“Tướng công….”
Thanh âm run rảy như gió thoảng qua, nữ nhân
một thân xiêm y cùng áo choàng lông trắng thấm máu tựa người bên gốc
tuyết tùng thì thào. Làn mi rung động nhè nhẹ nhìn theo hai bóng người
loang loáng giữa khoảng rừng trống vung vẩy những máu huyết cùng xác
người chồng chất, đôi môi tái nhợt khép vào mở ra cố gắng lên tiếng
nhưng không thể. Đầu óc nàng quay cuồng choáng váng, cố gằng tìm kiếm
lại sự thanh tỉnh để nắm bắt mọi thứ xung quanh. Cánh môi bị hàm răng
ngà nghiến vào đau nhói, nhưng vẫn không đau bằng vùng thắt lưng cùng
bụng dưới của nàng lúc này. Cảm giác xót xa cùng sói mòn từ đấy mà ra,
giống như khi đánh đổ ly nước trên nền đất khô cằn. Sức lực, sự thanh
tỉnh cùng hơi ấm dần dời xa cơ thể nàng, chậm rãi bị hút vào trong nền
đất lạnh.
Dùng hết sức lực hít vào một hơi dài, làm căng hai
buồng phổi. Không khí khô lạnh tràn vào đột ngột khiến thân thể vốn mất
nhiệt của nàng càng thêm buốt giá, nhưng nó lại giúp cho nàng thanh tỉnh phần nào. Nàng biết rằng mình đang trong tình trạng shock giảm thể tích máu khiến cho tim phải đập nhanh hơn, dẫn đến cung lượng tim giảm,
lượng oxi trong tế bào hạ thấp do bị giảm tưới máu. Tình trạng giảm oxi
trong tế bào dẫn đến tổn thương các nội tạng, làm cho cả người rơi vào
trạng thái lờ đờ chuẩn bị rối loạn ý thức, thân nhiệt giảm nhanh. Cố
gắng tập trung vào nhịp thở của mình, để cho nó dài ra và sâu hơn. Bàn
tay nhỏ bé giống như bị treo một vật vô cùng nặng, run run luồn vào
trong vạt áo, cố gắng nắm lấy chiếc lọ ngọc vẫn luôn được nàng giữ bên
mình. Mới chạm được vào chất ngọc nhẵn mịn, đột nhiên bàn tay nàng bị
nắm lấy, cả người rơi vào một vòng tay hết sức khẩn trương. Tiếp theo
hơi thở mang theo hương hàn mai một lần nữa bao bọc lấy nàng, gấp gáp và còn có cả hương huyết tinh tanh ngọt.
Nhẹ nhàng…
Trên
môi nàng bỗng có một cảm giác vô cùng mềm mại bao phủ, có lẽ lúc bình
thường nàng sẽ thấy có chút mát lạnh nhưng trong tình trạng này nàng lại cảm nhận được hơi thở ấy ngập tràn ấm áp. Ngay khi mới chỉ vừa ý thức
được chuyện gì đang diễn ra thì đôi môi khô đã bị tách mở, vật nhỏ mang
theo cả vị của máu cùng dược hương được chiếc lưỡi trơn ướt đẩy vào
trong miệng, ép nàng nuốt xuống. Sau lưng cảm nhận được bàn tay to, thô
ráp luồn vào trong áp sát với da thịt đồng thời bắt đầu thông qua tiếp
xúc rót vào trong người nàng một dòng chẩy ấm áp. Dòng chẩy ấy đi theo
huyết mạch, từ từ sưởi ấm cùng đem theo cả cảm giác đến cho cơ thể trĩu
nặng cùng tê dại. Tầm mắt có chút thanh tỉnh, lay động nhìn lên gương
mặt vẫn kề sát bên mình thì thào.
-….tướng…công….
Bạc
thần vẫn dán bên thái dương của nàng ngay lập tức mấp máy lại trả lời
nàng, trong giọng nói đã không còn nửa điểm thản nhiên cùng băng giá của mọi khi.
- Shisss, nàng làm ơn đừng nói, Đoạt thần y sẽ đến ngay….ta đưa nàng đi.
Diệp Cô Thành thậm trí không thèm nhìn đến Cung Cửu với nửa thân người bết
máu với một bên bả vai trống không nằm ngửa trên nền tuyết mà lao đến
bên nàng, vội mớn cho nàng một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, điểm huyệt
cầm máu và truyền chân khí bảo hộ tâm mạch. Nhìn dòng máu thắm thấm ướt
làn váy của nàng, nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc cùng vẻ
thất hồn lạc phách trong đôi mắt nàng, tâm hắn cũng không thể chịu nổi
mà run rảy khi nghĩ đến….đứa nhỏ. Đứa nhỏ mà chỉ khi mất đi rồi hắn mới
biết đền sự tồn tại của nó, đứa nhỏ thậm trí còn chưa hoàn chỉnh hình
người, còn chưa biết đến cái gọi là cảm giác hay…đau đớn. Mặc dù biết
rằng hài tử ấy không còn nữa nhưng hắn không thể khống chế được mà nghĩ
đến, nếu như hắn bảo hộ mẫu tử của bọn họ chu toàn hơn, nếu như hắn đến
sớm hơn dù chỉ là nửa khắc thì sang năm mới sẽ có một hài tử nhỏ xíu mở
to đôi mắt tròn đen láy mà nhìn hắn, bàn tay với những ngón tí hin sẽ
nắm lấy đầu ngón tay hắn, khuôn miệng xinh xinh hồng hồng rồi sẽ ngọng
nghịu gọi hắn hai tiếng “phụ thân”. Suy nghĩ ấy giống như một loại cây
bất tử, mỗi một giây một khắc trôi qua đều lớn dần lên cắm rễ sâu vào
trong trí não của hắn. Càng muốn rứt ra thì lại càng không thể, càng
muốn gạt bỏ lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Hắn đời này tưởng rằng mình
dứt bỏ được hết tất thẩy để đạt được tới cảnh giới vô cảm nhưng….vì nàng hắn một lần nữa lại có cảm xúc, nghẻn cười khi thấy nàng cười, nhíu mày khi thấy nàng không vui, lo lắng khi thấy nàng yếu đuối. Đau lòng khi
thấy nàng khổ sở và đến bây giờ là vụn vỡ khi phải chia lìa với máu thịt của mình… Hắn dù chưa có một ngày với đứa nhỏ, hắn dù chỉ mới biết đến
sự tồn tại của nó trong vài khắc nhưng tâm của hắn vẫn không chịu nổi mà phải chao đảo.
Đó phải chăng chính là huyết thống tương liên, là bản năng phụ tử?
Có lẽ chính bởi vì như vậy một kẻ lãnh huyết vô tình, kẻ có thể hái đầu
người xuống còn dễ hơn bẻ một nhành hoa như hắn mới không xuống tay với
Cung Cửu, không phải không nỡ mà là…không thể, không thể xuống tay tay
với kẻ cũng mang huyết thống Hoàng Phủ như hắn. Đời này hắn chưa từng
làm điều gì cho hoàng huynh của mình trừ việc giữ lời hứa sẽ bảo hộ cho
triều đình Hạo Long quốc trong khả năng có thể, vì giữ lời hứa ấy thậm
trí hắn có thể bồi mạng của mình cũng không tiếc. Nếu như thời điểm một
năm trước hắn sẽ lập tức lấy mạng Cung Cửu không một tia do dự, nhưng
giờ đây nhìn dòng máu xối xả chảy ra từ người đứa cháu này cháu này của
mình hắn lại nghĩ đến hài tử còn chưa thành hình của bọn họ. Cung Cửu dù làm bao nhiêu chuyện động trời, dù muốn tàn sát huynh đệ lung lạc triều chính, thậm trí muốn lấy mạng, muốn đoạt ái thê, đã giết hài tử của hắn nhưng y cũng là một trong những đứa con của hoàng huynh, của tiên
hoàng. Đã động đến tình phụ tử, hắn không thể ra tay. Hắn không muốn
hoàng huynh của mình ở dưới suối vàng phải gặp lại nhi tử trong hoàn
cảnh nồi da sáo thịt này. Vì vậy một kiếm chặt đứt Hắc Long, theo đà bổ
xuống hoàn toàn có thể chẻ đôi người Cung Cửu lại lệch ra, lấy đi cánh
tay phải của y. Từ nay y chính là một phế nhân, còn muốn tiếp tục xử trí thế nào sẽ do hoàng đế hiện tại, thân đệ của y, Long Vân định đoạt.
Diệp Cô Thành lúc này chỉ có một ý định duy nhất, hoàn toàn dứt khỏi cuộc
sống của ân ân oán oán. Hắn muốn bảo hộ thê tử của mình, muốn ái thê
không còn vì hắn mà bị quấn vào nguy hiểm, muốn hài tử của hắn được sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh bình thường. Không có tranh đoạt
quyền lực, không có huynh đệ tương tàn, không có tham vọng tối thượng.
Giống như lời nàng từng nói, trăm năm sau không phải tất cả đều chỉ còn
là một nắm cát? Tại sao lại không làm một cái thường nhân bình bình phàm phàm mà trải qua cuộc sống với người bên cạnh mình? Quyền lực, sức
mạnh, đam mê, địa vị…tất cả những thứ ấy liệu có đáng để đánh đổi? Liệu
có đáng để làm vuột mất thứ quan trọng mình đang có trong tay?
Hắn không cần phải trở thành “Thần” trong nhân loại, bởi “Thần” cũng không
thể bảo hộ chu toàn cho ái thê, không thể cứu lại hài tử của mình. Hắn
càng không cần là hoàng thân quốc thích sống trong hoàng cung hoa lệ,
bởi chính sự hoa lệ ấy cùng sức hấp dẫn của địa vị cửu ngũ trí tôn đã
mang hài tử của hắn đi. Hắn thà làm một thường nhân để những rắc rối của danh vọng, của địa vị không tìm đến mình, không ảnh hưởng đến người bên cạnh hắn.
Bởi vậy….
- Linh Nhi, chúng ta đi thôi. Đừng quay trở lại đây nữa….có được không?
Nàng ngơ ngác hướng đôi mắt mang theo hơi ẩm đỏ hồng của mình về phía hắn,
khoé môi khẽ rung động như muốn nói nhưng không có lời nào. Đầu điểm nhẹ một cái coi như đồng ý, sau đó lại ngả đầu vào vai hắn ỷ lại. Hắn vẫn
như mọi khi, ôn nhu bế nàng lên ôm vào trong lòng. Cả hai kề sát nhau,
lắng nghe nhịp tim của nhau. Có điều lần này bờ vai cường ngạnh lại nhẹ
buông xuôi xuống, tuấn nhan như chiếc mặt nạ muôn thủa lạnh lẽo vỡ bung
lộ ra sự bi thương sâu thẳm trong lòng. Bạch y nhiễm huyết phiêu động,
trâm bạch ngọc trên búi tóc ánh lên trong tia nắng nhàn nhạt, nhẹ cúi
xuống tựa trên làn tóc mây bồng bềnh có điểm vài bông tuyết trắng. Mày
kiếm buông lỏng, làn mi rủ xuống che bớt đi mục quang hắc ngọc tối đen,
hắn cứ như vậy mang theo nàng bước đi. Thậm trí không buồn tránh đi
những vũng máu đọng trên mặt đất, giầy trắng cứ vậy giẫm lên, để chất
lỏng đặc sánh ấy thấm vào khiến lớp vải tinh khiết lấm bẩn, để lại những dấu chân máu trên nền tuyết.
- Diệp Cô Thành!
Giọng nam nhân dứt khoát vang vọng trong khu rừng, làm trấn động cả lớp băng giá
bám đấy trên những cành cây khiến chúng rơi xuống tạo thành những tiếng
động trầm trầm. Hắn vẫn không có một chút phản ứng, bước chân đều đều
bước đi giống như xung quanh không phải là một bãi chiến trường không có lấy một kẻ còn sống. Mặc kệ Cung Cửu một thân chật vật cố gắng ngồi
dậy, một tay ôm lấy bên vai cụt chưa có dấu hiệu được cầm máu tựa vào
thân cây tuyết tùng. Một nửa gương mặt của y cũng vấy máu, ánh mắt như
muốn rách ra bởi căm hờn và không một chút cam lòng nhìn chằm chằm bóng
lưng rộng bước đi. Cánh tay phải còn lành lặn vương ra, run run muốn nắm lại khởi động khoá chốt của cơ quan giấu trong ống tay áo.
Linh…linh…linh…
Từ trên mái tóc mây buông dài, dải lụa hồng đào có những chiếc chuông vàng nho nhỏ tuột ra, rơi xuống lăn vài vòng phát ra những âm thanh vui tai
nho nhỏ. Giống như tên của nàng, Linh…Linh ngân vang bên tai y, ngón tay chạm đến chốt rồi lại buông lỏng.
- Các ngươi chết đi!
Ngay khi cánh tay y buông thõng xuống, từ trong đống xác chết của hắc y nhân một bóng người nhỏ nhắn vùng lên. Mặc dù cũng toàn thân vận y phục đen
cùng bịt mặt nhưng đôi mắt đẹp cùng giọng nói đầy phẫn hận này đã tố cáo kẻ ấy là ai, Thuý Miên trong chớp mắt đã đẩy những xác người chồng chất phía trên mình ra mà lao lên. Dải lụa một đầu gắn lưỡi dao phiếm hắc
trong tay cô ta vung lên nhằm thẳng vào mặt Diệp Cô Thành đánh tới, hắn
cũng không có nhiều phản ứng, bạc kiếm vung lên một vòng cung đơn giản
gạt ra tiếp tục ôm theo thê tử của mình mày cũng không nhíu mà bước
tiếp.
- Không được, ta không cho phép các ngươi có thể bình an mà rời đi, ta không cho phép, chết cũng không được.
Ả thét lên lanh lảnh, dải lụa như một nhuyễn tiên cũng điên cuồng mà đánh đến. Giống như một con rắn bất kể tất cả mà lao vào tấn công, nhưng
cũng không được bao lâu, dải lụa bị kiếm khí sắc bén biến thành những
mảnh vụn phát tán đầy trên đất. Mũi dao bật ngược lại, lướt qua gò má
Thuý Miên đem theo cả khăn bịt mặt cắm ngập vào thân cây gần đấy. Ả trợn ngược mắt giống như không thể tin, tay theo bản năng ôm lấy gò má vừa
bị lưỡi dao lướt qua, không có đến một vết xước.
Thay vì dừng
lại, ánh mắt của ả lại một lần nữa bừng lên, răng nghiến lại. Cổ tay áo
rung động, hai thanh truỷ thủ nữa lại chuồi ra. Dù biết là chỉ giống như thiêu thân lao vào lửa, dù biết khả năng để thành công chính là không
có nhưng….ả bây giờ cũng bất cần mạng của chính mình. Sau khi bị Thuỷ
Linh dùng bồ đào làm cho bị dị ứng đến mức mặt mũi trở nên biến dạng,
lại bị người của Diệp Cô Thành mang đi ép phải dịch dung thành Thuỷ Linh và nhốt lại trong một biệt viện ả đã bắt đầu hận. Hoá ra Diệp Cô Thành
cũng giống như Cung Cửu, tất cả chỉ là lợi dụng ả mà thôi, vậy mà ả đã
ngây ngốc nghĩ rằng… Lợi dụng Cung Cửu để tráo người, thay thế một nữ
nhân khác vào chỗ của mình ở biệt viện đấy nhằm che mắt người của Bạch
Vân thành, ả lại chấp nhận bị Cung Cửu lợi dụng một lần nữa dịch dung
thành y dẫn quân đến huyết tẩy Bạch Vân phủ trong kinh thành. Tưởng rằng lần này có thể bắt được Thuỷ Linh nhưng…nào ngờ đây cũng chỉ là kế
“phao chuyên dẫn ngọc”, dùng ả làm mồi dụ Diệp Cô Thành ra mà thôi. Ả
may mắn dùng khả năng dịch dung của mình để trốn thoát một lần nữa, lẩn
vào hàng ngũ hắc y nhân chờ cơ hội tiếp theo. Không ngoài sự mong đợi,
cơ hội ấy đến khi tất cả theo mật đạo phía dưới hoàng lăng lẩn vào trog
hoàng cung. Ả im lặng, ém mình lại giữa những xác người tanh tưởi, chờ
đợi… Chờ để huỷ đi những gì mình không thể có được trong tay.
- Diệp thành chủ, cẩn thận.
Nam Cung Triệt vung kiếm gạt một trong những tên hắc y đang có nhiệm vụ vây lấy mình ra lao đến bổ thẳng xuống vai Thuý Miên.
Phập!
Leng keng….
Hai âm thanh nối tiếp nhau, Nam Cung Triệt trân trân nhìn theo Cô Vân kiếm
bị thả rơi, nảy lên trên nền đất tuyết, ánh lên ánh sáng bàng bạc lạnh
lẽo của riêng mình. Trường kiếm trong tay cũng không tự chủ được mà run
lên, tuột khỏi tay hắn theo thân hình Thuý Miên ngã xuống.
.:”*Đã gửi từ trái tim của tôi*”:.
….
- Tướng công?
Thuỷ Linh lo lắng ngước lên nhìn tướng công của mình, hắn vẫn một tay ôm nàng, một tay dùng kiếm gạt đi nhuyễn tiên của Thuý Miên đánh lại. Đột nhiên nhị ca Nam Cung Triệt của nàng hét lên
bảo hắn cẩn thận, nàng theo bản năng vội ôm chặt lấy hắn, cùng lúc ấy
hắn cũng dùng tay áo bao phủ lấy nàng mạnh mẽ xoay người mấy vòng. Vì cả hai kề sát nhau, nàng rõ ràng cảm nhận được ngay khi dừng lại thân thể
hắn rung động, sau đó cứng lại, rồi tiếng kim loại nặng nề rơi trên đất, ngay sát mình. Trong tay nàng không có gì hết, chỉ có thể là Cô Vân
kiếm vẫn luôn theo hắn. Mà một nời như hắn tuyệt đối không bao giờ có
chuyện làm rơi kiếm, trừ khi….
- Nàng không sao chứ?
Hắn vẫn như thường, cúi xuống cẩn thận đánh giá nàng. Bàn tay nhẹ vuốt ve
làn tóc, sơ gọn lại bên tai, ngón tay không dừng lại vẫn tiếp tục men
theo khuôn mặt nhỏ nhắn đến bên làn mi cong cong lay động như cánh bướm, theo sống mũi xinh xắn khéo léo kéo dài xuống làn môi mềm mại đầy đặn,
nấn ná không nỡ xa rời. Nàng bỗng cảm thấy có điều gì đó không được đúng cho lắm, bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy ngón tay thon dài lành lạnh áp lại bên má mình thủ thỉ.
- Có tướng công bảo hộ, tự nhiên sẽ không sao.
Vồng ngực có chút rung động mang theo ý cười nhè nhẹ, hắn cũng không bước tiếp mà cứ ôm nàng đứng như vậy.
- Linh Nhi, ta….nàng có thể gọi tên ta một lần nữa được không?
Mục quang hắc ngọc lấp lánh nhìn xuống nàng mang theo vô hạn yêu thương,
ngay cả chớp cũng không chớp, cứ như vậy nhìn đến khi gò má non mịn phải nóng bừng nhưng nàng cũng không có tránh đi, thẳng tắp nhìn lại, khoé
môi dương nhẹ nở nụ cười tuyệt mỹ chỉ dành riêng cho hắn.
- Diệp…tướng công nếu muốn thì ngày ngày ta sẽ đều gọi chàng như vậy.
- Ta…
Yết hầu hắn co thắt, quai hàm nghiến chặt lại như đang cố gắng khắc chế
điều gì đó. Nàng buông tay giữ những ngón tay của hắn bên má mình ra,
vươn lên chạm vào gương mặt anh tuấn có chút nhợt nhạt hơn thường ngày.
-….xin lỗi nàng, Linh Nhi.
Thanh âm trầm thấp mang theo hương hàn mai thoang thoảng phủ xuống nàng, hắn
vô cùng cẩn thận cúi xuống đặt trên trán nàng một nụ hôn. Bạc thần lành
lạnh có chút run rảy, chạm vào làn da mịn màng mấp máy.
- Chàng sao lại….
Trái tim nàng thắt lại, trong lòng giống như vang lên một tiếng nứt vỡ thật lớn cùng hình ảnh trong giấc mơ lại hiện ra.
- Ta đã từng thề rằng sẽ yêu thương cùng bảo hộ nàng đến hết đời này, vậy mà….lại thất hứa, ta….
Ngón tay hắn đưa đến môi, ngăn lại lời nàng nói. Cả người hắn chao đảo, vòng tay đang ôm lấy nàng cũng không còn chút sức lực….nhẹ buông.
Phịch…
Tiếng động nặng nề của thân thể va chạm với nền đất lạnh, hất những hạt tuyết nhẹ xốp như bông bay lên, trâm bạch ngọc lỏng lẻo tuột ra làm ba ngàn
sợi huyền tơ như mực tản dài trên mặt tuyết trắng. Bạch y nhiễm huyết
trải rộng, thân ảnh thon dài với một tay vẫn ôm lấy nàng không buông.
- Diệp?
Nàng khi ngã xuống toàn thân đều được hắn ôm vào trong lòng nên ngoài chút
trấn động nhẹ ra thì hoàn toàn không sao hết, vội vã nhỏm người dậy
hướng bàn tay nhỏ run rảy, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc dài che khuất
gương mặt của hắn ra. Ngón tay nàng vừa chạm đến khuôn mặt hắn liền đông cứng lại, đôi mắt kinh hoàng mở to nhìn tuấn nhan trắng xanh, mày kiếm
vặn xoắn, môi mỏng phiếm đen hé mở từng chút,từng chút khó nhọc hít vào
từng nhụm không khí.
- Không…không…không phải, chàng đang đùa thiếp…là chàng đang đùa thiếp có phải không? Diệp?
Bàn tay nàng không ngừng trên người hắn tìm kiếm vết thương.
Lạnh.
Bàn tay hắn lạnh như băng giá nắm lấy bàn tay tay nàng, chiếc nhẫn nơi ngón tay siết lại đến như nghiến nát da thịt nhưng nàng cũng mặc kệ. Bàn tay còn lại lần lên làn tóc rút cây vân trâm ra, không chậm trễ dùng đầu
nhọn của nó rạch một đường thật sâu trên cổ tay kia, muốn kề sát vào môi hắn nhưng lại không thể động do bị giữ chặt.
- Linh Nhi…không thể…không thể…khục…
Hắn thở gấp, lại không thể khống chế nổi ho ra một búng máu đen nhưng tay
bẫn giữ chặt lấy nàng. Không còn thời gian, nàng ghé miệng ngậm lấy một
ngụm máu nơi cổ tay rồi cúi xuống, kề sát đôi môi tím đen lạnh lẽo cố
gắng đưa lưỡi vào tách làn môi ấy ra nhưng hắn nhất quyết không chịu hé
miệng, khiến cho tất cả máu đều trào ra ngoài.
- Diệp…
Nàng dùng tay áo cố gắng lau hết máu trên miệng cùng cằm của hắn, giọng đã bắt đầu vỡ ra thổn thức cùng van xin.
- Thiếp xin chàng…thiếp xin chàng, mau nuốt lấy…
Nhẹ nhàng.
Một tay hắn nắm chặt lấy tay nàng, tay kia đưa ra quơ quơ tìm kiếm sau đó
nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của nàng, ôm lấy. Phượng mâu hắc ngọc từng
băng lãnh, từng linh động toả ra vô hạn quang mang khiến cho người khác
không dám nhìn thẳng vào giờ đây ảm đạm, không còn lấy một tia ánh sáng
nhưng vẫn hướng về phía nàng. Một lần nữa ôn nhu dịu dàng, vô hạn yêu
thương giống như khi hắn đặt nụ hôn trên môi nàng rồi nói “Đợi ta trở
về”…. Bạc thần khẽ nhếch lên, cong cong mềm mại, dù máu vẫn không ngừng
rỉ ra nhưng vẫn tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ. Tựa như mặt trời ló dạng trong ngày đông, bừng sáng dìu dịu mang theo cả thanh lãnh cùng ấm áp
khiến bất cứ ai cũng không thể dời mắt, ngây ngốc mà đắm chìm trong ấy.
- Tối…thực mau….ta…muốn…thấy nàng…
Toàn thân nàng đột ngột lạnh toát, cả người giống như bị sối dưới dòng nước
lạnh. Từng tế bào, từng mạch máu đông cứng cả lại, ngay cả tầng hơi nước trong hốc mắt cũng giống như bị hút khô cạn. Bàn tay run run đưa lại
trước mắt hắn…
Không có phản ứng, phượng mâu hắc ngọc ấy đã….không thấy được nữa rồi!
Họng nàng nghẹn lại, miệng hé ra muốn nói nhưng lại giống như bị bóp nghẹn
không thể phát ra bất cứ âm thanh gì hết. Thậm trí ngay cả ý thức của
hắn cũng đã bắt đầu lẫn lộn, tiếng hít thở mỗi lúc một cách xa hơn. Nhẹ
nở nụ cười dù nàng biết hắn không thể nhìn thấy, lệ đong đầy trong khoé
mắt một cách vô vọng nhưng nàng tuyệt đối không cho phép rơi xuống, bởi
nàng khóc đồng nghĩa với việc nàng chấp nhận…
- Thiếp đau, rất đau rất đau nên…không thể đi thắp đèn.
Giọng nàng nghèn nghẹn, nghe giống như vọng lại từ một nơi thật xa, mang theo cả nỗi đau đớn thật sự.
- Vậy…không cần đi…tối…ta vẫn có thể thấy nàng.
Hắn vẫn mỉm cười, không mang theo một chút dấu hiệu đau đớn cùng khó nhọc
nào giống như lúc trước, đôi mắt vô thần vẫn hướng đến nàng, ngón tay
cái vuốt ve gò má một cách âu yếm.
- Đúng vậy, tối ta vẫn có thể thấy chàng.
Nàng nằm xuống trên đất lạnh bên cạnh hắn, gối đầu lên vai rộng, cầm lấy tay hắn vòng qua ôm lấy mình. Lắng nghe trái tim đập chậm dần trong lồng
ngực rộng, bàn tay nàng lần xuống, tìm lấy bàn tay đeo nhẫn của hắn, đan mười ngón vào nhau siết chặt lại thì thầm. Diệp Cô Thành bàn tay ôm
nàng vỗ về nhè nhẹ giống như mọi lần đưa nàng vào trong giấc ngủ, phượng mâu nặng nề khép dần lại.
- Linh Nhi… hoa mai trên núi giờ chắc đã nở….ngày mai…ta dẫn nàng trở về xem…
Giọng hắn trầm trầm, càng nói càng nhỏ dần đi, bàn tay trong tay nàng cũng bắt đầu buông lỏng.
- Được, ngày mai… chúng ta cùng dậy sớm, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh tử cấm thành…
Nàng siết chặt lấy bàn tay lạnh, lệ trên mi lăn lăn thấm vào ngực áo.
-…được, ngày mai…ngày kia…mỗi ngày ta đều sẽ mang nàng đi nơi nào nàng thích…
Tiếng nói giờ chỉ còn lại mỏng manh như hơi thở, hương hàn mai thoảng qua, vờn quanh nàng lưu luyến.
- …mai ta sẽ đưa nàng về cung….gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu…
Nàng cắn chặt lấy nắm tay, ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào gật nhẹ đầu.
- …ta thật mệt…nhưng… ta còn rất nhiều điều muốn nói, muốn cùng làm với nàng…
- Ngày mai…ngày mai chúng ta sẽ cùng làm, Diệp…
Thình thịch….thịch…
- ….được…ngày mai…ta….sẽ lại nói…nói cho nàng nghe…rằng…
Thịch…
-….rằng…ta…yêu nàng…Linh Nhi…
…….
Trái tim nặng nề buông ra một nhịp đập cuối cùng, hơi thở mỏng manh cũng
đình chỉ, bàn tay ôm lấy nàng trượt xuống…ngửa ra trên mặt đất, bên cạnh Cô Vân kiếm bỗng rung động, loé lên tia sáng lạnh lẽo cuối cùng rồi ảm
đạm dần, trở về với vẻ xám bạc không chút linh khí.
Nam Cung
Triệt hai nắm tay siết chặt lại đến trắng bệch, đời nam nhân lại là võ
tướng chinh chiến sa trường cả đời không rơi lệ nhưng nhìn đến Thuỷ Linh yên lành nép bên cạnh Diệp Cô Thành, cả hai bạch y nhiễm đỏ huyết gương mặt trắng đến như lẫn trong sắc tuyết nhưng trên môi vẫn phảng phất nụ
cười ấm áp kề sát nhau, tưởng như đây là giây phút êm đềm hạnh phúc nhất của đời họ, là không gian riêng của bọn họ, là khoảnh khắc riêng của
bọn họ. Trong họng hắn cũng dâng lên vị chua xót, sống mũi cay xè mắt
nóng rực, trước ngực tưởng như bị cả vạn quân dẫm đạp lên….nặng nề.
- Hoàng thúc? Tại sao…
Long Vân dẫn theo ngự lâm quân gấp gáp chạy đến, bàng hoàng sững người lại
nhìn cảnh bi thảm trước mắt, vai chợt bị Nam Cung Triệt nắm lại. Quay
lại nhìn hắn một thân khôi giáp cùng chiến bào tả tơi, tóc là dùng một
sơi vải xé ra từ chiến bào cột chặt lại trên đỉnh đầu. Ánh mắt đỏ rực
như lửa chầm chậm lắc đầu, giọng khàn đặc, tắc nghẹn.
- Là “Đoạt mệnh trâm” của Tây Vực Đường Môn, một ngàn linh tám trâm một lần phóng. Một trâm, hai trâm còn có thể nhưng nếu như tất cả thì….Đoạt thần y e
là cũng không thể cứu, đến được bây giờ cũng là hoàn toàn nhờ vào nghị
lực cùng nội công kinh người.
Trong bàn tay to nhuốm máu của của hắn xoè ra, một cơ quan tinh sảo có hình dạng tựa như một chiếc nỏ gắn
chốt lò xo gắn trên chiếc đai da để quấn vào cổ tay, tất cả đều ánh lên
một mầu đen thẫm u tối.
- Toàn bộ?
Long Vân rụng rời, cả người giống như ngã khuỵ nếu như không có Nam Cung Triệt bên cạnh đỡ lấy.
- Phải, là toàn bộ. Diệp thành chủ….dùng lưng của mình che chắn cho tam đệ…
Đang nói, đột nhiên hắn bị thân hình lảo đảo phía trước làm cho giật mình mà dừng lại, cùng Long Vân thất sắc chạy ra muốn đỡ lấy nhưng cả hai bị
bàn tay nhỏ nhắn lạnh lão gạt ra. Đôi mắt to trong suốt mơ màng giờ đây
mở lớn trừng trừng hung ác nhìn thẳng vào phía sau lưng hắn không chớp
mắt.
- Tam đệ, đệ muốn làm gì?
Nam Cung Triệt nắm lấy
tay nàng, một lần nữa giữ lại liền bị nàng không chút lưu tình giật ra,
khoé miệng vẫn còn vương máu nhếch lên cười đầy dữ tợn.
- Đòi mạng!
Hắn cùng Long Vân sống lưng chợt buốt lạnh, không tự chủ được lui lại nửa
bước nhường cho nàng đi qua, liêu xiêu tiến đến chỗ Thuý Miên đang chật
vật thoi thóp với thanh kiếm của Nam Cung Triệt xuyên qua vai phải. Ả
thấy nàng từng bước như tử thần đi đến, vạt áp choàng đẫm huyết lê trên
tuyết để lại một vệt dài đỏ thẫm, cả người không rét mà run nhưng vẫn
ngửa đầu ra sau điên cuồng mà cười. Ả vừa cười vừa nghiến răng nghiến
lợi nói, ánh mắt ngập tràn oán độc, át đi cả sự sợ hãi.
- Chết
tốt, chết tốt, chết rất tốt…ha ha ha…hắn chết rồi, nghiệt chủng của tiện nhân ngươi và hắn cũng chết rồi, chết thật tốt ha ha ha…là ngươi dậy ta phải lấy đi thứ mà địch yêu quý nhất mới là cách trả thù hữu hiệu nhất, ta học thật tốt ha ha ha.
Nàng dừng lại, từng trên cao im lặng dùng ánh mắt buốt giá nhất nhìn xuống ả, khoé môi cong lên tràn ngập yêu mị.
- Thuý Miên, ngươi tin lão thiên gia có mắt hay không?
Nàng đột nhiên ôn nhu hỏi một câu như vậy khiến cho nụ cười trên môi Thuý
Miên đông cứng lại, ả luôn không theo kịp nàng, luôn không hiểu lối suy
nghĩ cũng như hành động của nàng. Lần này cũng không ngoại lệ, ả tưởng
rằng liền một lúc mất đi cả phu quân lẫn hài tử nàng sẽ phát điên lên, ả dù có phải chết thế nào cũng muốn thấy nàng bị rơi xuống tận cùng của
đau khổ mà phát điên nhưng…
- Ngươi có tin vào trời phạt?
Nàng vẫn vô cùng kiên nhẫn từng chữ từng chữ hỏi.
- Thì sao? Ngươi muốn nói ta sẽ bị báo ứng? Ha ha ha….ta thật buồn nôn ha ha ha…nếu như ông trời có mắt ta đã sớm bị bổ chết lâu rồi ha ha ha…
Ả vừa cười vừa ho rũ rượi, khinh bỉ nhìn nàng giống như được nghe một
điều gì đó thật bẩn thỉu. Nàng cũng cười, không trả lời ả luôn mà ngước
lên nhìn thiên không trong vắt nhưng vẫn lắc rắc có tuyết rơi kỳ lạ của
ngày hôm nay.
- Ngươi có biết, kẻ bị thiên lôi đánh trúng thì vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh được không?
- Ngươi dùng cách này để doạ ta? Ta thật sợ, sợ muốn chết ha ha ha…
Ả càng lúc càng khinh thường cười cợt, trong lòng một chút sợ hãi cuối
cùng cũng bị quét sạch sẽ không còn tí nào, nàng quả thật đã phát điên
rồi mới dùng cách này doạ ả.
- Vậy sao?
Nàng nhếch miệng cười, đột nhiên một tay nắm lấy lưỡi kiếm, ngửa mặt chỉ tay lên trời thét lớn.
- Lão thần tiên khốn nạn chó chết nhà ngươi, đồ vô năng vô lực vô thần vô quỷ nhà ngươi. Đồ thần tiên đê tiện không tim không phổi nhà ngươi, ta
nguyền rủa cả họ nội họ ngoại cả ông chú bà thím, ông cậu bà mợ, cả hàng xón tám trăm dặm xuang quanh nhà ngươi. Đồ lão già chết đâm chết chém
chết đường chết chợ, chết lọt hố xí chết chìm hố phân nhà ngươi mau lăn
đến đây cho cô nãi nãi taaaaaaaaaaa…..
Ầm ầm!
Bầu trời
đang quang đãng độ nhiên tối sầm lại theo từng lời nàng nói ra, mây đen
không hiểu từ đâu tụ tập, sấm chớp đì đùng càng lúc càng tiến đến gần
với tốc độ tăng theo cấp số nhân. Long Vân cùng Nam Cung Triệt ban đầu
tròn mắt đen mặt nhìn hành động quái dị của nàng, trong giây lát còn
tưởng nàng thật sự bị kích thích đến phát điên rồi nhưng ngay khi tiếng
sấm đầu tiên vang lên tất cả cùng lập tức lui lại đằng sau, lấy nàng làm tâm cách càng xa càng tốt. Bọn họ cũng không quên, một năm trước đây
nàng xuất hiện như thế nào….
- Ngươi….ngươi…ngươi là ai…
Thuý Miên mắt trợn ngược, lắp bắp không thành lời, sợ đến mức bất chấp đau
đớn vật lộn muốn rút khỏi thanh kiếm mà tránh xa nữ nhân đang giống như
ác quỷ thật sự có thể triệu tập được lôi thần này.
- Ta? Ta là người sẽ cho ngươi được nếm tư vị vạn kiếp bất phục vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Nàng hung ác nhe răng cười dữ tợn nhìn xuống Thuý Miên, đồng thời trên trời
ầm một tiếng chấn động không gian. Đạo lôi sáng chói khủng khiếp lập tức bổ xuống bao phủ lấy cả nàng và Thuý Miên, lực chấn động mạnh đến nỗi
hất cả Nam Cung Triệt vùng Long Vân bắn ra xa cả thước nhưng vẫn không
ngừng lại, liên tục liên tục những tiếng ầm ầm đì đùng vẫn phát ra, sấm
sét không ngừng bổ xuống không ngơi không dứt, đất đá cùng cây cối bị
tan chẩy, cháy xém văng tứ tung mù mịt mãi đến nửa khắc sau mới im lặng
trở lại.