Isekai Toriwake

Chương 45: Labrador




Biển chết, nơi cư ngụ của Ma vương Coslimler.

Vùng đất chết, nơi chưa từng một ai có thể hoàn hảo sống sót trở ra.

Và cuối cùng là núi Char.

Đây được xem như là ba đại cấm địa mà không một ai muốn đặt chân đến.

Khác biệt với hai nơi còn lại đầy rẫy sự nguy hiểm thì núi Char mang đến sự chết chóc thấp nhất và an toàn hơn, nhưng dẫu vậy, chẳng ai muốn tình nguyện đến nơi này.

Chẳng có gì là tuyệt đối.

Núi Char tựa như Dungeon, không ai biết bằng cách nào đó, cứ cách mỗi một đoạn thời gian ngẫu nghiên thì nơi này lại sản sinh ra một số lượng lớn quái vật.

Đôi khi vài chục năm và đôi khi chỉ mất vài tháng, một quân đoàn quái vật lên đến hàng trăm cũng có khi hàng ngàn con xuất hiện tại núi Char, không ai có thể đoán trước được.

Level của chúng cũng là ngẫu nghiên và lần diễn ra mới đây nhất chính là gần ba ngày trước.

Và đây, chính là sự bí ẩn của núi Char.

Lúc này.

Khác biệt với không gian tối đen thường ngày cùng với bầu không khí vắng vẻ và âm u.

Những túp lều trại, vô số những ngọn đuốc được thắp sáng trong đêm cùng với đó là sự có mặt của hơn 250 người dường như mang lại một chút sự sống cho nơi đây.

Bọn họ chính là những người lính đến từ Đế đô và đang thực hiện nhiệm vụ ngây lúc này.

“Thứ đó rốt cuộc là gì thế?”

Nơi một địa điểm canh gác, một người lính trẻ tuổi thở ra một luồng hơi lạnh giữa không khí giá rét và tự hỏi.

Trên bầu trời, tuyết bắt đầu rơi nhiều và dày đặc hơn, điều đó khiến cho đôi vai anh ta khẽ rung rẫy, dường như ngọn đuốc bên cạnh không đủ để mang lại sự ấm áp giữa bầu không gian này.

Có chăng, tác dụng của ngọn đuốc chỉ là khiến cho anh ta cảm thấy an toàn hơn một chút. Và đây hoàn toàn không hẳn là suy nghĩ của riêng mỗi anh ta.

“Ngày hôm nay cậu đã hỏi như thế bao nhiêu lần rồi?!”

Bên phải người lính trẻ là một người đàn ông trung niên cũng đang canh gác giống anh ta, người đàn ông trung niên nghe thế thì nhíu mày lại rồi thốt lên.

“Thứ đó...”

“Thôi ngây đi, nếu tôi biết thì đã giải thích với cậu rồi!”

Người lính trẻ chỉ về một hướng khác và lên tiếng. Nhưng chưa chờ anh ta nói xong, người đàn ông trung niên chán nản nhỏ giọng nói.

Sau khi ông ta nói xong thì không kiềm chế được ngước sang nhìn về hướng đấy.

Nơi đó hiện giờ đang có một nhóm lính khác bao quanh lấy và canh giữ chặt chẽ.

Từ những ngọn đuốc hất ra ánh lửa yếu ớt, ông ta có thể lờ mờ trông thấy hình dáng của một đóng sắt vụn to lớn đã bị cháy đen ở một vài nơi.

Trong một túp lều lớn gần đó.

Lúc này, Aaron đang trao đổi cùng hai người khác và bầu không khí đôi khi trở nên căng thẳng.

Aaron sau khi trở về từ chỗ vua Bejamin thì cảm thấy không yên lòng mà vội vã đến thẳng nơi đây thây vì trở về nhà.

Ngoài Aaron, hai người còn lại theo thứ tự là Douglas và Ormin.

Douglas là một người đàn ông khoảng chừng 36 tuổi, anh ta là đồn trưởng của đồn trú số 5, tức là đội trưởng của những người lính đang canh gác ngoài kia. Có thể nói, gần một nửa đồn trú được anh ta điều động đến nơi này.

Và người còn lại là một Ma thuật sư tên Ormin, ông ta có tuổi tác ngang với Aaron. Nhưng khác biệt với thân hình to lớn của Aaron, cơ thể Ormin trông có vẻ hơi gầy yếu dưới lớp áo bào trắng xám của mình.

Ormin cũng giống như Aaron, đều cùng phục vụ cho một vị vua là Bejamin, nhưng chỉ có điều danh tiếng của Ormin không được nhiều người biết đến, đơn giản vì ông ta là một người sống khép kín và rất ít khi lộ mặt.

Lý do giải thích cho điều đó bởi vì đa phần thời gian trong ngày, Ormin chỉ chuyên tâm nghiên cứu ma thuật và đồng thời ông ta cũng tìm hiểu về cả kỹ năng của Thuần thú sư.

Và thành qủa của việc đó là Ormin thuần hóa được một con sói sở hữu level 49.

Đó là một con sói với bộ lông xanh dương đang nằm im lặng ở một góc phía trong ngôi lều. Từ hình thể của con sói có thể nhận ra, kích cỡ kinh khủng của nó ngang đến 2/3 một người trưởng thành.

Aaron cầm lên một chiếc cốc và ngửi ngửi thứ chất lỏng màu nâu ở bên trong sau đó đắn đo rồi quyết định uống thử một ngụm nhỏ và đặt chiếc cốc lại xuống bàn.

“Đây là rượu?!”

Sau khi hương vị cồn xông lên mũi, Aaron nói ra một cách không tin tưởng và tràn đầy nghi hoặc.

“??!!”

Douglas và Ormin nghe thế đồng thời giật mình.

Douglas tò mò đưa tay cầm lấy một chai thủy tinh đã bị chém rời phần cổ chai và cẩn thận quan sát.

Đương nhiên, ba người bọn họ không biết thứ chất liệu được gọi là thủy tinh này và thứ Aaron vừa uống thử cũng chính là được rót ra từ đây.

Ormin đưa mắt nhìn chiếc hộp gỗ màu vàng nhạt hình vuông trên bàn, ngây từ đầu trong chiếc hộp gỗ này có tận hai chai thủy tinh mà Douglas đang quan sát nhưng vốn dĩ đã bị anh ta chém nát một chai khi thử khui mở.

“Thưa ngài Aaron, Ormin, cho tôi được xin phép!”

Douglas đặt chai thủy tinh xuống, chỉ vào chiếc cốc nghiêm nghị nói.

“Hả??? Ha ha ha, cứ tự nhiên đi Douglas!!!”

Ormin gật đầu, Aaron thì cười sảng khoái nói.

Douglas cầm lấy chiếc cốc và bắt đầu lập lại hành động của Aaron.

Rượu chảy vào bên trong cổ họng của anh ta, hương vị này, anh ta không biết phải giải thích cảm giác này như thế nào.

Và tương tự như Aaron, cả hai cùng trở nên mờ mịt.

Họ không biết rằng thứ mà bản thân mình vừa uống là Macallan 1926 có giá tiền là 75.000 USD, một trong mười loại rượu whisky đắt tiền nhất thế giới.

Trên Dị giới này hiện giờ chỉ có mỗi hai chai và Douglas vừa vô tình hủy diệt một chai.

Lúc này, bên trong lều không chỉ có mỗi hộp rượu này mà dưới mặt đất cũng được đặt vài vật dụng linh tinh khác mà họ không rõ.

Nếu Gen có mặt ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra.

Đó là 15 khẩu Colt Anaconda, loại súng ngắn có ổ đạn xoay và 4 khẩu Bazooka chống tăng loại RPG-7.

Còn đạn thì không hề có, chắc chắn chúng đang nằm đâu đó lẻ loi ngoài kia.

Và toàn bộ những thứ này đều được quân lính của Douglas tìm thấy trong khoang máy bay.

“Nếu đây là rượu, vậy thì những thứ này?”

Douglas đặt cốc rượu xuống, chỉ vào những khẩu súng mờ mịt hỏi.

“...”

Aaron và Ormin im lặng. Đây là câu hỏi khó trong ngày hôm nay với hai người bọn họ.

Lúc này bên ngoài.

Trong một khu vực rừng cây vắng vẻ cách địa điểm rơi của máy bay hơn 200m về phía bên trái, nằm sâu trong núi Char.

Một vòng xoáy màu đen không một tiếng động bỗng nhiên xuất hiện từ hư vô khiến không gian trở nên vặn vẹo.

Và chưa đầy 3 giây sau, một bóng người đang nghiêng thấp đầu và lặng im cất bước đi ra từ bên trong. Kẻ này mặc một chiếc áo choàng toàn thân như hòa vào làm một với màn đêm nên rất khó để nhìn thấy.

“Fufufu!”

Hắn cất tiếng cười quái dị và ngước đầu lên, nhưng không thể nhìn thấy được khuôn mặt hắn, bởi hắn đang mang một chiếc mặt nạ, một chiếc mặt nạ hình qụa đen.

Tiếp đến, vòng xoáy sau lưng hắn dần dần thu nhỏ lại cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Hắn ta bắt đầu tiến lên, bước đi một cách nhàn nhã như đang dạo chơi trong khu rừng của chính mình.

Rất nhanh, hắn dừng lại, đứng nép sau một thân cây và nhìn thẳng ra bên ngoài, nơi vô số binh lính đang có mặt ngoài kia.

“Phạch!”

Một âm thanh của một sinh vật nhỏ bé vỗ cánh bay đến và đáp xuống trên vai hắn.

Đó là một con qụa.

Hắn giơ ngang ra một ngón tay song song với phần vai, con qụa đấy dường như hiểu ý và lập tức nhảy lên, đứng tại trên ngón tay hắn.

“「Vision Crow」.”

Hắn nhìn vào con qụa và nhẹ nhàng thi triển ma thuật, tiếp theo chỉ thấy, đôi mắt hắn ẩn sau chiếc mặt nạ bỗng lóe lên ánh sáng màu xanh lam và cả đôi mắt, cơ thể của con qụa cũng đồng dạng như thế.

Áng sáng chỉ lóe lên trong vòng 1 giây.

Tiếp đến, hắn ném nhẹ con qụa ra.

“Phạch!”

Con qụa vỗ mạnh cánh và bay thẳng lên không trung.

Nhưng con qụa không hề bay đi xa mà chỉ lượn lờ, vòng quanh trên bầu trời nơi những binh lính đang canh gác ngoài kia.

Dường như hắn đang thông qua đôi mắt của con qụa đấy mà theo dõi toàn bộ khung cảnh bên ngoài.

Hay nói đúng hơn là thứ mà họ đang canh giữ.

Đây mới là mục đích cho chuyến đi của hắn, chứ không phải để nhìn ngắm lũ nhân loại kia.

“Fufufu!”

Khoảng một lát sau, hắn thu hồi ma thuật, cất tiếng cười quái dị và đi lại vào sâu bên trong khu rừng, bóng lưng hắn cũng biến mất dưới màn đêm.

“Này, hình như tôi vừa trông thấy một con qụa biết phát sáng?!”

Người lính trẻ đang canh gác vẫn luôn thường xuyên nhìn về hướng vị trí rơi của máy bay bỗng ngạc nghiên thốt lên sau khi nghe thấy một tiếng qụa kêu.

“...”

Người đàn ông trung niên bên cạnh nghe thế chán nản lắc đầu.

✦✦

Ma Giới.

Một vùng đất rộng lớn và bao la không hề có cây cối. Tất cả chỉ toàn là đá, từ mặt đất bằng phẳng cho đến những con dốc nghiêng, những khu vực gồ ghề hay những ngọn núi cùng với vực thẩm.

Một nơi với không gian chỉ là một màu xám xịt và âm u.

Một nơi mà nhân loại bình thường không thể tồn tại được bởi lượng không khí vô cùng thưa thớt.

Nơi mà trọng lực gấp đôi so với Dị giới hay Địa cầu và chưa kể đến những nơi đặc biệt với trọng lực lên đến hàng chục lần hoặc kinh khủng hơn.

Ví như Luyện ngục hoặc Vực chết, trọng lực ở đấy là không thể tưởng tượng được và có thể dễ dàng nghiền chết bất cứ tên ngu xuẩn nào của Ma tộc.

Đây chính là Ma giới, ngôi nhà của quái vật, một Lục địa nằm sâu trong một không gian nào đó, nơi được cai quản bởi những Ma thần hùng mạnh nhất và được thống trị dưới tay Chúa tể hắc ám, hay còn một tên gọi khác là Ma thần vương.

Nhưng một số ít hiếm hoi chủng tộc của Ma tộc đều biết một sự thật rằng, nơi này vốn là thuộc về Vị thần của Ma giới, một kẻ đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử và đã bị lãng quên.

Trong một lâu đài nằm trên một đỉnh núi rất xa về hướng Tây.

Chủ nhân của nơi này tên là Lab, nhưng gã ta thích mọi người gọi mình với cái tên là Labrador, hắn là một trong những Ma thần và đồng thời cũng là một Ma long.

Labrador từng là một thành viên của Long tộc nhưng đã phản bội lại chủng tộc của mình và gia nhập vào Ma giới, trở thành một thành viên của Ma tộc.

Rất lâu về trước, khi còn là thành viên của Long tộc, Labrador may mắn được ban tặng cho kỹ năng「Slave of darkness」, kỹ năng Nô lệ bóng đêm, với kỹ năng này, hắn có thể tùy ý kiểm soát những kẻ sở hữu level thấp hơn hắn.

Và đó chẳng khác nào là một thảm họa với Nhân loại, bởi Labrador khác biệt với những thành viên còn lại của Long tộc, hắn là một Tà long.

Một biệt danh chỉ dành riêng cho những con rồng độc ác nhất.

Và thế là, chỉ trong một đêm, Labrador xóa sổ một Vương quốc loài người bằng kỹ năng「Slave of darkness」, hắn tiêu hao hết toàn bộ ma lực của bản thân mới có thể thi triển được kỹ năng đó, phải biết rằng lúc đấy Labrador là một con rồng 500 tuổi.

Và cũng vì như thế, Labrador suýt nữa đã gây ra chiến tranh giữa Nhân loại và Long tộc.

Lúc này, bên trong lâu đài.

Một kẻ trong hình dáng nhân loại đang nằm nghỉ ngơi trong tư thế nghiêng người và chóng một tay trên chiếc ghế dài của mình được thiết kế theo kiểu lộng lẫy của một qúy tộc.

Kẻ này có làn da trắng, khuôn mặt như một kẻ 30 tuổi với đường nét phương Tây và đặc biệt, kẻ này ăn mặc theo phong cách vô cùng hiện đại, quần Tây kết hợp với một chiếc áo sơ-mi đen.

Nếu như kẻ này mang một đôi giầy nữa thì mọi thứ sẽ hoàn hảo, nhưng đáng tiếc, kẻ này luôn đi chân trần và mái tóc đen tuyền dài đến tận gót chân.

Hắn chính là Labrador, chủ nhân của tòa lâu đài này.

Không ai biết rằng Labrador thích đi chân trần, hay đơn giản hắn ta không biết đến sự tồn tại của giầy da?

Và cũng trong chính giây phút này, cách vài mét bên cạnh Labrador, một vòng xoáy màu đen không một tiếng động hiện ra từ hư vô khiến không gian trở nên vặn vẹo.

“Thưa chủ nhân đáng kính!”

Một giọng nói trước tiên cất lên từ bên trong vòng xoáy và sau đó là một bóng người bước ra.

Không phải ai khác, hắn chính là kẻ mang chiếc mặt nạ qụa đen kia.

“Ồ, Crow. Thế nào rồi?”

Khi kẻ mang chiếc mặt nạ đi đến gần, Labrador vẫn chậm chạp mở mắt mà chỉ lạnh nhạt hỏi.

“Thuộc hạ không khiến cho ngài thất vọng!”

Kẻ mang mặt nạ qụa có tên là Crow này nghe thế cúi người, bình tĩnh đáp.

(2572 từ)