"Tách...Tách" Nối sau tiếng phanh xe, đập vào tai Kayano là âm thanh đèn flash với ánh sáng lóa mắt đến từ đám phóng viên đang chen chúc xô đẩy nhau ồn ào bên thảm đỏ.
Hôm nay là buổi họp báo ra mắt bộ phim đầu tiên cô đảm nhiệm vai trò biên kịch và đạo diễn. Nấp mình sau cửa chiếc Limousine chuyên dụng, Kayano cố nén lại xúc cảm hồi hộp đang chực cuộn trào. Cô trút ra một hơi thở thật dài trấn an bản thân.
Đến khi đẩy cửa bước ra, lọt vào ống kính liền là đôi cao gót sải bước đầy yêu kiều, là phong thái màn bạc thu hút biết bao cái nhìn ngưỡng mộ.
Mấy ai mà ngờ được thiếu nữ ngày nào chinh phục màn ảnh bằng khả năng hành động thần sầu, khí chất tự tin như hướng dương tắm nắng, giờ đây, đi qua bao sóng gió nghề nghiệp có thể lột xác thành một đóa hồng đỏ diễm lệ, mê người.
"Cô Kaede! Cô Kaede...Xin hãy nhìn sang phía này. Cô Kaede!.." Cánh nhà báo nháo nhào lên theo từng bước chân của cô, gào khản đến cả cổ, chỉ cầu mong thu được vào ống kính một nụ cười, hay có chăng chỉ là một ánh mắt của minh tinh.
Cô chuyên nghiệp ứng phó với camera như thể việc đó vốn dĩ đã trở thành một bản năng, thuận lợi vượt qua hàng phóng viên nườm nượp và tiến vào sảnh họp báo.
Để chuẩn bị cho buổi ra mắt ngày hôm nay, có trời mới biết đoàn phim đã bỏ ra bao nhiêu công sức chuẩn bị, thuê hẳn một hội trường lộng lẫy theo phong cách phương tây, dàn dựng một sân khấu thật đẹp, cố hết sức biến mọi thứ trở nên thật hoàn mĩ.
Kayano bước vào, một lần nữa ngắm nhìn thành quả của mình trong suốt tuần vừa qua, tuy không biết đã kiểm tra bao nhiêu lần, đến những ly rượu mời khách cô cũng nhìn đến phát chán. Song hôm nay khi quầng sáng lộng lẫy bao trùm lấy không gian này, trái tim cô vẫn như bị hẫng mất một nhịp.
Xoay gót, cô hướng thật nhanh đến khu tập trung của đoàn phim. Cả đoàn dường như đã đến đông đủ, ai nấy đều đang háo hức trò chuyện. Kayano bật cười khi thấy cậu phó đạo diễn liên tục kiểm tra đồng hồ, nhịp nhịp chân hồi hộp.
Dẫu thế, nổi bần bật lên giữa rừng người ăn diện lộng lẫy lại là một quý ngài trong bộ suit đen thanh lịch, không ai khác ngoài nam chính mà cô đã phải dốc hết vốn liếng mời về. Người đó vừa nhìn thấy cô liền nâng cao ly champagne trong tay như một lời chào, vội tách khỏi câu chuyện với mọi người và cất bước về phía này.
"Cô tới trễ quá đấy người đẹp" Hắn nhếch môi buông ra một câu bông đùa, trong khi đôi mắt vẫn dính chặt vào người cô đầy thích thú.
Kayano không đáp, lập tức đáp trả bằng một cái nhướng mày ý nhị. Hơn mười năm chìm nổi trong nghiệp diễn, chút khí thế lưu manh này tỏa ra liền có thể trấn áp cô? Quả là một câu chuyện hài hước.
Người trước mặt dường như cũng đoán trước được phản ứng của cô, không chút tức giận vì động thái này có phần vô lễ, mà ngược lại còn gia tăng ý cười nơi đuôi mắt.
Không hổ là kẻ đã vững vàng càn quét mọi bảng xếp hạng nam chính xuất sắc nhất suốt những năm vừa qua. Hắn bước chân vào nghề là một diễn viên nhí, liên tục lăn lộn trong phim trường, có nói là hắn đã dành cả đời người sống trong ống kính cũng không ngoa. Bao nhiêu bộ phim một bước đạp đến đỉnh cao, nằm vừa vặn bên bao nhiêu scandal hụt chân là vực thẳm. Để rồi chuyển mình thành Ryuji Touma trước mặt cô, một người đàn ông ngoài ba mươi đầy lão luyện, thành thục song khi mở miệng lại chẳng che giấu nổi nét gian tà đã ăn sâu vào xương tủy.
"Sao đứng đơ ra thế, kìm lòng không đậu trước nhan sắc của tôi à?" Touma huơ huơ ly rượu trước mắt cô
"Bệnh tự luyến ngày càng nặng rồi, không lẽ bấy nhiêu cát-sê không đủ để mời cho anh một bác sĩ tốt" Kayano không chút khách khí đáp lời, rồi chuẩn xác bắt lấy bàn tay nghịch ngợm trước mặt.
"Sao lại thế được, cô Kaede đây ra tay rất hào phóng nha, đủ cho tôi một năm ăn no mặc ấm" Touma chuyển động tay, hơi nghiêng ly rượu về phía Kayano, vội vàng phủ nhận.
Là đồng nghiệp hơn 10 năm, Kayano đã quá quen song cũng không nhịn được chán ghét cái dáng vẻ không đứng đắn này của hắn. Nhưng mấy ai ngờ được, chính tính cách này lại là lí do khiến cô dù có đào hết tài sản dưới đáy hòm ra đi nữa cũng phải mời được hắn về thủ vai nam chính. Một mặt nào đó hắn rất giống Koro-sensei, Kayano âm thầm cảm thán.
"Lần đầu đi thảm đỏ trong một tư cách mới, hồi hộp chứ" Lúc hai người buông nhau ra thì cũng vừa vặn thu hút ánh nhìn của một vài vị phóng viên đang tác nghiệp, Touma bèn thu lại điệu bộ bông đùa, câu hỏi mang theo giọng điệu của một vị trưởng bối
"Một chút" Cô đáp "Dù sao đây cũng là toàn bộ tâm huyết của tôi"
"Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, quay bộ phim đầu tay sao cô lại chọn thể loại thách thức cỡ này. Dù mang motip tình cảm quen thuộc, nhưng lại liên quan đến thất bại trong công nghệ nghiên cứu gen đã làm mưa làm gió hơn 10 năm trước mà chính phủ bưng bít. Tuy hiện tại mọi chuyện đã được phơi bày, song dẫu sao đó vẫn là một vết nhơ. Cô xoay sở lọt được qua vòng kiểm duyệt tôi cũng thấy thật tài tình" Touma cảm thán
Hắn nhấp một ngụm rượu rồi tiếp "Mà cũng dễ hiểu thôi! Nghe nói cô cũng từng là một nạn nhân bị lôi kéo vào vụ đó? Trên mạng vẫn còn thông tin về cô trong đợt quyên góp số tiền săn thưởng của chính phủ"
"Tôi không phải là nạn nhân" Kayano nhíu mày sửa lời hắn. Dù quả thực lời Touma nói cũng không phải là vô căn cứ, sau khi thầy của bọn họ chết, mọi chuyện đã được đem ra ánh sáng, tuy nhiên chính phủ chỉ công bố một nửa sự thật đối với bên ngoài. Những chính trị gia đó mượn cớ giữ gìn trật tự xã hội mà ụp xuống đầu bọn họ cái mác nạn nhân, chẳng dám ho he gì về khoảng thời gian học tập và huấn luyện đầy vui vẻ mà họ đã có.
"Nhanh lên, sắp đến giờ rồi" Touma ăn ý không tiếp tục câu chuyện nữa. Hắn lịch thiệp khom người, hơi gập khuỷu tay bày ra tư thế mời tiêu chuẩn.
Kayano cũng yên lặng khoác lấy tay hắn, tiến về phía sân khấu. Theo sự dẫn dắt của MC chương trình, khi mọi người đều an vị thì cũng là lúc buổi họp báo bắt đầu.
Phân đoạn đầu tiên là giới thiệu phim, tạo hình nhân vật và trailer quảng bá. Ngồi ở hàng ghế đầu, yên lặng dõi theo từng cảnh phim trong trailer được cắt ghép, biên tập tinh xảo. Kayano tưởng chừng như cô không thở nổi vì hồi hộp trong một phút ngắn ngủi đó.
Mở đầu với nụ cười âm u tựa tử thần của nam chính cùng cái nhìn lênh đênh giữa sự sống và cái chết. Thực chất, từ người gã toát ra thứ khí chất rất bình thường hay thậm chí là tầm thường không có gì nổi bật, song khi bị cuốn vào ánh mắt đó lại khiến lòng người dâng lên cảm giác ghê rợn, kinh hãi đến mức muốn phục tùng.
Gã tước đi sinh mạng của mục tiêu với vẻ bình thản tựa bóp chết một con kiến, đến khi lau đi đôi bàn tay đẫm mùi máu tanh nồng, gã cũng chẳng buồn nhíu mày lấy một cái, động tác thong thả lại có chút biến nhác như thể vừa kết thúc một bữa ăn ngon lành.
Thậm chí khi bị bắt rồi đưa lên bàn thí nghiệm lạnh lẽo, cả người không chỗ nào lành lặn bởi những vết kim tiêm ghê rợn, bị dày vò bởi chất độc đang ăn mòn từng tế bào, đôi mắt gã vẫn một màu như thế, dửng dưng, vô hồn như thể mọi ngõ ngách trong thế giới mà gã đang quan sát được đều là vật chết, cả gã cũng vậy.
Tưởng chừng gã sẽ tiếp tục trống rỗng như thế, song trên màn ảnh một lần nữa lại hiện ra một nụ cười, ấm áp và thanh thuần như gió xuân. Nữ chính đã bước vào cuộc đời của gã, hai con người tưởng chừng vô duyên lại gặp nhau trong guồng quay khắc nghiệt của số phận – một sát thủ tàn ác và một giáo viên lương thiện. Người con gái ấy bước vào đời gã, nói cho gã biết gã vẫn đang tồn tại, nói cho gã biết thì ra trên đời này có thứ ấm nóng hơn cả máu của mục tiêu, thứ gã nhận được từ cô không chỉ là tình yêu mà còn là sự cứu rỗi. Song mọi khoảnh khắc êm đẹp đều phải hạ màn...
Màn ảnh tối đi, khép lại trailer với hình ảnh đôi bàn tay nắm chặt, cả hai đều chằn chịt những vết thương đang rỉ máu, run rẩy nhưng cũng quyết giữ lấy không rời. Thời khắc đó cả khán phòng như bị ném vào một thời không tĩnh lặng, đến cả tiếng hít thở của người bên cạnh cũng nhẹ đến nỗi có thể tan biến vào hư vô.
"Tách" Tiếng đèn bật sáng lên tựa như bàn tay mạnh mẽ túm lấy mọi người kéo về thực tại, từng tràng vỗ tay sau đó vang lên không ngớt như một buổi công chiếu thực thụ.
Touma thật sự xứng với số giải thưởng đính kèm bên cạnh tên hắn, trong một khắc cô đã ngỡ rằng mình được quay về quá khứ, tận mắt chứng kiến khoảnh khắc thầy và chị ở bên nhau.
Kayano thở phào ra một hơi, quay đầu tặng cho nam chính bên cạnh một ánh mắt tán thưởng và nhận lại được vẻ đắc ý không chút giấu diếm từ người nọ. Cô cũng nghe thấy các phóng viên đằng sau có một chốc lơ đãng đi việc tác nghiệp mà sôi nổi thảo luận với người bên cạnh.
MC cũng nhanh chóng bước ra điều hòa không khí chương trình, lần lượt mời tổ sản xuất phim lên vị trí tọa đàm với cánh nhà báo. Những câu hỏi được đặt ra sau đó cũng khá quen thuộc, chủ yếu xoay quanh hai diễn viên chính về cảm nhận của họ trong quá trình quay phim.
Nữ chính Hikaru Midori và Touma phối hợp rất ăn ý, khiến buổi họp báo thoắt chốc liền hòa trong bầu không khí thoải mái sôi nổi.
Midori là một người chị em thân thiết trong nghề của cô, xuất thân là con út trong một gia đình quyền thế lại đam mê nghiệp diễn, khí chất cao quý nổi bật, diễn xuất cũng thuộc hàng đỉnh cao. Cô ấy đích thị là nữ chính trong câu chuyện hoàn mĩ được bao người ao ước. Khi nghe tin Kayano có ý đổi sang vai trò đạo diễn, cô ấy không thèm nhìn qua kịch bản liền trực tiếp tìm đến đập tiền vào đoàn phim, lúc đọc được kịch bản rồi thì ôm khư khư mè nheo nhất định phải được diễn vai nữ chính.
Ban đầu Kayano cũng có dự định tự mình thủ vai nhưng rồi cũng bị Midori thuyết phục, phải thừa nhận rằng khí chất và cách đối diễn của cô ấy phù hợp với vai diễn này hơn cô, thêm vào đó cô cũng có thể toàn tâm toàn ý trong vai trò đạo diễn, chăm chút cho lăng kính nghệ thuật của mình.
Thực tế đã chứng minh, lựa chọn đó của cô quả là sáng suốt, Midori và Touma đặt bên cạnh nhau rất xứng đôi nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy hơi chói mắt.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Touma bỗng nở nụ cười, khéo léo dẫn dắt trọng tâm đề tài chuyển về Kayano. "Quả thật qua lần quay phim này tôi đã học hỏi được rất nhiều, cô Kaede lần đầu đảm nhiệm vai trò đạo diễn, lại kiêm luôn biên kịch phim nhưng các bạn đừng tưởng cô ấy vậy mà dễ tính. Có nhiều phân cảnh chúng tôi phải quay đi quay lại hơn chục lần mới được cô ấy tạm chấp nhận"
"Anh Touma nói quá rồi, thật ra diễn xuất của mọi người rất tốt, cũng có nhiều cảnh tôi không thể bới lông tìm vết ấy chứ. Với cả, bình thường tôi chẳng khó khăn đến thế đâu, cũng bởi vì dự án điện ảnh này là giấc mộng tôi ấp ủ từ rất lâu, nên khi đã làm cũng mong muốn mọi thứ đạt đến độ mĩ mãn nhất" Cô khéo léo đáp
"Theo một vài nguồn thông tin thì kịch bản này được lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật về thất bại trong nghiên cứu gen đã làm khuyết đi mặt trăng hơn mười năm trước, không biết cô Kaede nghĩ sao về việc này?" Một phóng viên đặt câu hỏi cho cô
"Thông tin của anh không sai, sau khi sự kiện trăng khuyết được đưa ra ánh sáng, không chỉ tôi mà còn rất nhiều nghệ thuật gia khác liền tìm lại được cảm hứng ngủ quên của mình, kịch bản này cũng mang theo một chút tiếc nuối của riêng tôi về khoảng thời gian đó, hy vọng mọi người có thể thông qua câu chuyện này, có một cái nhìn khách quan hơn về câu chuyện năm xưa, cũng như ranh giới mong manh giữa cái thiện và cái ác" Câu trả lời của Kayano khéo léo lại đầy ẩn ý, thành công khơi gợi được trí tò mò và mong đợi của mọi người.
Buổi họp báo kéo dài chừng hai tiếng thì kết thúc. Lịch công chiếu trên toàn quốc đã được ấn định là một tuần sau.
Hiện tại Kayano đang tận hưởng khoản thời gian nghỉ ngơi ở căn hộ riêng của mình, trên tay là những tấm vé mời của buổi công chiếu được cô tỉ mỉ bỏ vào những phong thư, gửi đến cho những người bạn cũ.
Cho cặp vé cuối cùng vào thư, đến lúc viết lên cái tên quen thuộc, cô chợt liếc sang bộ album to tướng cùng bản photo giấy chứng nhận kết hôn được lồng khung kính đặt nơi góc phòng, bật cười bất đắc dĩ. Chuyện đã đến nước này, dẫu có không nỡ cũng phải đành từ bỏ thôi, mười năm qua thật dài nhưng giờ đây cô mới nhận ra rằng hóa ra buông tay cũng không quá đau đớn như tưởng tượng. Bằng chứng là dạo gần đây cô cũng không nhớ đến sắc xanh ấy quá nhiều, lần cậu nhập viện cô cũng nghe ngóng được chút tin tức và đến thăm nhưng bị ai kia cản lại ngoài cửa, tỏ ra hùng hổ nhưng cũng không giấu được chút thấp thỏm nom rất buồn cười.
Tranh thắng thua ư? Giả như tình yêu là một trận chiến thì bọn họ có ai mà thắng chứ, tất cả đều thua bởi Nagisa mà thôi. Nghĩ vậy cô liền cảm thấy tên tóc đỏ kia cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.
Ngón tay vuốt ve cái tên quen thuộc, sao đến giờ cô mới nhận thấy họ đứng bên nhau cũng rất xứng đôi? Kayano mỉm cười.
Buổi sáng ngày công chiếu, chuông cửa nhà cô liên tục reo vang nhưng mở cửa ra lại chẳng thấy ai đứng đó "Hẳn là đứa nhóc nào lại nghịch ngợm rồi" Cô lẩm bẩm
Lúc chuẩn bị đóng cửa thì thấy tự lúc nào dưới chân đã nằm yên đó một hộp quà. Có hơi ngạc nhiên ngó nghiêng qua lại, xem ra là tặng cô, còn thần thần bí bí.
Kayano ôm hột quà vào nhà, mở ra lại là một chiếc bánh kem hình chibi bạch tuộc vàng rất đáng yêu, bên cạnh còn có giấy nhắn. Chú bạch tuộc này là biểu tượng của đoàn làm phim. Quà của fan sao? Nhưng phim còn chưa công chiếu, khả năng cao nhất là người quen.
Cô rót một tách trà, vừa nhâm nhi vị kem bơ béo ngậy hòa cùng mứt chanh dây chua ngọt tươi mát, vừa mở tờ giấy nhắn kia. Trên đó nằm vỏn vẹn 6 kí tự.
Hình như cô đoán được chủ nhân của món quà này rồi.
6:00 PM
Chiếc Bentley đen ngòm đã chờ sẵn trước cửa khu nhà cô. Đêm nay Kayano diện một bộ vest theo phong cách menswear, kết hợp cùng đôi cao gót đen vừa tôn lên nét nữ tính lại không kém phần thanh lịch. Chỉ một cái liếc mắt cô liền nhận ra 'tài xế' của đêm nay, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Kayano mở cửa ghế phụ lái, nhanh nhẹn ngồi vào, chiếc Bentley cũng nhanh chóng phóng đi để tránh tai mắt của đám phóng viên.
"Sao hôm nay lại rảnh rang thi triển mị lực của ngài lên người tôi vậy nam chính đại nhân?" Kayano nghiêng đầu, âm thầm đánh giá người bên cạnh
Touma hôm nay thay đổi phong cách, hắn mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, kết hợp cùng quần tây phẳng phiu, bỏ đi áo Vest khiến khí chất của hắn lại trở nên đặc biệt phóng khoáng lại có chút tùy ý.
"Thích chứ?" Hắn nhếch môi, hỏi ngược lại
"Dễ thương lắm" Kayano không keo kiệt chút khen thưởng này dành cho hắn, dẫu sao nhìn thấy bộ dạng Touma đắc ý cũng khá đáng yêu.
Về cách biệt tuổi tác, hắn hơn cô tận 5 tuổi! Thế nhưng tại sao cô luôn cảm thấy mình mới là người già hơn cơ chứ.
Để tránh đám phóng viên đang nháo nhào ở cổng chính giật phải những dòng tít tai tiếng nên họ tiến vào từ cửa sau. Màu đen tuyền của chiếc xe kết hợp cùng màn đêm vừa vặn là lớp ngụy trang tuyệt hảo, cả hai an toàn đỗ xe vào tầng hầm của rạp chiếu phim.
Lúc tiến lại gần khu vực có phóng viên, cô vốn định tách ra đi trước nhưng vừa xoay gót thì bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.
Kayano ngơ ngác nhìn về phía Touma, sự nhạy cảm trong cô giờ đã phần nào nhận ra vấn đề "Anh có ý gì?"
Cách biệt chiều cao làm Touma có thể thu hết dáng vẻ cô vào trong đáy mắt, hắn lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt, nội tâm dấy lên rung động khó hình dung.
Hắn thích cô, từ lần đầu tiên đóng phim cùng nhau hắn đã có chút cảm giác với người con gái như đóa hoa mặt trời ngày ấy, ban đầu hắn chỉ ngỡ là mình chưa thoát vai. Quay một bộ phim chóng hợp chóng tan, thời gian bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều, hắn cứ nghĩ sau một khoảng thời gian liền có thể điều chỉnh lại.
Không gặp nhau, cũng không có cái gọi là nhớ đến day dứt, chỉ là lúc đọc tin tức liền nán lại lâu hơn một chút trên những bài viết về cô. Khi đó hắn chỉ đơn giản nghĩ mình tán thưởng tài năng của cô.
Tận cho đến một năm trước, bọn họ hữu duyên gặp lại, cô tìm hắn diễn một vai nam chính trong dự án điện ảnh tâm đắc của mình. Lần đầu tiên chân chính nhìn thấy thiếu nữ ngày nào giờ đã thoát xác thành bộ dáng thành thục ổn trọng, Touma liền ý thức được hạt giống năm nào đã cắm rễ trong lòng hắn thật sâu rồi. Chỉ cần một ánh nắng liền lập tức dùng tốc độ kinh ngạc nảy mầm. Tuy vậy điều đó cũng chẳng làm hắn bận lòng quá lâu, nếu biết đã thoát không được thì cứ nhất quyết nhảy xuống thôi.
Hắn theo đuổi cô cũng được một năm rồi, cô hẳn cũng biết điều đó. Tiến triển không được bao nhiêu, bù lại thành quả to nhất là phát hiện cô vẫn ôm một mối tình mười năm trong vô vọng. Kayano giấu rất kĩ, hắn chỉ góp nhặt được một chút thông tin về người đó.
Nửa năm trước, một buổi sáng cô bỗng biến mất khỏi phim trường, cả đoàn đợi nửa ngày thì nhận được