Julia Yêu Dấu

Chương 35




“Tình hình rất nguy kịch, thưa ngài. Việc cô ấy hôn mê lâu như vậy không phải là tín hiệu tốt.”

“Chết tiệt, hẳn là ông phải có cách nào đó chứ! Ông là bác sĩ giỏi nhất thành phố mà!”

Giọng nói tức giận của Sebastian là âm thanh đầu tiên lọt qua lớp sương mù vây kín Julia. Cô cố lên tiếng, gắng mở mắt ra để xem anh đang nói chuyện với ai, nhưng nhận ra mình không thể. Cô lại chìm vào màn sương...

“Tiếc rằng, thưa ngài, có những chuyện nằm trong tay Chúa. Cô ấy bị đánh rất dã man. Ngài có thể thấy những vết thương nặng ở đầu cô ấy.”

Những bàn tay ấm áp dịu dàng chạm vào thái dương cô, và Julia run rẩy vì sự đau đớn mà sức ép nhẹ ấy gây ra. Cô lại cố gắng cho họ biết là cô đã tỉnh, nhưng cơ thể cô dường như không tuân theo những mệnh lệnh của não bộ.

“Ông không thể để cô ấy chết được!” Âm thanh tuyệt vọng ấy là của Sebastian. Ông bác sĩ đáp lại câu gì đó nhưng cô không tài nào hiểu được. Tiếng ù ù bắt đầu trôi lên trong tai cô, nghe giống tiếng triều dâng lên ghềnh đá ở vịnh Wash. Julia đột nhiên cảm thấy bị rơi vào lớp sương đen dầy đặc, rồi cô không nghe thấy gì nữa.

Lần tiếp theo khi cô tỉnh dậy, gian thư phòng tối đen như mực. Cô nghĩ cô đang ở một mình, vậy mà cô không cảm thấy cô độc. Như có ai đó đang ở đây, nhưng cô không thể nhìn rõ là ai qua bóng tối. Cô căng mắt nhìn qua màn đêm đen kịt, cố quan sát... Căn phòng lạnh, rất lạnh. Ai đó đã để lò sưởi tắt... cô rùng mình, và rồi cô nghe thấy tiếng gì đó. Hình như là một lời thì thầm. Ban đầu cô nghĩ lại là tiếng vo ve trong tai mình, nhưng tiếng thì thầm đó tạo thành từ ngữ và thanh âm, như một bài cầu nguyện. Nó cứ lặp đi lặp lại, tuy vậy cô không hiểu được nghĩa. Cho đến khi cô ráp chúng lại với nhau...

“Elizabeth đã chết. Ngươi cũng thế. Elizabeth đã chết. Ngươi cũng thế.” Tiếng thì thầm ngày càng to hơn, tạo thành một điệp khúc khàn khàn ngân nga bên tai cô. Mắt Julia mở to vì khiếp hãi. Những cơ ớn lạnh chạy suốt cơ thể cô. Chuyện này không thể xảy ra - chắc chắn đó là một cơn ác mộng.

Có một tiếng động ken két, và rồi một bóng trắng xuất hiện phía bên kia phòng. Julia nhìn về phía đó, nhận ra âm thanh phát ra từ đấy. Hình trắng ấy xoay xoay khi cái bóng quay lại, và Julia thấy mình đang nhìn vào một hình hài đội mũ trùm trắng cầm một cây nến và đang ngân nga. Nơi đáng lẽ là một khuôn mặt thì cô lại chẳng trông thấy gì ngoài một khoảng trống đen ngòm như cái chết.

Julia hét lên. Cô vẫn còn la hét khi cái bóng ấy biến mất. Cô vẫn la hét khi cánh cửa phòng bật mở với một tiếng ầm, và Sebastian hiện ra, in bóng nơi khung cửa. Sebastian...

Cô cố gọi anh, nhưng không thể. Hai tay cô đưa về phía anh cầu cứu khi bóng tối một lần nữa dâng lên cuốn cô đi.

Điều tiếp theo cô nhận biết là tiếng người nào đó đang thổn thức. Một âm thanh đau khổ đến mức lôi giật cô ra khỏi bóng tối. Cô lắng nghe những tiếng khóc nghèn nghẹn trong một lúc, thương xót ai đó phải gánh chịu nỗi đau nhường ấy.

Khó khăn lắm cô mới nhấc được mi mắt lên. Chúng nặng như chì, và khi chúng hé ra thì ánh sáng làm mắt cô đau nhức. Căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ có vệt sáng màu cam nhạt của ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi gần giường. Cô chớp mắt, chiến đấu với thôi thúc nhắm mắt lại, để bóng tối nhân từ chụp lên người. Rồi cô nhìn thấy mái đầu vàng óng bù xù của một người đàn ông đang gục vào hai cánh tay anh đặt trên mép giường.

Những thanh âm thổn thức ấy là của Sebastian. Hai tay cô đang đặt trên tấm chăn lông vịt màu kem, và tay phải cách mái đầu cúi gục kia không xa. Cô lắng nghe tiếng thổn thức của anh, ngắm đôi vai rộng nhấp nhô, và muốn an ủi anh như người mẹ. Nhìn chăm chăm vào mái đầu ấy, cô cố cử động bàn tay. Trong một lúc cô nghĩ là không thể... nhưng rồi cô làm được. Cô chạm nhẹ những ngón tay lên mái tóc mềm lộn xộn của anh.

Vai anh cứng lại, đầu anh ngẩng lên và anh nhìn trân trân vào mắt cô. Nom anh thật nhếch nhác, râu lởm chởm không cạo, đôi mắt vằn đỏ long lanh nước mắt.

Nước mắt. Anh đang khóc. Sebastian lạnh lùng, cao ngạo của cô đang khóc.

“Julia...” Giọng anh khàn khàn. Đôi mắt rực lên hy vọng khi chúng nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Ôi, ơn Chúa, em tỉnh rồi.”

“Đừng khóc, Sebastian,” nó chỉ là một tiếng thở. Nhưng anh lại nghe được. Anh nâng bàn tay trắng xanh mảnh mai vừa chạm vào tóc mình, ép lên môi. Cảm giác đôi môi khô ấm áp của anh là liều thuốc giải hiệu nghiệm cho làn da lạnh lẽo của cô.

“Em không được chết!” Một mệnh lệnh thật dữ tợn. Như thế mới giống Sebastian kiêu ngạo của cô. Cô thoáng run run cười yếu ớt.

“Không đâu,” cô đồng ý, chuếnh choáng cười với anh. Một ký ức mơ hồ níu lấy cô, và cô nhăn mặt. Chỉ nhăn mặt không cũng làm cô đau, và mắt cô trĩu xuống. Tại sao cô lại buồn thế khi nhắc đến cái chết?

“Hồn ma White Friars,” cô thì thầm, và anh nhìn cô như thể anh sợ cô mất trí. Cô lại nhìn thấy hình ảnh ma quái khủng khiếp, rồi rùng mình và nhắm mắt lại.

“Julia!” Giọng Sebastian hốt hoảng. Cô lại mở mắt ra, chớp chớp nhìn anh. Sao anh lại hoảng sợ thế?

“Em đau,” cô thì thầm, và anh do dự.

“Anh biết là em đau lắm, nhưng rồi sẽ khỏe lại, rất nhanh thôi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô không thể nhớ, mặc dù tiềm thức cô mang máng nhớ là có gì đó. Một thứ gì đó đau đớn...

“Em đã bị đánh. Nhưng em sẽ không sao đâu.” Những lời nói hối hả, đôi mắt long lanh sáng quắc khi chúng nhìn sâu vào mắt cô. Thái độ khẩn trương của anh mách bảo Julia rằng anh đang lo sợ - có phải cô sắp chết? Bóng ma White Friars đã xuất hiện chờ đón cô. Cô rùng mình. Nhưng đó chỉ là một cơn ác mộng. Cô sẽ không làm Sebastian sợ hơn nữa bằng việc kể cho anh về nó.

“Mick,” cô thì thầm, nhớ lại. Mí mắt cô sụp xuống còn cơ thể thì lờ mờ nhớ lại nỗi kinh hoàng

“Em dám rời bỏ anh lần nữa sao! Julia, em có nghe anh nói không?”

Vẻ sợ hãi trong giọng Sebastian khiến mi mắt cô nhấp nháy mở ra. Gương mặt anh quá đỗi thân thương với cô khi cô nhìn anh chăm chú đầy yêu thương. Dù không cạo râu, nhếch nhác và nước mắt lem nhem, anh vẫn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô biết. Và anh là của cô - hoặc đã từng.

“Anh vẫn còn giận em à, Sebastian?” Tiếng thì thầm buồn bã của cô làm anh khựng lại. Anh chớp mắt, một lần, hai lần, để ngăn những giọt nước mắt đã làm mắt anh lấp lánh như những viên kim cương trong ánh lửa bập bùng. Tay anh siết mạnh quanh những ngón tay cô và anh nâng chúng lên áp vào môi mình lần nữa.

“Giờ em còn hỏi anh câu đó được...” giọng anh nghẹn ngào, và trong một lúc anh không thể nói tiếp. Rồi anh dần kiểm soát được cảm xúc, “Không, Julia. Anh không giận em. Khi mẹ anh bảo rằng em lẻn vào văn phòng để gặp riêng Carlyle và anh thấy em hôn hắn, để cho hắn sờ soạng em, anh đã nổi điên. Anh không đủ sáng suốt để nghĩ Julia mà anh yêu không thể là loại người hai mặt mà anh thường thấy. Anh ghen đến mức không thể nghĩ được gì khác. Anh chỉ muốn giết Carlyle - và khiến em bị tổn thương giống anh. Và anh đã làm. Anh đã làm em tổn thương. Anh làm tổn thương tâm hồn em, thể xác em. Nhưng em cũng làm anh rất đau đớn. Mỗi khi nhắm mắt anh lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch của em khi em nhìn xuống lũ kền kền anh đã thả về phía em. Em là một quý cô đích thực. Anh chưa từng tự hào đến thế khi nhìn em bước qua đám người ấy với đầu ngẩng cao và lưng vươn thẳng. Và anh cũng thấy em, nằm trên sàn, đầy thương tích và khóc vì anh đã khiến em rời khỏi anh... Ôi, Julia, anh xin lỗi. Nếu có thể làm lại anh sẽ... nhưng anh không thể. Anh chỉ có thể xin em tha thứ cho anh. Xin em.”

Anh thì thầm lời cuối cùng, ánh mắt cầu xin cô. Cô nhìn anh một hồi lâu, đôi mắt dịu dàng ngắm khuôn mặt đẹp đẽ. Và những ngón tay cô nắm lấy bàn tay ấm áp của anh.

“Em yêu anh, Sebastian. Không có gì để tha thứ cả.”

Anh nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy xuống gò mà xương xương cứng rắn. Tim Julia nhói đau khi cô nhìn anh. Anh rất đẹp - như một thiên thần, cô đã nghĩ vậy khi lần đầu tiên gặp anh. Giờ cô biết nếu anh là một thiên thần, đó là một thiên thần tả tơi, tiều tụy, vầng hào quang bị sứt mẻ do vô số lỗi lầm. Nhưng chẳng có người nào hoàn hảo và cô yêu anh, yêu hơn hết thảy mọi thứ trong đời cô, hơn cả mạng sống của cô. Cô biết là cô yêu anh và sẽ mãi như thế bất kể chuyện gì xảy ra.

“Anh sẽ bù đắp cho em, anh thề.” Mắt anh thành khẩn hối lỗi khi chúng nhìn sâu vào mắt cô. “Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Em sẽ có mọi thứ em muốn. Quần áo, xe ngựa, người hầu, tất cả.”

Cô nhớ ra trước đây anh toàn phải bỏ tiền ra mua tình cảm. Đối với anh vật chất là mệnh giá của tình yêu. Nhưng có sẽ khiến anh thay đổi, dù phải mất cả đời.

“Em chỉ muốn anh thôi, Sebastian. Không gì khác, em yêu anh.” Cô nói những lời đó một cách kiên nhẫn, biết là sau này sẽ phải nhắc lại chúng nhiều lần. Rồi cô chớp chớp mắt khi gương mặt anh lùi xa dần và nhắm hẳn lại. Tiếng ù ù đột ngột quay về bên tai anh.

“Sebastian,” cô nói yếu ớt, níu chặt tay anh. Cô sợ phải đầu hàng bóng tối một lần nữa, sợ những gì đang đợi cô ở đó. Nhưng nắm tay ấm áp của anh không thể giữ cô thoát khỏi khoảng không đang nuốt chửng cô.

“Julia!” Cô nghe thấy anh sợ hãi kêu tên cô, mất đi cảm giác ấm áp khi anh buông tay cô, nghe thấy tiếng cửa phòng ầm ầm trên bản lề và tiếng Sebastian gầm lên. “Gọi bác sĩ dậy và đưa đến đây ngay.”

Rồi bóng tối chụp lấy cô và cô không nghe được gì nữa.