Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

Chương 50: Izumin ghen tức.




Vì dạo này nghe đồn Wat lại gặp trục trặc nên Au đăng sớm cho mấy bạn đọc. Mà thật sự thì đúng là vậy, Au có viết một bộ đam mỹ mới mà không tài nào đăng được. Vù vậy đành qua bên truyenwikiz.com đăng tạm, hu heo...😭

Chương 50: Izumin ghen tức.

Ramah con ngươi phản chiếu dáng lưng cao lãnh ấy, sát khí bừng lên, đuôi mắt lạnh toát, hai bàn tay giấu dưới vạt áo nắm thành quyền, nổi đầy gân xanh.

Izumin!!!

Huynh tức giận gào rống nội tâm. Một hồi liền trấn tĩnh lại, đi về phía trước. Diana là người theo sau cùng, vừa vặn thấy cảnh đó lòng lại khó xử. Cô lắc đầu, tự nhủ không được để tâm nữa, giờ không phải lúc.

...

Ngoài kia, trăng lặn dần, gam màu chuyển đổi sang sắc màu nhẹ nhàng. Chân trời phết lên ánh màu bình minh ấm áp. Mặt trời ẩn sau khe núi dài, lấp ló chen chúc mấy tia nắng tinh nghịch.


Sau nửa canh giờ, Diana và hai người Izumin, Ramah đi một hồi đến được đại môn ngục thất, đường thông lên mặt đất trong hoàng cung. Thế là ba người liền tách nhau ra, Diana như kế hoạch đi theo đường đến hoàng cung. Còn hai người kia đi thêm mấy chục thước mới ra tới được cửa cống thông với một nhánh sông Nile. Dù trên đường đi bầu không khí căng thẳng lạ thường, lại nhiều lần tranh cãi nên đi hướng nào mới đúng. Izumin về vấn đề này nói như đinh đóng cột vì anh có bản đồ trong tay nhưng Ramah lại cho rằng đó chưa hẳn đúng, nhỡ đâu tấm bản đồ đó cũ quá thì sao. Ban đầu chỉ là mấy câu nói qua nói lại mà thôi vậy mà không hiểu sao chưa được mười phút liền động thủ rút vũ khí, đánh một phen. Đánh một hồi mệt rồi liền nghỉ, nghỉ xong thì đi tiếp. Bộ điệu coi như chưa có chuyện gì xảy ra.


...

Trời lúc này sáng hẳn và nóng như thường lệ. Dù trời đã bước sang gần cuối thu mà vẫn chưa đỡ chút nào.

"Tùm... Tùm...".

Dưới mặt nước tĩnh lặng bỗng gợn sóng. Hai cái đầu trồi lên khỏi mặt nước, thân hình ướt nhẹp bơi lại bờ gần đó. Mà hai người đó không ai khác là Izumin và Ramah.

Từng giọt nước rơi xuống thấm đẫm nền đất nóng bỏng, "lộp...bộp...lộp...bộp..." tạo thành một dòng nước nhỏ chảy ngược lại sông.

Izumin một thân bạch y thanh toát ướt sũng bó sát, dáng hình anh cao mà hơi gầy lại thêm da trắng như tuyết nữ ghen hoa hờn. Lúc này trông có chút thanh mảnh như thư sinh. Khiến nam nhân nhìn qua có chút xấu hổ.

Anh tìm một chỗ tốt ngồi xuống. Y phục không thèm cởi, có lẽ tính nhờ gió và nắng hong khô quần áo. Còn Ramah vừa lên liền trực tiếp lột hết đồ ra, chỉ chừa lại một cái quần dài thẫm nước. Một thân thể cường tráng cứ thế lộ ra. Cơ bắp cuồn cuộn, múi thịt rõ ràng, săn chắc mà không thô lỗ, trái lại mang vẻ cuốn hút, hấp dẫn lạ thường. Nước tí tách chảy từ mái tóc xoăn dài gọn gàng qua từng múi thịt mê người, đẹp biết bao. Nhìn nhìn Izumin ngồi đó, Ramah lặng thinh đi tới, miệng tựa tiếu phi tiếu. Trong bước chân hữu lực có sự kiêu hãnh lạ thường. Dường như đang tự hào về điều gì đó.


Izumin cũng khẽ nhìn qua chỗ huynh, không biết nhìn thấy cái gì mà mặt lại sa sầm, tối thui, lòng lại phát hỏa. Hai người bốn mắt chạm nhau, lóe lên tia lửa. Ánh mắt Izumin lạnh lùng ẩn nhẫn tức giận còn Ramah thì có chút lười biếng nhìn anh, ý cười cợt rõ ràng. Nhìn đến đây, Izumin càng giận hơn. Lòng bức bối muốn giải tỏa mà không được.

(T/g: Giề giề, giận gì hả?. Izu: Ta không phục!. T/g: Không phục thì đi tập gym đi! Ở đó la làng cái gì! Biết ta tả huynh mệt lắm không? Cho huynh lẹp xép luôn bây giờ! * Giơ bút hành hung *. Izu: * Im thin thít *).

Giận chết anh rồi!

Có điều, chỉ sau nửa canh giờ trôi qua Izumin liền bỏ qua không nghĩ tới nữa. Dẫu sao cũng chỉ là một cái vỏ ngoài sao bằng một não mưu mô của anh chứ?!

(T/g lại said: Giờ mới tự nhận mình mưu mô à?. Izu: *Rút kiếm*. Ai kia xanh mặt dọt mất).
Gió thổi đến hong khô y phục chốc lát. Tóc tai cũng khô dần. Izumin đứng lên chỉnh đốn y phục lại một chút. Ramah cũng mặc lại y phục, ánh mât vô tình liếc anh. Một vết đỏ nhạt bị từng lõn tóc che đi đập vào mắt y, nhìn thoáng qua cũng đủ thấy nó nghiêm trọng thế nào. Y thấy vậy, sắc mặt biến sắc liền chạy tới hỏi Izumin:

- Ngươi...Bị thương à? - Cái vết đỏ ấy dần đậm dần, hẳn là vết thương sau lưng đang rách ra, máu chảy lần nữa thấm ướt lớp y phục. Izumin không nói, chỉ lặng lặng nhìn hắn rồi quay đi. Mặt ai kia liền sa sầm.

Cái tên đáng chết nhà ngươi! Ta không để ý ngươi nữa!

Izumin đứng cạnh sông, tay thò vào vạt áo lấy ra một cây sáo, vừa thon vừa ngắn, làm bằng lưu ly, dưới nắng mai sáng lấp lánh. Anh cầm nó thổi một cái, lát sau một con bồ câu trắng muốt bay tới, sà xuống đậu lên tay anh.
Izumin lấy một phong thư nhỏ, đút vào cái giỏ cặp chân nó. Vỗ nó mấy cái rồi tung cho nó bay đi. Làm xong, anh vừa đi vừa lạnh giọng ra lệnh cho Ramah:

- Ngươi vào thành mua ngựa - Đến một cái quay đầu cũng chả có, lại cho Ramah nhìn cái lưng cao lãnh ấy, tay ném túi tiền ra sau. Ramah ngán ngẩm nhìn anh nhưng không nói gì nhiều, bắt lấy túi tiền chạy đi.

...

Mà lúc này ở gần cao nguyên Hatusha, quân đội Ai Cập ở sâu trong núi, đóng quân quan sát tình hình Hittitle, chớp thời mà tung đòn.

Menfuisu hiện đang cùng mấy vị tướng quân bàn bạc lại chút tình hình và chiến lược.

Hittitle hiện nay không thấy động tĩnh gì, không chắc là chúng đã nghe được tin gì hay thật sự không biết gì cả. Nếu như chúng không biết gì hết thì càng tốt, như vậy sẽ thuận lợi cho y hơn.

Một lần nữa, Menfuisu nhìn vị tướng Nerphap bên cạnh mình, nói:
- Nếu hết ngày mai mà phía kia không có động tĩnh gì thì đêm đó hãy thực hiện kế hoạch như thường!

- Vâng! Bệ hạ quả là anh minh sáng suốt!! Đêm xuống Hittitle sẽ lơ là cảnh giác, đánh lúc đó chỉ có chuẩn!! - Nerphan hết lòng xu nịnh, hai tay vỗ "bôm...bốp..." tán thưởng. Vẻ mặt gian xảo hiện rõ ý cười chẳng mấy tốt lành. Mấy vị tướng xung quanh nhânh rĩ điều đó nhưng chẳng ai dám hó hé lời nào. Riêng chỉ có Menfuisu là ngày càng ngu muội, nghe Nerphap tán thưởng liền đắc ý, nhếch miệng cười khinh thường, tự vỗ dương mình:

- Hừ! Còn phải nói? Lần này, ta sẽ cho lũ Hittitle đê tiện ấy biết tay! Triệt thẳng bọn chúng, thâu tóm Hittitle làm vương Địa Trung hải này! - Menfuisu càng nói càng ngạo mạn, mắt sát ý ngày càng nồng đậm. Uy quyền lẫn giận giữ đập bàn một cái. Lập tức cái bàn xuất hiện vài vết nứt, khiến mấy vị tướng xung quanh hoảng sợ một hồi.
Này, này quả thật là càng ngày càng hồ đồ rồi!

Binh lính lẫn tướng tá Ai Cập sớm nhận ra điềm xấu. Nhưng chung quy chẳng ai dám hé môi câu nào. Chỉ sợ nói rồi là đầu văng khỏi cổ, là chết chưa kịp ra sa trường. Mặt khác còn e ngại cái vị tướng từ Nubia kia. Liệu có phải như mấy lời đồn thổi Nubia thật sự muốn lần nữa thôn tính Ai Cập?

- Đúng! Phải đánh Hittitle tan tác cho dù...Ai Cập có phải vong mạng đi chăng nữa... - Nerphan hai mắt âm trầm, gian tà khép khép mi. Một tay chống cằm nhìn Menfuisu, vừa hận vừa khinh thường.

Ai Cập rồi cũng có ngày vào tay Hittitle ta thôi! Nubia liên minh Hittitle sẽ chiếm lấy Ai Cập, lấy cái mạng quèn của ngươi Menfuisu!

Ha...Ha... Tiếc thay cho một đế vương kiêu hùng như ngươi... Chỉ vì chữ "tình" mà ma dại như thế này! Bị bọn ta dắt mũi mà chẳng hề hay biết.
A...Cũng không hẳn là không hề hay biết. Kẻ không hề hay biết ở đây là ngươi, chứ xem ra mấy tên kia còn sáng mắt chứ nhỉ? Đặc biệt là lão tể tướng già má chó kia nữa. Nhưng cũng may lão chẳng sống được lâu nữa đâu. Chậc...Chậc... Đúng là gừng càng già càng cay. Menfuisu, ngươi đúng là không có cô gái sông Nile thì chẳng làm được gì. Vô dụng!

Tia mắt sáng quắc nhìn Menfuisu, hận không thể như vạn dao sắc loáng phanh thây y.

Bàn một lúc nữa thì bên ngoài có người vào nói khẽ với Nerphan. Hắn ghé tai nghe một lúc rồi cúi đầu rời đi.

- Chuyện gì vậy? - Nerphan đến một nơi khá vắng người, xung quanh cỏ cây rậm rạp. Xem ra, nơi này cách doanh trại vừa xa vừa gần. Một nơi như này chắc là có chuyện quan trọng cần bẩm báo nhỉ?

Liếc mắt thấy thân hình thiếu nữ trước mắt, hắn hơi ngạc nhiên, nét mặt có mấy phần vui vẻ:
- Picies? Sao nàng lại ở đây?

Nữ tử trước mắt một thân cung nữ sau lớp trường bào hắc y. Sắc vải đã phai nhạt đi nhiều, giống như suốt mấy năm nay nàng đều mặc một bộ duy nhất này vậy.

Picies từ xa quay đầu, tay cởi xuống trường bào trùm kín mít, nhìn hắn lạnh nhạt nói:

- Ta đến đây để xem xem mọi chuyện thế nào, tiện thể đưa ngươi cái này - Bàn tay trắng ngần chìa ra một lọ sứ màu đen tưởng chừng có thể phản chiếu bóng ai.

Gương mặt nàng vẫn vậy bình thản, lạnh nhạt nhưng lại khiến hắn rạo rực không thôi. Nhận lấy lọ sứ, Nerphan cười cười:

- Cái này... Là gì thế?

- Dược thôi... Vết thương... Vết thương hôm bữa của ngươi chưa khỏi - Khác với bộ mặt hồi nãy, khi nhắc tới vấn đề này Picies dường như có chút ngại ngùng. Ánh mắt nhìn hắn cũng khác, hơi e ngại lẫn áy náy. Có vẻ nàng đã làm chuyện gì sai trái thì phải, lòng vì nhớ lại chuyện xưa mà bối rối một hồi.
Nerphan nghe ra sự bối rối trong lời nói của nàng, cười càng tươi hơn, trông có vẻ hạnh phúc vô cùng. Nét cười trong sáng trái ngược với sự gian xảo của hắn. Sự quyến rũ đối lập làm nàng nhất thời ngẩn ngơ.

- Vậy... Vậy... Đa tạ nàng, Picies - Một chữ cuối kéo dài mang theo bao ngọt ngào, nồng mặn tình ý. Hắn nói xong liền quay đầu cắm cổ chạy đi. Picies còn chưa kịp hỏi chuyện thì hắn đã chạy mất hút, nàng bất lực dõi mắt theo. Cuối cùng đành lấy giấy ra viết một phong thư rồi gửi cho hắn. Dẫu sao kế hoạch quan trọng hơn, phải cẩn thận thực hiện. Lần này, phải thuận lợi đưa người vào. Viết xong liền nhanh chóng kêu bồ câu đưa thư.

Thấy bồ câu bay mất, Picies quay đầu bước đi. Trong lòng hiện lên hình ảnh thiếu niên năm nào, cùng nàng vui đùa, cùng nàng khóc.

Nerphan...
Tay cầm lấy miếng ngọc bội giắt bên hông, lấp lóe ánh sáng tinh khiết. Miệng khẽ nhếch lên, ý cười nửa nhạt nửa dạt dào.

Ta sẽ chờ...

...

Doanh trại.

- Tướng quân, ngươi vừa đi đâu về vậy? - Menfuisu đứng ở cửa lều, nhìn hắn chằm chằm. Nerphan bộ dáng bình thản, khe khẽ đáp:

- Ta à? Ta chỉ... Đi gặp ý trung nhân của mình thôi... - Giọng nói còn thoáng ngượng ngùng. Tuy sự thật không phải vậy nhưng lấy cái này ra giấu Menfuisu thì quả thật hợp hết chỗ nói.

Nhưng Menfuisu vẫn còn nghi ngờ, cau mày hỏi tiếp:

- Ý trung nhân? Nam nhân ra chiến trường bấy lâu nào có đem theo nữ nhân? Đó là điều cấm kỵ! Vả lại, ở đây nãy giờ ta nào có thấy một nữ tử? Ngươi nói dối...

Lời chưa nói xong thì Nerphan đã nhanh nhảu chen vào, giành lời nói lớn:

- Bệ hạ không biết, ta bị đoạn tụ!

Nét mặt hắn nhìn Menfuisu, cười rạng rỡ cười thập phần quỷ dị. Lời vừa dứt thì bầu không khí bỗng chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng gió thổi bên tai.
Nam nhân nghe câu này của hắn liền há hốc miệng, mắt trợn tròn, đứng im như phốc. Sau đó vội chạy đi như thể vừa nghe những điều không nên nghe.

Xung quanh lặng như tờ, Nerphan vốn dĩ chỉ muốn tìm đại một lý do để biện hộ thôi. Ai ngờ miệng nhanh hơn não là có thật, nói gì không nói lại nói cái này. Một lời nói ra rồi đến hắn cũng khó mà chấp nhận được. Đành cười cười mấy cái xua tan bầu không khí ngượng ngạo này.

Menfuisu nhìn nét mặt hắn, không nói gì liền quay lại vào lều. Một bộ dáng cao lãnh, khó mà nhìn ra y đang nghĩ gì. Lúc này, Nerphan mới thầm thở phào một hơi.

Suýt nữa thì tiêu... Lần sau phải cẩn thận một chút.

Hắn tự nhủ rồi quay đầu về lại lều của mình. Vừa vén màn lên liền thấy chú bồ câu đưa thư của Picies. Nerphan bước nhanh vào, lấy thư ra đọc nhanh chóng rồi đốt đi. Xong lại tiến về phía trường kỷ mà nằm dài suy nghĩ.
Chuyện giao cho y làm xong rồi. Giờ chỉ còn việc khiến cho Menfuisu đừng nghi ngờ, dẫn vào tròng liền kết thúc.

...

Cùng lúc đó, Kuro dẫn một đội năm ngàn binh mã đang áp sát gần Ai Cập. Xuyên qua Babylon mà đi tới, cách đó cũng khoảng gần hai ngày đường. Nếu đi nhanh một chút thì chừng một ngày là tới nhưng nay lại có thêm một tên "ba hoa nhiều chuyện" như Nat, sợ rằng thời gian sẽ bị kéo dài thêm.

Kuro đứng ngoài cửa trọ của khách điếm. Gương mặt bình thản, khoanh tay như đang chờ một ai đó. Quả nhiên, lát sau cửa gỗ mở, một bóng hình bước ra ngoài. Lục y thanh tú, dung mạo anh tuấn lại có chút gian xảo.

Đó không ai khác chính là Nat, phó tướng phụ trợ Kuro. Lần này, hắn đến Babylon thay mặt Izumin để liên minh. Mà Kuro đang trên đường đến Ai Cập nên thuận tiện chở hắn luôn.
- Hì... Hì... Ngươi chờ ta có lâu không? - Nat cười cười nhìn Kuro, lấy tay chọc chọc hắn. Kuro trái lại chẳng thèm để ý y, xoay người lạnh lùng bước đi. Nat nhìn theo bóng lưng hắn, tấm tắc lưỡi cười rồi lắc đầu đi theo.

Ây da, sao lại lạnh lùng như vậy chứ?

Bước đi song song cạnh Kuro, Nat như sực nhớ ra được gì đó, nghĩ nghĩ lúc rồi nói:

- Đúng rồi Kuro, ngươi có nghe hoàng tử nói gì về việc mấy tên phản động kia chưa?

Phản động?

Kuro quay đầu nhìn hắn, chưa hiểu lắm hỏi lại. Nét mặt y thoáng lo lắng, thâm trầm suy tư.

- Phản động... Là bọn kia sao?

- Đúng a! Chẳng lẽ ngươi không biết gì sao? Quanh Babylon có mấy kẻ như vậy, ta thấy chúng mấy ngày nay đang rục rịch chuẩn bị gì đó - Sắc mặt của Nat cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn. Lời nói lạnh lùng mà phảng phất lo âu. Vừa suy nghĩ vừa nói chuyện với Kuro.
Hai người sánh vai mà đi, cùng nghĩ. Song hồi lâu như nhớ ra được gì đó mà lòng hoảng hốt, sắc mặt càng kém hơn:

- Tiêu rồi!! Mục tiêu của chúng là hoàng tử! - Hai người đồng thanh hô.

- Còn không mau đuổi theo! - Lại là hai người.

Chạy nhanh ra ngoài khách điếm, Kuro chỉ huy quân lính một đường nhanh chóng tiến thẳng đến Ai Cập. Vì đang ở trong lãnh thổ Babylon nên cả đoàn đều thay một thân trang phục khác, lại phân thành nhiều nhóm nhỏ tránh để bứt dây động rừng.

Nếu bây giờ muốn nhanh chóng đuổi theo Izumin đang ở Ai Cập một cách nhanh nhất thì chỉ còn cách chạy theo không ngừng nghỉ mà thôi. Nhưng chạy như vậy thì sẽ rất mau chóng ngựa mất sức, cạn kiệt mà khụy xuống. Mà một đội năm vạn quân mã này đâu chỉ đến Ai Cập để chơi, còn có nhiệm vụ quan trọng phải làm. Lỡ cả đội mất hết sức, không hoàn thành được nhiệm vụ đã giao thì sao đây, trọng trách ai gánh?
Vì vậy, Kuro quyết định chỉ để cho hai đội nhỏ nữa đi theo y. Đạp mã phi cát tiến thẳng đến chỗ Izumin.

Hoàng tử, người nhất định phải bình an!

...

Nắng trưa gay gắt. Thái dương cao ngạo tỏa xuống trần thế vầng hao quang chói lọi.

Izumin cùng Ramah đi ngựa nửa ngày cũng đến được biên giới Ai Cập. Ngước mắt nhìn thấy một mảnh sa mạc hoang vu bất tận, xa xa cồn cát nổi gió, thổi lên một sự tĩnh mịch. Qua Ai Cập là đến sa mạc tử thần, ở đó chính là lãnh thổ của Babylon. Lại đi tiếp một quãng đường xa nữa là tới Hittitle.

Izumin tiếp tục đi. Gương mặt lãnh ngạo thấm một tầng mồ hôi mỏng, hai má ửng đỏ vì nóng. Cũng chẳng trách đâu được, nắng Ai Cập vốn nóng đến cực điểm anh lại chỉ quấn tạm một lớp lụa mỏng để che nắng. Mà nếu cứ tiếp tục đi như vậy sẽ không tránh khỏi việc mất sức. Trái ngược, Ramah lại hết sức bình thản vì đã quá quen với cái nắng ở sa mạc này. Liếc mắt nhìn qua Izumin cố gắng chống trọi, kiềm không được bật cười một tiếng:
- Ha... Ha... Ha...

Izumin ngoái đầu nhìn Ramah, khó hiểu quát khẽ:

- Im miệng, ngươi cười cái thá gì chứ? - Thời khắc nói ra một lời này, hai má Izumin càng đỏ hơn, có chút mệt mỏi mà thở không ngừng. Hoàn toàn đánh mất đi bản tính lãnh ngạo thường ngày hay nói đúng hơn nó đã bị sự kiềm chế đánh tan.

- Ta cười cái gì chẳng lẽ ngài không biết sao? Ha... Ha... Một chút nóng bức cũng chịu không nổi! - Ramah cười lớn, mày nhướng lên khiêu khích Izumin, chọc vào tự tôn của anh. Mà một người khi bị người khác lôi tự tôn ra chế giễu sẽ chẳng thể nào kiềm chế được, ắt sẽ nóng giận. Hơn nữa, đây còn là Izumin một vị hoàng tử cao lãnh có thừa, lại hết sức để ý đến thể diện của mình. Cũng phải vì anh là một kẻ tài năng, văn võ song toàn không chê vào đâu được, có quyền kiêu ngạo. Vậy mà hôm nay lại có kẻ dám khinh thường anh, lôi anh ra đùa bỡn!
Nhưng, Izumin bình thường người nhìn sơ qua liền biết anh không phải kẻ dễ giận, trừ mấy trường hợp đặc biệt như phụ, mẫu, ý trung nhân hay địch nhân. Mà xét trong trường hợp này, có lẽ Ramah chính là địch nhân của anh đi. Ừm... Về phía tình trường thì chỉ có chuẩn!

- Ngươi nói cái gì? - Izumin tia mắt về phía Ramah. Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức sa sầm, u ám. Hai mắt tràn đầy lửa giận. Cả người bừng bừng lộ khí. Dường như bị một lời khinh thường này của Ramah chọc tức.

Cái tên đáng hận nhà ngươi, lại dám chọc tức ta! (T/g: Phải chọc mới có chỗ hay chứ! He... He... ).

- Ta nói gì, ngài nghe không rõ sao? Cũng được, để ta nói lại cho ngài nghe lần nữa! Ta nói là, ngài đến mấy cái nóng bức cỏn con này cũng không chịu đựng được! - Ramah thấy Izumin bị mình chọc tức, lòng thấy sướng vô cùng, phấn khích trào dâng. Y nhếch miệng lặp lại mấy lời khi nãy, khinh thường thấy rõ, còn cố ý nhấn mạnh hia chữ "cỏn con" như thể chọc Izumin tức chết. Nhìn chằm chằm xem sắc mặt Izumin biến hóa từ đen chuyển xanh rồi hóa đỏ. Như một con tắc kè bông, mắc cười vô cùng!
Ha... Ha... Diana, muội thấy chưa? Không ngờ có một ngày ta lại có thể chứng kiến một vẻ mặt đặc sắc này của Izumin. Càng không ngờ, ta lại có thể một lời mà phá đi vẻ mặt băng lãnh thường ngày của hắn. Ta khoái, ta khoái a!

Izumin, ngươi muốn đấu với ta à? Đợi trăm năm nữa đi!

Quả nhiên, Izumin càng ngày càng khó nhịn được trước mấy lời nói khiêu khích có tính sát thương cao của Ramah. Một ngày mà bị hắn chọc đến hai lần! Hai lần đều chạm vào tự tôn lẫn tự ái của anh! Đáng hận! Anh không nhịn nữa! Izumin hai mắt lửa giận bùng bùng, nộ khí như muốn thiêu rụi mọi thứ. Hoàn toàn không kiềm chế sự nhẫn nhịn trong lòng bấy lâu, huy một kiếm về phía Ramah.

Ramah thấy mũi kiếm sắc loáng của Izumin huy tới liền mau lẹ tránh đi, tay phải nắm đao đánh trả một nhát. Một kiếm một đao va vào nhau, vang lên một tiếng "keng..." thanh thúy. Cuộc chiến nổ ra!
Ngay khi đao kiếm chạm nhau, cả hai đồng thời giang tay nhanh như chớp đánh vào điểm yếu của đối phương. Cơ hồ, chuyện đâu dễ như vậy. Xét về mặt võ, Izumin và Ramah đều thuộc hàng cao thủ. Một người tự học lại có thêm người dạy giỗ, một người chẳng biết thế nào nhưng vẫn mạnh vô cùng. Một chiêu đến lại một chiêu đỡ. Thủ thuật nhanh lẹ, chớp mắt đã ra tay hơn chục chiêu. Nhưng tình hình thế này khó mà phân thắng thua.

Izumin phi thân xuống dưới, Ramah cũng đuổi theo đáp xuống. Anh canh kẽ hở, một mắt phi kiếm mau lẹ nhắm thẳng điểm yếu ngay họng của Ramah, ra chiêu âm hiểm vô cùng. Nhưng Ramah cũng chẳng phải hạng xoàng, hắn nhanh chân né sang phải, huy đao tới bụng anh. Izumin bị ép phải chuyển mình, khinh công tới lui người ra sau. Hắn thấy vậy cũng kiên quyết đuổi tới cùng.
Hai người kẻ chạy người đuổi nhanh như chớp. Ai ngờ nửa đường Izumin bất ngờ giảm tốc độ, Ramah sững người nhìn anh huy kiếm đâm tới. Hắn vội né đi, ngã ngửa ra sau, lộn một vòng, dùng tay đáp đất. Izumin chớp thời cơ lấn tới, huy mũi kiếm sắc loáng về phía hắn.

Hừ! Ta quyết không thua đâu!

Ramah gắng gượng đứng lên, một đao bổ tới Izumin. Nhưng lại không may, chân đạp liền trúng một hố cát, chớp mắt bị nó kéo xuống, cát xung quanh lún xuống dần, chảy ào ào về phía hắn.

- Cẩn thận!! - Izumin lúc này bừng tỉnh, sắc mặt nghiêm trọng, trong đầu không nghĩ đến việc hồi nãy bị người ta khi dễ nữa, nhanh tay nắm lấy Ramah, khinh công tuyệt đỉnh kéo hắn lên.

- A....! - Anh hô, dùng một lực vất Ramah ra xa cái hố. Nặng nhọc thở một hơi rồi nằm phịch xuống. Cũng may, hai con ngựa cũng không bị kéo xuống. Nếu không sẽ chẳng còn gì để đi nữa.
Lúc này, hai người đồng thời quay qua nhìn nhau, trầm mặc một chút rồi bật cười.

- Hừ! Ngươi thua rồi! - Izumin nhếch miệng nói. Nhìn hắn, hai người mồ hôi đều nhễ nhại, lấm lem đất cát.

- Nói gì chứ? Là do ta gặp xui! Như vậy đâu chứng minh được gì? - Ramah trái lại không chấp nhận kết cục. Nhìn Izumin nói.

Sau mấy lời đó, bầu không khí lâm vào tĩnh mịch.

Ramah sắc mặt u ám đi một chút, khẽ nhìn Izumin nằm gần đó, nghĩ ngợi. Ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, hắt lên gam màu nhẹ nhàng.

- Này! Izumin, ta tuyên chiến với ngươi! - Dưới ánh nắng chói chang, Ramah ánh mắt kiên định, một lời tuyên chiến tiền vô, hậu vô thốt lên. Thời khắc nói ra câu này, hắn có thể nghe thấy được tiếng con tim phấn khích, rộn ràng đập "bang...bang...".

Izumin, ta muốn tuyên chiến với ngươi! Muốn phân thắng bại với ngươi! Muốn chứng minh cho muội ấy thấy, ta không thua kém ngươi!
Izumin quay sang nhìn hắn, bị ánh mắt kiên định của hắn làm cho giật mình. Trong đầu vang lên một câu nói quen thuộc, phải đối đầu với bất cứ thách thức nào và chiến thắng nó. Lập tức lửa khí cùng bừng lên, sóng dâng cuộn thành biển trong lòng Izumin. Một lời nói ra:

- Được! Nếu như ngươi muốn bị ta đánh bại lần nữa thì cứ đến đi! - Nói xong lại nhếch miệng cười. Nhưng không phải nụ cười khinh thường như ban nãy mà là một nụ cười phấn khích dạt dào cùng tự tin chiến thắng. Không chỉ tự động viên chính mình mà còn khiến Ramah càng hừng hừng lửa khí hơn.

Anh không sợ bất cứ lời thách đấu nào! Bởi vì anh đã chiến thắng một cửa ải khó hơn thế này rồi.

Hơn nữa, Izumin cũng tính tuyên chiến với hắn. Ai ngờ, hắn lại nhanh tay hơn. Vậy cũng tốt, lần này anh sẽ dốc sứ mà phân thắng bại một lần. Để triệt để đánh nát tâm ý của hắn lên Diana, cho hắn thấy cô là của anh. Bất cứ kẻ nào cũng không được nhòm ngó!
Izumin trong lòng sớm thấy, Ramah thích Diana. Anh nhận ra điểm này từ lần gặp lại đầu tiên ấy. Lòng khi biết chuyện lại tức giận không thôi, cứ hận không thể đem cô bắt buộc bên người. Nhưng vì vài chuyện nên không thể hành động vô ý. Mà Ramah hẳn cũng biết từ lâu nên mới đối anh thù địch không cam. Sau lần nghe hai người thổ lộ, tâm tư như bị đánh vào vực thẳm, đau đến chừng nào. Sau một hồi quyết vững trí mới được như bây giờ, mới có thể dũng cảm đối mặt, mới có thể tuyên chiến phân thắng bại này. Cả hai đều muốn chứng minh chính mình không thua kém bất cứ kẻ nào.

Đồng hành đồng vi mưu!

Nếu đã vậy, thì một lời nói liền một trận chứng minh!

- Hừ! Kẻ nói câu đó phải là ta chứ! - Ramah cười, ngồi dậy. Izumin cũng chậm rãi ngồi lên. Anh nhìn hắn, lãnh ngạo nói:
- Khoác loác vừa thôi! Để xem sau chuyện này, ngươi và ta ai thắng ai bại!

- Ha! Chờ đi!! - Ramah đã cầm đao như muốn đấu đến nơi nhưng lại bị Izumin ngăn lại. Hắn tưởng anh nói lời không giữ lời, muốn chửi một trận.

- Đợi đi, khi ta đăng quang liền cùng ngươi một trận ra trò! - Izumin nói là làm. Sở dĩ anh làm vậy vì có nguyên do thôi. Nhưng mà cái nguyên do này thâm sâu cỡ nào hắn lại nhìn không ra. Nên chỉ gật đầu thống khoái. Vả lại cũng là do lúc này có khách không mời mà đến. Hẳn nên dẹp mấy chuyện trước mắt này ra một bên ấy nhỉ?