Lục
Qua hơn một tháng…
Hoàng đế xuất chinh, tự thân tới chiến trận.
Tất Châu .
Vương gia phong trần mệt mỏi từ Vũ Châu lân cận chạy tới, vẻ mặt đầy giận dữ, kéo lên trướng liêm đã thấy chư vị tướng quân giật mình nhìn qua, đúng lúc thu liễm biểu tình, quỳ xuống hành lễ: “Thần Tiêu Minh, tham kiến bệ hạ.” .
Hoàng đế mỉm cười đến gần, đưa tay nâng hoàng thúc dậy: “Cửu hoàng thúc mau mau đứng lên, ta và ngươi thúc cháu nhiều năm không gặp, để cho cháu ngươi hảo hảo nhìn xem nào.”
Vương gia ngoài cười nhưng trong không cười vô hình đem tay Hoàng đế ngăn lại: “Bệ hạ, chính sự quan trọng hơn, ôn chuyện cứ để ngày sau.”
Hoàng đế cười cười: “Chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi đi, Cửu hoàng thúc cũng đến đây cùng nhau tham tường a.”
Một lúc lâu sau, mọi người thối lui, trong trướng chỉ còn thúc cháu hai người. .
Vương gia lạnh mặt: “Ngươi thân là một Hoàng đế sao có thề tùy tiện chạy đến chiến trường? ! Cho rằng nơi này là trò đùa sao!”
.
Hoàng đế ý cười đong đầy trong đáy mắt, giật nhẹ ống tay áo hoàng thúc: “Bởi vì ta nhớ ngươi.” .
Vương gia trợn mắt thoáng nhìn, thấp giọng: “Tay!” .
Hoàng đế ủy khuất buông thủ: “Tiểu thúc đúng là càng lúc càng hung với ta .”
Vương gia cười lạnh: “Đừng hòng làm nũng để chuyển đề tài, ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng tự mình chạy đến chiến trường thật sự rất hoang đường. Ngươi là Hoàng đế, thân hệ Bích Nguyệt, tại sao có thể tùy tiện lấy an nguy của mình ra đùa? ! Bích Nguyệt chúng ta cũng không phải thiếu binh thiếu tướng, cần ngươi tự thân xuất chinh làm gì? ! Vướng chân vướng tay sao? ! …” .
Hoàng đế mắt thấy tiểu thúc có tư thế răn dạy không ngừng, lớn mật tiến lên ôm lấy tiểu thúc: “Tiểu thúc, đừng dạy ta.”
Vương gia toàn thân cứng đờ, lập tức bắt đầu phản kháng, phẫn nộ: “Buông tay!” .
Hoàng đế lại ngoan ngoãn buông tay, ủy khuất: “Ta chỉ muốn để ngươi dừng lại thôi, chiêu này quả nhiên dùng rất tốt.”
Vương gia sợ thanh niên nhắc tới chuyện đêm đó, vội vàng mắng: “Câm miệng.”
Hoàng đế ủy khuất nhìn hoàng thúc: “…” .
Vương gia nỏ qua ánh mắt thanh niên, vẻ mặt nghiêm túc: “Bất kể như thế nào, ngươi mau chóng hồi cung cho ta! Có tính toán gì cũng không được tự mình mạo hiểm!”
Hoàng đế ngoan ngoãn gật đầu, rất sung sướng: “Tiểu thúc ngươi thực quan tâm ta?” .
Vương gia nguy hiểm híp mắt: “…” .
Hoàng đế sung sướng tự nói: “Ân, ta chỉ biết tiểu thúc vẫn thực quan tâm của ta… Tiểu thúc yên tâm, A Ngôn sẽ chú ý an nguy của mình, quyết không khiến tiểu thúc lo lắng, càng không để tiểu thúc khổ sở.”
Vương gia phẫn nộ lại vô lực, hung hăng quay đầu nhìn thanh niên: “Ngươi xem lời nói của ta đều như gió thoảng qua tai phải không? !”
Hoàng đế đưa tay kéo tay Vương gia, Vương gia kinh hoảng muốn tránh né lại bị bắt càng nhanh.
Hoàng đế thùy mâu chống lại ánh mắt hoàng thúc, ôn nhu cười yếu ớt: “Tiểu thúc, tin A Ngôn một lần được không? A Ngôn giăng lưới nhiều năm, tất nhiên cũng muốn tự mình thu lưới.”
Vương gia ẩn ẩn sớm có dự cảm, đáng tiếc vô lực, cau mày: “Chỉ sợ ngươi vọng tự thác đại(quá tự cao), chỉ vì cái trước mắt.”
.
Hoàng đế mỉm cười: “Vậy tiểu thúc đứng bên ngoài xem là được rồi.” .