Cách kinh thành Atsiria không xa, đội quân Ai Cập đang dựng lều trại trên sa mạc để nghỉ ngơi sau một trận tử chiến. Những binh lính tháo bỏ sự mệt mỏi, nhận lấy sự thoải mái và nhiệt tình từ những người xung quanh. Họ cười đùa vui vẻ kể về trận quyết chiến vừa nãy với giọng hãnh diện. Tuy nhiên giữa bầu không khí vui mừng đó có ít nhất hai người đang lo lắng không thôi.
--------
Trời lên cao, nắng gắt và mây trắng giữa nền trời xanh trong veo. Bầu không khí nóng nực đặc trưng dần xuất hiện, bao trùm lấy mảnh đất cằn cõi. Giữa xứ sở của những đùn cát, con người một khi lạc vào đây là cầm chắc cái chết. Bởi họ sẽ bị những gì mình thấy đánh lừa, sẽ vì những mệt mỏi, đói khát mà kiệt quệ rồi gục xuống. Sa mạc giờ đây như tử thần, một vùng đất tử.
Một bóng dáng trắng hì hục gắng chạy ở đằng trước, một tiểu đội đang khí thế rượt theo đằng sau.
Mà bóng dáng trắng ấy chính là Diana. Cô gần như sắp kiệt sức đến nơi rồi. Còn cái thứ trắng trắng trên người cô giờ không phải là một bộ quần áo mà là một " mảnh vải " che thân, bởi nó đã rách đến nỗi không nhìn ra hình dáng. Đôi chân ngọc giờ vì bùn và đất làm cho lem luốc, những vết xước thay nhau tàn phá đi nước da đẹp đẽ đó. Dưới lớp vải mỏng bị rách ngang gối đã để lồ lộ ra một vết thương nghiêm trọng, rớm máu ở đầu gối, vì cát và bùn mà giờ bị nhiễm trùng.
Diana bắt sức mà chạy dù cô đã mệt lắm rồi. Từ hôm qua đến giờ, cô hết nghỉ rồi chạy ăn rồi trốn. Hoàn toàn không có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Hiện giờ chỉ còn chút sức lực, cô mong sao sớm cắt đuôi được Izumin.
- Còn lâu!! Ngài bỏ cuộc đi là vừa!- Diana cũng hét lên, như một con ngốc vậy. Vì cô biết Izumin sẽ chẳng bao giờ từ bỏ dễ dàng như thế. Vậy mà còn nói vậy! Cô đúng là bị say nắng rồi a!
- A!- Đột nhiên, từ sau vang lên tiếng hét. Diana không thèm để ý đến nó, cô vẫn cật lực chạy về phía trước. Tầm mắt dần dần nhìn thấy doanh trại Ai Cập, trong lòng vui mừng không thôi.
Thế nhưng, cô lại cảm thấy có chút lạ. Sao không còn nghe thấy tiếng ngựa đuổi theo nữa?
Diana nghi hoặc quay đầu thì thấy đằng sau cô không một bóng người. Chỉ toàn cát, nắng và gió nổi lên từng đợt.
- Kỳ lạ....Họ chạy đâu hết rồi?- Cô tự hỏi. Thân thể tự chủ bước về sau mấy bước. Và rồi khi đứng trên đồi cát cao, cô chầm chậm nhìn xuống thì phát hiện ra một khung cảnh kinh hoàng.
- Ưʍ.....- Miệng, mũi và tai lần lượt đều bị cát tràn vào. Bản thân muốn vùng vẫy mà không được. Bởi mỗi lần Izumin muốn nhấc chân nhấc tay thì cát lại chảy vào cuồn cuộn, mãnh liệt hơn. Hoàn cảnh thê thảm khiến người ta bất lực. Hai mắt anh mờ dần, trước mắt là những đụn cát chiếm gần nửa tầm mắt.
---------
- Izumin!!- Diana hét lên rồi nhảy xuống, bất chấp dưới chân là vực tử. Trong lòng cô thổn thức không ngừng, một cỗ cảm gúac không tên xông đến, ép lấy trái tim bé nhỏ của cô. Cô nhún chân, khởi phong bay lên rồi tiến lại gần chỗ Izumin. Một tay cô vận sa từ dưới đó, tạo thành những trụ sa cao chọc trời.
Mọi người ở dưới đó, mắt tròn xoe lên nhìn cô, hiển nhiên là lần đầu chứng kiến cảnh tượng kinh diễm như thế này.
Cát từ từ được lấy dần lên, người cũng bắt đầu cử động được. Họ bắt đầu leo lên trên nhờ Diana chặn cát trôi xuống.
Diana ở trên nhìn người cuối cùng được an toàn, cô liền hạ tay xuống. Cát theo đó mất lực khống chế lập tức đổ ào xuống, nhanh chóng lấp đầy khoảng trống.
- Hộc.....Hộc.......- Cô thở dồn dập, mồ hôi tuôn ra không ngừng. Cả người vốn ướt càng ướt hơn nhìn cô bây giờ chẳng khác gì đang ở trong nước. Ướt sũng như vậy cộng thêm sức cùng lực kiệt, thân thể mệt mỏi khó chịu khiến cô ngất đi, mất lực mà rơi xuống đụn cát.
---------------------
Phải đến 3 ngày sau, Diana mới tỉnh lại được. Cô vừa thức dậy đã thấy mình nằm trong một chiếc giường êm ái. Xung quanh, ánh nắng chan hòa chiếu rọi. Cô đang ở trong một túp lều nhỏ.
Ai đã dựng túp lều này? Ai đã giúp cô?
- Ôi~Đói quá~Bụng nhỏ kêu réo, Diana ôm bụng nhỏ đói cồn cào. Cô liếc nhìn xung quanh thấy không có ai liền đi xuống.
Cát.....Là xúc giác đầu tiên mà cô cảm nhận được. Cô như vậy là vẫn còn ở trong sa mạc sao? Lẽ nào một thương nhân đi ngang qua cứu cô à?
Như vậy thật tốt quá! Người cô cũng được mặc một bộ đồ khác không mới nhưng khá sạch sẽ rồi, trong người cũng cảm thấy khỏe hơn nhiều. Mấy vết thương được băng bó khá ổn. Chắc họ đã vất vả lắm để chăm sóc cô.
Đi ra ngoài, Diana vô tình đụng trúng một người khác ở cửa lều. Nghĩ là ân nhân của mình nên cô liền rối rít cúi đầu cảm tạ.
- Cảm tạ ân nhân đã cứu ta! Diana đời này không quên!!
- Vậy sao?- Đáp lại cô là một giọng nói lãnh đạm còn có chút quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. Diana nghe mà ngỡ ngàng.
- Lẽ nào.......
- Là ngươi?!- Cô ngẩng đầu lên, gương mặt Izumin băng lãnh xuất hiện trước mắt.
- Phải, có gì sao?- Izumin cười nhẹ nhàng đáp lại, phong hoa tuyết nguyệt, như có như không. Cô lập tức hóa đá, đứng như cột điện trước mặt anh.
- Hóa....Hóa ra là do hoàng tử Izumin cứu giúp! Tiểu nữ thực cảm kích!- Sau vài giây ngơ người, Diana dần lấy lại được ý thức. Cô nhìn anh, lùi xa mấy bước mới từ tốn đáp.
- Hửm?.....-Izumin không nói gì. Chỉ chống cằm nhìn chằm chằm cô. Cái nhìn khiến cô cảm giác có chút bị soi mói, như một vật thể lạ vậy.
Ôi! Ôi! Trời xui quỷ khiến lại bị Izumin phát hiện ra rằng cô sở hữu thần lực, có khi nào anh sẽ bắt cô về rồi tôn làm nữ thần gì gì đó không? Rồi lấy cớ đó mà đem cô đi giao chiến với Ai Cập?!
Cô không muốn a! Dù là có thần lực cô không sợ gì uy quyền của anh nhưng Picies sợ, những người thân của cô sợ. Đến lúc đó dù có ba tay bốn chân cũng không bảo về họ hết được. Cô lại càng không muốn chạy trốn. Cứ trốn chui trón nhủi suốt thì làm sao cô kiếm được đường về nhà đây?
Nan giải quá......Hic...
- Nghĩa muội dường như đang che giấu gì đó?- Anh đột nhiên hỏi, cánh môi nhếch lên tà tà gian xảo.
Diana nghe mà giật mình, khóe miệng đang cười trở nên cứng ngắc. Dù vậy, cô vẫn ráng bình thản đáp lại:
- Nào....Nào có!
Cái tên Izumin đáng ghét! Biết rõ vậy mà còn hỏi cô! Hừ!
Nhìn trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, ý cười trên môi Izumin càng đậm. Anh tiến mấy bước về phía cô, tay vươn ra khẽ trêu đùa mấy lọn tóc bạc mềm mượt. Phiêu phiêu nói:
- Sao lại lo lắng?
- Kh....Không...Không có!- Cô ngượng chín mặt, vội vã cúi đầu. Anh đứng gần quá! Mùi bạc hà thoang thoảng chóp mũi cô, hương thơm ngào ngạt làm lòng người dịu nhẹ mà mê mẩn. Bên tai lại vang lên dồn dập tiếng tim đập thịch thịch của bản thân, càng làm cô xấu hổ hơn.
Cô đang bị gì thế này? Thật không hiểu nổi nữa! Tim cứ đập loạn xạ....
Izumin nhìn dáng vẽ này của cô lại khẽ cười một cái. Tay chuyển lên nâng cằm cô, ép cô phải nhìn vào mắt mình. Điềm đạm nói tiếp:
- Muội muội là đang xấu hổ sao?