Isekai Toriwake

Chương 57: Thức Tỉnh Danh Hiệu (1)




Gen chạm tay vào cánh cửa và chuẩn bị đẩy mở nó ra, nhưng bỗng nhiên cơ thể hắn thoáng bất động, miệng lập tức ngừng ngâm nga, trong mồm đang nhai táo cũng bất giác dừng lại.

Một tin tức bất ngờ ập đến trong đầu hắn khi bản thân vẫn đang say ngủ trên chiếc giường ấm cúng.

Gen cười nhạt, hủy đi động tác, quay lưng lại và đi về hướng cửa sau, miệng tiếp tục ngâm nga như chưa từng có việc gì xảy ra.

Mặt trước và mặt sau của ngôi nhà không đến mức vắng vẻ người đi đường, nhưng cũng không hề qúa đông đúc.

Khu vực dân cư ở nơi này rất hiếm khi trông thấy người nghèo xuất hiện quanh đây. Hoàn toàn ngược lại, đây là khu dân cư dành cho những kẻ giàu có, hoặc thấp nhất là khá giả.

Vì dựa theo tính cách của Robert, gã ta sẽ muốn xây dựng ngôi nhà của mình tại một khu vực nghèo nàn hay sao? Nơi sẽ bắt gặp những con người mà hắn tự cho là hôi hám, dơ bẩn lai vãn trong tầm mắt?

Với một kẻ có tiền như Robert thì câu trả lời chắc chắn là không.

Đa phần những cư dân sinh sống quanh khu vực này đều là những gia đình không giàu thì sang, và ngôi nhà của họ cũng không phải là nhỏ.

Nhưng chắc chỉ có mỗi Robert là sở hữu một ngôi nhà mái vòm không giống với bất cứ ai xung quanh, bởi gã là một tên mập thích chơi trội, thích sự khác biệt.

Nếu có ai đó là người giàu nhất trong số những gia đình giàu có quanh đây, thì đáp án sẽ là Robert.

Vài ba người đi đường trông thấy Gen bước ra từ cửa sau của ngôi nhà thì hơi tỏ ra ngạc nghiên, nhưng rất nhanh thì biểu hiện bình thường trở lại.

Đây cũng không phải lần đầu bọn họ vô tình bắt gặp một người lạ mặt ra vào từ hướng cửa sau ngôi nhà của Robert. Nhưng qủa thật thì đây là lần đầu họ trông thấy một thanh niên hết sức bình thường đến vậy.

Tại sao lại như thế?

Phải biết rằng đôi khi những kẻ mà họ bắt gặp đi vào hoặc đi ra từ nơi cửa sau ngôi nhà hình mái vòm này đều là những kẻ có khuôn mặt dữ tợn, biểu hiện không mấy thân thiện và trên người thì luôn mang theo vũ khí.

Vậy nên khi nhìn thấy một người với khuôn mặt tươi cười, ăn mặc hết sức bình thường như Gen thì họ cảm thấy ngạc nghiên cũng chẳng có gì lạ.

Tại sao một chàng trai như vậy lại có liên quan đến một kẻ như Rebert chứ? Thật sự là đáng buồn.

Nhưng nếu bọn họ biết kẻ với nụ cười thân thiện này, lại là kẻ nguy hiểm bậc nhất Đế Đô thì liệu rằng sẽ có biểu cảm như thế nào.

Mặc cho sự hiếu kỳ của vài người xung quanh, Gen cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu cười đáp trả, rẽ ra ngã tư đường và đi thẳng đến Guild Adventurer's.

Khi chỉ còn cách Công hội chưa đến 50m, hắn trước tiên rẽ vào một con hẻm vắng bóng người và lấy ra chiếc mũ nhân long từ bộ giáp Dark Dragon, sau đó che giấu thân phận rồi đi vào.

Mặc một chiếc quần dài màu nâu chưa đến mắt cá chân, cùng một chiếc áo ngắn tay kết hợp với chiếc mũ hắc long không đồng nhất trên người. Có thể nói là ăn mặc một cách tì tiện, trên người không vũ khí, hắn trông như một tên ngốc khi đặt chân bước vào Guild Adventurer's.

“Nhìn xem ai đến kìa.”

“Ồ, một kẻ dị hợm... Ha ha...”

“Xin chào chàng chiến binh quê mùa!”

“Hả? Nhìn ngầu lắm anh bạn ạ! Đơn giản nhưng nổi bật, cá tính nhưng không qúa khoe khoan... Ha ha ha!”

“Hừ! Các người thì biết gì... Đấy gọi là phong cách!”

“Mũ đẹp lắm anh bạn, chắc chỉ được bề ngoài thôi nhỉ?!”

“Ha ha ha!!!”

Mặc kệ mọi lời chế giễu từ những Mạo hiểm giả, Gen đi thẳng đến quầy tiếp tân, nếu chỉ vì vài lời nói trêu chọc có thể khiến tâm trạng ảnh hưởng vậy thì hắn thà đâm đầu vào tường mà chết quách đi cho xong.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho anh đây?”

Vẫn là cô gái trẻ tên là Fiona kia từng đón tiếp và hướng dẫn hắn vào ngày hôm qua. Khi nghe thấy những lời nói không dễ nghe thì Fiona đã chú ý và trông thấy chuyện gì đang diễn ra. Nhưng vì là lễ tân của Công hội, cô cũng không thể dễ dàng mà mở miệng khiển trách các Mạo hiểm giả, có khi ngược lại còn khiến cho họ nổi giận cũng không biết chừng, vậy nên khi nhìn thấy Gen bước lại đây thì lập tức mở miệng hỏi.

“Tôi muốn thức tỉnh danh hiệu.”

Chỉ một câu đơn giản từ hắn thốt lên, không khí bỗng dưng trở nên yên tĩnh, những kẻ đang cười nói kia cũng im bật đi.

C...Cái gì??!!

Thức tỉnh danh hiệu??!!

Đa số mọi người trợn mắt lên, điều đó có nghĩa là gì? Kẻ mà họ vừa trêu chọc và cho là quê mùa này lại sở hữu level 100? Phải biết rằng kẻ với level như thế đều có đủ khả năng làm chủ của một guild.

Nhưng Fiona lại không có cùng suy nghĩ giống như họ, hiện tại cô vẫn còn đang chìm đắm vào trong âm thanh giọng nói của Gen.

Không phải thông tin từ lời nói, đơn giản là cô chỉ bị cuốn hút bởi thanh âm.

Dường như bên trong giọng nói như có ma lực nào đó, cô không biết phải giải thích cảm giác này như thế nào.

Trong một giây bất tri bất giác, cô có ảo giác rằng như thể bản thân đang đối mặt với thần linh khiến cô vô thức chỉ muốn lập tức qùy xuống.

Không chỉ riêng cô, một vài Mạo hiểm giả cũng đều xuất hiện cảm giác hư vô mờ mịt đó.

Họ đều có cùng một cảm giác rằng, giọng nói kia dường như có thể phán quyết hết thẩy.

Nhưng riêng bản thân Gen thì không suy nghĩ nhiều đến vậy, hắn chỉ vừa sử dụng giọng nói của Primitive Tori mà thôi.

“Này, cô có nghe tôi nói gì không đấy?”

Gen nhìn bộ mặt sững sờ của Fiona thì lên tiếng nhắc nhở.

“V...Vâng, thật xin lỗi! Ngài vừa nói gì cơ?”

Fiona bối rối trả lời, và cũng vô thức thây đổi lại cách xưng hô, mặc dù cảm xúc kỳ lạ ấy vẫn còn, nhưng không đến mức khiến cô đánh mất lý trí của mình.

“Tôi muốn thức tỉnh danh hiệu!”

Gen bình tĩnh lập lại.

“Vâng, ngài muốn thức tỉnh danh hiệu level 100?”

Fiona biết khá rõ đây là việc tất nhiên, nhưng vẫn theo phép lịch sự hỏi.

“Thật ra là 200!”

Khi câu nói vừa dứt, rất nhiều người như thể mất kiểm soát mà đứng bật dậy.

M... Mạnh nhất Đế Đô??!!

Miệng há thật to, đôi mắt trợn trừng, đây là suy nghĩ duy nhất lúc này trong đầu họ.

Vài tên trong số những Mạo hiểm giả vừa rồi mở miệng trêu chọc, hiện giờ đây mồ hôi đã ướt đẫm khắp khuôn mặt.

Chẳng ai nghi ngờ những lời nói đó là giả, vì chỉ có kẻ ngu ngốc, hư não mới dám đến Guild Adventurer's chỉ để phát ngôn gây sốc nhầm tạo sự chú ý.

Chúng chỉ có thể hy vọng kẻ mà bản thân cho là Chiến binh quê mùa này sẽ không nhớ mặt mà gây phiền phức. Bởi chúng chẳng biết bản thân có đủ khả năng để sống sót qua nổi một cái búng tay của người ta hay không?

Một kẻ với level 200 một khi nổi giận thì sẽ mang ý nghĩa như thế nào?

Mặc dù không thuộc hạng mạnh nhất trong Nhân loại hay trên lục địa, nhưng không hẳn là không đủ sức để lật tung một Vương quốc nhỏ.

Đấy chẳng khác nào một vũ khí hủy diệt biết đi.

10 phút sau, trong một căn phòng tại Guild Adventurer's.

Khác với căn phòng mà Gen từng thực hiện việc đăng ký guild, căn phòng lần này trông có vẻ sang trọng hơn rất nhiều. Từ bàn ghế được chế tạo tinh tế và tỉ mỉ, cho đến những vật trang trí đắc tiền. Những viên pha lê, hồng ngọc to cỡ nắm tay được chạm khắc trên tường khiến cho toàn bộ căn phòng trở nên lộng lẫy đã nói lên sự thịnh vượng của Công hội.

Đừng hiểu lầm, căn phòng này không hẳn là phòng làm việc thuộc về chủ nhân của Guild Adventurer's. Đây chỉ là một căn phòng được dành để đón tiếp những vị khách V.I.P của Công hội mà thôi.

Nhưng hiện tại thì Gen không có tâm tình thưởng thức những vật trang trí hay ngấm nghía những viên pha lê. Vì hiện giờ, trước mặt hắn là ba người của Công hội đang chăm chú quan sát, cẩn thận đánh giá hắn.

Nhấp một ngụm nước trà có màu sắc đỏ đậm, một loại thức uống của Dị giới này. Hắn thoải mái khoanh chân chồng lên nhau, đặt hai tay lên đầu gối. Cánh tay trên cùng thì đang giải trí bằng cách lăn đồng gold trên từng ngón tay, vô cùng nhuần nhuyễn và điêu luyện, y hệt như đang gõ lên các phím đàn piano.

Đây không phải là hành động hắn thực hiện sau khi có mặt ba người họ, mà hắn đã lăn đồng tiền trên ngón tay trước cả khi bọn họ vào đây lúc bản thân đang ngồi chờ đợi. Mặc dù nói là chờ đợi, nhưng cũng không tính là qúa lâu.

Cả ba người đang ngồi đối diện hắn đây, một trong số đó thì hắn đã từng gặp qua vô số lần, hay có thể nói là quen biết khá rõ.

Không phải ai khác chính là Perrie, và hai người còn lại thì hắn chưa từng gặp mặt trước đây.

Một trong hai người họ là một người đàn ông tuổi tầm 40, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, đội một chiếc mũ trên đầu gần giống với mũ Mitra. Loại mũ được biết đến là trang phục truyền thống của các giám mục trong Kitô giáo. Kết hợp với một chiếc khăn choàng cổ màu xanh lam, cùng một chiếc áo bào ngắn tay màu đỏ rộng thùng thình mặc lót bên ngoài.

Hắn nhìn đến thông tin hiển thị, người đàn ông này tên là Aadarsh, level vốn dĩ cực thấp, vậy nên thà không nói ra thì hơn.

Và người còn lại là một bà lão có tuổi tác gần bằng Perrie, tên là Owen, level tận 170.

Bà lão này mặc một bộ áo bào nối liền màu trắng sữa, khoác một chiếc áo choàng màu đen có cổ cao và di chuyển bằng cách chống theo một cây quyền trượng bằng gỗ.

Và lúc này đây, cả ba vẫn luôn nhìn theo đồng gold lăn qua lăn lại trên ngón tay hắn từ khi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện. Quên cả việc phải giới thiệu, dường như họ rất thích thú với động tác hắn đang thực hiện với đồng xu.

Nhưng, đồng gold bất ngờ biến mất khi đang lăn thêm vài vòng nữa, vì Gen đã thu nó lại vào bên trong nhẫn không gian.

“A.”

Cả ba tỉnh táo lại, biểu hiện bối rối, ngượng ngùng. Perrie lập tức cười, đồng thời gật đầu nhìn Gen gượng gạo nói:

“Đúng thật là kỳ diệu...”

“Black Hole??!!”

Nhưng bà lão tên là Owen lúc này mới chú ý đến chiếc nhẫn không gian màu đen được đeo trên ngón giữa của Gen nên kinh ngạc thốt lên.

“Gì cơ???”

“Black Hole!!!”

Perrie và Aadarsh nghe thế sau đó cũng nhìn theo hướng ánh mắt của bà lão Owen, và kế tiếp cũng đồng dạng một màn xuất hiện.

Nhưng trong thâm tâm thì cả ba người họ cũng không chắc chắn về phán đoán của mình. Vì làm việc tại Guild Adventurer's, một Công hội có thể nói rằng hầu như trải rộng trên toàn lục địa, vậy nên những gì họ hiểu biết hơn hẳn người bình thường rất nhiều.

Họ từng nhìn thấy loại nhẫn này trong những trang sách cổ chứ chưa hề may mắn được tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn đen tuyền này.

Họ chỉ biết rằng, nếu tìm thấy và kết hợp cả ba chiếc nhẫn cùng loại lại với nhau thì sẽ mở ra bí mật ẩn sâu bên trong nó.

“Black Hole? Các người đang nói gì thế?”

Khi hắn vừa mở miệng hỏi thăm, khuôn mặt cả ba người bọn họ trông không khác nào Fiona, tràn đầy mờ mịt, như thể tâm hồn bị chấn động.

Lại nữa sao? Chẳng lẽ giọng nói ta lại thu hút đến vậy?

Chỉ một giọng nói mà đã hiệu qủa như thế... Vậy nếu bọn họ được diện kiến khuôn mặt thật của ta thì sẽ như thế nào đây?

Có lẽ hắn không biết, phản ứng của họ là đến từ sinh mệnh, và chính họ cũng không nhận ra, sinh mệnh của bản thân đang vô thức hưởng ứng lại với thanh âm của Tori.

Đây chỉ là hành động trong tiềm thức của cơ thể, tựa như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, và linh hồn luôn muốn đi về nơi có ánh sáng.

Khi một người nào đó trông thấy Wake, điều đầu tiên họ liên tưởng đến chính là cái chết, vậy nên đương nhiên theo bản năng của họ chính là bài xích, và tìm mọi cách để có thể tránh càng xa càng tốt.

Nếu cái chết đã như thế... Vậy thì sự sống?

Đây chính là câu trả lời.

“Các người đang khiến tôi bối rối đấy.”

“A, thật xin lỗi.”

“Chân thành xin lỗi... Cậu!”

“Phải vậy!”

“Có thể bắt đầu vào công việc chính được chứ?”

Gen thiếu kiên nhẫn nói, nếu không phải vì không còn cách nào khác, hắn sẽ không sử dụng đến giọng nói của Tori.

Chính vì hắn biết Perrie có mặt tại đây nên không thể dùng âm thanh của Gen để giao tiếp. Và càng không thể là Wake, bởi hắn sẽ xuất hiện trong thân phận một chủ guild với level 100 như bảng trạng thái giả đã đề cập.

Còn giọng nói hiện giờ sao? Sau khi kết thúc việc thức tỉnh danh hiệu, kẻ với level 200 này sẽ biến mất vĩnh viễn trên đời như chưa từng xuất hiện.

✎2552