Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

Chương 30: Thoi đưa.




Hum nay con vịt nó lại lười nữa rồi thôi thì mấy pợn đọc tạm chương này đi.

Thật mún đáh chíh mik, sao lại lười thế cơ chứ!

-----------------------

Chương 30: Thoi đưa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Diana đã ở sa mạc được một năm. Trong khoảng thời gian này cô đã nhiệt tình, nghiêm túc phát triển nơi này thành một khu vực thịnh vượng. Từ một nơi chẳng ai biết đến dần dần thông qua vài cuộc buôn bán mà có được tên trên bản đồ - Radiah.

Hôm nay Diana sẽ đại diện cho Radiah đi đến Ai Cập bàn giao ngoại thương. Đây chính là vụ giao dịch ngoại thương đầu tiên có tính chất vô cùng quan trọng. Vì nếu cô ký kết thành giao được thì Radiah khẳng định còn phát triển hơn nữa.

........................

-Diana, nàng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé? Được không?-Trước lúc lên đường, Ramah ra tiễn cô.


Hắn nhìn cô hai mắt lo lắng, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, trong lòng dâng lên xúc cảm lạ lùng cùng chẳng lành. Diana thấy vậy thì cười xòa, trấn an hắn.

Khoảng thời gian một năm này, cô đã biết bản thân nên làm gì, không nên làm gì. Nếu trời đã định là cô phải ở đây, trong thế giới truyện tranh, thì cô sẽ học cách chấp nhận, học cách mở lòng với hắn. Thực chất đối mặt với đoạn tình cảm này, cô còn chút ngại ngùng. Nhưng khi nhìn đến sự ôn nhu và ân cần trong mắt hắn, mọi lo âu dường như đều tan biến. Cõi lòng khóa kín lúc trước dần dần được hắn mở ra, một cách nhẹ nhàng.

-Được! Ta hứa với ngươi!-Cô nhìn sâu vào đôi mắt hắn, mỉm cười nói. Sau đó liền lên đường.

Đi cùng Diana chẳng có ai vì cô không cần nhiều người đi theo làm gì, đi một mình là tốt nhất. Ramah chính là lo điều này ở cô, sợ cô gặp gì bất trắc. Đến lúc đó, hắn sao mà sống nổi cơ chứ?


Gió cát sa mạc quen thuộc nổi lên, cuồn cuộn từng đợt cát. Nắng nóng sa mạc ngày nào trở nên ấm áp và thân thuộc. Một năm này Diana đã coi nơi đây như nhà của mình, một điểm tựa quý báu. Giờ đây, cô lần nữa hạ quyết tâm bảo vệ và phát triển nó.

-Đi nào Tiểu Quả!-Diana vỗ nhẹ tay lên lưng lừa, cười nói. Con lừa này là do một lần có thương buôn đi ngang qua tặng. Cô thấy thích nên đặt nó là Tiểu Quả. Bây giờ nó cùng cô hai người đi đến Ai Cập ký thương mại.

Một người một lừa thẳng tiến lên đường đến Ai Cập. Thấm thoắt một tháng đã qua, Diana đã đến được kinh thành Tebe nhộn nhịp, niềm tự hào của Ai Cập.

-Oa~Thật tuyệt!-Cô thốt lên, chạy nhảy tung tăng trên khu chợ sầm uất. Nơ này so với năm trước có chút thay đổi, phát triển hơn rồi. Có lẽ là do Carol nghĩ ra được chính sách gì đó a? Cô cũng vậy phải mau chóng biến Radiah thành một đất nước phát triển mới được.


Cơ mà, nghĩ đến Carol không biết mọi chuyện hôm đó ra sao nhỉ? Sau khi cô bắn pháo hiệu cho Izumin, không biết anh ta có đến không? Cũng không biết chuyện hôm đó có bị người Ai Cập nghi ngờ không nữa. Ngày hôm đó, cô đối xử với họ như vậy họ chắc chắn sẽ ghi hận cô cho coi. Cũng may, cô lạc vào sa mạc nên coi như thoát nạn. Một năm qua rồi không biết Hashan và Picies ra sao. Chắc sau khi nghe tin cô chết, Izumin sẽ tha thứ cho họ thôi...

-Được rồi! Ngày nào đó mình sẽ tìm hai người họ! Nhất định không xa đâu!-Diana dắt Tiểu Quả đi về phía trước, mỉm cười kién định nói.

Bóng dáng cô khuất dần sau dòng người đông đúc. Đúng lúc đó, một dáng người vừa chạy tới thở hồng hộc dừng tại chỗ cô vừa đứng.

-Có lẽ nào?

................................

-Tiểu nhị! Ta muốn thuê một gian!-Diana dạo chợ hồi lâu thấy mệt, quyết định tìm một khách điếm nghỉ ngơi qua đêm. Mọi chuyện để mai tính tiếp.
-Còn con vật này ngươi dẫn nó vào chuồng giùm ta!-Cô dặn dò sau đó theo một người khác dẫn lên lầu. Bước vào gian phòng, Diana cảm thấy thực thoải mái. Cửa sổ mở ra, gió mát nhè nhẹ thổi vào. Hóa ra khách điếm này xây gần một con kênh lớn nên khá mát mẻ. Mặc dù mùa này ở Ai Cập là mùa hè nhưng lại không quá nóng bức.

Ngồi hóng mát một chút, Diana cảm thấy đói bụng. Cô tranh thủ tắm rửa, xuống lầu gọi chút đồ ăn. Ăn xong cô ra ngoài đi dạo để thức ăn tiêu hóa mau chút, tìm gì đó để giải trí.

-Ây~Tiểu cô nương, ngươi mau lại đây coi phấn của ta một chút! Này, này màu đẹp lại mịn! Đánh lên chắc chắn rất đẹp!

Có người mời hàng, nhưng cô lại từ chối.

-Tiểu cô nương, ngươi xem y phục của ta đây rất đẹp!

Diana lại từ chối.

-Tiểu muội...

Từ chối.

-Cô nương, màn thầu...
Cô tiếp tục từ chối.

Thật là! Đến bao giờ mới xong? Cô từ chối cũng mỏi miệng lắm đấy, tha cô đi!

-Cô nương, ngươi xem vải lụa của Hittitle như thế nào?-Bỗng, cô nghe được gì đó quen thuộc đâu đây. Một giọng nói, một bóng hình quen thuộc.

Bước chân vô thức dừng lại, Diana khẽ quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy. Theo đó, hai mắt mở lớn dần.

-Hashan?-Miệng nhỏ thốt lên, tròng mắt phản chiếu bóng hình quen thuộc, sự kinh ngạc toát lên.

Người đó cũng sững sờ, khó tin đáp lại cô:

-Diana?

-Đúng là huynh rồi!-Cô vui mừng chạy lại chỗ y, gương mặt hạnh phúc.

-Thật mừng quá! Ông trời lại giúp ta tìm được huynh sớm hơn đấy!-Cô ôm chầm lấy y, gương mặt giàn giụa nước mắt cùng vui sướng. Nhưng chợt nhận ra gì đó, cô liền buông tay ra, ngượng ngùng nói:

-Ta...xin lỗi! Ta thô lỗ quá!
Ôi! Ngượng muốn chết! Sao cô cứ như vậy mà ôm lấy y cơ chứ? Còn đâu gia giáo tiểu thư khuê các nữa?

-Không sao!-Hashan cười xòa. Ánh mắt ôn nhu, ấm áp nhìn cô khó kìm nén được hạnh phúc. Đột nhiên, y nói:

-Thấy muội thế này chắc Picies hạnh phúc lắm đây!-Giọng nói nhỏ, ngữ điệu lại có chút buồn, bi thương...

Diana sững người khi nghe anh nhắc đến cái tên này. Cô dồn dập hỏi anh, nét mặt lo lắng rõ ràng, trái tim bé nhỏ như bị bóp chặt:

-Picies? Huynh biết Pocies sao? Con bé ra sao rồi? Nó đang ở đâu??-Hai tay ghì chặt lấy vạt áo của y, hai mắt sợ sệt, lo lắng. Hashan nhìn cô, có chút khó xử, đành trấn an cô trước:

-Diana, muội...muội bình tĩnh trước đã!

Thế nhưng, đối với biểu hiện này của y chỉ khiến cô càng lo thêm. Cô sốt vó hỏi y, tim đập " thình...thịch" rõ ràng:

-Huynh nói vậy là sao? Con bé đang ở đâu? Nó bị làm sao ư?
Đến nước này, Hashan không còn cách nào bình tĩnh được nữa. Y ôm chầm lấy cô vào lòng, cúi mặt thủ thỉ:

-Diana...con bé.......mất rồi!

Hả? Cái gì? Picies mất ư?

-Picies...chết rồi?-Cô ngỡ ngàng hỏi lại anh. Trái tim đau như dao cứa, máu chảy như lệ trào khóe mi. Mọi thứ mờ dần, vạn vật như mất đi màu sắc của nó.

Hashan lặng lời không đáp như thầm khẳng định đáp án trong lòng cô. Diana nghiến răng, tự hỏi lòng.

Tại sao chứ?

Tại sao?

-Tại sao vậy?-Cô lại hỏi. Nhưng Hashan nhận ra được ngữ điệu lẫn tâm trạng cô lúc này, có gì đó khác biệt rất nhiều. Dường như cô trưởng thành không ít, nhưng nó lại không chứng minh tâm cô không đau.

-Bị bệnh mà chết!-Y đáp. Lí do này khiến Diana có chút kinh ngạc, lí nào như vậy? Hashan là thần y mà?

-Bệnh chết? Không đúng! Hashan, huynh là thần y mà! Sao huynh không cứu cho con bé? Tại sao?-Diana mất đi bình tĩnh, cô gào thét, giận dữ, đau khổ.
Hashan thấy vậy, bất lực ôm cô, như xoa dịu đi trái tim khuyết góc. Lúc này, hàng loạt hình ảnh hiện lên, những đoạn ký ức mờ nhạt.

-Ta cứu không kịp muội ấy...Lúc biết chuyện, đã quá muộn!-Y đau đớn nói, lời nói thể hiện sự bất lực và xót xa. Đuôi mắt y vụt qua một tia suy nghĩ lạ.

......

"Cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi cứu muội ấy!"

"Không bao giờ!"
......

Diana khóc, nước mắt dâng trào lại chẳng thể tràn mà chảy ngược vào tâm. Lệ không rơi khiến tâm càng thêm đau, càng thêm thống khổ.

Picies, ta xin lỗi! Xin lỗi muội!!

Làn ký ức tươi đẹp, tiểu cô nương hoạt bát tung tăng chạy nhảy, hướng cô mỉm cười thật tươi. Chợt một làn sương mờ ảo thổi tới, hình bóng ấy biến mất. Diana gào thét trong tuyệt vọng nhưng cũng không thể đem cô nương ấy trở về.

Picies...

Diana, ta xin lỗi!

Hai tay Hashan ôm chặt lấy Diana, cố xoa dịu tâm hồn của cô. Ánh mắt nhìn cô ôn nhu lẫn xót xa.