Chương 48: Ngày lặng lẽ.
Khi ánh bình minh ló rạng trên mảnh cát lấp lánh này, thời khắc điểm chiến tranh chỉ còn hai ngày nữa.
Ai Cập vài giờ trước...
Cảng sông Nile...
- Hoàng thượng!! Thuyền chiến đã chuẩn bị sẵn sàng! - Một tên lính chạy lại tới chỗ Menfuisu. Y đứng trên bờ đưa mắt nhìn vạn mã vạn chiến hùng dũng, sĩ khí cao ngất. Trong ánh mắt rực lửa thù hận, sát khí nồng đậm. Y thanh lãnh, uy nghi cất giọng:
- Lên đường!! Như ta đã nói từ trước âm thầm hành quân đến Hittitle theo hai hướng!
- Tuân lệnh!
Mối thù này cuối cùng cũng trả được rồi!! Carol, nàng trên trời có linh thiêng hãy phù hộ ta và quân Ai Cập đại thắng!
Y nhắm nghiền mắt, mày cau lại. Lần nữa mở mắt ý chí quyết thắng càng thêm dữ dội.
Imhotep từ xa bước đến chỗ y. Lòng lo lắng, vẫn muốn khuyên y đình chiến:
- Vậy tể tướng nghĩ còn cách nào hay hơn sao? Ai Cập ta làm gì ngoài trả hận? Ngài nói xem?
Tay y chống lên quyền trượng uy thượng, liếc nhìn ông. Imhotep suy tư, không phải ông không biết chuyện này. Hittitle ắt hẳn cũng là một trong những kẻ đứng sau. Nhưng thiết nghĩ tới Ai Cập phải chịu tình huống xấu thì ông liền muốn ngăn.
- Bệ hạ... Nếu... Thần mạo phạm nói điều này. Nếu thật sự Nubia không có ý muốn liên minh với Ai Cập mà thực sự họ muốn thôn tính Ai Cập thì ngài sẽ làm sao? - Imhotep vuốt râu. Đưa mắt tinh anh lộ vẻ lo âu nhìn y. Ông hy vọng y sẽ sáng suốt một chút, chỉ cần lúc này y nhận ra được điểm mấu chốt. Thế nhưng Menfuisu làm ông thất vọng rồi.
- Phải!! Nubia bọn ta nói lời giữ lời! Tể tướng yên tâm!! - Lúc này, Đại tướng quân Nubia Nerphan tiến lại nói. Ánh mắt linh hoạt, sắc bén nhìn thẳng vào mắt Imhotep không nhân nhượng. Không chút phép tắc!
Quá hống hách rồi!!
- Chuyện này... - Imhotep khó xử nhìn Nerphan rồi nhìn Menfuisu. Một lời muốn nói đành ngậm lại, lòng bất lực tâm.
- Tể tướng hẳn biết rõ ai mới chính là thủ phạm! Hôm đó chính ngài cũng xác nhận rồi!! - Menfuisu nheo mắt nhìn ông. Sau đó không để ông nói thêm lời nào liền quay đầu bước đi:
- Đi thôi, tướng quân!!
- Bệ hạ... - Imhotep hoảng hốt, muốn đuổi theo liền bị lính ngăn lại. Menfuisu không ngoảnh mặt mà ra lệnh:
Hai chữ " nhất định " khiến ông có muốn làm hay không đều phải hoàn thành. Thân là thần tử Ai Cập còn được hoàng đế đích thân giao trọng trách. Không làm không được.
...
- Giong buồm lên!
Từng cánh buồm trắng phau phau phất lên, nhờ gió mà lướt nhanh trên mặt biển xanh thẳm. Phía Đông trời mới ló rạng, ánh lên những tia nắng tinh khôi của ngày mới.
Cùng lúc Menfuisu điều quân đi, tại Hittitle cũng đã diễn ra một cuộc mật báo. Truyền tin Ai Cập đã dẫn quân, đích thân Menfuisu xuất chinh. Hoàng đế Hittitle nghe xong liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt gian tà, ra lệnh với Kuro:
- Làm theo kế hoạch mà Izumin đề ra đi...
- Vâng, thưa bệ hạ! - Kuro nhận lệnh, bước nhanh ra ngoài lập tức xuất cung dẫn theo năm ngàn binh mã.
...
Babylon...
Cả đêm mất ngủ, Asisu có chút mệt mỏi. Nàng lười nhác dời giường đi ra ban công cùng đón nắng mai xinh đẹp. Tia nắng rực rỡ hắt lên mái tóc đen tuyền, rọi vào đồng tử mỹ miều ấy.
Đêm qua Asisu đã mơ thấy một giấc mơ lạ. Ai Cập bị xâm chiếm, Menfuisu chết thảm dưới tay Izumin, binh lính Ai Cập đổ máu, huyết đọng thành sông, trời đầy oan khí. Một cảnh tượng kinh hoàng mà nàng không bao giờ nghĩ đến.
Asisu đè nén nỗi lo âu trong lòng, quay trở lại phòng liền gọi Ari. Bà ấy nhanh đến chỗ nàng, cẩn kính hành lễ:
- Hy vọng lệnh bà có một ngày tốt lành!!
Nàng bây giờ không có tâm trạng để tâm đến chuyện đó, lòng vẫn còn lo nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh. Chỉ nhẹ kêu bà sửa soạn một chút rồi cùng nàng thượng triều. Ari nghe vậy có chút kinh ngạc, liền hỏi nàng tại sao. Asisu vừa nhìn mình trong gương vừa đáp lại, nét mặt lo lắng:
- Ari... Ngươi có nghĩ Ragashu liên minh với Hittitle đánh Ai Cập không?
- Lệnh bà, thần nghĩ không đâu. Vì nếu thật sự là muốn thôn tính Ai Cập thì chỉ cần mình vị hòang tử đa mưu túc trí kia là đủ - Bà ấy nhìn nàng, lưu loát cầm lược gỗ chải mái tóc xinh đẹp. Làm việc rất chuyên chú dù đang nói chuyện với Asisu nhưng không để lộ chút sơ suất nhỏ nào. Lựa cho nàng mấy món trang sức xinh đẹp, tinh xảo rồi dùng chút phấn. Nữ hoàng mẫu nghi thiên hạ như thế khóac lên một diện mạo lộng lẫy lòng người.
Nói thật thì Ari nói có điểm hợp lý. Điều này Asisu không phủ nhận, Izumin quả thật xuất sắc. Về mọi phương diện nhưng không có chỗ nào kém Menfuisu. Hai người khoảng bằng tuổi nhau nhưng thực lực lại khó mà so sánh. Có khi, Izumin lại hơn Menfuisu nhiều mặt. Đằng sau dáng vẻ lãnh ngạo ấy ẩn chứa điều mà không ai biết được.
Nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra, Izumin liên minh với Babylon vì điều gì? Là Ai Cập hay là vì một thứ to lớn khác?
Nửa giờ sau, Asisu cùng Ari đi thượng triều. Tầm giờ đó thường ngày, quan thần vẫn còn bàn luận rất sôi nổi. Nhưng hôm nay lại có chút yên tĩnh.
Asisu đứng sau màn che, nhìn về phía Ragashu đang uy nghi ngồi trên kim tọa. Hình như y đang nói chuyện với ai đó. Không biết có phải quan trọng lắm không mà chỉ có mấy quan thần còn thượng triều.
Nàng hiếu kỳ liền lại gần hơn chút. Núp sau mạn sa đằng sau kim tọa, phe phẩy quạt lông lắng nghe. Từng câu từng chữ rõ ràng lọt thỏm vào tai nàng khiến Asisu hai mắt tròn xoe:
- Hoàng đế Ragashu, như lời đã nói trước đó. Hittitle ta cần tám ngàn binh mã của ngài. Đương nhiên phần thưởng sẽ vô cùng hậu hĩnh. Điều này ta đã nói trước với ngài rồi. Bây giờ chỉ cần một cái gật đầu, mọi thứ sẽ thuộc về ngài.
Phần thưởng hậu hĩnh? Tám ngàn binh mã? Rốt cục là Hittitle tính làm gì mà cần nhiều nhân lực như vậy? Nếu thật sự là đánh Ai Cập có cần nhiều đến thế?
Phía kia lại nói tiếp:
- Chỉ cần ngài gật đầu, một nửa lãnh thổ thượng Ai Cập và một nửa lãnh thổ Nubia sẽ là của Babylon ngài! - Lời mời gọi hết sức hấp dẫn. Ragashu trong lòng biết rõ. Y vừa muốn con mồi béo bở này lại vừa lo sợ kẻ trước mắt. Thật sự có nên chấp nhận lời mời của Izumin? Cho hắn mượn tám ngàn quân lực đánh Ai Cập và Nubia. Làm đồng minh Hittitle liệu có tốt? Lỡ đâu bị phản, kẻ chết há chăng là Babylon?
Asisu lúc này khó mà bình tĩnh được nửa. Lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt nghiêm trọng.
Thì ra Izumin muốn mượn gió bẻ măng Nubia đánh Ai Cập, khiến họ chịu tổn thất trước rồi nhân lúc chính quân vắng mặt mà đánh vào bằng lực lượng của Babylon. Quả là kế hay! Đủ nham hiểm cũng đủ khéo léo!
Phải nói Izumin đánh một kế này, cao nhân cũng khó mà giải nổi.
Ai Cập một khi rơi vào bẫy liền như cá mắc lưới. Chỉ còn chờ chết. Còn Nubia nếu đủ khôn ngoan có khi sẽ giữ được mạng. Nhưng nếu họ quá tin hoặc bị Izumin dụ dỗ bởi những lời mê hoặc như vừa rồi thì làm sao? Hoặc Izumin nước nhanh cài vào đó quân mình, giả quân Nubia, chớp cái liền phản quân, thâu tóm thế cờ?
Nói chung, tất cả đã sa vào bẫy của Izumin. Không thoát được!!
- Chuyện này, ta đồng ý. - Ragashu trầm tư một hồi liền nhếch miệng cười. Đáy mắt lóe tinh anh. Khâm phục, thật sự khâm phục ngươi Izumin!
- Được, vậy thần lập tức sẽ trở về bẩm báo cho hoàng đế biết! Thật vinh dự khi được hợp tác với Babylon ngài! - Sứ giả Hittitle, hay nói đúng hơn là phó tướng Nat. Y cúi đầu mỉm cười, cẩn kính hành lễ rồi dời đi. Ragashu nhìn y, ánh mắt tán thưởng.
Thật sự bội phục tên cáo già này! Có lẽ, sau này nên biết điều một chút. Không đụng đến hiểm họa là Hittitle. Nếu không, hậu quả tự mình trải qua sẽ biết. Khó lường là điều không tránh khỏi!
Liếc thấy Ragashu chính sự bàn đã xong, Asisu mới từ từ đi ra. Y thấy nàng liền hớn hở giang tay, nói:
- Kìa, Nữ hoàng của ta nàng hôm nay thật xinh đẹp! Lại đây với ta nào!
Asisu sà vào lòng hắn, gương mặt diễm lệ cười khẽ:
- Bệ hạ... Hồi nãy thần thiếp nghe thấy một chút chuyện... - Asisu nâng mắt nhìn y. Ragashu nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy! Asisu mối thù của Babylon cuối cùng sắp trả được rồi! Nàng vui không?
Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt mê say nhìn sâu vào con ngươi đen tuyền kia. Asisu nghe câu hỏi của hắn, sững người rồi lại bần thần.
Y hỏi nàng có vui không? Vui sao được... Dẫu sao đó cũng là cố hương thân yêu của nàng. Mặc cho người dân ở đó có hận nàng thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn một lòng hướng về bầu trời và vầng dương chói lọi đó.
Giờ đây Menfuisu gặp nguy nàng cũng chỉ còn cách làm tròn nốt bổn phận của một tỷ tỷ. Làm sao không thẹn với lòng, sự tín nhiệm của thần linh Ai Cập. Như lời lúc trước nói với Diana ở Ai Cập, không hận cũng không yêu nữa. Tâm hồn nàng bây giờ chỉ còn một lòng nhớ yêu cố hương.
Câu hỏi này, Asisu không trả lời. Nhưng Ragashu thừa biết đáp án của nàng, không nói thêm nữa liền lánh sang chủ đề khác:
- Nàng có muốn cùng ta dạo một chút?
Trước lời ngỏ của Ragashu, Asisu khẽ gật đầu, cười một cái tươi tắn, xóa nhoà mọi lo âu khi trước.
- Được ạ, Bệ hạ.
Nói rồi hai người cùng nhau dời đi. Ari ở xa đứng nhìn mà thầm cười một cái.
Lệnh bà, dù Hoàng đế không yêu người thật lòng nhưng ngài ấy vẫn làm rất tốt trách nhiệm của một phu quân chuẩn mực. Người có thấy vui chút nào không?
...
Ngục thất.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa. Nhìn tầng sáng nhiễm một gam màu đỏ cam nhàn nhạt. Nhìn qua thoáng biết chiều đã đến rồi.
Diana nhìn khung cửa ngục. Thời gian trôi cũng thật nhanh. Chớp mắt, đã sắp tối rồi. Qua hôm nay, cách ngày đại chiến chỉ còn một ngày.
- Tới lúc rồi... - Izumin nhìn theo ánh mắt cô, nói. Anh đứng lên tiến gần về phía cô, quỳ một chân xuống. Tay đồng thời lấy ra lọ thuốc. Giọng nói vẫn lãnh đạm và bình thản, kéo tay cô:
- Để ta bôi thuốc... Sau đó, trốn.
Diana mặc anh muốn làm gì thì làm. Không hé một lời cũng không ngoảnh nhìn, mắt cô vẫn hướng về khung cửa đó. Đằng sau song sắt thô, là một khung trời bé nhỏ đượm màu hoàng hôn. Nhìn vừa nhẹ nhàng, vừa bình thản đồng thời còn có chút buồn. Một nỗi buồn vô danh gieo rắc vào tâm hồn nữ tử.
Izumin cũng im lặng. Anh cúi đầu chuyên chú bôi thuốc cho cô. Đầu ngón tay lành lạnh bôi thuốc lên vết thương mới kết vảy, rất nhẹ nhàng. Tâm tư Izumin nghĩ mông lung, lâu lâu lại thầm nhìn cô. Mùi hương bạc hà quen thuộc tản ra từ thân thể anh vẫn thanh mát như vậy. Khiến cô không kiềm được hít nhẹ thưởng thức. Mà sau lần ấy bản thân như bị nghiện mà tham lam hít lấy nhiều hơn hương thơm của cơ thể anh. Mái tóc, bờ môi, bạch y thanh thoát...
- Xong rồi - Chả biết từ lúc nào, cô đã vô giác quay qua. Anh ngước đầu lên vừa vặn nhìn thẳng vào mắt cô. Một sự lúng túng khẽ xoẹt qua ánh mắt hai người. Izumin quay qua, ngồi hẳn xuống cất thuốc. Anh trộm nhìn cô một chút. Sau đó khôi phục dáng vẻ trấn tĩnh ngày nào. Tay thò vào vạt áo, lấy ra một vật.
Là chiếc lắc chân của cô. Nó vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu của mình. Mặc dù đã cùng cô trải qua khá nhiều chuyện.