Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 7: Vận chuyển và trang bị.




Chương 7: Vận chuyển và trang bị.

Hôm nay tôi tiếp tục đến Guild để tiếp tục nhận nhiệm vụ dành cho tân binh. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ đủ tư cách để tham gia các nhiệm vụ như một mạo hiểm giả thật thụ. Tôi khá háo hức để xem nhiệm vụ hôm nay sẽ ra như thế nào đây, nhân tiện, tất cả các chỉ số của tôi đều được tang lên khá cao vào tối qua.

Level: 3 -> 5

+ Strength: 40 -> 160

+ Defend: 40 -> 160

+ Speed: 40 -> 160

Ngoài chỉ số tăng ra tôi còn cảm thấy linh lực của tôi cũng tăng theo, cứ tiếp tục tăng đều thế này thì tôi sẽ không còn đứng nhất từ dưới đếm lên nữa.

Khi đã đến được Guild, tôi cứ lặp lại thói quen như thường là tiến đến chỗ quầy tiếp tân của chị Lora hết sức có thể. Nhưng mà lần này người đón tôi lại không phải là chị ấy mà là một người khác.

- "A! Cậu đây chắc là Ito-san nhỉ, quả nhiên đúng như Lora-senpai đã nói là chỉ có chuẩn."

Đằng sau quầy xuất hiện một cô gái khá là xinh xắn, dáng người cân đối với mái ngắn màu đỏ thẫm. Đôi mắt màu vàng cùng với một giọng điệu khá là nhiệt huyết. Nhìn vào thì có thể thấy đây là một cô gái năng động mà tất cả hình mẫu đều giống y đúc. Cô ta là một á nhân giống với Bell, đôi tai đuôi thuộc gien của loài mèo.

- "Ara ara, đàn em của Lora-senpai mà trông cậu không được khí thế cho lắm nhỉ, đúng là dân mới vào nghề."

- "Otto, xém chút là đi xa rồi. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tori, một nhân viên của Guild và là người hôm nay sẽ thay thế Lora-senpai hướng dẫn cậu."

- "Vậy thì hân hạnh, à mà chị Lora hôm nay có chuyện gì vậy?'

- "À, chẳng qua là do chị ấy có việc cần phải đi gặp hội thương gia vùng Oceania ấy mà, khả năng là tầm khoảng 2-3 ngày gì đó chị ấy mới có thể về."

- "Vậy à....."

- "Nhưng mà yên tâm, tôi cũng đâu có thua gì Lora-senpai đâu nên cậu cứ hết sức yên tâm ở tôi."

- "Chúng ta vào nhiệm vụ chính thôi, nhiệm vụ cuối cùng của tân binh. Hôm nay cậu sẽ không cần phải chiến đấu đâu, chỉ là nhiệm vụ vận chuyển thôi."

- "Vận chuyển?"

- "Phải, vận chuyển. Vận chuyển là một nhiệm vụ đại khái như vận chuyển nguyên liệu hay một thứ gì đó tới cho người nhận theo đơn yêu cầu và cậu sẽ được nhận thù lao sau mỗi chuyến đi."

- "Nghe cũng dễ nhỉ."

- "Cái đó thì..... không chắc cho lắm."

- "Không chắc, ý cô là sao?"

- "Tùy theo giá trị hàng hóa mà cậu vận chuyển. Với các món đồ đắt tiền thì thể nào cậu sẽ bị tấn công bởi bọn cướp hay một vài tổ chức khác, ngược lại thì với các cỗ xe chuyên chở như sắt, đồng,..... thì chả ai quan tâm đâu vì chúng rẻ và dễ dàng kiếm được ở khắp nơi. Khi mà tôi nói rằng hôm nay cậu không phải chiến đấu thì chỉ có khoảng 40% sẽ xảy ra chuyện mà thôi....."

- "Nghe sao mà rùng rợn thế."

- "Mà dù sao thì Lora-senpai cũng đã kể cho tôi nghe về khả năng của cậu nên có lẽ tôi cũng an tâm phần nào khi để cậu đi một mình. Công việc ở Guild khá nhiều nên tôi không thể trực tiếp giúp được nên mong cậu thông cảm nhé."

- "Vậy cứ yên tâm mà giao nhiệm vụ cho tôi, dù sao thì tôi cũng tự lo được mà."

- "Thiệt không đó....."

(Cảm giác bị hỏi như thế này sao quen quen thế nhỉ.....)

- "Là sao?"

- "Trên người cậu chả có một lớp chắn nên tôi thấy hơi bất an. Mà cho dù gì thì là đàn em của Lora-senpai nên tôi chả ý kiến gì đâu, chúc cậu may mắn, đây là địa điểm mà cậu cần giao. Cậu phải đi lấy hàng từ nguồn cung cấp trước, là một mỏ sắt gần khu rừng phía Nam và rồi sau đó hãy đến nơi này để giao nhiệm vụ."

- "Nhớ lấy mộc xác nhận từ người nhận để hoàn thành và Guild sẽ trả công cho cậu."

- "Ok, tôi nhớ rồi. Khoan, đàn em của Lora."

- "Phải, cậu đấy. Chị ấy đã tung tin khắp Guild rồi nên ai trong Guild cũng biết cả. Cậu nên cảm thấy mừng đi nhé."

- "Hể?"

- "Lora-senpai là một người rất hoàn hảo và dịu dàng, chưa kể đến là chị ấy có một sức mạnh khủng bố kèm thêm vốn kiến thức cao ngất trời. Đó là lí do mà chị ấy không thích nhận đàn em. Nhưng mà mới hôm qua chị ấy lại tung lên một tin tức chấn động dư luận rằng chị ấy đã có một đàn em là một cậu trai khá dễ thương và tài năng nên không ai không chú ý cả."

(Dễ thương chỗ nào chứ, nghe sao mà gợn tóc gáy.)

Nói xong, Tori dẫn tôi ra sau phía sân Guild. Tại đây, Tori hướng dẫn và cho phép tôi sử dụng một xe kéo của Guild. Nhưng mà lại có chút trục trặc.

- "A..... xui cho cậu là hôm nay đã có người dung hết Fabir rồi"

Fabir là một sinh vật to lớn khá giống đã điểu và vịt, là một loài vật đặc trưng cung cấp sức kéo ở thế giới này. Chúng khá là hiền và dễ thuần phục nên việc sử dụng chúng được phổ biến rộng rãi ở thế giới này.

- "Thôi thì cứ để thế mà đi thôi nhé."

- ".........."

- "Tất nhiên là dung sức của cậu mà kéo rồi."

- ".........."

- "Lên đường cẩn thận nhá."

Thiệt vậy luôn, cô ta bắt tôi kéo xe bằng chính sức mình á. Cô ta vẫn còn đang tươi cười vẫy tay chào nữa kìa. Có thiệt là mấy người có giả vờ nhân từ không đấy, không sai, đây là bản sao của chị Lora rồi.

Tôi cứ thế mà kéo xe đi, hm....., cũng không đến nặng cho lắm. Chắc là do ảnh hưởng của việc gia tăng chỉ số à, cảm giác xe kéo này rất nhẹ, phải nó là cực nhẹ. Hên cho cô ta là tôi có chỉ số cao thích hợp với việc này nên may là tôi không hóa chaos ngay lúc bắt đầu rồi. Vậy đầu tiên là lấy hàng trước à, ở khu mỏ sắt gần khu rừng phía Nam gần giáp với cánh rừng thôi à. Có lẽ sẽ lại xuất hiện thêm Slime hay Horn Wolf nên cẩn thận vẫn hơn.

Sau khoảng 30p là tới nơi. Chỉ vọn vẹn 30p, khá là ngắn so với ngày hôm qua khi tôi đi với Lora, có khả năng là do Speed mà tốc độ cũng thay đổi và trong khi vừa đi vừa suy nghĩ đã làm cho tôi mất kiểm soát về tốc độ nên nhanh hơn bình thường. Giống như là tôi đã chạy bộ một mạch tới đây vậy.

- "Cậu là mạo hiểm gia đến đây để nhận đống sắt theo đơn hàng à. Vậy thì đợi tí, tôi sẽ cho người chất lên."

Trong khi chờ đợi đội khai thác mỏ sắp xếp và chất hàng lên thì tôi tranh thủ vác xác vào cánh rừng gần đó để kiếm thêm nguyên liệu. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này, thời gian là vàng bạc.

Sau khoảng gần 3 tiếng đồng hồ thì tôi mới quay trở lại, đội khai thác cứ tưởng là tôi đã chết nên đang chấp tay cầu nguyện. Xin lỗi vì để mọi người lo nhưng tôi đã kiếm được một khoảng kha khá cho hôm nay. Vừa lúc mới vào rừng là tôi đã ngay lập tức chạm trúng ổ của bọn Horn Wolf, có khoảng hơn 10 con ở đấy nên khá khó khi giải quyết từng con một. Tôi quyết định dùng thử kĩ năng mà chị Lora đã sử dụng lúc trước, kích hoạt [Water Prison], một vài con sói bị mắc vào bên trong và bị ngạt nước cho đến chết. Tôi cũng đã thử tạo thêm một vài quả bóng nước nữa với [Water Prison] nhưng hạn chế với số lượng là 3 quả, khả năng là nếu nguồn linh lực trong tôi tăng lên thì có thể sẽ tạo thêm nữa. Một bầy sói sẽ tương đương với một lượng chiến lợi phẩm rất lớn, tất cả mà tôi thu được là 12 bộ long sói12 chiếc sừng. Tất cả sẽ được bán với giá cao hơn trong thị trường, chúng đã được ổn định trở lại. Chả trách vì sao mà hôm qua tôi chỉ kiếm được một ít đồng nâu so với lũ Slime vì giá cả sụp xuống khá nhanh khi số lượng hàng trong thị trường đã ngất ngưỡng. Còn lại là khoảng 6 lõi Slime, chỉ có lát đát vài con trong rừng. Tôi cũng đã tranh thủ luyện thêm một vài kĩ năng mới với tất cả các cuộc thuộc tính. [Slash] có lẽ sẽ là kĩ năng sở trường nhất mà tôi có thể tạo, khi sử dụng sẽ tạo ra một vệt sáng phi thẳng theo phương nằm ngang và cắt đứt toàn bộ mọi vật phía trước. Tùy thuộc vào sức mạnh của Light mà có thể chém đứt được ở từng mức độ. [Mud] là đòn kĩ năng khóa chân được tạo bằng Earth và [Poisonous] cho phép phát tán chất độc nhẹ trực tiếp vào cơ thể, vài con sói sau khi lãnh một vết sướt từ con dao của tôi đã lăn đùng ra chết sau một lúc chống chọi với chất độc. Đó là tất cả các chiến lợi phẩm mà tôi có được.

Sau khi đã quay lại khu mỏ và nhận lấy xe kéo hàng đang được chất đầy sắt tôi tiếp tục lên đường. Omeoi, nặng kinh hồn ra, cảm giác khó di chuyển đôi chút nhưng vẫn có thể kéo ổn cho đến khi về thị trấn để giao hàng.

----------Chuyển cảnh-----------

Cuối cùng cũng lết được về thị trấn, 30p đúng là cực hình với chiếc xe kéo này. Nơi mà tôi cần gửi chính là một cửa hàng vũ khí nằm trong thị trấn này, nơi đó nằm cũng không xa lắm so với quán trọ mà tôi đang ở. Đến nơi, một cửa hàng vũ khí hiện lên khá nỗi bậc khi nó dường như là ngôi nhà cũ nhất thị trấn nhưng lại mang cảm giác rất vững trãi với bức từng lát bằng những khối đá khá lớn với một chiếc cửa gỗ nâu đậm to lớn. Phía trên là bảng hiệu của tiệm được trang trí khá đơn giản chỉ với một cây kiếm được treo lên đó.

- "Ôi dào, tưởng ai nhưng lại là một gương mặt hết sức thân quen thế này."

(Giọng nói này sao nghe quen quen nhể.....)

- "Hân hạnh được gặp cậu một lần nữa Ito, là tôi đây, Theo Bram."

Đằng sau cánh cửa ấy bước ra là một người đàn ông to lớn như một con gấu xám với thân hình chắc khỏe và mang một khí chất mạnh mẽ. Ông ấy là người đã cho tôi đi nhờ tới thị trấn này khi tôi đang mò mẫn trong bóng tối.

- "Rất vui được gặp lại bác, Theo."

- "Tôi nhớ là đã cho cậu lời khuyên là không nên lập nghiệp ở đây và tưởng chừng cậu đã dời đi vào ngày hôm sao rồi chứ. Thế hôm nay cậu đến cửa hàng của tôi có việc gì nào?"

- "A, cháu chỉ đến để giao hàng theo đơn yêu cầu từ Guild thôi."

- "Guild à. Vậy giờ là cậu đã trở thành một mạo hiểm gia rồi nhỉ, biết lựa nghề ghê đấy."

- "Việc đấy cũng chẳng có gì to tát đâu. À mà phiền bác đóng dấu xác nhận giùm cháu."

Sau khi đã nhận dấu xác nhận hoàn thành từ Theo, tôi giúp ông ấy dỡ đóng sắt xuống và đem vào bên trong cửa hàng. Vào bên trong, trên tường có treo khá nhiều các loại vũ khí từ kiếm, thương,..... cho đến các loại giáp như mũ, khiên,..... Tất cả đều được đánh bóng và bảo quản rất kĩ lưỡng tới nỗi chả có một hạt bụi nào bám lên cả, Theo đã dành rất nhiều thời gian cho chúng, tất cả các lưỡi kiếm và giáo đều được rèn một cách tỉ mỉ và rắn chắc. Bên dưới là các hòm vũ khí cùng với các giá đỡ những bộ giáp chiến đấu rất là oai. Ngoài các vũ khí cận chiến ra còn có một khu dành cho các xạ thủ được dành riêng ngay một góc tường, nơi đấy có treo khá nhiều cung tên chất lượng cùng với vô số các loại trượng mang đầy hình dáng khác nhau, còn có giày da và giáp da nữa. Một cửa hàng vũ khí chất lượng nhất mà tôi từng đến. Thấy tôi đảo mắt vòng vòng để ngắm nghía, Theo băn khoăn hỏi tôi.

- "Đây là lần cậu đến một cửa hàng vũ khí, cậu thấy cửa hàng ta như thế nào?"

- "Nó rất tuyệt và đa dạng."

- "Phải không nào, nếu như bây giờ cậu là một mạo hiểm gia thì cậu nên tập làm quen dần cảm giác này đi."

- "Nơi này là nơi mà các mạo hiểm gia thường lui tới để trang bị cho những chuyến đi săn hay là để sửa chữa vũ khí và trang bị, chỉ cần trả tiền và nguyên liệu thì tôi có thể sửa chữa cũng như làm ra rất nhiều loại kiếm chất lượng."

- "Bác không cần phải xưng hô kính trọng vậy đâu, làm cháu thấy hơi khó xử....."

- "Vậy à, có lẽ như cách chào khách đã ám ta quá nhiều người, thứ lỗi vì đã làm cậu khó xử nhé, Ito."

- "Không có gì đâu bác."

- "Nhân tiện, cậu đã biết sử dụng vũ khí chưa?"

- "À, cái đó thì..... cháu chỉ có cái này thôi."

Nói xong tôi móc con dao ngắn trong túi ra và đưa cho Theo coi, ông ấy bất chợt đơ người ra với khuôn mặt ngạc nhiên đến lạ.

- "Cậu định đi giết quái chỉ với con dao cùn này à, liệu có ổn không đó."

- "Không được không được! Đến đây, tôi sẽ cho cậu thứ này."

Theo vội vàng đi vào trong và lấy ra một thứ gì đó. Một thanh kiếm ngắn được đem ra và trao cho tay tôi.

- "Một mạo hiểm gia phải luôn đặt an nguy của bản thân cũng như đồng đội mình lên hàng đầu. Tôi sẽ chỉ cho cậu tầm quan trọng của vũ khí."

Tầm quan trọng của vũ khí thì tôi cũng nhận thức được nhưng Theo đang nói lại là một điều khác nữa.....