Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

Chương 69: Nỗi tương tư.




Đôi lời tác giả:

Mọi người à, nay tui mém quên đăng truyện luôn ó. Thật may khi đó thấy watt thông báo, tui mới giật mình sửa lại chương rùi đăng cho mí bợn. Các bạn đáng yêu đọc truyện vui vẻ nhá!! Chương này là quà Thất tịch trễ tặng mấy bạn~ Nhớ đọc rùi cmt cho tui xem cảm nghĩ với nha!! Như thế, tui sẽ có động lực ra chương mới nhanh hơn. Iu mấy bạn~🥰🥰🥰❤

------------

Chương 69: Nỗi tương tư.

Chợ kinh thành Babylon vốn nhộn nhịp, sôi động nay càng náo nhiệt, ồn ào hơn. Dân buôn bên đường cùng mấy người trong kinh tụ lại một chỗ, hóng mắt xem chuyện cười xấu hổ. Ánh nhìn từ ý xem kịch đến giễu cợt khinh thường, châm chọc và cuối cùng là khinh bỉ chán ghét. Hàng nghìn con mắt nhìn chăm chăm đôi nam nữ thân mật, quấn lấy nhau.


Một nữ tử dung mạo xinh đẹp, bế nguyệt tu hoa khí chất như trăng trong nước hoa trong gương không dám khinh nhục. Đặc biệt là ánh mắt của nàng, tô lên một màu xanh thẳm lung linh sao trời khiến người nhìn đến quên cả thở. Còn lại là một nam nhân tuy không nhìn rõ mặt nhưng xem chừng tuấn tú, nho nhã khí chất thư sinh có ăn có học.

Hai con người như vậy, cớ sao làm ra chuyện khiến nữ nhân nhìn thấy đỏ mặt, nam nhân nhìn tới mất sạch khí phách nam tử hán đại trượng phu.

Như vậy...

Như vậy giữa chốn đông người ân ân ái ái, không ra thể thống gì. Nam nữ ôm nhau thắm thiết.

Có điều phải nói lại, thực chất không phải cả hai tự chủ ôm nhau mà là một người ôm và một người bị ôm.

Chính xác thì, Hashan y danh cao thủ nay nhẩm rượu nên say. Hắn nhất thời làm loạn, à nhầm là mượn rượu chiếm chút đậu hủ của Diana. Mặt dày mặt mỏng ra sao ôm nữ tử nhà người ta, như mèo làm nũng ôm rất chặt không chịu buông. Khuôn miệng ôn nhu tuôn lời mật ngọt như đường, lầm bầm làu bàu cái gì Diana nghe cũng không rõ.


Hình như là "thích" hay "yêu" gì đó, lâu lâu lại vừa nói vừa thấy đau khổ, nghẹn ngào "không dám... không xứng...". Chả biết hân đang nghĩ gì...

Cảnh tình nóng ngọt này, làm bao người sửng sốt, liếng thoắng mắng chửi:

- A... Thật không biết xấu hổ mà!!

- Nam, nữ bây giờ làm cái gì cũng đều bạo gan vậy sao?

- Đi thôi, đi thôi!!

- Giải tán đi! Quá mất mặt, vô liêm sỉ rồi!!

...

Sau đó dân chúng tản dần đi, lác đác còn vài đôi nam thanh nữ tú ở lại một lúc bàn tán xì xào, chê cười mắng chỉ trỏ về phía hai người.

Diana thấy người thưa dần vội đỡ Hashan dậy đi ngay. Nhưng ông trời thích coi hài, nàng mới tránh vỏ dứa lại gặp vỏ dừa. Từ chỗ đám đông, thế nào gặp mặt người quen hơn nữa còn có địa vị cao quý khó bì Nữ hoàng Babylon - Asisu cơ chứ.

- A... Asisu? - Diana kinh ngạc nhìn nữ tử tôn quý. Asisu khoác lên hắc y đơn giản như hòa vào màn đêm u tối. Y phục tôn lên nước da trắng ngần, nổi bật một đôi mắt đen tuyền huyền bí thăm thẳm nhìn Diana. Sâu xa suy nghĩ cùng hiếu kỳ.


Phía sau còn có vú nuôi thân quen của nàng ấy Ari và hai hộ vệ cải trang, hình như đang dạo chơi chợ đêm nên mới cải trang như thế.

- Ngươi... đang làm gì vậy? - Asisu liếc mắt nhìn Hashan, thấy tình cảnh hai người lúc này bỗng chốc hiểu ra gì đó mà khẽ cười một cái. Diana sợ nàng ấy hiểu nhầm, xua tay giải thích:

- Không... không phải như tỷ nghĩ đâu! Ta chỉ là cùng huynh ấy uống chút rượu, tửu lượng kém nên phải cõng về thôi... - Diana nhỏ giọng, lí nhí giải thích. Nàng càng nói âm lượng càng thấp dần mặt thì ửng đỏ, lòng lo lắng Asisu sẽ nghĩ sai.

Nhưng thật may là Asisu không nghĩ như thế. Nàng ấy hiểu con người Diana như thế nào, đối với ai đặc biệt hơn hết với ai lại tận tâm giúp đỡ.

- Ta biết mà... Chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Sao ngươi lại ở đây? Không phải đang ở bên tên Izumin đó sao? - Asisu bước tới chỗ Diana, gọi người tới đỡ Hashan.
- Ta... - Diana ấp úng, khó mở lời. Câu chữ đến bên miệng không tuôn ra được, thở dài nói:

- Để sau đi, ta sẽ kể cho tỷ nghe sau...

Có người đến giúp, Diana nói hai tiếng cảm ơn. Thế nhưng, Hashan không biết làm sao nhất mực nắm chặt cổ tay nàng, không buông.

- Huynh...

Nhìn Hashan mặt mũi đỏ lừ, say tí bí. Hai mắt lem nhèm, người toàn mùi rượu. Tay kia còn cầm vò rượu đổ phân nửa, thấp giọng thầm thì với Diana. Trông hắn có chút cô đơn đến đáng thương, vóc dáng gầy gò siết tay nàng đỏ ửng như đang nắm giữ một vật quan trọng, không thể để mất.

Hắn như thế làm trong lòng Diana có chút buồn và thương hại. Có lẽ do Hashan từ nhỏ đã không có được hạnh phúc từ mái ấm trọn vẹn, hắn tứ cố vô thân. Bây giờ có nàng bầu bạn nên trong vô thức lại mãnh liệt khát khao muốn giữ lấy chút hơi ấm tình thân, mới nắm chặt như thế.
- Để họ đỡ huynh về... - Nàng nhẹ giọng nói đồng thời gỡ tay Hashan ra. Tuy nhiên, tay người kia rất nhanh lại nắm lấy tay Diana, đẩy hai người bên cạnh ra khư khư ôm nàng.

Diana ngạc nhiên nhìn Hashan, tròng mắt to tròn bối rối. Mà Asisu bên cạnh nhìn qua khẽ cười, đuôi mắt vụt qua tia sáng thâm trầm. Cười cười xoa cằm, chầm chậm quan sát Hashan.

- Huynh... !

Diana thẹn đỏ mặt, mày cau lại, ngẩng đầu nhìn Hashan. Chỉ thấy hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, miệng lẩm bẩm:

- Thi... M... Muốn... Chút nữa thôi... Ôm...

- Ôm-- Ta...

- Ôm ôm...

Tròng mắt hắn mê ly mông lung, mơ màng trìu mến đầy ấm áp. Lông mi dài dài run rẩy che đi nghìn tia sáng lung linh, rực rỡ vụt ngang qua. Từng tia sáng lấp lánh như cảm xúc rung động mãnh liệt lúc bấy giờ trong lòng hắn. Như thể đang che giấu lại đang muốn bày biện nó ra trước mắt người. Nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn muốn giấu đi, chỉ dám tự thổ lộ trong lòng.
Diana, có điều ta muốn nói từ lâu rồi. Nhưng ta không có dũng khí để nói với muội, nói hai chữ "yêu muội", muốn quan tâm muội, chăm sóc muội. Cùng muội răng hóa răng long, tóc xanh trải thành tóc tiên.

Muốn nói rằng, muội...

Là người ta yêu nhất, thương nhất, quan trọng nhất trên đời này. Từ giây phút gặp gỡ cho đến bây giờ, đều yêu muội...

Nhưng...

Muội không phải của ta...

Không phải...

Tim đau nhói, nước mắt theo khóe mi trào ra lăn dài trên má. Biểu cảm Hashan đau đớn nhàn nhạt, cảm xúc kìm nén trong lòng âm ỉ phơi bày, chậm rãi từng chút cô đọng thành dáng vẻ chật vật, thống khổ có chút đơn độc trong mắt Diana.

Đáng thương...

Tuy vậy, ta muốn một điều... chỉ một lần này, muốn một điều từ muội...

Diana nhìn mà hoảng hốt, kinh ngạc lau nước mắt cho hắn.

- Huynh... Huynh sao thế?
- Là... Là ta sai gì sao? Ta... ta...

Diana bối rối không biết làm sao, thấy hắn khóc mà lòng thương xót nhiều hơn. Nghĩ nghĩ có phải Hashan nhớ nhà nhớ mẹ gì đó không... Sao tự dưng khóc thế này...

Hashan hai mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Diana rất lâu. Cảm xúc kìm nén âm ỉ trong lòng, lưu luyến nơi đáy mắt có chút si dại nhìn nàng vừa vặn để nàng thấy được, càng kinh ngạc hơn.

Nãy... nãy là nàng nhìn lầm à? Sao Hashan có biểu cảm kỳ lạ thế...

- Hasha-- !

Diana đang tính hỏi tại sao thì đột nhiên Hashan vòng một tay ôm lấy eo nàng. Cánh tay hữu lực vây Diana trong đó, cử chỉ táo bạo mà thân mật khiến Asisu và vài người xung quanh xấu hổ vội quay mặt đi. Tay kia ghì lấy cái gáy tinh xảo rồi cúi đầu xuống. Gương mặt hắn tuấn tù cần kề mặt nàng trong gang tấc. Lúc này, nàng có thể nhìn thấy được từng hàng mi cong dài đang rung động của hắn, nhìn rõ con ngươi vốn ôn nhu giờ hỗn loạn dao động lộ ra tia bối rối nhưng cũng rất quyết liệt. Sự quyết liệt như ngọn lửa đỏ rực làm nàng có chút sợ hãi và sửng sốt.
- Huynh... tính làm gì thế? - Diana khẽ hỏi, liếc qua Asisu gần đó đang cười nhìn mình lại sợ nàng ấy hiểu lầm lòng hoảng lên. Nàng cử động muốn đấy Hashan ra nhưng người kia không có chút phản ứng gì, khư khư ôm như thế.

Gương mặt nóng hầm vì rượu, dõi mắt quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt. Tròng mắt phản chiếu người kia, gương mặt, cánh mũi, bờ môi đều rất đẹp khiến hắn không kiềm được mà trong lòng hỗn loạn nãy giờ. Nhiều suy nghĩ xấu xa xuất hiện làm hắn sửng sốt, tự trách bản thân đê tiện. Khát vọng cùng trí lí xung đột dằng xé tâm thức hắn.

Hắn không thể làm thế...

Không thể được...

Hắn cố kiềm nén, đè ép dục vong không để ai phát hiện ra nên nét mặt thoáng hiện vẻ khổ sở. Rất nhanh biểu cảm này bị Asisu nhìn thấy được, đuôi mắt kỳ dị lóe sáng, miệng nhếch cười.
Nhưng dù cho Hashan có kiềm nén như thế nào thì đứng trước người quan trọng, mọi tầng lớp kiên định như trường thành đều sụp đổ tan nát. Bình thường thì hắn sẽ không để tình huống này xảy ra nhưng xui thay, giờ có hơi rượu trong người không tránh khỏi lòng loạn tâm phiền thổ lộ ra bên ngoài.

- Cái... Cái này... Huynh... Huynh buông ra coi!! - Diana thấp giọng mắng, lòng đầy khó xử nhìn Hashan. Nàng không dám gây ra động tĩnh lớn gì, sợ dân chúng lại kéo đến bàn tán. Vì thế đành khuyên nhủ tên say rượu ương bướng này.

Khát vọng với người mình yêu, không gì cản nổi...

- Ta... muốn...

Hashan mấp máy môi, cổ họng rất khô rất nóng. Ánh mắt nhìn nàng nóng rực, ngọn lửa trong mắt cháy càng mãnh liệt hơn. Hắn cúi đầu xuống thấp nữa, gần nàng thêm một chút. Mùi hương thanh ngọt vờn quanh chóp mũi, có hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ... làm lòng hắn không thể bình tĩnh thêm được nữa, nóng nảy dâng trào muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi của người kia.
- Muốn? Huynh muốn uống nước hả? - Nàng hỏi, ngẩng đầu nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau cùng cảm nhận bầu không khí nóng rực. Lòng Diana dù hoảng loạn nhưng ánh mắt như cũ bình thản như mặt hồ phẳng lặng, không chút gợn sóng.

- Không phải... Là muốn h--

Hơi thở phả lên mặt nàng khiến nàng run rẩy, nóng hổi mang theo mùi rượu nồng đậm mê người. Hắn suy nghĩ chút rồi đặt môi mình ở trên má nàng, lưu lại một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng. Giây phút ấy, gió lùa qua tóc ai thổi tán loạn, cùng lá bay bay và khói bụi mờ ảo tạo nên khung cảnh kỳ lạ dưới ánh trăng.

Cánh môi nhạt màu lưu luyến dời đi, bờ môi vấn vương hương vị ngọt ngào. Hashan nhìn Diana thật chăm chú, lông mi dài run run che đi sự xấu hổ nơi đáy mắt. Tròng mắt hắn nhu hòa phủ một tầng sương mờ huyền ảo, yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Cử chỉ thân mật của Hashan đến rất nhanh lại nhẹ nhàng như gió thoảng khiến Diana kinh ngạc không thôi. Nàng ngẩn người, lông mi khẽ run.

Hashan...

- Huynh... - Diana ngập ngừng nói, nhìn chằm chằm hắn, vẫn chưa hết sửng sốt.

Ánh mắt Hashan trìu mến lưu luyến soáy sâu vào mắt nàng, ẩn chứa ngại ngùng cùng ái mộ. Trăng sáng rọi trên đỉnh đầu, le lói qua làn mi điểm điểm lấp lánh, lung linh. Nhưng rất nhanh hắn thấy xấu hổ, gương mặt đỏ lên quay đi mất.

Hashan lấy tay che mặt, biểu tình vừa xấu hổ ngượng ngùng vừa bực tức trách mình hồ đồ hấp tấp.

Sao lại làm thế cơ chứ?

- Huynh... Hashan...

Hashan khẩn trương suy tính xem làm sao để xử lý sai sót này. Hắn nghĩ một hồi, cảm thấy ổn thỏa. Từ từ quay đầu, gương mặt say mèm ánh mắt đờ đẫn mở miệng:

- Mẫu thân... Nhớ... Nhớ người...
Lời vừa dứt, Diana đầu óc đình trệ ngơ ngác nhìn hắn, miệng há hốc.

- Huynh vừa nói gì?

- Nhớ mẫu thân... Ta nói nhớ mẫu thân...

Hashan chầm chậm nói ra mấy chữ, che giấu nỗi lầm của mình. Hắn mong Diana sẽ không nhận ra được sơ hở mà bỏ qua việc này. Dẫu biết nàng không ngốc tới vậy, không thể không nhận ra điểm lạ nhưng nhỡ đâu lại được thì sao.

Nhỡ đâu...

Hắn trong lòng thầm mong như thế. Và lần này, ông trời độ hắn. Diana không biết tự dưng bị sao ngốc nghếch mà tin lời Hashan nói.

- À, huynh tưởng ta là mẫu thân huynh sao?

Hashan gật đầu một cái. Nhận được cái gật đầu của hắn, Diana càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Nàng cười nói:

- Trời ạ...

- Ha... Ha... Hashan... Huynh... huynh... Ha... ha...

- Huynh uống say quá rồi! Sao có thể nhầm ta thành mẹ huynh chứ? Ha... Ha...
- Chậc... chậc... Thế này không ổn, để huynh say thế này là lỗi của ta. Ta đáng ra không nên rủ huynh đi uống rượu, gây họa rồi. Lần sau không uống nữa. Nếu không, huynh không khéo sẽ nhầm ta hoặc tiểu muội muội khác thành tân nương tử của mình mất! Ha... Ha...

Diana nói một hơi cười một tràng, cười đến đau cả ruột vẫn chưa ngừng được. Bản thân cảm thấy trong chuyện này, có trách nhiệm rất lớn gây họa không nhỏ. Vì thế quyết định từ giờ sẽ không mời Hashan đi uống rượu nữa.

Nhìn Diana hối nỗi như thế, lòng Hashan suy nghĩ rối rắm cảm thấy có lỗi không kém vì đã gạt nàng. Sau đó, nghe đến đoạn Diana nói hắn không khéo nhầm thành tân nương tử, mặt hắn vô thức đỏ lên. Trong lòng dấy lên một cảm giác khát khao muốn câu nói đó trở thành sự thật. Nhưng nghĩ xong điều này lại cảm thấy nực cười vô cùng, sao có thể chứ. Muội ấy có người mình thích rồi, còn chỗ nào cho hắn?
Hashan đau khổ, Diana tự trách mình. Chỉ còn Asisu đứng bên cạnh cười thầm nãy giờ, chậc chậc mấy tiếng rồi lắc đầu thương xót.

Tội ghê...

- Thương thay hoa thơm không đậu trái ngọt, buồn thay gánh tình vô duyên - Asisu nhìn hai người, lẩm nhẩm vài câu. Ari đứng cạnh nàng, nghe mấy câu này có hơi khó hiểu nên thầm hỏi:

- Như vậy là ý gì ạ, Nữ hoàng?

- Ý không nhiều, nghĩa trên mặt chữ. Hai ngưởi này, một kẻ có tình mà vô duyên kẻ kia có duyên nhưng chẳng có tình. Kiếp này, định sẵn là đời tương tư - Asisu nhẹ giọng đáp, nét mặt nàng thoáng buồn. Mắt nhìn về một phương xa, lòng đầy tâm sự.

Trăng tỏ vạn vật nhưng không tỏ lòng ta. Nỗi tương tư chẳng đoái hoài, giấu kín trong lòng. Như nàng và hắn đã từng thuở nhỏ.

Diana và Hashan nói đùa vài câu khá lâu. Sắc mặt Hashan cũng đỡ dần, không còn đỏ như trước dường như đã tỉnh rượu rồi. Sau đó hai người thấy sắc trời không còn sớm nữa nên lật đật quay về khách điếm. Nhưng Diana bảo Hashan về trước, còn mình ở lại nói chút chuyện với Asisu.
- Asisu... Tỷ, chuyện này có thể... - Vẻ mặt Diana lúng túng tràn đầy khó xử, nhìn Asisu không nói thành lời. Chỉ là nàng muốn chuyện này ngoại trừ mấy người ở đây thì không cho phép có người khác biết thêm nữa. Tuyệt đối không được!

(Tác giả said: Đúng òi, hong cho Min ngốc biết được đâu! Min ngốc sẽ gϊếŧ tui mất!! Min said: Ta biết chứ. Nên bây giờ dao và kiếm, ngươi chọn gì? *Ánh mắt sắc lẹm, u ám*).

Asisu hiểu được nỗi lo của Diana. Nàng ấy nhanh chóng gật đầu, cười đáp:

- Được, ta hiểu ngươi muốn nói gì. Chuyện này đến lúc ta chết, tuyệt không để ai biết thêm.

- Vậy thì tốt qua, cám ơn tỷ! - Diana thở phào, cười nhẹ. Asisu nhìn nàng, vẫn cười tươi hỏi câu khác:

- Hừm... Diana, ngươi nói cho ta biết chuyện ngươi muốn nói với ta đi. Tại sao đang ở bén cạnh Izumin ngươi lại chạy qua đây chứ?
Câu hỏi đánh động vào sự chú ý xủa Diana. Nàng liếc mắt nhìn Asisu, đôi mắt xanh nhuốm màu u buồn và thống khổ, chẳng qua cảm giác ấy bị nàng đè ép ẩn sâu trong lòng nên Asisu không nhìn ra được.

- Để... mai đi... Dẫu sao cũng dài, ta kể cho tỷ nghe đêm nay cũng chưa hết được...

Asisu nghe vậy, gật đầu đồng ý. Nàng bồi thêm một câu, khuôn mặt mang nét cười ôn hòa và ấm áp:

- Hay là, mai ngươi vào cung đi. Như vậy tiện hơn. Vả lại, không phải lần trước ngươi hứa có dịp sẽ qua thăm ta sao? Hiện tại ta thấy được rồi đấy, ngươi qua đi. Được không?

Nghe Asisu mời hỏi, Diana cũng nhớ ra lần trước vụ ám sát thái tử Ai Cập quả thật nàng có hứa với Asisu như vậy. Giờ xem xét lại, thấy cũng được. Nàng trong khoảng thời gian này rảnh rỗi có thừa, tội gì không đi vui chơi chút chứ?
Vì thế, nàng rất nhanh đồng ý:

- Được! Mai ta sẽ vào cung thăm tỷ.

- Thế còn gì bằng, ta sẽ kêu người qua đón ngươi tiện rủ luôn bằng hữu của ngươi theo cũng được - Nàng ấy lại nói. Tay cầm tay Diana, nắm thật chặt. Đuôi mắt lóe tia sáng vui mừng, lâu không gặp muốn tâm sự ít nhiều. Bai người là bằng hữu tuy chưa lâu nhưng lại thấu hiểu, hòa hợp đến nỗi không gì có thể giải thích được.

- Ta biết rồi! Thật vinh dự cho ta, được làm khách cho quý quốc Babylon.

- Nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng, sẽ tận lực tiếp đãi ngươi thật tốt.

Nói xong, Diana bỗng nhiên bật cười làm Asisu nhìn cũng cười theo. Hai người như thế tán gẫu trên đường về khách điếm, tạm biệt nhau ở đó hẹn mai gặp lại.

Cùng lúc đó, ở Hittitle nội bộ hoàng cung xảy ra vài chuyện lạ. Một vụ thảm sát diễn ra ở quy mô nhỏ ở mật thất hoàng gia, lính canh chết rạt nhưng chả có một vật gì quan trọng bị đánh mất. Tất cả đều còn nguyên vẹn. Điều này thổi lên nghi vấn đáng sợ trong lòng Quốc vương. Vì thế, ông lập tức giao cho Izumin nghĩa vụ điều tra mọi chuyện. Đồng thời bưng bít không để bất kỳ ai biết đến việc này, kẻ liên quan nếu hé miệng ra ngoài sẽ bị xử trảm ngay lập tức.
-----------

Này là hủ đường trễ ngày Thất tịch, rảnh rỗi sẽ viết phiên ngoại dành riêng cho Min × Dia về ngày này sau nha~