[Karma x Nagisa] Hạt Giống

Chương 49




Nagisa nằm bất động trên giường thở dài, cậu vẫn còn nhớ như in đôi mắt gườm gườm của Karma trong trận "bắt quả tang" ngày hôm đó và cả vẻ mặt kinh ngạc của Kayano khi hắn đùng đùng vác cậu lên vai rồi hung hăng lôi về nhà "hành hạ" suốt đêm dài.

May là hôm nay không có tiết – Nagisa thở phào nhẹ nhõm. Bên dưới đã được tỉ mỉ làm sạch, bôi thuốc nhưng vẫn còn đau, bằng chứng là bây giờ cậu vẫn chưa thể xuống giường, hay thậm chí là khép chân lại được...!!

"Hôm nay không có đưa cơm trưa gì cả" Nagisa vật vã trên giường, phẫn nộ hét to khiến cho tên tội đồ nào đó ngồi nơi văn phòng không kìm được hắt xì một cái

Cố cử động cơ thể rụng rời, cậu cố lết đến cạnh giường cắn nuốt bữa sáng được ai kia đặt sẵn

Nghĩ đến vẻ tinh thần phơi phới gió xuân sáng nay của hắn cộng thêm nhức mỏi hành hạ, cậu lại không kiềm được muốn phi vào mặt hắn vài cái dép lê cho hả giận

Nằm ì ngắm trần nhà mãi cũng chán, cậu lại càng không muốn bỏ phí ngày nghỉ của mình. Nén đau xuống giường chuẩn bị qua loa một chút rồi nhanh chóng rời nhà.

........

Lâu lắm rồi cậu không còn về thăm nơi này. Nagisa dừng chân trước một ngôi trường mẫu giáo khang trang. Nhớ ngày nào khi họ còn là học sinh lớp 3-E, nơi này vẫn là một cái nông trại cũ nát được tận dụng làm nhà trẻ, gây ra chút tai nạn cho thầy hiệu trưởng mới có duyên giúp đỡ nơi này. Nhiều năm trôi qua, thầy hiệu trưởng đã qua đời, mấy đứa nhỏ ngày nào cũng đã lớn cả.

Nagisa cất bước vào trong thì bổ nhào vào lòng cậu là thân ảnh quen thuộc

"Nagisa...." Giọng thiếu nữ tóc hồng trong trẻo gọi

"Đã lâu không gặp Sakura – chan, việc học tập của em dạo này ra sao rồi" Cậu xoa đầu cô bé

Sakura cũng đã lớn, cao gần bằng cậu rồi, liệu có ngày nào cô bé cao hơn, đổi thành nhóc này xoa đầu cậu không biết chừng – Nagisa thầm cười khổ

"Vẫn ổn ạ, Nagisa vào trong ngồi đi, em pha trà cho anh" Cô bé nắm cánh tay cậu, lôi kéo vào nhà trẻ

Đi ngang qua phòng mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, lòng Nagisa chợt dâng nên cảm giác ấm áp đến lạ, cứ chăm chú nhìn theo những chuyển động non nớt, lưu luyến không rời mắt nổi. Cả hai dừng lại nơi phòng nghỉ của giáo viên, Sakura rót cho cậu một cốc trà.

Nagisa nhìn dáng vẻ bận rộn của cô bé, chợt nhớ ra một chuyện, sốt sắng hỏi: "Sakura – chan em vẫn còn đang đi học đúng không? Sao hôm nay không đến trường?"

Cô bé được hỏi nhưng cũng không ra vẻ gì là bất ngờ, vẫn nhanh nhẹn dọn ra ít bánh ngọt, rồi ngồi xuống đối diện cậu, từ tốn đáp: "Hôm nay trường em tổ chức hoạt động ngoại khóa, tham quan công viên thủy sinh ở tỉnh T, nhưng em không đi"

"Sao thế? Không phải chuyến đi sẽ rất thú vị sao?" Nagisa ngạc nhiên hỏi

"Thú vị gì chứ? Chỉ tốn tiền thôi, không bằng em đến đây phụ giúp một tay. Mà hôm nay anh không có tiết sao Nagisa, lại đến vào giờ này?" Sakura làm ra vẻ thở ngắn than dài như một bà cụ non chính hiệu "Trùng hợp thật đấy, chúng ta quả là có duyên với nhau, cũng lâu rồi em không gặp được anh, kể từ khi anh đi làm liền không chịu dạy kèm cho em nữa"

"Thành tích của em cũng tiến bộ rất nhiều rồi còn gì, hơn nữa còn học lớp nâng cao, anh dạy không nổi đâu" Nagisa trông điệu bộ giận dỗi của cô nhóc, bật cười

Hai người trò chuyện với nhau thêm một lúc rồi ra ngoài phụ giúp trông coi lũ nhóc. Tận đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới dỗ dành xong tụi nhỏ ngủ trưa. Vì không muốn làm phiền giáo viên ở đây nên cả hai quyết định ra quán ngoài ăn bữa trưa tự túc.

Ghé lại một tiệm cơm bình dân mà sạch sẽ, họ vừa ăn vừa ôn lại chút chuyện xưa, rồi chủ đề cũng nhanh chóng chuyển dời sang hiện tại

"Nagisa! Bây giờ anh đang công tác ở đâu? Anh có còn đi dạy không? Lần trước thấy trường trung học anh dạy bị đăng báo, em đã rất lo lắng đấy! Hơn nữa còn không liên lạc được với anh . Vụ lùm xùm đó cũng lớn thật, em biết Nagisa sẽ không dính vào đâu nhưng vẫn sợ anh bị liên lụy... " Sukura nhíu mày, quan tâm hỏi

"Ừm! Chuyện đó coi như cũng ổn thỏa rồi, Sakura yên tâm anh không dính dáng gì đến cả. Giờ anh đang dạy ở một trường cấp 3 khác trong thành phố, trường K, cũng gần đây thôi." Nagisa từ tốn đáp

"Ồ! Trường K cũng nổi tiếng lắm, chất lượng đúng là một trời một vực so với cái trường cũ xập xệ kia" Sakura bĩu môi "Mà giờ anh sống ở đâu, trước đây anh bảo chuyển vào sống trong kí túc xá dành cho giáo viên của trường, trường học ấy bị đóng cửa, khu kí túc xá ổ chuột ấy hẳn cũng giải thể luôn đi? Em đã khuyên anh chuyển ra khỏi nơi đó từ lâu rồi, môi trường sinh hoạt gì mà tối tăm, ẩm mốc như vậy. Anh nghe lời em, đừng tiếc tiền nữa, nghĩ cho sức khỏe của mình chút đi"

Nagisa không nhịn được trước dáng vẻ đó của cô bé, cười đến nhe răng "Đúng là khu đó đã giải thể. Nhưng đại cô nương yên tâm. Anh đã chuyển ra ngoài từ trước, giờ anh đang sống cùng một người bạn"

"Bạn? Ai?" Mặt Sakura biến sắc, chồm người lên mặt bàn chất vấn "Bạn gái của anh sao?"

"Không, không phải" Nagisa bị cô bé dí sát mặt vào như vậy cũng có hơi giật mình, hoảng hốt lắc đầu, lại thoáng im lặng. Cậu không thể nói với cô bé là đang sống cùng "bạn trai" được, ôi mấy đứa thiếu niên bây giờ nhạy cảm với tình yêu đồng giới lắm. Chỉ sợ biết rồi thì con bé lập tức sáng mắt lên, sau đó hứng khởi biên soạn tiểu thuyết dài kì 300 tập về tình yêu của cậu và hắn thì làm thế nào!?

Nagisa nuốt nước bọt, nói dối uyển chuyển: "Là bạn của anh, bạn cùng lớp 3-E cũ. Akabane Karma, anh tóc đỏ rực ấy, em nhớ không?"

Sakura nghe đến đây thì mặt nhẹ nhõm hẳn, thiếu nữ thầm thở phào, ngồi trở lại vị trí cũ "Lớp của anh, ngoài Nagisa và chị Kurahashi vẫn thường đến dẫn mấy đứa nhỏ đi khám phá sinh thái ra, em chẳng nhớ ai cả"

"Không nhớ cũng không sao" Nagisa xua tay, lúc ấy bất giác liếc mắt qua đồng hồ

Đã hơn 1 giờ trưa rồi, tên Karma kia chắc cũng đã đói đến mốc meo. Đúng là ban sáng cậu có giận dỗi không muốn đưa cơm trưa cho hắn nhưng giờ nghĩ lại cũng có thấy hơi xót xa cùng áy náy

Mặc dù giờ đã là người yêu của nhau (>/////<) nhưng Nagisa vẫn luôn mang trên mình lời hứa trước khi đến nhà hắn ăn nhờ ở đậu: sẽ thầu hết việc nhà và cơm nước cho ai kia. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời nói ra rồi thì không rút lại được.....

"Nagisa, này Nagisa! Anh đang nghĩ gì vậy?" Sakura khó hiểu nhìn cậu

Như sực tỉnh khỏi cơn mơ, cậu quay sang cô bé cười hối lỗi "Xin lỗi anh vừa nhớ ra mình có chút việc. Không thể ở lại tiếp tục trò chuyện với em. Anh đi trước nhé"

Đi được mấy bước thì thiếu nữ đã gọi với theo: "Này, nhớ liên lạc với em thường xuyên đấy Nagisa. Em vẫn dùng số cũ đấy...."

Cậu nghe thế cũng bật cười, quay lại làm cái gật đầu chắc nịch với cô bé rồi mới rời đi

Quán ăn cách chỗ làm của Karma cũng không xa, có đường tắt chỉ cần đi bộ 10 phút là tới. Vết thương đêm qua vẫn còn hơi âm ỉ song nghĩ rằng đoạn đường này cũng không quá khó đi, phần cơm trưa đơn giản mang theo cũng chẳng nặng nề gì, nên Nagisa lựa chọn đi bộ

Con đường tắt này cậu cũng mới biết gần đây, đã từng cùng vài đồng nghiệp đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở cuối ngõ nhỏ nó dẫn đến một lần. Nếu cậu nhớ không nhầm thì khu đất này sắp tới sẽ bị huy hoạch thành chung cư sang trọng, công trường lớn nhỏ bắt đầu mọc lên như nấm hai bên.

Cái nắng ban trưa mới oi bức, Nagisa đi một chút mà người đã ướt đẫm, bỗng một cỗ sát khí quen thuộc ập tới, nồng đậm đến nỗi khiến cậu phút chốc cứng đơ người, cả cơ thể bắt đầu đi vào trạng thái cảnh giác

Bóng mặt trời đổ xuống chân cậu cứ đậm dần, đậm dần. Nagisa gắt gao xoay người lại nhưng chỉ thấy được vùng ngược sáng che lấp đi gương mặt dữ tợn

"Bốp......" Một tiếng gậy thanh thúy vang lên, cậu duy trì tư thế xoay nửa người, ngã xuống đất bất tỉnh