Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

Chương 34: Quyết định của Diana.




Xin lỗi bà con, vì tết nên năng suất làm việc kém. Hôm nay tui chỉ viết được một chương truyện thui hà! Bà con ráng đọc rồi cmt cho tui biết ý kiến nha!

--------------------

Chương 34: Quyết định của Diana.

Chớp mắt, Diana đã ở đây gần nửa tháng. Ban đầu, cô thấy mọi việc khá suôn sẻ nhưng rốt cục cô lại phát hiện bản thân có vấn đề lớn. Đó là, cô không tài nào thực hành được. Không phải là lý thuyết cô không hiểu, chỉ sợ là đến lúc thực hành rồi gặp nhiều sự cố mà có lý thuyết cũng chả giải quyết được. Vì vậy, cô lần nữa đề cập đến việc ký kết giao dịch với Xenus. Tuy nhiên, ông vẫn từ chối cô. À cũng không hẳn là từ chôi, chỉ là ông không có quyền quyết định nó thôi.


-Không còn cách nào sao?-Cô chán chường hỏi, ngồi dưới gốc cây ven sông mà lắc đầu ngao ngán.

-Haiz...-Lại một tiếng thở dài vang lên. Có lẽ chỉ còn cách đi gặp mặt trực tiếp Izumin thôi.

-Phải đi chuẩn bị tốt mới được!-Cô thầm nói. Sau đó đứng lên, theo đường cũ mà về khách điếm.

Ráng lên! Phải kết thúc sớm để còn quay về Radiah!

Bóng dáng Diana nhanh chóng hòa nhập vào biển người đông đúc. Lúc cô quay về quán trọ, trời đã tờ mờ tối. Khí trời khá nóng nhưng cũng mát mẻ, nền trời đã ngả màu, vầng trăng khuyết dần dần nhô lên. Dòng người vẫn nhộn nhịp như cũ, có khi lại sôi nổi hơn. Đèn dầu thắp lên, sáng trưng cả một ngả đường. Kinh thành trù phú không chỉ sôi nổi mà còn rực rỡ sâc màu.

-Tiểu nhị--

Diana vừa bước vào quán tính kêu tiểu nhị chuẩn bị nước nóng thì bị một bóng dáng to lớn ôm lấy, mùi hương thân quen và cái ôm ấm áp làm cô sực tĩnh, ngỡ như mơ. Mặt bỗng chốc nóng ran lên, tim đập nhịp nhàng. Hai mắt cô như nhòe đi, muốn nhìn mà chẳng dám ngẩng đầu.


-Ra....Ramah?

Ramah ôm lấy cô, im lặng không nói gì, tay dùng sức ôm cô chặt hơn, đầu vùi sâu vào chiếc gáy thơm tho. Cánh mũi tham lam ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về cô, miệng thì thầm vào tai Diana:

-Diana....Ta.....cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhớ nàng-Ramah ánh mắt thâm trầm chứa đựng ôn nhu, nhìn cô da diết nhớ nhung. Thâm tâm bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, một cảm xúc dạt dào như sóng vỗ.

Giọng nói nhẹ như không, thổi vào tai cô nóng bừng, cũng thổi phừng lên cảm xúc rạo rực sâu thẳm trong trái tim bé nhỏ của cô. Diana cảm giác da mặt cô lại nóng thêm một chút, cả người run nhè nhẹ. Sâu thẳm trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa nhớ nhung. Bên tai lại truyền đến những lời nói khiến cô càng thêm xấu hổ:

-Ngươi nhìn đôi tình lữ đó kìa...

-Ôi! Đáng yéu quá!

-Thật ngưỡng mộ! Ta ước rằng mình cũng có một ý trung nhân như thế!


-Oa....

Diana biết bọn cô không nên tiếp tục nữa. Nếu còn làm nữa không khéo lại bị dị nghị thêm.

-Ra....Ramah, hai ta vào trong nói chuyện đi-Diana lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai ngón tay nhéo nhéo vạt áo hắn, giọng nói ngọt ngào. Thấy cô như vậy, Ramah đành ngoan ngoãn nghe lời làm theo. Hắn gật đầu cười nhẹ nhìn cô, không quên trêu chọc cô một chút:

-Tuân lệnh nương tử đại nhân!-Nụ cười của hắn giảo hoạt và ma mị, cướp đi không biết bao trái tim mềm yếu của nữ nhân. Nhưng có lẽ cái đáng chú ý nhất chính là bốn chữ " nương tử đại nhân " của hắn, làm mọi người xung quanh một phen cười sảng khoái, một lượt bàn tán ngọt ngào.

Còn Diana, cô chỉ biết thẹn không giấu đi được. Hai mắt trừng nhìn hắn vừa sủng vừa tức. Muốn xả giận mà nhìn đến cái gương mặt tuấn mị mê hồn kia lại không bõ tức được. Hắn thì chằm chằm nhìn cô, vẫn giữ nguyên cái nụ cười mị hồn đó làm cô càng thêm tức. Do đó, đành bỏ mặc vào trong trước, đùng đùng bỏ đi làm hắn đơ người một phen. Khuôn mặt cam chịu, ủy khuất bày ra cho người xem như nói rằng, ta sủng nương tử ta hơn cả trời, sủng đến nỗi bị nàng cho thất sủng lúc nào không hay.
-Nương tử, chờ ta với a!-Ramah nũng nịu gọi lớn, lại khiến người ta cười một phen. Hắn hớt hải chạy theo sau cô như một con cẩu nhỏ nhắn. Nhưng cuối cùng lại bị Diana tung cước đá văng ra ngoài vì dám hùng hồn nhìn cô thay đồ, tiếng cười theo đó lần nữa vang lên, rôm rả cả một khách điếm. Cho đến khi mấy vị khách ra về gần hết cũng chưa nhịn cười được. Quả đúng với câu một nụ cười một liều thuốc bổ!

Màn đêm cuối cùng cũng chính thức buông xuống, nhuộm lên một màu đen tuyền nơi kinh thành phù trú.

----------

Diana ngồi hóng gió trước cửa sổ, mắt ngắm nhìn vầng trăng khuyết vừa lung linh vừa huyền bí. Gió thổi vào làm khô mái tóc cô, lòng cảm thấy mát mẻ hơn hẳn.

-Nói đi, lý do tại sao nàng không chịu về?-Ramah nằm trên giường, nhìn chăm chú vào bóng lưng cô. Ánh mắt hắn lúc này thâm trầm nhưng cũng rất đỗi ôn nhu và ấm áp, tia sáng nơi đáy mắt trong veo không chút che giấu.
Cô nghe câu hỏi của hắn, lòng im lặng một lúc rồi nói:

-Ta muốn học cách rèn vũ khí của người Hittitle- Cônhìn hắn, thẳng thắn mà nói ra suy nghĩ trong đáy lòng.

- Rèn vũ khi?-Ramah kinh ngạc nhìn cô, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Nữ nhân mà hắn yêu không ngờ lại được như thế này, quả thực vô giá rồi. Hắn ngồi hẳn dậy, tiếp tục nhìn cô hỏi, tia sáng lý thú lóe lên:

-Vậy nàng đã học được những gì rồi, hửm?-Ramah nhìn cô chằm chằm, chống cằm lên, vừa hỏi vừa cười ma mị. Diana nhìn hắn, hơi ngập ngừng, muốn nói lại không. Hay nói đúng hơn cô không viết mình nên nói thế nào? Chả lẽ lại nói cô học không được hay sao?

Ramah thấy cô mãi không nói bèn đi lại chỗ cô, đưa mặt mình lại gần mặt cô, mũi chạm mũi, hơi thở hòa quyện, bốn mắt giao nhau mà nhẹ nhàng hỏi:
-Nàng đã học được những gì rồi?

Cách này quả kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi!

Diana không hiểu sao lại cảm thấy cả người nóng lên, tim đập mãnh liệt. Cô đang định nói thì Ramah bất chợt nâng cằm cô lên, mắt hắn nhìn sâu vào mắt cô khiến cô càng ngại ngùng hơn.

Tình cảnh này là gì a? Không lẽ hắn định hôn cô à?

Mi mắt cô khẽ run lên, ngại ngùng cụp nhẹ mi xuống. Ramah nhận ra thay đổi trong cô liền cười một cái. Hạ người xuống một chút, Ramah tính hôn cô. Nhưng ngay lúc này Diana lại chợt nhớ đến hình ảnh đó, tim cô nhói lên vội đẩy hắn ra.

-Không cần trêu ta...-Cô giả vờ hờn rỗi, nhéo hắn một cái. Ramah ngạc nhiên khi thấy cử chỉ này của cô, sau đó khẽ trêu cô:

-Nương tử, nàng có ngại cũng đừng nhéo ta vậy chứ! Phu quân đau a!-Sau đó, như một cơn gió lướt qua lưu lại gò má cô một nụ hôn nhẹ nhưng chất chứa rất nhiều tình cảm. Ánh mắt luyến tiếc cùng yêu thương của hắn khiến cô lần nữa ngại ngùng. Nhưng lần này không chỉ có thế, cô còn cảm thấy đâu đó xót xa.
Ramah....

Cô gọi tên hắn trong tâm thức nhưng hình ảnh hiện lên lại là Izumin.

Tại sao thế?

Câu hỏi này hiện lên kéo theo nhiều mối ghi vấn nữa xuất hiện. Chúng làm cô đau đầu, mệt mỏi. Cô không muốn nghĩ nhiều nữa.

Rồi Diana chợt nhận ra, cô đã quên mất việc mà mình phải nói với hắn. Vì vậy, cô liền mở lời:

-Ramah....À thì ta có chuyện cần nói với huynh. Nó liên quan đến chuyện rèn vũ khí mà ta vừa nói. Tình hình hiện tại không khả quan mấy nên ta muốn huynh hợp tác với ta một chút-Thái độ và ngữ điệu của cô trong lời nói vô cùng nghiêm túc và thận trọng nên hắn tin rằng cô đã bắt đầu vào việc chính rồi. Hắn nghĩ đến lúc này mình cũng phải nghiêm túc chút, giọng điệu thốt lên không còn ngữ khí trẻ con nữa thay vào đó là chút thâm trầm và tôn trọng:

-Được! Nếu nàng đã nói vậy thì ta sẽ phối hợp.
Diana khẽ cười khi nghe hắn nói vậy, lòng cảm thấy may mắn nhường nào. Cô nói tiếp:

-Huynh xem đi, đây là kế hoạch của ta. Huynh chỉ cần học thuộc lời thoại này và ứng biến sao cho phù hợp thôi!-Tiếp theo, cô đưa hắn một mảnh giấy. Vốn dĩ cái này là để cho cô nhưng vì hắn đã tới rồi thì có thể thay cô trực tiếp giao dịch với Izumin. Cũng may là cô đã chuẩn bị kĩ mọi thứ từ trước.

-Đối tác là Izumin sao? Diana, mối làm ăn của nàng cũng nặng giá quá đấy!-Ramah nhìn tờ giấy trên tay, cười nói. Cô cũng biết làm ăn quá đấy! Không phụ cái danh áp trại phu nhân nhỉ?

-Đúng vậy! Hắn là một con người lãnh ngạo, tàn độc và cực kỳ xảo quyệt! Huynh phải chú ý cẩn thận đấy!- Diana gật đầu. Nhìn hắn mà có chút lo. Bất giác mồ hôi lạnh ở đâu toát ra. Những ký ức không tốt lành ùa về trong tâm trí cô khiến cô không rét mà run.
Khokng hiểu sao khi nhìn tbaasy biểu hiện này của Diana, Ramah lại cảm thấy cô và cái tên hoàng tử Izumin này đã quen biết từ trước. Hơn nữa mối quan hệ giữa cô và hắn ta còn rất đặc biệt...

Đột nhiên, hắn hỏi cô:

-Diana, nàng quen hắn sao?

Ramah nhìn sâu vào mắt cô vẫn ôn nhu và ấm áp như thế, lẳng lặng chờ đợi một câu trả lời. Nhưng câu hỏi này đối với cô cũng quá khó xử rồi. Cô nên đáp lại lời hắn sao đây? Giữa cô và Izumin không chỉ là mối quan hệ quen biết mà còn sâu hơn nữa. Cô và anh, trước đây lại có những đoạn cảm xúc không nên có.

Diana ngập ngừng một chút rồi nói:

-Ta và hắn không quen biết! Chỉ là nghe đồn một chút thôi!

Tốt nhất không nên cho hắn biết quá khứ giữa cô và anh. Dẫu sao, cô và anh sẽ không bao giờ gặp mặt lần nào nữa.

Ramah nghe vậy lòng thầm mừng rỡ. Hắn không biết sao lại có cảm giác như vậy, chỉ là có chút bất an...Giống như, sợ cô bị cướp đi mất vậy.
-Phù...Ta còn tưởng hai người có quan hệ gì thân thiết lắm! Ta lo quá rồi!-Hắn cười ngốc nhìn cô, lần đầu tiên cô thấy được nụ cười này của hắn, một nụ cười ngọt ngào, ấm áp và trong sáng. Tuy không phải không thấy hắn cười nhưng nụ cười này khiến cô cảm thấy vui hơn hẳn vì nó chứng tỏ Ramah đang ghen!

Ramah ôm nhẹ lấy cô, thủ thỉ nói:

-Nương tử, nàng chỉ thuộc về mình ta thôi!

Lại nữa rồi...Hai gò má Diana lại đỏ lên. Cô hậm hực trong cổ họng, nói với hắn:

-Ta chưa phải nương tử của ngươi! Đừng gọi bừa!

-Nhưng ta thích! Nương tử~-Hắn ngang bướng đáp lại cô, kêu thêm một lần nữa. Cô nghe vậy cũng chẳng biết nói sao với hắn nữa, chỉ thở dài rồi nói:

-Thôi đi ngủ!

Hắn lại nhõng nhẽo:

-Phu quân muốn ngủ cùng nương tử!

Nhưng cô lạnh lùng cự tuyệt:

-Cút! Huynh lăn xuống sàn mà nằm!-Sau đó leo lên giường mà chuẩn bị đi ngủ. Ramah thấy vậy trong lòng gào thét, bày bộ mặt ủy khuất.
A! Sao cô có thể lạnh lùng như vậy với hắn chứ? Dẫu sao hắn cũng sắl là phu quân tương lai của cô mà! Hu....Hu....

Nhưng dù nghĩ vậy vẫn phải cam chịu nghe theo, trải nệm xuống sàn mà nằm. Được một lúc, hắn nghe thấy được tiếng lục đục, một vật gì đó hơi nặng và ấm áp đè lên người hắn. Lúc hắn mở mắt ra thì thấy đó là một chiếc chăn ấm còn cô thì đang nằm trên giường mà ngủ say sưa. Ramah khó nhịn mà sủng nói:

-Đúng là nương tử của ta mà! Ân cần và chu đáo quá!

Nói rồi liền nhắm mắt lại, dễ dàng đi sâu vào mộng đẹp.

----------------------------------

Hi nhon mọi người~😊😚

Tui là Vịt Lười đây! Mặc dù có hơi chậm trễ nhưng tui vẫn muốn chúc mọi người có một năm mới vui vẻ, bình an, hạnh phúc, đạt được kết quả như mong muốn nè❤❤❤🍀🍀🍀! Đồng thờ tui cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những người đã ủng hộ truyện của tui suốt bao lâu qua😘🍀! Thật sự cám ơn các cậu nhiều lắm! Và tui cũng hy vọng các cậu có thể tiếp tục ủng hộ và vote truyện cho tui trong thời gian tới❤🍀! Đôi lời nói đến đây thôi, cám ơn các cậu vì đã nghe tui tâm sự nhá!☺️☺️☺️
Hẹn gặp lại trong chương tiếp theo.❤🍀