Just One Starfish

Chương 18: Tiếng thì thầm từ quá khứ 2




Tôi quyết định lên trang web ưa thích của mình. Tôi tình cờ phát hiện ra nó trong một tối thức khuya. Trên đó có một forum và rất nhiều câu chuyện của các thiếu niên đang tìm một con đường cho mình giống tôi.

Lên trang Everquest, tôi chơi một lúc rồi cảm thấy muốn động đậy chân tay, tôi ra hồ bơi và cuối cùng thì ngủ gật trong ánh mặt trời California ấm áp.

Khi chú Steve lay nhẹ vai tôi, tôi giật mình thức dậy và thấy chú đang cười cười nhìn tôi. “Đi ăn nào. Chú đói meo rồi.”

Xe chúng tôi lướt nhanh trên đường và chúng tôi qua cầu vịnh Coronado. Khi vào bãi đậu xe, một anh chàng rất dễ thương chừng hai mươi tuổi bước ra giúp chúng tôi. Tôi đỏ mặt khi anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân và có thể cảm thấy chú Steve đang cười. Anh chàng dễ thương đó hết nhìn tôi lại nhìn chú Steve và ngược lại. Đừng nói anh ta nghĩ là………………..Hahaaa! Tôi cười thật tươi và nhìn chú Steve như thể muốn tán tỉnh chú ấy. Chú Steve phát sặc và chúng tôi vừa cười vừa đi vào đại sảnh khách sạn.

Chúng tôi ăn một bữa trưa ngon lành dưới tán dù ở một cái bàn nhìn ra mặt biển. Chú Steve lấy máy ảnh ra khỏi túi và nhờ người phục vụ chụp hình chúng tôi với cảnh vịnh phía sau.

“Mai Whit sẽ xong việc và bọn chú nghĩ ta nên ra bãi biển xem lướt sóng. Bọn chú sẽ đem ván trượt theo và cháu có thể lướt thử. Cháu nghĩ thế nào?”

“Nghe hay lắm. Cháu nghĩ cái gì cũng tuyệt,” tôi mỉm cười.

“Còn tối nay chúng ta sẽ đến một rạp chiếu phim ở Kensington để xem một phim mà Whit cứ nhắc suốt. Sau đó, chú nghĩ chúng ta nên đi dạo một vòng Hillcrest.”

Tôi nhìn chú thắc mắc và chú cười, “Chỗ ta thấy mấy chàng trai hôm trước, nhớ không?”

Người tôi như có luồng điện chạy qua. Tôi có nhớ không ư? Ôi, chúa ơi có chứ. “Nghe hay lắm,” tôi cố nói ra mà không cười nhiều quá.

“Bọn chú cũng nghĩ vậy,” chú Steve bật cười.

**

Khi chúng tôi đi ngắm hàng hóa trong các cửa hàng, ít nhất là hai chú Whit và Steve làm vậy vì tôi nhìn ra đường nhiều hơn, chúng tôi cười đùa và nhìn hai chú chỉ cho tôi các anh chàng dễ thương đi ngang qua. Tôi nhận thấy bọn họ trông ưa nhìn như thế nào và nhận ra tôi đã giấu mình sau mớ tóc bù xù và quần áo lụng thụng trong một thời gian quá dài.

Tôi thề là hai chú có thể đọc được ý nghĩ của tôi. “Nhìn này, đến hiệu cắt tóc rồi. Cháu muốn tỉa cái mớ bù xù đó đi không hả Bri?”

Sáng hôm sau, tôi nhìn vào gương và thấy một con người hoàn toàn khác. Không có gì hào nhoáng quá vì tôi vẫn còn phải về nhà ở Kansas, nhưng vẫn tốt hơn. Mớ tóc lòa xòa che mắt tôi không còn nữa. Nó được cắt gọn sang bên và được vuốt gel chú Whit mua cho tôi. Tôi không quen thấy mình như thế này và lùi lại để nhìn cả người. Tôi mặc vào chiếc áo thun chú Steve mua cho tôi ở sở thú. Nó màu nâu với một con báo đang chạy. Nó vừa khít và tôi không còn nơi nào để trốn. Đây là tôi….Brian Jenkins. Lần đầu tiên trong đời, tôi thích những gì mình thấy.

“Chà! Có anh chàng bảnh trai tới kìa!” chú Whit bình luận khi tôi bước xuống nhà. Tôi đỏ mặt nhảy vào ghế nhưng vẫn thấy rất hài lòng vì vẻ ngoài của tôi vừa mắt các chú. Tôi tự hỏi Gary Tremont sẽ nghĩ gì.

Chú Whit chuẩn bị ván trượt và đồ bơi, rồi chúng tôi lên đường.

“Chú nghĩ cháu sẽ thích bãi biển Black’s Beach,” chú Steve nói một cách hoàn toàn bình thản. Kinh nghiệm cho tôi biết thế có nghĩa là sẽ có chuyện. Chú Whit để buột ra một tiếng giống như tiếng khúc khích cười và tôi biết đang có gì đó đang chờ tôi.

Suốt dọc đường, tôi ngồi ở ghế sau nghe hai chú nói chuyện và nhớ lại tôi đã sợ và bối rối như thế nào khi tới đây mới ba hôm trước. Thế mà tôi cảm thấy như chuyện đó xảy ra đã lâu lắm rồi.

“Chú mừng là đã giữ lại đồ cũ của mình,” chú Whit cười, “vì nước sẽ lạnh đấy. Cháu sẽ ổn với bộ đồ bơi cũ của chú.”

Chúng tôi thay đồ nhưng vẫn mặc nguyên áo thun cho tới khi xuống nước. Đường đi khá dốc và xa vì nó bắt đầu từ trên bờ đá nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh và nước thì như băng. Tôi đang nhìn một người lướt sóng vào bờ thì chợt thấy có gì đó. Tôi quay lại và tròn mắt nhìn. Có người khỏa thân đi dọc con đường mòn chỗ mép nước gặp rặng cây.

“Chú Steve…. chú Whit!!” tôi vội vã thì thào. “Có người không mặc quần áo.”

Cả hai chú cười phá lên và tôi nhận ra trò đùa. “Hai chú biết trước chuyện này rồi đúng không?” Lạy Chúa tôi! Tại sao không có chàng lướt sóng dễ thương nào làm vậy nhỉ. Hóa ra bãi biển này là địa bàn của những người thích tắm khỏa thân và có sóng hợp để lướt. Ở đây có biển cấm nhưng chúng thường xuyên bị đánh cắp và có vẻ như chẳng ai quan tâm.

Chú Whit giúp tôi và tôi cố gắng đứng được khoảng hai phút. Cuối cùng tôi chỉ nằm dài trên ván và xem người khác lướt sóng. Để thành công cần nhiều tài năng và tập luyện mà tôi thì không có thời gian. Tôi nhìn chú Steve ngắm chú Whit, vẻ tự hào trong mắt chú ấy làm tôi phải mỉm cười.

Mặt trời sắp lặn trên bờ biển Thái Bình Dương và chúng tôi ngồi nhìn những người lướt sóng cuối cùng trước khi bóng tối buộc họ phải ra về. Tôi và hai chú phài leo lên bờ đá trước khi trời tối hẳn, và hoàng hôn bao trùm lên chúng tôi như chiếc áo.

Chắc bạn cũng biết cảm giác khi nói chuyện trong bóng tối là như thế nào. Nó giống như hồi còn nhỏ chúng ta nghĩ rằng khi chúng ta che mặt thì không ai có thể thấy chúng ta. Ở đây cũng vậy. Trong bóng tối, người ta không thể nhìn thấy mặt người khác và việc trò chuyện bỗng trở nên khẽ khàng và bí mật.

“Đời thật lạ,” chú Steve nói khẽ. “Nó qua đi thật chậm khi người ta còn nhỏ như thể những gì người ta muốn sẽ không bao giờ đến, như thể người ta sẽ không bao giờ đủ lớn để được tôn trọng.”

“Ừ, rồi bỗng nhiên khi người ta muốn tận hưởng từng ngày, nó tăng tốc độ và thời gian trôi như bay,” chú Whit nói nối theo.

“Cháu là gay.” tôi buột miệng và nhìn về phía chân trời. Chúng tôi ngồi im lặng vài phút.

“Cháu thấy khá hơn chưa?” chú Steve phá vỡ sự im lặng.

Tôi ngồi đó nghĩ rằng trước kia tôi cảm thấy nói ra điều đó thật khó khăn như thế nào còn bây giờ cảm giác đó trở nên thật ngốc nghếch. Tôi biết đó là vì tôi tin tưởng hoàn toàn hai người đàn ông này và tôi biết họ sẽ hiểu. Tôi biết tôi sẽ không nói ra điều này lần nữa trong thời gian gần, nhưng nói lên điều đó, dù chỉ lần này, là một cảm giác thật tuyệt. “Vâng, cháu nghĩ vậy.”

“Cháu cứ từ từ, Bri ạ. Đây là chuyện riêng của cháu và không ai khác có liên quan. Cháu sẽ biết khi nào nên cho một ai khác biết.”

“Đúng,” chú Whit nói, “Với một số người thì chuyện công khai khá dễ dàng, nhưng với một số người khác, chuyện đó có hại, thậm chi còn nguy hiểm. Chú biết bên trong cháu nôn nóng muốn cho cả thế giới biết chau là ai, nhưng tin chú đi nhóc ạ, thế giới này chỉ cần biết những gì cháu muốn cho nó biết thôi.”

“Vâng,” tôi nói, “Nhưng…..”

Trời sắp tối hẳn. “Về nhà nào,” chú Steve nói, “Tới lúc bọn chú cần nói với cháu vài chuyện rồi.”

Chuyến đi về thật trầm lắng. Chúng tôi dừng lại mua hamburgers, khoai tây chiên và nước uống để đem về nhà. Ăn uống xong rồi, chú Steve ngả người vào ghế tựa và chú Whit ngồi trên một tấm thảm bên cạnh, đầu ngả vào lòng chú Steve. Trông họ thật hợp nhau.

“Hai chú quen nhau từ bao giờ thế?” tôi hỏi.

Chú Steve lướt tay qua tóc người bạn đời của mình, “Hồi ở trường đại học,” chú ấy nói. “Chú rời Kansas, gần như chạy trốn khỏi đó, còn Whit là bạn thân bạn cùng phòng của chú và bọn chú hợp nhau ngay tức khắc.”

“Quê chú ở Santa Rosa, ngay trên thành phố nên hồi còn nhỏ chú dễ thở hơn là Steve. Người ở đó khoan dung hơn. Chú không nói là họ thích chuyện đồng tính công khai, nhưng chú không phải sợ như Steve. Bọn chú thành bạn thân của nhau và từ khi bọn chú thú nhận với nhau là mối quan hệ không chi có thế, bọn chú luôn ở bên nhau.”

“Vậy các chú không gặp khó khăn gì sao?”

Chú Whit tựa sát hơn vào chú Steve. “Bọn chú không nói vậy. Tất nhiên là bọn chú có khó khăn. Vào thời những năm sáu mươi bảy mươi không có gì gọi là sự khoan dung hay chấp nhận người đồng tính. Cái từ thời đó là ‘bóng’ và người như bọn chú phải hết sức cẩn thận. Có rất nhiều người bắt đầu thức tỉnh và lên tiếng ở những thành phố lớn như New York hay San Francisco, đặc biệt là sau sự kiện Stonewall, nhưng ở những thành phố nhỏ hơn và vùng nông thôn, người ta không thể tỏ ra ‘khác biệt’.”

Tôi thở dài, “Thời bây giờ vẫn vậy.”

“Phải,” chú Steve buồn bã nói, “Vẫn còn những người sợ hãi và căm ghét những gì họ không hiểu. Nhưng càng ngày sự chấp nhận càng tăng. Có những người nhận ra rằng chúng ta không khác gì họ.”

“Vậy các chú bị bêu riếu và bắt nạt sao?”

“Chúa ơi, phải. Bọn chú không bao giờ thật sự công khai rằng bọn chú là một đôi. Bọn chú cần nhiều công sức và mặt cũng phải đủ dày để có được ngày hôm nay.”

“Các chú có bao giờ đánh nhau không?” tôi hỏi, đầu nghĩ về Derrick.

“Cháu nhớ cậu bé thân chủ của chú không?” chú Whit nói khẽ. “Chuyện đó xảy ra với chú hồi chú hai mươi bốn. Steve và chú vừa ra khỏi một nhà hàng thì bị tấn công. Steve bị gãy tay còn chú vào bệnh viện với quai hàm bể và bàn tay phải gần như nát hẳn.”

Tôi nhớ lại những lần tôi thấy chú Steve xoa bàn tay phải của chú Whit và giờ tôi hiểu tại sao. Trên bàn tay đó có sẹo. Không có gì là hoàn hảo. “Thế bọn côn đồ có bị trừng phạt không?”

“Thời đó, công luận nghĩ rằng bọn chú chuốc lấy rắc rối vì sự tồn tại của chính mình. Bọn chúng nhận sáu tuần lao động công ích còn bọn chú gần như phá sản sau khi trả phí bệnh viện.”

Tôi hoàn toàn thay đổi những gì tôi nghĩ về hai người đàn ông này. Tôi đã nghĩ là chỉ vì họ sống trong một ngôi nhà đẹp, có xe hào nhoáng và luôn có vẻ hạnh phúc, họ hẳn đã có một cuộc đời dễ dàng. Tôi cảm thấy mình là thằng ngốc. Tôi cũng cảm thấy buồn, sợ và tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn được sống, gặp một ai đó để chia sẽ cuộc sống của mình và tránh khỏi mọi rắc rối. Có vẻ điều đó sẽ khó mà xảy ra.

“Chú đoán cháu đang nghĩ là không gì đáng để phải chịu đựng như thế đúng không?” chú Whit nhẹ nhàng nói.

“Vâng, gần như là vậy.”

“Vấn đề là thế này nhóc ạ, đây là cuộc sống mà cháu nhận được. Chú hoàn toàn tin rằng chúng ta được tạo ra mạnh mẽ hơn người khác để chịu đựng mọi khó khăn. Chúng ta được chọn cho cuộc chiến đấu chống lại sự dốt nát và hẹp hòi này.”

Tôi tưởng tượng ra các thiên thần với đôi cánh trắng mở rộng. Thiên thần Gabriel, chiến binh của Chúa. “Cháu không thích đánh nhau,” tôi nhăn mặt.

“Có nhiều cách để chiến đấu, Brian ạ. Không ai muốn bị tổn thương cả. Vũ lực là ngu ngốc. Với cháu, chiến đấu sẽ là tự tin vào bản thân mình cho tới khi cháu có thể chia sẻ bí mật đó với một người khác. Đừng để một kẻ ngu ngốc và hẹp hòi nào đó lấy đi sự tự trọng của cháu.”

“Nhưng bọn bạn cháu ở trường thì sao? Hồi còn nhỏ bọn nó thân với cháu nhưng bây giờ bọn nó gây chuyện ngay khi cháu không nói gì.”

“Bởi vì bọn nó cảm thấy có sự khác biệt mà bọn nó không hiểu. Cháu không thích những gì bọn nó thích, chẳng hạn như bóng đá và con gái. Cháu không nói những gì bọn nó nói. Cháu thích đọc. Cháu học tốt hơn bọn nó. Cộng tất cả những yếu tố đó lại xem. Cháu biết người ta thường nói “Mày bóng à?” với bất kỳ ai làm cái gì đó khác với trào lưu chung, đúng không?”

Chú Steve góp lời, “Chú cũng nghĩ là, bản thân những người đó cũng có những cảm xúc khác lạ và thấy sợ hãi. Cho nên bọn họ tự trấn an bằng cách bắt nạt những người yếu hơn, đặc biệt là những người có chút gì đó thu hút bọn họ trong sâu thẳm con người họ.”

Chú Whit phì cười, “Chú không tưởng tượng được con người bọn chúng sâu sắc đến thế đâu.”

“Cảm xúc à?” tôi hỏi.

Chú Steve cũng cười, “Có bao giờ cháu nghĩ là một cầu thủ cơ bắt cuồn cuộn cũng có khi muốn một ai đó cùng giới tính không? Nhưng hắn giấu điều đó dưới cái vỏ dày tạo bằng thái độ kỳ thị.”

“Thật sao?”

“Cháu đang nghĩ về Derrick, kẻ thù của cháu đúng không? Nó từng là bạn của cháu phải không? Tại sao giờ nó lại xử sự với cháu như thế này? Chú không nói là nó thích cháu, ý chú chỉ là nó cũng không có lý do gì để ghét cháu ngoài những cảm xúc mà nó không hiểu.”

Chúa ơi, có quá nhiều điều để nghĩ. “Có phải cháu còn quá nhỏ để xử lý những chuyện này không? Cháu cảm thấy không biết nên làm gì.”

“Cháu biết không, Whit và chú nói chuyện với nhau về chủ đề này nhiều rồi. Trẻ con phải quyết định quá nhiều thứ: mình là ai, mình muốn trở thành người như thế nào, quan điểm của mình về những chuyện mình còn không hiểu. Qua được thời kỳ đó đúng là một kỳ công.”

“Nhưng cháu sẽ vượt qua. Đó là điều quan trong nhất. Cháu sẽ giải quyết tất cả những chuyện này một cách ổn thỏa. Giờ cháu có bọn chú và cháu có cha mẹ cháu, nhất là cha cháu. Cháu không chỉ có một mình và đôi khi đám “người già” bọn chú cũng biết cái gì đó.”

Tôi cười, và nghĩ, ‘Cha mình? Stewie à?’ Ông ấy sẽ không bao giờ hiểu.

Thế nhưng chú Whit bắt đầu vươn vai đứng dậy. “Hôm nay thế là đủ rồi. Mai bọn chú sẽ đãi cháu một chuyến bay trên trực thăng. Cháu nghĩ thế nào?”

Tôi biết là tối nay sẽ không còn cuộc trò chuyện nghiêm túc nào nữa. Có lẽ ngày mai, tôi sẽ tìm hiểu có chuyện gì với cha mình.

**

Bầu trời trong và sáng rực rỡ, nhưng ngày nào ở nam California mà chả vậy. Chuyến trực thăng thật tuyệt! Nó chở chúng tôi bay một tiếng đồng hồ trên Glider’s Port, và tôi thấy những chiếc tàu lượn đủ màu sắc lướt ra từ vách đá. Chúng tôi đi ngang Torrey Pines và La Jolla Shores để ngắm những người lướt sóng. Chúng tôi thấy bờ biển, trung tâm San Diego, công viên Seaworld, và trường đua Del Mar, hải đăng Point Loma và thậm chí lướt qua khách sạn Del Coronado. Tôi có thể thấy chiếc bàn nhỏ nơi chú Steve và tôi ngồi ăn hôm trước.

Chiếc trực thăng hạ xuống sân bay Montgomery. Tôi nhìn thấy thêm nhiều nơi mà tôi muốn đến. Tôi không biết San Diego rộng đến vậy.

“Cám ơn hai chú nhiều lắm,” tôi nói khi chúng tôi về xe. “Hai chú tốt với cháu quá. Cháu không biết phải cảm ơn các chú như thế nào.” Giọng tôi nhỏ dần.

“Thôi nào, Bri, bọn chú cũng thích đi thế này mà. Cháu ngoan lắm. Cha mẹ cháu đã rất thành công khi nuôi dạy cháu. Bọn chú muốn cháu quay lại đây bất cứ khi nào cháu muốn. Nhìn lại nơi này bằng con mắt khác luôn thú vị.”

Chú Whit cười, “Hình như tới giờ uống bia của chú rồi. Đi ăn tacos cá ở Brigantine nào.”

Chúng tôi ngồi trong quầy bar và ăn những tô súp trai lớn cùng tacos cá làm từ những miếng cá thu lớn nhồi vào bánh taco. Tôi phải thừa nhận là ‘Shamu’ ăn khá ngon khi chiên giòn như vậy.

Chúng tôi đi dọc đại lộ Adams để về nhà. Tôi nhìn thấy bảng tên khu vực hai chú sống – Normal Heights. Tôi phải cười mà nói, “Đấy là tên khu hai chú ở sao? Normal Heights(3)? Nghe vui quá nhỉ?”

Chú Steve cười, “Ừ, bọn chú cũng nghĩ vậy. Bọn chú cần chọn giữa vài khu vực và thật mỉa mai là “Normal Heights” phù hợp nhất với người đồng tính.”

Chú Steve thêm vào, “Bọn chú thích nghĩ rằng bọn chú mới là những người bình thường ở đây và những người khác mới cần cố gắng để thích nghi với bọn chú.”

Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không biết nên nói như thế nào. Câu hỏi về những chuyện tôi chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ gặp phải. Những điều xảy ra cho những thiếu niên, cả nam lẫn nữ, giống tôi. Làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn? Làm thế nào người ta vượt qua được tất cả những thử thách đó?

Chúng tôi rẽ vào nhà và thấy một chiếc xe lạ đậu trên hè. Đó là một chiếc Ford Taurus màu bạc không có gì nổi bật và mang biển xe thuê. “Có vẻ như hai chú có khách kìa.”

Tôi nhìn thấy một người đàn ông ngồi trước thềm. Khi lại gần, ông ấy trông rất quen thuộc. Phải, tất nhiên rồi.

“Cha?” tôi thì thầm và nhảy ra khỏi xe để tới bên ông. Cha đang làm gì ở đây? Tôi cảm thấy sự tự tin mới tìm được của mình trôi đi đâu mất. Tôi cảm thấy cánh cửa đến tình cảm và những gì cần biết của tôi đóng sầm lại. Quỷ thật! Tại sao ông ấy phải đến đây và phá hỏng tất cả?

Chú Steve ôm chầm lấy cha tôi và thì thầm cái gì đó mà tôi không nghe được. Tôi nhìn thấy cha tôi vòng tay qua người chú Steve và đáp lễ lại cái ôm của chú. Chú Whit quàng tay qua vai tôi và mỉm cười nhìn hai người. Tôi hoàn toàn bối rối. Cha tôi không ôm người khác như vậy. Cha tôi không ôm đàn ông như vậy. Cha tôi……………………

“Chào con, Brian,” cha tôi nói khi tách ra khỏi chú Steve và mỉm cười với vẻ mặt bối rối của tôi. “Cha nghe nói con đi chơi ở ngoài này vui lắm.”

“Vâng….con……à, vâng,” tôi lẩm bẩm, quay lại ngôn ngữ thời tiền sử.

“Ta vào nhà thay đồ rồi lấy cái gì mát uống nào,” chú Whit nói khi chú Steve cầm lấy túi của cha.

Tôi lẽo đẽo theo sau mọi người khi họ bước vào nhà. Đây không đúng như kế hoạch. Tôi sẽ về nhà chiều mai. Tôi còn một ngày nữa. Tại sao cha tôi lại ở đây?

Đừng hiểu lầm tôi. Tôi cũng yêu cha tôi chứ, nhưng ông ấy sẽ không hiểu được tôi đang tìm kiếm gì ở đây. Lần đầu tiên trong đời, tôi được ở bên những người hiểu tôi, những người biết tôi là ai và chấp nhận lẫn yêu quý tôi về điều đó. Bây giờ hai chú sẽ phải giả vờ rằng mình không phải là gay. Mọi chuyện sẽ hỏng hết. Sẽ không còn những cử chỉ âu yếm hay những cuộc tâm sự. Tôi sẽ không được thấy hai chú hôn nhau hoặc nắm tay. Tôi chợt nhận ra tôi yêu thích điều đó như thế nào.

Tôi về phòng để suy nghĩ một lát. Tôi có thể nghe tiếng nói chuyện theo làn gió ấm bay vào phòng.

“Mọi chuyện đều suôn sẻ.”

“Không, em có chờ.”

“Nó không biết làm gì, nhưng hồi đó chúng ta cũng vậy đúng không?”

“Em nghĩ anh nên kể chuyện đó.”

Kể cái gì? Chờ đợi điều gì? Tôi cuối cùng cũng đi xuống cầu thang và bước ra thềm. Tôi mở một lon nước ngọt rồi ngồi xuống thành hồ cạnh chú Steve.

“Trông con đẹp trai lắm. Con vừa cắt tóc đúng không,” Cha mỉm cười. “Nó rất hợp với con.”

Tôi sờ lên tóc mình. Tôi hoàn toàn quên mất. Tôi vừa quay trở lại làm Brian của trước kia, kẻ trốn sau mớ tóc bù xù và quần áo luộm thuộm “Cám ơn cha.”

“Bọn chú đang kể cho cha cháu bọn chú kéo cháu đi những đâu mấy ngày vừa rồi.” chú Whit nói.

“Tuyệt lắm ạ,” tôi cố gắng thốt ra được. “Tất cả đều tuyệt…ngay cả ở bãi Black’s Beach.” Mắt tôi vẫn còn nhức vì đám da trần nhăn nheo đó.

Chú Steve cười và nói. “Em thật sự rất vui vì anh đến, Stewie ạ. Lâu quá rồi.”

Stewie – cái tên ấy lại được dùng lần nữa. Tôi nhìn cha mình. Ông đang diện quần short vải thô và áo thun xanh nhạt. Thêm kính mát và lon bia trong tay, ông gần như hòa vào nơi này, nhấn mạnh chữ gần như.

“Sao mẹ không đi cùng cha?” tôi hỏi.

“Hừm, đằng nào thì cũng chỉ đi có một ngày và mẹ có buổi họp câu lạc bộ vào thứ hai, con có nhớ không?”

Tôi chỉ muốn hét lên – “Sao cha lại ở đây?” “Cha không tin con sao?” Tôi không hiểu tai sao người cha tằn tiện của tôi chấp nhận bỏ tiền bay từ tận Kansas tới California chỉ cho một ngày. Ông đơn giản là không làm chuyện đó. Nhưng nhìn xem – ông đi ngược lại những gì tôi nghĩ về ông.

Chú Steve gỡ bí cho tôi. “Chú biết cháu đang lúng túng, Bri. Cháu muốn biết tại sao cha cháu lại tới đây, đúng không?”

“Vâng ạ.” tôi nhìn hết từ chú Steve sang chú Whit rồi tới cha. Trông cha gần như sợ sệt…. cha tôi. Không thể nào. Tôi chưa bao giờ thấy ông mất bình tĩnh dù chỉ một chút. Ông lúc nào cũng trầm lặng và tự chủ. Đó là cha tôi. Ông khác hẳn tôi, một đứa lúc nào cũng cuống quýt và lo lắng không đâu, nhất là về những chuyện liên quan tới tình cảm. Ông đơn giản là cha tôi.

Cha hắng giọng, uống một hơi bia dài và mỉm cười với tôi. “Cha có chuyện cần nói với con. Cha đã cất nó vào một góc trong đầu nơi cha để những thứ đã bị ‘quên đi’. Cha đã hy vọng sẽ không bao giờ phải chạm đến những chuyện đó, nhưng cha cảm thấy sẽ là nói dối nếu không cho con biết.”

“Tại sao lại là bây giờ ạ?” Tôi hỏi, bỗng nhiên thấy sợ rằng nền tảng thế giới của tôi đang rung chuyển.

Cha nhìn hết người này tới người khác trong phòng rồi quay lại với tôi. “Cha nghĩ đó là bởi vì cái cách con hơp với nơi này.”

Tôi giật mình nhìn chú Steve. Hợp? Cậu đó nghĩa là gì? Chẳng lẽ chú Steve đã kể với cha tôi? Liệu cha tôi đã biết chuyện chưa? Chẳng lẽ chú Steve đã kể bí mật to lớn nhất của tôi cho người mà tôi không bao giờ muốn để lộ chuyện đó ra? Tôi tránh không nhìn họ và nhảy xuống nước.

Tôi để mình chìm tới tận đáy và quyết định sẽ không bao giờ nổi lên nữa. Tôi có lý do gì để nghĩ là tôi có thể tin tưởng người lớn cơ chứ? Ngay cả những người lớn giống tôi? Họ luôn để lộ chuyện. Họ luôn làm những gì ‘tốt nhất’ mà không bao giờ hỏi ý tôi. Ngay cả chú Steve…điều này thật tệ. Cha tôi sẽ không bao giờ hiểu.

Cuối cùng phổi tôi chịu thua, tôi quyết định sẽ nghe họ nói, nhưng tôi sẽ không nói gì cả. Tôi sẽ không bao giờ nghe họ nói gì cả.

Tôi thở gấp khi nắm lấy thành hồ và trèo lên bờ, mặc kệ nước nhỏ ròng ròng trên nền gạch men.

Cha tôi cau mày theo cái cách ông vẫn làm mỗi lần tôi tỏ ra cứng đầu, nhưng chú Steve mỉm cười còn chú Whit cố nhịn không cười phá lên. ‘Quỷ bắt người lớn đi!’ tôi nghĩ thầm. Chuyện này không có gì đáng cười cả.

“Chào mừng cháu quay trở lại, Aquaman(4).”

Lại im lặng.

Cha đưa tay vuốt tóc và mở lời lần nữa. “Đây không phải là chuyện về con, Brian ạ. Đây là chuyện của cha. Cha đã chôn vùi chuyện này khá sâu trong lòng, nhưng giờ cha muốn con biết. Cha hy vọng nó giúp con hiểu cha rõ hơn và hiểu chính mình một ngày nào đó.”

Chờ đã….tạm ngừng chính sách ‘Không nói gì’ lại. Chuyện này không phải là về tôi ư? Vậy thì, vì lòng kính Chúa, nó là về ai hả? Về cha tôi ư? Tại sao chuyện tôi tới đây và hòa nhập với nơi này lại có liên quan tới cha? Cha là người đã bảo tôi tới đây. Ông phải biết là để làm gì. Ông muốn tôi………………………………… ôi trời! Mắt tôi bật mở to. Chuyện này không thể xảy ra được! Cha tôi ư? Cha tôi là……………

“Tốt nhất là anh nên nói nhanh đi. Nếu không thì nó nổ tung mất,” chú Whit nói nhỏ.

Cha gật đầu. “Chuyện này thật khó nói.”

Vậy thì cha nói ra đi, làm ơn đi cha.

Ông chậm rãi bắt đầu, giọng ông không to hơn tiếng thì thầm là bao. “Khi Steve và cha còn nhỏ, chú ấy sống ngay cạnh nhà cha. Mẹ chú ấy và bà nội con là chị em. Chú ấy và cha gặp nhau hàng ngày và chơi với nhau từ nhỏ rồi trở thành bạn thân của nhau.”

Được rồi…………làm sao tôi chưa bao giờ nghe về chuyện này nhỉ?

Chú Steve nói, “Chú biết chú thích con trai từ hồi chú khoảng, có lẽ chú luôn có linh cảm về chuyện đó, nhưng nó thực sự bắt đầu khi chú nhìn Stew…..cha cháu…..hồi mười một tuổi. Cha cháu là bạn thân của chú, lúc nào cũng ở bên chú, chơi cùng nhau, đi bơi cùng nhau, ngủ cùng giường với nhau, cháu không biết chuyện đó khó khăn thế nào với chú đâu.”

Cha tôi không nói gì về chuyện chú Steve là gay. Cha không có phản ứng gì. Có lẽ ông đã biết rồi.

Cha tôi nói tiếp, “Cha cảm thấy chuyện cha và chú ấy chơi đùa và vật lộn với nhau mà không mặc quần áo là chuyện bình thường, và cứ thế, cho tới khi chúng ta chạm vào nhau,” cha nhìn tôi và đôi mắt ông như cầu xin tôi hiểu cho ông, “chuyện đó thật tự nhiên.”

Miệng tôi há hốc, “Tại sao cha lại kể với con chuyện này?”

“Vì Steve nói con cần biết chuyện này.”

Tôi quay sang nhìn chú Steve. Chú gật đầu. “Cháu cần biết những vấn đề của cháu không phải là chuyện gì mới. Nó đã từng xảy ra từ lâu lắm rồi.”

“Vậy cha có………………? Cha là………………….?” tôi cảm thấy hơi hốt hoảng. Cảm xúc này giống như một buổi sáng ngủ dậy và cha tôi bỗng trở thành một người lạ. Ôi Chúa ơi. Mẹ tôi!

“Liệu cha có làm gì với Steve không ư?” Cha tôi hít một hơi sâu. “Có, những thứ mà thiếu niên mới lớn vẫn thường thử nghiệm. Cha có giống như Steve không? Không. Cha đã thảo luận rất nhiều về chuyện đó với bản thân vì cha có yêu chú ấy, nhưng không, cha khác Steve.”

“Chờ đã, cha đã yêu chú Steve? Như cha yêu mẹ sao?”

Chú Steve chen vào, “Chú yêu cha cháu như một đứa con trai mười bốn tuổi có thể yêu và cha cháu rất tốt với chú. Cha cháu không có những cảm xúc đó, nhưng cha cháu chia sẻ những gì có thể và những cảm xúc đó tồn tại trong một thời gian dài.”

Trong trí tưởng tượng của tôi mơ hồ hiện ra hình ảnh hai cậu bé, một thì đang yêu, còn người kia quan tâm tới bạn mình đủ để chia sẻ trái tim mình. Tôi nhìn cha mình. Ông đẫm nước mắt. “Có quá nhiều bí mật chồng chất trong nhiều năm liền,” ông nói như trả lời cho những câu hỏi chưa được nói ra của tôi.

“Vào thời đó không có khái niệm ‘gay’, chỉ có những kẻ bệnh hoạn trong mắt người khác. Chuyện đồng tính hoàn toàn không được chấp nhận. Không có cách nào để sống với chuyện đó ở một thị trấn nhỏ. Không có internet hay forum để trao đổi với những người cùng hoàn cảnh, không có tạp chí để đọc về những người dám đứng lên vì niềm tin của mình. Không có chương trình TV nào có nhân vật đồng tính được mô tả tích cực. Tất cả nằm trong vòng bí mật, bị coi là sai trái và việc sống thật đáng sợ,” chú Whit nhẹ nhàng thêm vào.

“Nhưng bây giờ thì vẫn khó khăn, vẫn nguy hiểm. Người ta vẫn có thể bị tấn công,” tôi nói mà quên mất rằng tôi đã quyết định không nói chuyện với họ, rằng chú Steve đã xì bí mật của tôi cho cha. Chuyện này quan trọng hơn tất thảy.

“Phải, những chuyện xấu vẫn có thể xảy ra, nhưng bây giờ có những nơi người ta có thể cảm thấy an toàn. Bọn chú sống ở đây và được hàng xóm cũng như đồng nghiệp chấp nhận. Bọn chú có nhà riêng và sống như những thành viên khác trong xã hội. Các thành phố lớn trên toàn thế giới là như vậy. Thế giới đang thay đổi, dù chậm, nhưng sự thay đổi có xảy ra.”

Tôi hít một hơi sâu. “Tại sao cha lại nói với con chuyện này? Sao cha không chờ con về nhà chẳng hạn?”

“Liệu con có nói với cha chuyện của con không?” ông hỏi lại.

Tôi suy nghĩ một lúc. “Không ạ.”

“Con nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu con kể với cha mẹ?”

“Con không biết. Con chỉ không muốn mạo hiểm.”

“Con nghĩ là có điều kiện đi kèm để cha mẹ yêu con sao?”

Ôi Chúa ơi. Mẹ tôi! “Mẹ có biết không?”

Cha mỉm cười và chìa tay cho tôi. Tôi lại ngồi cạnh ông và cha quàng tay qua vai tôi. “Cả cha lẫn mẹ biết đưo57c một thời gian rồi.”

Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ. Các phần tối của bức tranh đã hiện ra. “Cha mẹ cho con tới đây để con thấy rằng có tương lai cho con, rằng không phải con đã hết hy vọng, rằng con cần chờ đợi. Đúng không ạ?”

“Đúng vậy,” cha nhẹ nhàng nói, “Đúng vậy.”

“Bây giờ tốt hơn 40 năm trước nhiều lắm. Đúng là cháu cần cẩn thận và thăm dò xung quanh, nhưng có cơ hội cho cháu trở thành con người mà cháu muốn. Những cánh cửa sẽ mở ra khi cháu vào đại học và cháu sẽ nhận ra rằng trường trung học chỉ là cái phòng tối nơi thiếu niên cố gắng tìm hiểu bản thân. Thật đáng tiếc là chúng hành hạ nhau để nhận ra rằng đời trôi qua quá nhanh để bận tâm xem người khác làm gì.”

Chú Whit cười, “Phải, đời thật kinh khủng và ngoảnh đi ngoảnh lại, người ta đã gần đất xa trời.”

“Mọi thứ là trò đùa rồi người ta cảm thấy hối hận,” chú Steve thêm vào.

“Rồi, rồi……có phải ý cha là cha và mẹ không có vấn đề gì với chuyện này không ạ?”

Cha nhìn hai chú Steve và Whit rồi mỉm cười buồn bã. “Cha không muốn chọn con đường này cho con, không bao giờ, nhưng cha và mẹ sẽ luôn yêu quý và giúp đỡ con.”

Tôi có quá nhiều thứ để nghĩ. Tôi bỗng nhiên muốn ở một mình. “Con về phòng được không ạ?”

Ngồi trên giường, tôi nhìn đăm đăm xuống sàn. Tưởng tượng chuyện cha tôi và chú Steve làm tôi nổi da gà lúc đầu, nhưng bây giờ tôi có thể mỉm cười. Tôi tưởng tượng ra cảm giác sợ hãi những cảm xúc của chính mình là như thế nào, không phải kiểu căng thẳng khi gặp một chàng trai dễ thương nào đó, mà là sợ đến cứng người khi nghĩ rằng ai đó có thể phát hiện ra. Tôi luôn lo rằng cha mẹ sẽ biết chuyện của tôi và họ…..đúng lúc đó tôi chợt nhận ra tôi không thật sự biết được cha mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào. Tôi chưa bao giờ hiểu hết cha mẹ mình. Tôi không biết gì về cha tôi. Tôi đoán mẹ tôi cũng có những bí mật về thời niên thiếu của riêng mình. Có phải là khi ta hiểu thêm về những người xung quanh mình, họ sẽ bớt đáng sợ đi không? Có lẽ ai cũng có những bí mật trói chặt lấy bản thân?

Ý nghĩ đó làm tôi chợt nhận ra một chuyện khác. Liệu trong trường cũng có người có cảm xúc giống tôi không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không có ai để nương tựa?

Tôi kinh ngạc vì những gì cha tôi đã làm. Ông không bắt tôi phải nói ra bí mật của mình mà chỉ đưa cho tôi chìa khóa để mở cánh cửa bị khóa đó. Không những thế, cha còn cho tôi bí mật của riêng mình để tôi không phải là người duy nhất phải nói ra chuyện riêng. Tôi nghiền ngẫm ý nghĩ đó. mắt không rời khỏi sàn.

Chú Whit gõ cửa. “Cháu muốn đi ăn chưa? Gần đây có một nhà hàng Ý khá ngon.”

Tôi mở cửa và gần như sà vào vong tay của chú. “Cháu không sao chứ, nhóc?” chú xoa đầu tôi.

“Cháu ổn, cháu nghĩ là vậy.” Rồi tôi chợt nhớ ra, cha tôi và chú Steve. “Chú Whit, chú có phiền chuyện cha cháu không?”

“Cái gì? Chuyện Steve có ai đó yêu quý cậu ấy trong những năm khó khăn đó cho đến khi cậu ấy có thể thoát đi sao? Không đời nào. Chú rất quý cha cháu vì đã giúp đỡ cậu ấy.”

Tôi cảm thấy một phần nữa của câu đố được làm sáng tỏ.

Chúng tôi có một bữa ăn ngon lành, chú Steve gọi món cho tất cả. Nhà hàng đem ra một khay to đầy Rigatoni nướng với rau spinach và rất nhiều pho mát, một ổ bánh mì tỏi khổng lồ và món tráng miệng là một thứ gọi là Tartufo. Nó là kem chocolate trộn với anh đào, chocolate nghiền nhỏ và phủ sốt chocolate. Tôi ăn hết phần của mình và một phần lớn phần của những người khác. Người lớn không biết cái gì là tốt cho họ!

Chú Steve và tôi ngồi vào ghế sau để cha tôi ngồi ghế trước và chú Whit lái xe chở chúng tôi đi một vòng thành phố. Sau đó chúng tôi quay về nhà và ngồi quanh hồ nước ngắm ánh mặt trời mờ dần.

“Cha có một chuyện muốn nói với con,” cha tôi mở lời.

“Đó là chuyện của chúng ta. Stewie, anh biết em cũng có liên quan chẳng kém gì anh, thậm chí còn nhiều hơn vì đáng ra em phải đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Cha biết bây giờ con cảm thấy yếu đuối và lúng túng, Brian ạ, và một phần lý do là đời con được xây dừng trên những gì rất nhiều người của các thế hệ trước đã làm. Cha biết câu này hơi lạ, nhưng thế hệ sau tiến xa hơn thế hệ trước một chút. Mỗi bước tiến có vẻ nhỏ nhoi, nhưng nhờ nó những thay đổi quan trọng có thể xảy ra.”

“Giống như ý câu ‘Rome được xây không chỉ trong một ngày’ ấy ạ?” tôi hỏi.

“Chính xác.”

Tôi ngồi trên sàn cạnh cha và nhìn chú Whit ngả đầu vào vai bạn đời mình. Chú Steve nắm lấy tay chú ấy và lơ đàng xoa các khớp tay.

“Hồi bọn cha bằng tuổi con, cha và chú cũng tới trường, có bạn và chơi thể thao. Đấy là một thời tốt đẹp chừng nào người ta cư xử giống hệt như những người khác. Bọn cha phải mặc cùng kiểu quần áo, để cùng kiểu tóc, nghe cùng loại nhạc, nói về cùng một chủ đề. Không có chỗ để tỏ ra ‘Khác biệt’.”

“Giờ vẫn vậy,” tôi nói.

“Không hẳn. Cháu nhìn lại cách cháu và các bạn nghe nhạc và chọn quần áo cũng như kiểu tóc xem. Bây giờ cháu có hội Goth, hội đường phố, hột trượt ván, hội mọt sách. Cháu nhận ra những con mọt sách trở thành những kẻ thống trị thế giới rồi chứ?” chú Whit cười và chỉ vào chú Steve. “Bây giờ có nhiều chỗ hơn để tỏ ra thông minh hoặc khác biệt hơn là hồi đó.”

“Cháu thử nghĩ xem, Bri. Ngoài chuyện cháu thích con trai, cháu có cảm thấy cháu có gì khác những bạn cùng trường không?”

Tôi nghĩ. “Không, cháu nghĩ là không.”

“Thỉnh thoảng cháu có cảm thấy là cháu thông minh hơn bọn nó không?”

Tôi nhăn mũi, “Cháu nghĩ là vậy.”

“Cháu chỉ là một thiếu niên thích đọc sách, một người sẽ vào đại học và làm điều gì đó thú vị và muốn yêu một người con trai khác. Mỗi người trong chúng ta có hai sự lựa chọn: nam hoặc nữ. Cháu thích lựa chọn đầu tiên. Chuyện đó không nên là vấn đề với bất cứ ai.”

“Nhưng,” tôi thở dài, “Có đấy chú ạ.”

“Bây giờ thì có. Nhưng một ngày nào đó chuyện đó sẽ không là gì cả.”

“Vậy cháu là một phần của con đường dẫn đến cái đích đó?”