Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

Chương 59: Ta chỉ đùa thôi.




Chương 59: Ta chỉ đùa thôi.

Hoàng cung Ai Cập vài giờ trước.

Sau trận chiến, máu đỏ tô điểm cung điện xa hoa, biến nó thành huyết cung rùng rợn và chói mắt. Nắng cao chiếu xuống cũng không lấn át được oán khí nặng nề mà nó gây ra, ngược lại càng khiến nó nổi bật hơn. Dọc đường tới hoàng cung, đầy rẫy thi binh, kẻ nào kẻ nấy không phải chết không nhắm mắt thì là tứ mã phanh thây, thảm không nỡ nhìn. Trên con đường dài là một bãi thịt nhầy nhụa và hỗn độn, rùng rợn, kinh hoàng người người khiếp sợ. Nhìn đến, hồn bay phách lạc.

Liếc qua liền biết, hơn ngàn người đã tử trận.

Chiến trường vong tình, đao không có mắt, kẻ thù ra tay quyết liệt một kiếm chém xuống đầu lìa khỏi cổ. Máu tươi vấy lên ngân giáp sáng loáng, trên ngực quốc huy Hittitle kiêu hùng còn đó. Nhưng nó đã bị vấy bẩn, bị máu tươi làm ô nhiễm.


Từng chút rừng chút một, vùi lấp đi sĩ khí hào hùng của quân đội Hittitle. Dồn ép đến vực thẳm, một chân lại một chân bước lên khiến người Hittitle đành phải nhảy xuống, chết không nhắm mắt.

Tàn nhẫn...

Đó là chiến tranh. Không thể chối cãi, không thể tránh khỏi.

Chiến tranh xác định có thương vong, chỉ là không biết là nhiều hay ít, nên làm sao mới không bị tổn hại.

Đại tướng anh dũng của Hittitle - Kuro biết rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng lần này y không làm được.

Nếu bình thường dẫn quân đi, dù địch có mạnh có đông đến cỡ nào y vẫn bình thản mà đánh được. Bởi vì, y là Kuro, là đại tướng lừng danh Hittitle, là cánh tay đắc lực của hoàng tử Izumin. Y thông thạo binh pháp, lại tường tận đạo lý. Chuyện trên đời, không gì y không biết cũng chẳng có cái gọi là đánh không lại, trừ một người mà thôi.


Kế sách trong đầu đối phương, chỉ cần để lộ ra một cử chỉ y liền đoán ra được đường đi nước bước của họ. Kẻ khác học gì làm gì, y đều tỏ tường.

Tuy vậy, kẻ thù lần này lại rất khó chơi...

Y không biết hắn có phải là người hay không nữa?

Tà tà quỷ quỷ như vậy...

Là ai...?

Kuro mặt mũi hiện lên nét mệt mỏi sa trường nhưng vẫn có sắc thái bình tĩnh và đầy quyết đoán của bậc tướng oai hùng. Đuôi mắt kia lóe lên tia tinh anh, lại thập phần sắc bén. Hàng mày tuấn tú, sắc xảo cau lại, đầy nghi hoặc.

Tròng mắt phản chiếu hồng y nam tử tuấn mỹ đằng kia, còn có bóng dáng nhỏ bé của Diana. Lòng nghĩ phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, không được lỡ thì giờ thêm nữa.

Sau đó y nhìn xung quanh một lượt, mày cau càng chặt, sắc thái có mấy phần u ám.

Chết... Quân y, chết gần nửa. Vậy mà cớ nào, bên địch một tên cũng chưa ngã xuống?


Đây là cái gì?

Là cái đạo lý gì hả??

Trong lòng thập phần tức giận và khó hiểu, Kuro nắm chặt dây cương, nhìn binh sĩ tử trận lòng đau như cắt.

Từng người một ngã xuống, bị đạp lên, tàn nhẫn đạp, đâm đá như một cái bao tải.

Không thể phản kháng được nữa...

Sâu thẳm trong đôi mắt kia, là một ngọn lửa bập bùng lóe lên sự giận giữ. Y liếc nhìn hồng y nam tử đằng kia, ngọn lửa trong mắt cháy càng thêm mãnh liệt, cũng như nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn.

- Ngươi rốt cục là ai? Người, ma hay quỷ? - Kuro hỏi ra hai câu này. Dẫu biết không có ai trả lời cho nhưng vẫn nhịn không được mà buột miệng. Mắt nhìn chằm chằm nam tử hồng y kia, giận và giận cũng chỉ còn giận.

Y không cam!

Vì cái gì lưỡi kiếm dính đầy máu tươi, dưới tay nghìn lính, dưới kiếm nghìn mạng lại hóa thành hư vô? Gần như biến mất, quay lại khởi điểm ban đầu?
Thật quỷ dị! Chuyện này nhất định có tà ma gì đó nhúng tay vào! Hoặc, tên kia không phải người!

Một suy nghĩ xẹt qua trong tâm trí y, khiến y có chút ngẩn ngươi nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, từ từ ngẫm lại.

- Không phải người? Không phải người ư?

- Nếu là vậy thì ta đang đánh với thứ gì?

Suy nghĩ đáng sợ lóe lên khiến Kuro không dám tin, đờ đẫn nhìn vô định, tròng mắt tròn xoe phảng phất nét sợ hãi.

Y cúi đầu phát hiện hai tay không rét mà run lẩy bẩy, lòng vì thế phát hoảng.

Gì thế này?

- Không là người thì là cái gì? - Hai mày cau chặt, lo sợ đáy mắt càng rõ rệt cùng nỗi băn khoăn, đôi điều bối rối khiến y chần chừ, suy nghĩ lúc trước hiện lên.

Y trước giờ vốn chẳng tin mấy chuyện ma quỷ, thần thánh. Cho đến khi gặp Diana, suy nghĩ này bị dao động đôi chút. Nhưng suy cho cùng, y chỉ nghĩ đó là mệnh là duyên thôi.
Trên đời có thể có thần thánh có thể có ma quỷ, nhưng đâu phải dễ gặp như thế. Gặp một lần còn gặp lần hai?

Làm gì có cái việc thần thánh coi trọng, để tâm tới hồng trần bặm bụi này?

Cho nên, trong thâm tâm y nghĩ rằng, ngoại trừ Diana ra sẽ không có ai xuất hiện trên đời với tư cách thần thánh gì đó nữa.

- Rõ ràng mang dáng vẻ là người. Sao có thể không phải người? Không phải người chẳng lẽ là heo? Nực cười! - Kuro lẩm bẩm, miệng khẽ nhếch. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, phong độ đại tướng như trước khôi phục. Bình tĩnh, nhanh nhẹn, sắc bén và quyết đoán.

Tình hình trận chiến hỗn tạp khó đoán, hai bên lực lượng thấy rõ sự chênh lệch. Trải qua một canh giờ, vẫn chưa chấm dứt, dai dẳng khiến nhiều người mỏi mệt. Mà điều này, bên phe Hittitle hiển nhiên thấy rất rõ ràng.
Họ đang đuối sức, đang kiệt quệ, bị địch bao vây trong cái bẫy lớn, khó mà vùng vẫy, đạp lưới ra ngoài.

Kuro nhìn tới, tức vô cùng. Nhưng bây giờ, ngoài cách chống đỡ, đột phá từ trong ra thì còn làm được gì chứ?

Vì vậy, y liền ra lệnh cho quân lính tiếp tục gắng gượng chống đỡ, hai người một nhóm, chống lưng nhau xông tới gϊếŧ quân thù, hạ sách đánh nhanh thắng nhanh.

Thời gian không còn nhiều nữa!

Đột nhiên, đang tập trung đánh thì Kuro lại vô tình nhìn thấy một màn mà Diana thấy khi trước, hai mắt y lập tức trợn tròn đầy kinh hãi.

Y thấy cái gì?

Cái gì mà kinh khủng như vậy?

- Không thể nào... - Trên gương mặt bình tĩnh lâu nay, hiện lên nét kinh hoàng khó nói. Y không tin vào mắt mình nữa rồi. Thứ y đang thấy là cái gì thế này?

Một khối thân thể huyết nhục mơ hồ, thân thể bị kiếm đâm xuyên giáp, đầu lìa khỏi cổ máu chảy ròng ròng. Vốn dĩ là bị gϊếŧ, mũi không thở, tim không đập lại có thể... đi lại bình thường như lúc còn sống?
- Cái quái gì thế? - Kuro nghiến răng, cắn môi suy tư, nhìn chằm chăm khối thịt sống kia.

Quỷ?! Y đúng là gặp quỷ rồi!

Lý nào... Lý nào lại như thế?

Chết đi sống lại còn nhanh hơn cả búng tay. Làm gì có chuyện lạ như thế?

- Tướng quân! Có quỷ a! Mau xem!! - Đột nhiên, một người la lên. Kuro không cần nghĩ cũng biết người đó nói về cái gì, y quay đầu qua nhìn, như muốn xác thực thêm.

Quả nhiên...

- Sao hắn... Sao... Rõ ràng ta đã gϊếŧ chết hắn rồi! Một kiếm xuyên tim làm sao sống được? - Người kia hoảng hốt nói, chỉ tay về khối thi thể gần đó. Cái này với cái Kuro thấy chẳng khác nhau là mấy. Trong lòng y náo động một hồi sóng vỗ, cuồn cuộn dâng trào, ngày một lớn.

- Nhìn xem! Đằng này cũng có!! - Lại có người hô lên.

- Trời ơi! Nhiều, quá nhiều rồi!!

Đằng đấy không chỉ có một, mà là một nhóm binh thi đã chết sống lại, chậm rãi mà đi về phía họ, tay cầm lấy kiếm, giương lên. Trong số lẫn lộn ấy, có cả binh sĩ tử trận của Hittitle. Họ thân xác không vẹn toàn, nhưng nhìn tới quốc huy kia liền biết được. Kẻ nào kẻ nấy, mặt mũi be bét, khắp người chằng chịt vết thương lẫn huyết nhục tanh tưởi.
Khung cảnh này quả thực là kinh tởm vô cùng. Đập vào mắt người, chỉ muốn xỉu, lăn đùng ra tại chỗ.

Kuro nhìn cảnh này, vẻ mặt có chút đờ đẫn. Y nghe được rõ ràng, bên tai là âm thanh sụp đổ của suy nghĩ kia. Lòng dậy sóng cuồn cuộn, nhấn chìm y, suy nghĩ đáng sợ như dây leo cuốn lấy y, kéo sâu xuống vực thẳm tăm tối.

Tiêu rồi...

- Quỷ a! Ngươi nói xem sao lại nhiều người chết sống lại như vậy?

- Đồ ngu! Dĩ nhiên là bị điều khiển, có kẻ tà ác điều khiển họ, gϊếŧ chúng ta!!

- Đáng chết! Là kẻ nào chứ?

- Ngoài tên tóc đỏ dị hợm kia, ngươi nghĩ còn có ai? Là hắn đấy!!

- Chết thật, làm gì đây? Đấu tiếp hay bỏ chạy? - Một người thần sắc tái nhợt, bị dọa đến quên mất sĩ khí Hittitle. Vì sợ chết mà sinh ra lòng tham, ham muốn sống, ích kỷ bỏ chạy.

Mà lời này, lọt vào tai Kuro hiển nhiên so với pháo nổ giống nhau. Y nổi điên lên, kiềm chế mà trừng mắt nhìn hắn, phun ra mấy chữ:
- Bỏ chạy? Giáo binh Hittitle dạy như thế nào, ngươi có phải quên rồi không? - Rồi xoay người đỡ một đường kiếm, dùng chân đạp bay kẻ thù.

Sống đấu tới quyết liệt quên mình, vì quốc vì dân vì lý tưởng. Không run, không sợ, không bỏ chạy, chết sẽ tưởng nhớ, ghi danh nghìn đời.

Phận làm kẻ sĩ, là một lòng tận tụy với hương. Đứng trước sinh tử, có thể lo có thể sợ nhưng không được hèn nhát bỏ chạy thì bia mộ cũng khắc một chữ vinh.

- Ta... Ta... - Tên kia lắp bắp, bị khí tức kinh hồn của y dọa sợ. Hắn lập tức nhận sai, nghĩ mình hồ đồ rồi, sao lại nói thế:

- Đại tướng tha tội! Ta biết lỗi rồi! Quay về sẽ lập tức nhận phạt!

- Hừ!! Cút cho bớt bẩn mắt ta! - Y nghiến răng nói, trừng mắt nhìn hắn, lời nói đều lạnh tận xương tủy. Tên kia lập tức né qua một bên, không dám hó hé câu nào, tiếp tục bổn phận của mình.
Huyết chiến diễn ra vẫn quyết liệt vô cùng. Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, có thể nhận ra, cục diện sớm đã định, cô gắng chống cự chỉ làm mệt thân.

Kuro suy nghĩ.

Lời tên kia không phải sai hoàn toàn. Không chạy sẽ chết. Lực lượng chênh lệch rõ ràng, binh sĩ lại mệt mỏi. Phận làm kẻ đứng đầu, phải đưa ra quyết định sáng suốt.

- Đại tướng, ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta không còn nhiều sức lực như thế! - Một người nói, vừa hỏi vừa chống trả, đồng đội đã mất rất nhiều, hắn không cam lòng để họ hy sinh vô ích. Nhưng, y không phải muốn thế, y không muốn như vậy.

- Đại tướng, có đánh tiếp hay không? - Lại có kẻ hỏi.

Đầu óc rối rắm như tơ vò, thâm tâm vì hai suy nghĩ đối lập mà mệt mỏi.

Đánh hay không đánh?

Đánh, binh sĩ có thể sẽ tử trận hàng loạt mà kết quả có lẽ không khả quan bao nhiêu. Tuy vậy, họ sẽ vui mừng, binh sĩ Hittitle sẽ vui mừng cực kỳ. Vì họ đã chiến đấu hết mình, vì quốc vì dân vì lý tưởng mà hoàn thành bổn phận, sứ mạng của mình. Đó là chết vinh, không hèn nhát mà chạy trốn, phản quốc.
Còn bỏ chạy, tuy thoát chết nhưng mấy ai vui mừng? Nó sẽ là vết nhơ hằn sâu cuộc đời của họ, đến chết, xác không cạnh cố hương, thâm tâm dày vò hai chữ "phản quốc". Là chết không nhắm mắt, chết nhục, cả một đời ô uế.

Vả lại, sẽ thoát dễ thế này ư?

Nội tâm đấu tranh, sau một hồi đã có kết quả. Kuro tin tưởng, đây là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất và cũng không phụ lòng của tất cả binh sĩ ở đây.

Bên tai văng vẳng lời nói của Izumin, là ước nguyện của con người nhỏ bé, cô độc ấy.

"Không muốn phụ quốc, không muốn phụ dân. Không cầu tranh đoạt, chỉ cầu hạnh phúc, an dân thái bình".

"Không cầu vương quyền giá lạnh, chỉ cầu tình ấm lòng người, soi sáng ta".

"Chỉ cầu, một ái nhân vì ta nguyện ý mặn nồng, tương kính như tân".

Hoàng tử...

"Ta ích kỷ muốn nàng bên mình nhưng cũng không muốn làm bội kỳ vọng của cả vương tộc".
"Kuro, giúp ta lần này. Ta không muốn phụ nàng quá lâu".

Hai mắt nhắm nghiền dần dần mở ra, nắng chói chang rọi vào tròng mắt y, phản chiếu sự quyết đoán và niềm tin chiến thắng.

- Chế vinh hơn sống nhục!! - Chậm rãi nói ra một câu này, tượng trưng cho đại ý, quyết định và lý tưởng của y. Binh sĩ Hittitle nghe thấy một lời này, lặp lại với ý chí kiên cường, bất khuất cùng tình yêu thiêng liêng, cao cả dành cho đất nước.

- Chết vinh hơn sống nhục!

- Chết vinh hơn sống nhục!

- Chết vinh hơn sống nhục!

- Hittitle, muôn năm, khải hoàn trở về, toàn thắng!

...

Đoàn người hô giọng như làn sóng, vang vọng âm thanh hùng hồn, thể hiện ý chí sắt đá cùng tinh yêu cao cả.

Kuro cầm lấy lưỡi kiếm sắc bén, binh tới kiếm hạ, một đường lại một đường mở ra huyết lộ.

- Bằng mọi giá, phải hoàn thành sứ mệnh được giao! Chiếm Ai Cập, bắt Carol! - Y quyết liệt nói, cưỡi ngựa dẫn đầu, lưỡi kiếm chém qua chục tên binh thi, không chút chần chừ hay e ngại, một tia sợ hãi cũng không có!
Mà bên kia, Jesur như trước đứng nhìn thế cục thú vị mình tạo ra, ung dung đi lại. Mắt nhìn chằm chằm Kuro, nhếch miệng giễu cợt nhưng lại mang theo ý tán thưởng:

- Thật mạnh miệng... Xem ra, cũng là nhân tài hiếm có. Thật tiếc, không phải người của ta... Nếu là do ta đào tạo, sẽ không ngu ngốc như vậy...

Đuôi mắt lạnh lẽo nhìn y chằm chằm. Sau đó, quay sang nhìn Diana, lại ôn nhu cười:

- Nàng xem, hắn sẽ chẳng trụ được bao lâu đâu, sẽ sớm chết thôi. À không, phải nói là hắn vốn sẽ chết, là do ta nhân từ cho hắn thở tới giờ phút này. Nếu không, chỉ cần một cái búng tay, mấy kẻ không biết điều dưới kia, đều sẽ chết...

Diana không đáp lại hắn, cô ngất rồi, kiệt sức cùng sinh khí mà ngất. Lúc Jesur nhận ra điểm này, liền chạy qua đỡ lấy cô, tiện tay chữa luôn vết thương đang chảy máu kia. Hiện giờ, cô đang hôn mê, thâm trầm chìm vào mộng, cả người dựa vào cột đá cẩm thạch mà thở nhè nhẹ.
Hắn giang tay, vuốt ve gò má nhợt nhạt của Diana, chầm chậm mang theo lực đạo, lại ôn nhu mà miết nhẹ. Nhón tay điểm từ gò má, qua mắt, mũi rồi đến cánh môi xinh đẹp. Tuy giây phút này, nó khá nhợt nhạt nhưng nhìn vẫn có sức sống.

- Nàng, cũng cứng đầu như mấy kẻ đó. Nhưng vì nàng là thê tử của ta, ta sẽ bỏ qua, sẽ bao dung nàng hơn cả hắn... - Jesur nhìn Diana chằm chằm, cười cười mấy cái phong hoa. Nhân lúc Diana đang bất tỉnh mà đặt xuống trán một nụ hôn nhẹ, tựa gió điểm hoa, đáy mắt là ý cười, là ấm áp, là ôn nhu.

Đáng tiếc, kẻ hắn yêu lại không yêu hắn, không muốn tiếp nhận mối duyên này.

Jesur bế Diana lên, đưa cô vào trong tạm nghỉ. Tay niệm chú giải cấm ngôn và cấm động trên người, để cô khi ngủ có thể thoải mái chút. Hắn cũng chả sợ cô bỏ chạy. Vì cùng trời cuối đất này, không có chỗ nào là hắn không bắt được cô.
Lưu luyến nhìn ái nhân một chút, Jesur liền đứng lên đi ra ngoài. Vẻ mặt hắn khi bước ra khỏi tẩm điện, đáng sợ kinh hồn.

Ánh mắt thâm trầm và lạnh lẽo, đuôi mắt sáng quắc. Gương mặt u ám như nền đêm thăm thẳm, miệng là ý cười nhưng lại khiến người sợ hãi, không rét mà run. Xung quanh lượn lờ một tầng khí lạnh thấu xương, mang theo sát ý nồng đậm.

- Để ta xem ngươi vùng vẫy tới khi nào, hắn chờ tới khi nào - Jesur đứng nhìn xuống dưới cục diện đẫm máu, cười lạnh. Nghĩ tới kẻ kia, đuôi mắt dâng lên sát tâm mãnh liệt.

Muốn cùng ta giành, là không có cửa!

Để ta xem nên phạt các ngươi thế nào, tôm tép!

- Cố chấp cùng ta vui đùa như vậy. Không làm theo, thì phụ lòng ngươi quá... - Hắn lại cười. Mười ngón đan xen, bẻ răng rắc.

- Vì suy cho cùng, thế cờ này là ta thắng. Bây giờ chỉ muốn cùng các ngươi vui đùa một chút mà thôi... - Miệng gian tà nhếch lên, cười một nụ cười thực phong hoa thực tuấn mỹ nhưng cũng thực lạnh, đáng sợ khiếp đảm.
- Ta chỉ đùa mà thôi a... - Con ngươi co rút vằn lên tơ máu, nhìn chằm chằm thân ảnh phía dưới, nhếch miệng quỷ quyệt.

- Ta thật sự muốn nhìn thử cái biểu hiện tuyệt vọng của ngươi đấy, Izumin... Muốn giành nàng ấy với ta? Không biết lượng sức! - Jesur bước xuống đài, chầm chậm tiến về phía nhóm Kuro, sát khí bừng bừng.

- Đại tướng, hắn tới!! - Có người la lên.

- Hắn kìa! Kẻ cầm đầu tuyên chiến chúng ta!

- Xử hắn đi, đại tướng!

...

Jesur chầm chậm bước tới. Nói là vậy, nhưng thực chất một bước lại dài tới chục trượng, sớm đã đứng trước mặt Kuro.

- Ngươi... - Kuro kinh hãi nhìn hắn, thủ kiếm cẩn thận.

- Hửm... Nhìn từ xa có vẻ anh dũng, nhưng lại gần trông như mấy tên thư sinh đọc sách. Ta thật khó hiểu tư duy của Izumin đấy! Ha... Ha... - Jesur nhìn y, quan sát mấy hồi rồi giễu cợt, lắc lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Làm y vẻ mặt còn chưa rõ chuyện gì đã hốt hoảng, ngại ngùng mà giận.
Ngang nhiên bị sỉ nhục như thế, có trời cũng chẳng nhịn được huống chi là y.

- Câm miệng!! - Kuro nghiến răng ken két, cầm kiếm đâm tới tử huyệt của hắn. Lưỡi kiếm sắc bén cùng đường kiếm nhuần nhuyễn, chăm chăm vào điểm yếu chết người, so với tên lao xé gió giống nhau.

Đáng tiếc...

Y không đủ nhanh...

- Quá chậm... - Jesur khinh thường, mở miệng chê bai. Một tay kia nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén, ngăn lại đường kiếm của y.

- Cái gì? - Kuro trố mắt, kinh ngạc hiện rõ. Máu tươi từ lưỡi kiếm chảy ngược xuống, chạm đến chuôi kiếm, đến bàn tay y.

Chậm? Y mà chậm ư?

Trên đời này có một chuyện mà ai cũng biết rõ, Đại tướng Hittitle xứng danh đường kiếm cao thủ nhanh nhất, ngoại trừ vị hoàng tử của y, chưa ai nhanh bằng.

Vậy mà, hắn lại nói y chậm? Quá chậm?!

Chuyện cười gì thế?
Nhưng sự thật lại chính là như vậy.

Kuro kinh hãi nhìn Jesur một tay đỡ lưỡi kiếm của mình, máu tuôn như xối mà hắn lại chẳng thấy đau. Hai người đứng im như phốc trong giây lát. Sau đó, chỉ thấy Jesur như chớp bẻ gãy lưỡi kiếm của Kuro, trở ngược đâm hắn một nhát.

- Hự... - Kuro phun ra một búng máu đỏ tươi. Huyết sắc rực rỡ và chói mắt, như hoa nở rỗ trên ngân giáp sáng loáng. Y vội buông kiếm ôm lấy vết thương ở bụng, máu đang tuôn không ngừng. Cả người y run rẩy, vô lực quỳ gối xuống đất. Tay trái cắm "phập" phần kiếm còn lại trên mặt đất, nửa quỳ trước mặt Jesur. Máu theo khoé môi nhiễu xuống mặt đất, điểm điểm đốm hoa yêu dị.

- Đại tướng!!

- Tướng quân!!

...

Mấy binh sĩ la lên. Kuro giương tay ngăn họ lại, ra hiệu đừng lại gần.

Nhanh! Quá nhanh rồi!
Chưa đến ba giây, gậy đập lưng ông khiến y bị thương.

Kẻ này... Rốt cục là người phương nào?

- Ngươi... Là kẻ nào? - Kuro giương mắt, trừng hắn. Mày y cau chặt, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Bờ môi nhợt nhạt nhiễm máu tươi, cùng làn da trắng bệch. Trông có chút thảm...

- Ta? Ta là người! - Jesur trêu đùa. Hắn cười cợt. Ý cười như đang xem kịch. Đuôi mắt phấn khích nhìn y chằm chằm. Tư vị này, thật thoải mái.

Hắn tưởng tượng Izumin có vẻ mặt như thế này, sẽ phấn khích tới mức nào a?

- Ngươi... - Kuro bị hắn trêu chọc, nghiến răng đứng dậy. Muốn lần nữa cùng hắn đối chọi.

- Hử...? Còn sức sao? - Jesur cười lạnh nhìn hắn, mở miệng lại giễu cợt. Chân nhấc lên tao nhã lại gần.

Xung quanh binh lính đã xếp thành một hàng dài, bao vây nhóm người Kuro ở giữa, như một tường thành sống vây hàm lấy họ.
- Ta hỏi ngươi lần nữa... Ngươi là kẻ nào? - Kuro nhẫn nhẫn đau đớn, vứt kiếm gãy, lấy một thanh kiếm khác, giương lên lần nữa chĩa kiếm về phía hắn. Mũi kiếm sáng loáng chặn trước yếu hầu, nơi nguy hiểm không kém, làm hắn dừng chân.

Ánh mắt y sắc bén không có độ ấm nhìn hắn chằm chằm, trên người toát ra cỗ khí tức uy hiếp, kiêu hùng. Phong độ của một bậc tướng không cho phép y chùn bước hay sợ sệt, làm kẻ thù nhìn tới phải khiếp sợ.

Nhưng, Jesur ngược lại chẳng có biểu hiện gì là run rẩy trước y. Hắn vẫn như cũ thong dong, đẩy mũi kiếm ra. Thậm chí, không thèm để y vào mắt, lần nữa bẻ kiếm.

"Rắc... Rắc... ".

Tiếng kiếm gãy vang lên làm Kuro kinh hãi.

Hắn... Hắn cư nhiên lại...

Trong lòng giận giữ, Kuro buông kiếm nhanh tay đấm tới mặt hắn. Hắn lại bình thản né qua, đỡ một đòn lại một đòn, không chút mỏi mệt. Trên gương mặt như cũ nét cười lạnh lẽo và bình thản.
- Ta đã nói là người mà! Ngươi không thấy sao? - Jesur ủy khuất cười nói, giơ chân đạp vào vết thương của Kuro, đá y xa vài trượng.

- Hự... - Kuro nghiến răng, chịu đau ngồi dậy, nhìn Jesur vẻ mặt như  cũ lạnh nhạt. Lòng không chỉ hoảng sợ, kinh hãi mà còn lo lắng vô cùng.

Hắn là cái quái gì vậy?

- Nếu ngươi thật sự muốn hỏi ta là ai, sao không về hỏi vị hoàng tử của ngươi đi. Hắn biết ta là ai đấy... - Jesur chầm chậm nói. Nhớ lại chuyện cũ làm hắn cảm thấy phấn khích, cảm giác chà đạp Izumin dưới chân, thực sướng vô cùng!

Nét cười vặn vẹo trên khuôn mặt, điên cuồng và phẫn nộ. Ánh mắt hung hiểm nhìn chằm chằm Kuro.

Nhân lúc y lơ là, lại vụt tới đấm mấy nhát túi bụi. Hắn nhắm mặt y mà đánh, càng đánh càng mạnh, trên làn da nhợt nhạt dần xuất hiện vết bầm tím, máu theo khóe môi mà chảy ra.
Nghĩ đến gương mặt của Izumin rồi đem nó coi là Kuro, thỏa thích mà đánh mà chà đạp làm Jesur sướng vô cùng. Thật khoái!

Vì thế, Jesur càng đánh càng hăng. Hết đấm lại đem Kuro như trái banh mà đá tới đá lui. Đem y như tấm thảm mà đạp liên hồi.

Mỗi hành động hắn làm đều hết sức điên cuồng và man rợ. Hệt như một kẻ mất hết lý trí, mất hết tình người vậy.

- Muốn biết ta là ai? Ngươi có tư cách đó sao?

- Muốn giành với ta, có sao? Có tư cách sao?

- Ta thao cả nhà ngươi, Izumin!!

...

Mỗi lời thốt ra, Jesur lại tàn nhẫn đạp Kuro một cái. Mà mỗi lần như thế, Kuro đều cắn chặt răng mà chịu đựng. Lồng ngực phập phồng nóng, đau đớn đan xen hành thể xác và tâm trí.

Cả người y có chút thảm hại. Y phục không rách nát, da thịt không đến nỗi huyết nhục khó phân. Nhưng tự tôn và lý quyền đều bị chà đạp, bị vấy bẩn không còn chút gì.
Vết thương vẫn đang chảy máu không ngừng, Kuro lấy tay giữ lấy nó, ngăn không cho vết thương bị nhiễm trùng, tay còn lại thì chống người, muốn ngồi dậy lại bị Jesur đạp xuống.

Khốn kiếp!

Khốn kiếp!!

Kuro căm phẫn, muốn trở mình, muốn đánh trả. Y liếc mắt thấy gần đó có thanh kiếm, muốn bò mình qua lấy. Nào ngờ bị Jesur phát hiện, hắn liền đạp một cái vào tay y, năm ngón tay chịu đựng lực đạo lớn, đau đến tê tâm phế liệt.

- Hự...!! - Kuro cắn răng, đau đến mắt nổ đom đóm, đầu óc ong ong.

Thân xác bị chà đạp, tự tôn bị vấy bẩn.

Ông trời liệu có mắt? Để kẻ ác hành hạ y thế này...

- Rác rưởi! - Jesur cười cợt, di chuyển chân, như muốn nghiền nát nó. Ý cười điên cuồng đáy mắt, ngày càng hung tợn.

Kẻ nào tranh đấu với hắn, đều phải trả giá đắt!

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, ai nấy đều sợ hãi trước hành động đẫm máu của hắn.
Chỉ duy nhất một người!

Bóng dáng ấy tuy bé nhỏ, mảnh khảnh lại quật cường và mạnh mẽ đến lạ. Lao ra ngoài tẩm cung, như ngọn gió lướt nhanh tới chỗ của Kuro.

- Mau dừng tay!! - Diana hét lên đầy tức giận. Gương mặt bé nhỏ giận đến hồng, hốc mắt đỏ bừng phiếm lệ, hẳn vì nhẫn nhịn bấy lâu. Mái tóc bạch kim tung bay theo gió, quật cường mà mềm mại. Nhu nhu nhược nhược như liễu lại quật cường bất khuất như mai.

Sâu thẳm trong đôi mắt xinh đẹp, là quyết tâm, là ý chí mạnh mẽ, không khuất nhục. Đứng trước Jesur, không chút run sợ.

Không cho phép, làm tổn hại đến người thân của cô!!