JQ Thiêu Đốt Năm Tháng

Chương 3: JQ báo danh




Sáng sớm tôi tỉnh lại dưới cái ” chân vô hình ” của anh tôi, cũng make-up một chút, sau đó ngồi xe bus đi phỏng vấn.

Anh tôi nói vì không muốn bại lộ quan hệ tôi cùng hắn cho nên sẽ không chở tôi đi làm, bố thí mấy đồng tiền xu cho tôi, bảo tôi đi xe bus.

Nhìn cái con người hà tiện này chút đi! Người này vẫn là anh trai tôi hay sao?! Tôi vô cùng ‘doubt it’.

Tôi từ nhỏ bắt đầu vô cùng nghi ngờ tôi là đứa bé mà ba tôi nhặt được từ bãi rác về.

Bởi vì ba mẹ tôi đều là thuộc loại nhân vật mĩ nam mỹ nữ, ba tôi đến bây giờ đã hơn 50 tuổi, dáng người vẫn là bảo trì vô cùng đẹp; tôi mẹ khi sinh tôi, khó sinh mà chết, nhưng xem ảnh chụp, bà cũng là một là mỹ nữ cổ điển tiêu chuẩn, vô cùng có khí chất; anh tôi kế thừa mỹ mạo của bọn họ, bộ dạng vô cùng quyến rũ, trời sinh một bộ dáng đào hoa lãng tử, từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng nữ sinh hâm mộ.

Một nhà đều là nhân vật cấp mĩ nam mỹ nữ, ngoại trừ tôi, không biết vì cái gì, gien đến chỗ tôi lại bị đột biến, tôi không chỉ không kế thừa được bề ngoài, ngay cả thân cao cũng chưa đủ ngâm nước. Khi còn nhỏ, tôi cùng anh tôi bị mang đi ra ngoài, mọi người luôn đánh giá như vầy: Ý, chị gái bộ dạng thật xinh đẹp, ách...... bộ dạng em trai..... Rất có cá tính T_T.

Càng ngày càng đến gần bệnh viện, tôi dường như còn có thể ngửi được vị thuốc đông y nồng nặc kia, tôi đứng ở ngoài cửa, phải sử dụng sức lực rất lớn mới có thể khống chế mình không được phát run.

Hôm nay tuy rằng nói là đến phỏng vấn, nhưng anh tôi nói đã mua được quan hệ bên trong, chỉ là đi đến một chút, làm bộ dáng một chút mọi người xem xem, hơn nữa thân tôi cũng là một y tá chuyên nghiệp tốt nghiệp, cho nên tình hình nhìn chung là không có vấn đề gì.

Bước vào cửa này, tôi sắp trở thành một cô y tá của bệnh viện Cẩm Tú, mà một thân phận khác của tôi, cũng là thân phận quan trọng nhất, là nằm vùng, chính thức bước vào nơi này tìm tòi căn cứ phạm tội Diệp Tử Ninh.

Thân phận phức tạp như vậy, phần công tác này nhất định rất không đơn giản, thậm chí có tính chất nguy hiểm nhất định, nhưng vì trả nợ, tôi cũng chỉ còn nước….. xuống ngục.

Bệnh viện Cẩm Tú, nằm ở đường Sơn Tây, quy mô rất lớn, diện tích kiến trúc là 50000 m­­­2, trong đó 30000 m­­­2 dùng để xây phòng chữa bệnh, là một khu nhà thực tập chữa bệnh, dạy học, nghiên cứu khoa học cùng dự phòng bảo vệ sức khoẻ làm một thành một bệnh viện tổng hợp.

Tôi đứng trên một con đường nhỏ, vừa đi vừa thị sát hoàn cảnh chung quanh, bỗng nhiên bên người tôi xuất hiện một cái bóng đen, nặng nề va chạm bả vai của tôi, trọng tâm tôi không vững lảo đảo một chút, ngay sau đó, túi xách trên tay tôi liền không cánh mà bay!

Đợi khi đứng vững, nhìn thấy cái tên “Đại thâu” phía trước bước đi như bay, mới ý thức lại, tôi bị cướp rồi!

Con bà nó, hiện giờ là thế đạo gì vậy, ở trên đường giật đồ cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng rõ ràng ban ngày ban mặt thế này, trước cửa bệnh viện giật đồ như thế lần đầu tiên nhìn thấy, có còn vương pháp nữa không?

Trong túi tôi có di động, giấy chứng minh, cùng đồ vật này nọ, quan trọng nhất là bên trong còn có hai trăm tệ cuối cùng của tôi tháng này, nếu bị cướp đi, chỉ sợ hôm nay tôi phải lội bộ về nhà!

Có thể nào như thế, nhất định phải giật lại!!

“Con bà nó, mày đứng lại cho tao!” Tôi hét lớn một tiếng, rượt chạy theo.

Anh tôi là cảnh sát, Đường ca tôi là giáo viện câu lạc bộ tập thể hình, cho nên từ sơ trung tôi đã bắt đầu bị buộc học một ít công phu tự vệ, khi tốt nghiệp trung học còn bị đưa đi Thiếu Lâm Tự học võ công hai tháng, tố chất thân thể không tồi, cho nên nếu bình thường, khẳng định tôi ba hai bước đã đuổi được rồi, nhưng hôm nay chết tiệt là lại mang một đôi giày cao gót năm li, đẹp thì có đẹp chứ chạy thì vô cùng bất lợi.

Có điều may mắn là hôm nay tôi không mặc váy, nếu không nửa bước cũng khó đi.

“Đại thâu” huynh ở trong đám người chạy nhanh xuyên qua, không ngừng mà đụng tới đụng lui người đường trên người, tình thế rất hoảng loạn, nhất thời, tiếng quát tháo nổi lên bốn phía, rất có cảnh giống cảnh sát ở trên đường bắt kẻ trộm, nghĩ vậy, tôi lập tức có chút lâng lâng.

Không cẩn thận một cái, nghe được răng rắc một tiếng, gót giầy bị gãy rồi! Trọng tâm tôi không vũng thiếu chút nữa nhào vào ôm cây cột bên cạnh.

Shit, đồ rẻ tiền quả nhiên không có chất lượng! Chạy không được vài bước đã bị gãy gót.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bi phẫn, tôi cỡi giày ra, nhanh chóng đem cái chiếc giày còn lại “Tách” một tiếng, bẻ gẫy gót kia luôn, chuẩn bị đợi lát nữa làm dùng ám khí, sau đó xách giày tiếp tục rượt theo tên kia. [Sún: dùng làm ám khí, ngất ngất @@]

“Cái thằng chết tiệt, đứng lại cho tao!” Tôi thở hổn hển vừa chạy vừa kêu, xem ra gần đây vận động quá ít, mới chạy một hồi, hô hấp đã khó chịu, cảm thấy thể xác có chút cồng kềnh rồi đó.

“Đại thâu” huynh phỏng chừng thấy tôi rượt sắp tới rồi, thế nên không chút nghĩ ngợi quay đầu chạy tới bên trong bệnh viện, chúng tôi hai người ở trên hành lang người rượt người chạy khiến cho hành lang xôn xao lớn hơn nữa.

Mắt thấy “Đại thâu” huynh sẽ chạy vào một cái chỗ rẽ bên phải, tôi cầm gót giầy trong tay giống như Tiểu Lí Phi Đao ném tới.

Không ngờ xuất hiện sự cố, ” Đại thâu ” huynh tới phút cuối lại chạy qua chỗ rẽ bên trái, mà gót giầy tiếp tục bay lượn, sau đó trật hướng bay vô một người mới từ chỗ rẻ bên phải đi ra.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, người nọ né tránh không kịp, “Phanh” một tiếng, ở giữa mũi, máu mũi từ từ chảy xuống nhân trung.

Tôi tập trung nhìn vào ——

Oh~~my~~god!

Người kia là Diệp – Tử – Ninh!

Ánh mắt của tôi lập tức @_@, cả người lập tức hóa thạch, mà những người bên cạnh anh ta miệng lập tức thành hình chữ “O” nhìn tôi.

Thật sự là trời đang nắng bỗng dưng sét đánh một cái! Tại sao có thể như vậy?! Bây giờ nên làm cái gì bây giờ?

Làm bộ té xỉu? Hay vẫn lập tức chạy lên cầu xin tha thứ đây? Hay là ba mươi sáu kế ——

Ngạo mạn chậm rãi đem xoay người một trăm tám mươi độ, sau đó chậm rãi chậm rãi bước chân phải ra, sau đó là chân trái, lại sau đó, tôi chạy được hai bước, đã bị bảo an tóm lại giống như con gà con.

“Lập tức báo nguy, đem tên côn đồ này đưa đến cảnh sát cục đi.” Đứng ở bên người Diệp Tử Ninh một ông mập ” Tròn vo ” ra lệnh.

“Không phải đâu, tôi không phải côn đồ, tôi là lương dân, tôi còn phải được tặng bằng công dân thiện lương của thành phố mà!” Tôi giãy dụa, có điều bảo an đại ca bắt tôi cũng là tay lão luyện, nội công mạnh hơn tôi, tôi căn bản không giãy được.

Tôi giãy dụa nhìn Diệp Tử Ninh, anh tahơi hơi ngửa đầu, lấy khăn tay che cái mũi, mày gắt gao nhíu lại, không nói được một lời, mà những người bên cạnh anh takhẩn trương nhìn anh ta, cung kính dâng khăn tay hay linh tinh gì đó.

“Còn không đem con nhỏ thô lỗ này ra ngoài?” “Tròn vo” chán ghét xua tay, giống như tôi là cái loại con gái đứng đường, làm như liếc mắt xem một cái sẽ làm bẩn ánh mắt thuần khiết của ông ta.

Con nhỏ thô lỗ?! Toàn thân tôi có điểm nào giống con nhỏ thô lỗ à? A?! Đại ca, miệng của huynh cho dù là chưa được khử que thử độc, nói chuyện cũng không độc như vậy chứ?!

“Chậm đã! Tôi không phải tên côn đồ cũng không phải con nhỏ thô lỗ, tôi là đến phỏng vấn......” Tôi tiếp tục giãy dụa, khí thế quát lên một tiếng lớn, “Tôi có chứng minh!”

Nghe nói như thế, bảo an ngừng lại.

“Chứng minh đâu?” Đứng ở bên cạnh Diệp Tử Ninh, “Mặt tam giác” hỏi.

“...... Ách...... Vừa rồi bị tên cướp đoạt đi rồi......”

“Thì là không có chứ gì?”

“Mau mang cô ta đi ra đi......” “Tròn vo” cùng “Mặt tam giác” đồng thời nói.

Bảo an lại bắt đầu vây quanh lại đây.

“Chậm đã, tôi quen anh ta!” Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, chỉ vào Diệp Tử Ninh.

Mọi người lập tức quay lại nhìn Diệp Tử Ninh.

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo blue trắng, bên trong là áo trắng quần đen, chân có vẻ thật thon dài, giống như ánh mặt trời sáng sớm vừa lại có chất thư sinh. Nhìn gần như vậy, mũi càng thêm cao, ngũ quan thâm thúy, so với Huỳnh Hiểu Minh còn đẹp trai hơn, người đàn ông này quả thực là yêu nghiệt!!

Trái tim lúc ấy đình chỉ hoạt động 0 giờ lẻ một giây, cái mũi lập tức rục rịch.

Nghe được lời này của tôi, lúc này anh ta mới chậm rãi bắt khăn tay, cúi đầu trông lại hướng tôi, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi.

Mũi anh ta đã bị gót giày đánh trúng, mặt mày có chút hốc hác, sưng đỏ một chút, giống cái bánh bao, vô cùng mắc cười.

Chết chắc chết chắc, nếu bị anh ta biết mình mặt mày hốc hác, tôi khẳng định chết không toàn thây, anh ta nhất định sẽ đem tôi tách rời tách rời lại tách rời, nghĩ vậy, tôi không khỏi rùng mình một cái, nhìn anh ta cười gượng hắc hắc hai tiếng lấy lòng.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn anh ta, chờ đợi đáp án.

Một lát sau, anh ta mới gật gật đầu.

“Nhìn thấy không, còn không buông! Anh đó, chính là nói anh đó, còn nhìn người khác cái gì, ừ, chính là anh, buông tay.” Tôi tiểu nhân đắc chí quát lớn bảo an, bảo an đại ca nơm nớp lo sợ buông tôi ra.

Bọn họ vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua nhìn lại tôi cùng Diệp Tử Ninh, dùng ánh mắt gữi đi tín hiệu với tôi.

“Tròn vo”: “Cô có quan hệ gì với phó viện trưởng? Impossible!”

Tôi: “Đương nhiên là có quan hệ.”

” Mặt tam giác”: “Quan hệ gì quan hệ gì, chẳng lẽ là quan hệ kia?”

Tôi: “Ông nói thế nào? Một nam một nữ nếu không phải quan hệ huyết thống, còn có thể có quan hệ gì?”

“Tròn vo” cùng”Mặt tam giác” thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được nhìn tôi chằm chằm.

Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ 200 tệ đó, tôi dùng lỗ mũi khinh thường nhìn lại bọn họ.

Ngay tại tôi lúc dùng ánh mắt trao đổi với bọn họ vô cùng bận rộn, Diệp Tử Ninh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí ôn hoà: ” Bây giờ tôi trở về rửa sạch cái mũi một chút, mọi người đi trước đi.”

“Tròn vo” cùng”Mặt tam giác” lập tức cúi đầu khom lưng, tôi cũng mặt mày hớn hở cúi chào anh ta.

Đi đi, đi đi...... Không cần trở về......

Tôi cao hứng chưa được một giây đồng hồ, chợt nghe người nào đó xoay người, chỉ vào người tôi nói: “Cô tới giúp tôi rửa sạch.”

Ai? Tôi?!

Oh...... No...... Oanh một tiếng, trời nắng sét đánh một cái, vừa lúc bổ đúng trên đầu tôi.

Nụ cười của tôi cứng đơ ngay tại chỗ, nhanh chóng vôi hoá, xơ cứng, thạch hóa, cuối cùng phong hoá thành một trận vôi......

“Tôi có thể lựa chọn không đi không?” Tôi hơi hơi cắn môi dưới, mặt bốn mươi lăm độ sùng bái nhìn anh ta, ánh mắt vụt sáng.

Trong mắt Diệp Tử Ninh hiện lên một cảm giác hàm xúc không rõ, nhìn tôi cười cười, “Cô nói thế nào?”

Rõ ràng là câu hỏi, có điều khi anh ta nói ra cũng câu khẳng định.

Tôi quay đầu nhìn “Tròn vo” cùng “Mặt tam giác” gửi cầu cứu tín hiệu —–SOS, mau tới cứu tôi, hắn muốn tách rời tôi, help—– nhưng bọn họ lại giống nhau cố tình nhìn sàn nhà tìm kiếm tiêu bản.

Con bà nội nó! Không tên nào dám lên à!

Đại Boss xoay người đi trước, đi hai bước lại phát hiện tôi không theo sau, vì thế âm thanh có chút không kiên nhẫn: “Còn ngây ngẩn thế làm gì?”

Người này...... có con mắt sau lưng sao?!! Tôi miệng quyệt, cắn môi dưới, lệ rơi đầy mặt theo sát anh ta đi về văn phòng.