Isekai Toriwake

Chương 85: Kẻ Mang Theo Vận Rủi (2)




“Công chúa!!!”

“Công chúa, người không sao chứ??!!”

“Thuộc hạ có lỗi vì đã không đảm bảo được sự an nguy cho người!!!”

“Công chúa, kính xin người trách phạt vì sự sơ suất này!!!”

Charlotte được hai hiệp sĩ cẩn thận nâng đỡ, những người khác thì quỳ một chân trên sàn, đầu không dám ngẩng lên. Charlotte đầu óc lúc này có chút lộn xộn, sự dễ thương kèm theo chút hoạt bát vừa rồi đã biến mất, thây vào đó là nét mặt tái nhợt, cô không hề nghe lọt những lời đang văng vẳng bên tai kia.

Còn Celestia thì hai tay ôm đầu núp bên dưới chiếc bàn, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau đó là tiếng nói xao động của các hiệp sĩ thì cô mới nhớ ra. Chính mình đứng bật dậy, vòng qua chiếc bàn chạy lại đến chỗ Charlotte. Celestia phát hiện cô nàng này không một vết trầy xước thì mới thở phào nhẹ nhõm dùng tay vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ.

Celestia bước chậm đến gần chiếc đèn chùm đã rơi, với biểu cảm của một thám tử thực thụ, cô nhìn hiện trường và bắt đầu đánh giá tình hình.

Tiếp theo đôi mắt Celestia nhìn thẳng lên trần nhà nơi chiếc đèn được treo.

Theo như cô biết, bên trên sẽ có một đoạn xích sắt ngắn, một đầu được kết dính vào trần nhà, đầu còn lại được nối vào chiếc móc sắt hình chữ S, chiếc đèn sẽ được treo vào chiếc móc đó.

Ấy vậy mà hiện tại nửa thân dưới, đúng hơn là 1/4 của cái móc đấy đã không kiềm được và sắp bị duỗi thẳng ra.

Chẳng lẽ trọng lượng của chiếc đèn chùm nặng đến mức chiếc móc sắt đã không thể giữ nổi?

Không, không, không.

Nếu thật sự như vậy thì những chiếc đèn chùm khác trong cung điện sẽ rất đáng lo.

Một điều nữa, nếu như chiếc đèn không may bị rơi thì vấn đề sẽ không tại cái móc sắt, mà sẽ nằm ở sợi xích sắt kia.

Vì sao ư?

Phải biết rằng chiếc móc chữ S được rèn từ sắt này đã được gia công, hiển nhiên rằng những sợi xích cũng được gia công, nhưng chiếc móc sắt rất to chưa kể nếu so sánh độ bền giữa cả hai thì sợi xích còn lâu mới bằng cái móc sắt cứng như mỏ neo ấy.

Nếu ngược lại các mắt xích không chịu được lực và bị vỡ ra thì câu chuyện này còn đáng tin hơn, bởi chúng nhỏ hơn nhiều.

Nhưng hiện tại vấn đề nằm ở móc sắt, Celestia không biết phải nói như thế nào.

Cảm giác cứ như thần chết đã bọc lộ hành vi một cách thẳng thừng rằng chính mình cố ý vậy.

Dù gì đi nữa, Celestia tổng kết và coi đó chẳng qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, bởi không hề có dấu hiệu do con người gây ra. Thứ nhất, không có dấu hiệu ma thuật. Thứ hai, không ai có thể đột nhập vào thư viện và tạo dựng hiện trường vì thời gian rất ngắn và việc họ đến thư viện chỉ là đột xuất... không, nói đúng ra họ tới thư viện là theo yêu cầu của ‘người kia’. Nếu ‘người kia’ là hung thủ thì càng không thể nào, nếu như thành công chỉ có thể nói người này quá mức tinh vi, thế nhưng chiếc đèn lại rơi thẳng xuống đầu người này thây vì công chúa.

Celestia thở dài, mọi thứ đích xác là trùng hợp. Chỉ trách vị chiến binh kia quá không may mắn, mới bị thương vừa khỏi chưa được bao lâu thì suýt bị đèn chùm nện vào đầu chuyển sinh làm ma xui xẻo.

Nhắc đến vị chiến binh này thì Celestia mới chợt nhớ, không biết người này liệu có ổn không sau chuyện vừa rồi. Cô quay người lại, nhưng bên cạnh ngoài các hiệp sĩ và Charlotte đang ngơ ngác ra thì làm gì còn có ai ở đấy.

“Người kia đâu?”

Celestia tiếp tục quay sang nhìn các hiệp sĩ, chỉ vào bên cạnh nơi Gen vừa ngồi rồi mở miệng dò hỏi.

Charlotte đang thất thần cũng tỉnh táo vì câu hỏi của Celestia, các hiệp sĩ thì mặt mũi mờ mịt nhìn nhau một hồi rồi tập thể lắc đầu.

Vừa rồi họ chỉ tập trung lên Charlotte làm sao có tâm trạng quan tâm những người còn lại, ngay cả Celestia cũng bị ném sang một bên.

“Celestia...”

“Vâng, công chúa?”

“Ngài anh hùng đó... Lại cứu ta một lần nữa...” Charlotte xấu hổ tỏ ra ấp úng.

“...”

Celestia im lặng.

Nếu người cứu công chúa là một chàng trai, có lẽ trái tim của công chúa sẽ bị cướp mất. Nhưng nếu là một người đàn ông trung niên vậy thì thật xin lỗi, công chúa xấu hổ đơn giản chỉ vì bị người hai lần cứu giúp mà thôi chứ chẳng có ý gì khác, đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải chuyện cổ tích.

“Ai đó nhanh ra ngoài tìm kiếm người kia đi, người đó sẽ chẳng thể ra ngoài được khi bên ngoài bị binh sĩ canh giữ nghiêm ngặt như vậy!” Celestia chỉ tay ra phía cửa rồi bình tĩnh ra lệnh.

Lập tức hai hiệp sĩ đang quỳ ở cuối hàng đồng loạt đứng dậy, không nói hai lời quay người nện bước chạy thẳng ra ngoài.

Được vài phút sau thì cả hai trở lại.

Celestia mặt mũi mờ mịt, người đâu?

“Thưa công nương, các binh sĩ vẫn luôn đứng gác ngoài cửa nói rằng họ không trông thấy bất kỳ ai đi ra cả... ngoài hai chúng tôi!”

Một trong cả hai lập tức giải thích, người còn lại nghe vậy gật đầu biểu thị.

Gì? Đã đi rồi? Ngay cả bóng dáng cũng không phát hiện?

Người này... Rốt cuộc level bao nhiêu đây?

Cũng cách đây gần mười lăm phút trước, trên một con đường cách khu chợ khá xa.

Mo Gang hì hụt chạy, ôm trên tay anh ta là một cô gái Elf có sắc mặt trắng bệch, vóc dáng gầy gò trong chiếc đầm ngủ màu trắng. Chiếc đầm rất mỏng, nó mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy rõ từng đường cong của cơ thể cô ẩn hiện dưới lớp vải.

Bây giờ Mo Gang không có tâm trạng để nhìn, hiện tại hơi thở anh vô cùng nặng nhọc, khuôn mặt hiện giờ đã đầy rẫy mồ hôi, riêng đôi mắt chằng chịt tơ máu và sự tức giận được chôn sâu bên trong.

Sau khi rời khỏi căn phòng của Robert, anh ta nghe thấy tiếng ồn, có vẻ Mo Serious đang đánh nhau với gã nào đó, dựa theo tính cách của anh hiểu về Mo Serious, trong một nhóm người nào đó, Mo Serious chỉ nhằm vào tên trùm mà tấn công.

Lần theo nguồn gốc âm thanh với ý định hỗ trợ, nhưng khung cảnh kế tiếp Mo Gang nhìn thấy là Mo Serious đã bị hạ đo ván thì nhanh chóng thối lui, trở lại phòng của Robert, ôm lấy cô gái Elf và vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Hành động có thể nói mượt mà và dứt khoát.

Nếu Mo Serious nhìn thấy Mo Gang trong bộ dạng lo lắng này, có lẽ không cảm thấy ấm áp ngược lại còn muốn đấm Mo Gang cũng nên. Bởi nhìn thế quái nào đi nữa cũng chỉ thấy một tên thà vứt lại ‘bạn hiền’ chứ không chọn bỏ rơi phụ nữ.

Qủa thật oan uổng cho Mo Gang, anh ta biết điều gì là tốt nhất trong trường hợp này, còn cô gái Elf tên là Riva này chỉ là anh tiện tay giúp đỡ mà thôi. Mo Gang tự nhận mình không phải đấng cứu thế, anh không thể làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn, nhưng anh có thể chọn lựa thây đổi vận mệnh của một sinh linh trước mắt.

“Đừng lo lắng, chúng ta sắp tới nơi an toàn rồi, cô sẽ không sao cả, Mo Serious cũng sẽ không sao cả.”

Cơ thể Riva không ngừng run rẩy, cô chỉ biết nép lại và nấp trong lồng ngực Mo Gang, nghe thấy câu nói này cô bất giác khẽ nâng đầu lên. Riva không biết tên của người đàn ông này, cả hai chưa hề nói với nhau bất kỳ một câu nào, kể cả câu nói này của anh ta cũng chỉ đang lẩm bẩm, hoặc chỉ đang tự an ủi bản thân mình. Dù vậy, Riva cảm thấy rất ấm áp, sự sợ hãi cũng vơi đi phần nào, cô nhận được sự bảo vệ mà chính mình nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội cảm nhận được nữa.

Nắm chặt lấy áo của Mo Gang, Riva sợ hãi phải buông ra, giọt nước mắt bất giác chảy và lăn dài trên khuôn mặt gầy hốc hác của cô.

Bỗng nhiên, Mo Gang đang cấp tốc chạy bất ngờ dừng lại, Riva có thể nhận thấy thân hình Mo Gang đang run lên từng cơn.

Cô tò mò khẽ nâng đầu lên một lần nữa, lúc này Mo Gang đang nghiến răng trong biểu cảm bất lực cùng tuyệt vọng, đôi mắt thì nhìn thẳng về đằng trước.

Cảm giác sốt sắng và bất an ập đến tràn ngập trong đầu Riva, cô chậm rãi xoay đầu, dõi mắt theo hướng Mo Gang đang nhìn.

Chỉ thấy một chàng trai có mái tóc vàng khoác lấy áo choàng bình tĩnh khoanh tay đứng từ xa. Người này đứng chắn ở giữa đường, mặt mũi mỉm cười nhìn về cả hai.

Riva không biết thân phận của người này, nhưng từ biểu hiện của Mo Gang thì cô cũng có thể đoán ra được phần nào.

Mo Gang sao có thể không rõ cơ chứ, đây là người đã hạ gục Mo Serious chỉ với một đòn, đó cũng là lý do anh ta cảm thấy bất lực và tuyệt vọng đến như vậy.

Kế tiếp, Lotus làm ra động tác khiến cả hai sửng sốt.

Hắn bước tránh sang một bước, giơ một tay ra sau và xoay ngang người trong tư thế xin mời.

Đây là chủ động nhường lối.

Mo Gang biết gã này không thân thiện đến vậy, hành động này rõ ràng đang khiêu khích.

Dù trong bụng đầy khó chịu và không muốn, nhưng chẳng còn cách nào khác, Mo Gang bắt đầu nhấc chân thả chậm bước đi từng bước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương. Đừng nói là mang theo Riva, cho dù bây giờ có bỏ chạy một mình thì Mo Gang biết chính mình sẽ chạy không thoát.

Từng bước và từng bước một.

Dường như sự trì trệ của Mo Gang làm cho kẻ đối diện thiếu đi sự kiên nhẫn, đối phương khẽ dùng đầu thúc giục anh ta mau chóng đi qua.

Mo Gang cắn răng, ôm lấy Riva và tăng nhanh tốc độ.

Bên còn lại, đối phương cũng không làm ra hành động gì khác.

Cứ thế.

Khoảng khắc hai bên đã song song trực diện và cách lẫn nhau chỉ còn 1m, Lotus nhìn cả hai cười, thây vì đưa tay ra và dễ dàng chạm vào được họ.

Trong khi ấy, Riva đôi mắt nhắm chặt, sợ hãi nép trong lòng ngực Mo Gang. Còn đôi mắt Mo Gang như của loài thú bị dồn vào đường cùng đang điên cuồng nhìn vào mắt đối phương.

Cả hai chạm mặt và nhanh chóng lướt qua nhau như không hề có chuyện gì.

Mo Gang chạy đi càng lúc càng xa, khi anh ta quay đầu nhìn lại thì Lotus vẫn đứng yên đó, vẫn luôn nhìn theo chính mình.

Thấy vậy, nét mặt Mo Gang càng thêm âm trầm.

Đối phương dùng hành động để nói cho anh ta biết, anh ta chính là con rùa trong câu chuyện của rùa và thỏ.

Không chỉ vậy, hành động của đối phương cũng đang chứng minh cho anh ta thấy, dù chính mình có chạy đến đâu, hoặc tìm đến bất kỳ ai đi chăng nữa, chắc chắn khi ấy hắn sẽ xuất hiện và giết sạch tất cả.