể dừng lại, rồi mới mở miệng nói: “Năm nay hoạt động của nhà máy vô cùng lớn, mọi người sẽ có vô số cuộc họp trong năm nay, chắc là sẽ thấy được sự mở rộng trên toàn quốc, tiếp theo, để tổng giám đốc Lục nói vài câu với mọi người.”

Mọi người lại vỗ tay, Lục Tam Phong vội vàng khoát tay nói: “Để tôi nói về một điều này, tôi không muốn đem cái bầu không khí nịnh nọt của các xí nghiệp toàn quốc vào các nhà máy này, tôi muốn thăng chức cho người có năng lực, trong tương lai, cả nước sẽ có rất nhiều nhà máy, mà chúng ta còn sẽ trở thành tập đoàn tổng bộ, anh có năng lực lớn hơn, nghĩa là anh có thể chịu trách nhiệm lớn hơn, năm nay của chúng ta sẽ rất khó khăn, nhất là với tầng quản lý, khó khăn nghĩa là cơ hội, có thể là vị trí trưởng nhà máy tiếp theo sẽ là anh, rồi một phần cổ phần có thể sẽ rơi vào người anh, đối tác tiếp theo của công ty có thể sẽ là anh, đã nói nhiều rồi.”

Lời này dứt xong thì đã có vài người muốn vỗ tay nhìn trái nhìn phải một chút, không biết là có nên vỗ hay không, lời này của Lục Tam Phong là đang nói với những người ở đây là anh không thích người hay nịnh hót.

“Mọi người ngồi xuống đi.”

Cao Chí Dũng mở miệng nói.

Trên bàn ăn thì chỉ phải mời rượu, Lục Tam Phong ôm Như Lan, mà những câu nói vừa rồi lại giúp tránh đi khá nhiều chuyện phiền toái, Giang Hiểu Nghi ở một bên ăn cơm nói: “Bây giờ nhà trẻ nhiều thứ ghê, bảo mua cái mô hình thuyền gì đó rồi tháo ra lắp lại mãi.

“Cô giáo nói, phải có thuyền nhỏ, phải làm thủ công!”

Như Lan khua tay múa chân nói.

Lục Tam Phong nghĩ rằng nhà trẻ bây giờ lại hành người đến thế, nhưng mà cô bé cũng đến nhà trẻ quý tộc cơ mà, nên sinh ra nhiều chuyện là phải, đành nhìn cô bé nói: “Không sao, ố làm cho con một cái.”

“Bố lợi hại quá đi.”

Cô bé không do dự khen Lục Tam Phong một cái, làm Lục Tam Phong nhoẻn miệng cười theo.

Trên bàn mọi người bắt đầu khen nhiều hơn, gì mà thông minh, đáng yêu, xinh xắn, đủ loại khen ngợi, chỉ có Cao Chí Dũng cười híp mắt hoi: “Tổng giám đốc Lục à, nhà tôi có một con trai, lớn hơn Như Lan vài tuổi, anh không ngại chứ!?”

“Biến biến biến, không lạ gì anh nữa.”

Lục Tam Phong tức giận nói: “Anh nhìn anh như thế kìa, con trai anh chắc cũng chẳng đẹp trai gì!”

Mọi người cười vang, chỉ có một mình Trương Phượng Tiên ngồi ăn cơm, mắt nhìn đánh giá Như Lan, nghiêm túc so sánh cô bé với Lục Tam Phong lại phát hiện ra hai người hoàn toàn khác nhau.

Không chỉ là không giống Lục Tam Phong, mà có vẻ cũng chẳng giống Giang Hiểu Nghi gì mấy, sự phát hiện này làm cho cô ta đứng ngồi không yên rồi nhìn đám người xung quanh, vì để mình không có vẻ quái dị nên đành cúi đầu ăn.

Ăn cơm xong đã là hơn tám giờ tối rồi, ngoài trời cũng đã tối rồi, trước khi đi, Lục Tam Phong chợt nhớ tới tối hôm nay Trương Phượng Tiên không có chỗ ở, mở miệng hỏi: “Đêm nay cô ở đâu?”

“Tôi ở đâu cũng được.

“Vậy thì ở khách sạn trước đi, đến khách sạn Thiên Hương thuê phòng đi, bên đó ghi nợ cho thực phẩm Phong Giai cũng được, nếu như lỡ không được thì mai làm quen với nhà máy đi.”

“Được, thưa tổng giám đốc Lục “Giám đốc Cao, sáng mai nhớ thông báo họp về sản phẩm và thiết kế, tôi đi về trước.”

Lục Tam Phong nhắn nhủ hai câu rồi cũng chẳng nói gì nhiều nữa, từ đầu đến đuôi không nhắc gì đến tiền bạc, Trương Phượng Tiên như có thần giao cách cảm cũng chẳng nói gì.

Cao Chí Dũng nhìn cô ta, một người không có chức vị, cũng không phải là người trong nhà máy, lại được tổng giám đốc nhà máy sắp xếp cho, có thể cô ta bây giờ là trợ lý hoặc thư ký của Lục Tam Phong.

Trên đường trở về, Giang Hiểu Nghi lái xe, Lục Tam Phong ngồi ghế phó lái ôm Như Lan nhìn gò má cô, cảm giác như có tư vị gì đó không nói nên lời.

Giang Hiểu Nghi bị nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, quay đầu sang: “Nhìn cái gì thế?”

“Nhìn em đẹp thôi, mọi người hay nói xa nhau một giây nhớ nhau cả đời, anh cũng cảm thấy thế, bây giờ anh thấy em đẹp như thần tiên vậy.”

“Xạo quá đi, miệng anh cũng ngọt quá đi!”

“Anh nói thật.”

Lục Tam Phong đẩy đầu Như Lan hỏi: “Tối hôm nay con ngủ ở ghế sa lon được không?”

“Không được, bố phải làm thuyền cho con, cô Thiên muốn vậy đó!”

“Biết rồi, bố sẽ làm thuyền cho con, con ngủ ở ghế sa lon, được rồi, bố có chuyện muốn bàn với mẹ.”

Lục Tam Phong vừa lừa vừa dụ nói.

Như Lan trợn to đôi mắt nhìn về phía Giang Hiểu Nghi đang lái xe.

“Như Lan ngoan nào, ngủ một mình nhé.

Cô luôn là người rất hay xấu hổ, lần đầu tiên mở miệng khuyên cô bé ngủ một mình thì Lục Tam Phong lại cười, kết quả là bị cô hung hăng liếc mắt.

Lúc về đến nhà, Lục Tam Phong đứng ngay sau lưng cô, một mùi hương thấm vào ruột gan truyền đến, khiến người không chịu được mà sát lại, Giang Hiểu Nghi phát hiện sự khác thường của anh mặt lại đỏ ửng lên.

“Anh đúng là

Vào cửa, đặt Như Lan xuống đất, cô bé kia sôi nổi muốn làm thuyền, bằng không thì mọi thứ nói nãy giờ không tính, có thể thấy được thì trong lòng cô bé giáo viên là trời đất, không làm được cái thuyền thì tối nay không người nào được ngủ cả.