Interpol Phần 3 - Đế Chế Bất Diệt

Chương 8: Chương 8






Nhìn theo chiếc máy bay cất cánh đưa Tiểu Phong về Trung Quốc, N.R thấy lòng chợt buồn. Cô thấy quý thằng bé đó và ước gì đừng có chiến tranh, đừng có tàn khốc như thế. Bản thân cô, là người hiểu rõ nhất sự nghiêm trọng của vụ việc lần này. Đã có những người nằm xuống, và không biết sẽ còn bao nhiêu người nằm xuống.
Giáo phái Thiên Hà, dường như lập ra để đối đầu với Interpol. Vụ tấn công Capside giống như một cuộc phô trương thanh danh của chúng. Chúng không ngại đối đầu với Interpol, nghĩa là không ngại đối đầu với cả thế giới. Nhưng nếu như, chúng làm được cái việc đó là liên kết toàn bộ thế lực đen tối của thế giới lại, thì có lẽ sẽ không dừng lại một trận chiến quy mô lớn, kéo theo nhiều lực lượng quân sự hùng hậu vào. Chúng đã ngấm ngầm gây dựng bao nhiêu năm nay, tiềm lực của chúng đến đâu cũng không ai nắm rõ được.
Không yên tâm để Tiểu Phong về Trung Quốc một mình, cô đã nhờ Shin đưa thằng bé về đó. Cô hy vọng, sau trận chiến kinh hoàng này, cô có thể quay lại đó tìm nó, đưa nó về Việt Nam, cho nó một gia đình như đã hứa.
-Làm gì mà đờ đẫn thế, N.R?
Commet cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này chỉ còn tiếng ù ù của máy bay vang lại mà thôi.
-Không có gì? Máy bay cho chúng ta sẽ cất cánh lúc mấy giờ?
-Hai tiếng nữa.
-Anh nghĩ đến Nhật có phải là cách hay nhất không?
-Tôi nghĩ vậy. Tôi vừa lệnh cho Spider và Uranus quay về Mỹ đón tiến sĩ Fenton qua đó.
-Cha nuôi tôi đang ở Mỹ à?- Carol ngạc nhiên hỏi.
-Phải, tôi nghĩ ông ấy sẽ đến Nhật ngay nếu biết tin cô còn sống. Mặc dù đã không còn làm trong trung tâm nghiên cứu cho Interpol, nhưng ông ấy vẫn chủ động liên hệ với Tổng tư lệnh yêu cầu được góp sức với chúng ta.
-Phải, nếu có cha tôi, mọi chuyện sẽ đơn giản đi nhiều.- Cô gật đầu.- SIS hiện đã bị phá hủy trong vụ tấn công vào tòa nhà trung tâm nên chúng ta cần có một chương trình chạy thay thế nó.
-Tiến sĩ nói rằng ông ấy có thể tìm ra được vị trí của chúng.- Commet thêm vào.
-Thật chứ?
-Phải, qua bộ tín hiệu gắn trên mình Đenphin.
Đenphin là tàu ngầm hiện đại nhất của Interpol, đã bị giáo phái Thiên Hà cướp khi chúng tấn công vào trung tâm Interpol ở Ai Cập.
-Đúng rồi, tôi quên mất là trên người Đenphin cũng gắn một thiết bị giống như trên người chúng ta. Giáo sư Tagasi hiện cũng đang trên đường từ khu nghiên cứu về Nhật Bản, hy vọng hai người họ làm việc cùng nhau sẽ tạo ra kết quả như mong đợi.
Rồi như nhớ ra, cô hỏi tiếp:

-Thầy Tagasi dạo này khỏe không?
-Tưởng cô hy sinh rồi nên ông ấy suy sụp lắm. Dù sao thì cô cũng là học trò cưng của ông ấy mà. Ông ấy cũng đã định về hưu rồi, nhưng vụ này đã làm ông ấy phải ở lại thêm một thời gian.
-Cha tôi và thầy đều là những người tận tâm tận lực với chúng ta. Nếu chúng ta không giải quyết được vụ này, thì đã uổng công những tháng ngày họ tôi luyện cho chúng ta ở Asel.- N.R thở dài.
-Từ lúc cô trở về đến giờ, tôi thấy cô có vẻ trầm ngâm nhiều.
-Tôi đã có lúc tưởng như không thể còn sống được nữa, nên cảm giác cuộc sống quá ngắn ngủi. Chỉ e rằng sau trận này, chúng ta sẽ có những người nằm xuống. Đó là sự thật. Anh cũng biết mỗi lần vây bắt Eagle, Canary, Maple là chúng ta có bao nhiêu người phải bỏ mạng vì chúng. Chúng giống như quái vật vậy. Tôi thật sự thấy sợ.
-Cô lại đa cảm rồi…- Commet vỗ vai cô như vỗ vai một người bạn nhỏ- Chúng ta không nên có những cảm xúc ủy mị như thế đâu đấy nhé! Thôi, quay về đi.
.
.
.
.
Tiến sĩ Fenton sau khi rời đảo Guam đã quay lại Mỹ, sống trong một thung lũng nhỏ ở phía bắc bang Washington. Đó là nơi ông đã chào đời và sống đến năm ông 12 tuổi.
Uranus vừa lái xe vừa thầm nguyền rủa sương mù giăng dầy đặc trên núi, làm cho hai người không thể đi nhanh hơn được. Mất hơn một ngày cả hai mới đến được thung lũng Fielside. Đó là một tiểu trấn, dân cư sống thưa thớt chủ yếu bằng nông nghiệp.
Ngôi nhà của tiến sĩ Fenton không lớn, nằm trên một con đường nhỏ dẫn sâu vào thị trấn. Uranus dừng xe, ngạc nhiên khi thấy rất nhiều người đang tụ tập trước ngôi nhà, có cả những người mặc đồng phục cảnh sát.
-Hai anh là ai?- Một người mặc đồng phục ngăn không cho cả hai tiến vào bên trong.
-Chúng tôi tới tìm tiến sĩ Fenton…- Spider tự nhiên có một cảm giác vô cùng bất ổn, đáp lại đầy bồn chồn.
Một người, có lẽ là chỉ huy ở đây, bước tới, nhìn cả hai và hỏi lại:
-Hai anh là ai? Hai anh biết người đàn ông sống trong ngôi nhà này chứ?
-Ông ấy là tiến sĩ Fenton.
-Hai anh là gì của người đàn ông này?

-Chúng tôi được lệnh đến đón ông ấy về trung tâm, chúng tôi là Interpol- Uranus đưa thẻ cảnh sát ra cho anh ta xem rồi hỏi tiếp- Xin hỏi ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
-Ông Fenton, chủ nhân ngôi nhà này đã mất tích.
-Mất tích?- Uranus giật nảy mình với cái tin đó- Ông ấy mất tích bao lâu rồi?
-Theo nhân chứng là hai người hàng xóm của ông ấy cho biết thì sáng sớm nay, họ thấy một người phụ nữ đến gõ cửa căn nhà. Họ trao đổi với nhau điều gì đó chừng 5 phút, rồi người phụ nữ đó lại đi. Khoảng 30 phút sau, tức cách đây một giờ, một chiếc xe ô tô chở theo hai gã đến đây. Chúng xông vào trong nhà. Những người hàng xóm có nghe thấy tiếng súng nổ. Khi chúng tôi đến hiện trường thì ông ấy không còn trong nhà. Trong nhà còn vương lại một ít máu, chúng tôi đang đợi giám định xem đó có phải là máu của ông ấy hay không?
-Chúng tôi vào trong đó xem xét được chứ?- Uranus đề nghị.
Ngần ngừ trong giây lát, người chỉ huy cũng gật đầu.
Uranus và Spider vội bước vào trong. Cả hai dễ dàng nhận ra vũng máu nhỏ trên sàn, ngay giữa phòng khách. Đồ đạc trong nhà cũng có chút dịch chuyển. Nhưng khống chế một người như tiến sĩ Fenton có lẽ không khó với hai gã được trang bị vũ khí. Nhưng chúng là ai? Tại sao chúng muốn bắt cóc tiến sĩ Fenton? Không lẽ giáo phái Thiên Hà cũng muốn ra tay với ông?
Cửa phòng ngủ mở toang, một chiếc va li dựng ở góc phòng, có vẻ như tiến sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng ột chuyến đi xa. Đó là chuyến đi tới Nhật. Uranus quay ra hỏi người chỉ huy:
-Còn người phụ nữ đến trước, có xác định được danh tính chứ?
-Đó không phải là người trong thị trấn này.
Spider bước vào trong phòng ngủ, tiến lại chỗ treo quần áo, lại nhìn lên giường rồi băn khoăn nói với cộng sự của mình:
-Hình như ông ấy định đi đâu.
-Ông ấy đợi chúng ta đến còn gì.
-Không, căn bản ông ấy chỉ biết là chúng ta sẽ đến, nhưng không biết chính xác thời điểm. Cậu nhìn đi, ông ấy đã thay quần áo ngủ và chuẩn bị cả áo choàng để ra ngoài. Còn chìa khóa xe nữa.
-Hoặc là ông ấy vào thị trấn mua đồ, hoặc là có liên quan đến người phụ nữ đã đến tìm trước đó.- Uranus nhún vai, cái này chúng ta không thể biết trước được. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên gọi cho Commet ngay.
-Vậy cậu liên lạc với anh ta đi.- Spider giục.
Uranus ra ngoài rồi, còn anh bước lại bên giường, cẩn thận tìm trong các túi áo xem có manh mối gì không? Nhưng các túi hoàn toàn không có gì. Anh thất vọng đặt nó xuống, thì ngạc nhiên khi thấy một mảnh giấy rơi xuống. Nó bị chiếc áo khoác đè lên nên khi anh nhấc áo lên, nó đã rơi ra. Một mảnh giấy nhỏ, chỉ bằng một phần tư bàn tay. Trên giấy ghi một dòng chữ nguệch ngoạc: Phòng 443F. Ngoài ra không còn một thông tin nào khác.
Đây là gì? Một địa chỉ, nhưng là địa chỉ của ai và ở đâu? Đôi lông mày của anh càng cau lại một cách khó hiểu. Có khi nào mảnh giấy này tiết lộ lý do tiến sĩ Fenon đột ngột bị bắt cóc không?

Mọi thứ như một áng mây mù bao phủ lấy toàn bộ câu chuyện. Rắc rối này chưa qua thì rắc rối khác đã tới, thật đau đầu.
.
.
.
.
.
Cùng lúc ấy, tại Nhật Bản, khi Commet đang nhận cuộc gọi của Uranus thì một thành viên của đội Kan chạy vào báo cáo:
-Chuyến bay của giáo sư Tagasi đã hạ cánh…nhưng…nhưng giáo sư không có mặt trên chuyến bay đó. Chúng tôi cũng không liên lạc được với người đi tháp tùng ông ấy.
Commet từ trong phòng chỉ huy bước ra, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang:
-Mọi người, tôi có hai tin rất xấu đây…
Mọi ánh mắt tập trung về phía Commet, không gian lặng im đến ghê người làm ai nấy cũng cảm thấy căng thẳng. Mọi người đều ngờ rằng có chuyện gì đó không tốt qua ánh mắt thất thần của người đội trưởng.
-Uranus vừa thông báo với tôi rằng tiến sĩ Fenton đã mất tích.
-Cái gì?- N.R đang ngồi trên ghế suýt té ngã về đằng sau, thất thanh hỏi.
-Một tiếng trước có hai kẻ đã đến đó, trong nhà, ngoài vết máu còn mới, tuyệt không thấy tiến sĩ đâu.
-Xác định được hung thủ chưa?- KyO thần tình cũng không mấy khá hơn.
-Hiện tại chưa có gì mới.- Commet lắc đầu.
-Chúng tôi cũng vừa được tin giáo sư Tagasi cùng những người tháp tùng ông ấy đã biến mất- Snowy nhìn anh, thông báo càng làm vẻ mặt Commet trở nên khó coi hơn.
Lần này, Commet ngồi phịch xuống ghế. Rõ ràng, sự mất tích đột ngột của hai bậc thầy phát minh này của Interpol có liên quan đến nhau, và ai nấy đều liên tưởng đến giáo phái Thiên Hà.
-Chúng vẫn cứ đi trước chúng ta một bước- Cannon nghiến răng đập tay xuống bàn.
-Tôi sẽ sang Mỹ một chuyến.- N.R nhìn Commet đề nghị.
-Mọi người bình tĩnh đã, tôi vẫn chưa nói tin xấu nhất đâu.- Commet hít một hơi dài nói tiếp.
Lại một lần nữa không gian trở nên im lìm, mọi người đều ngưng trọng hướng mắt về phía Commet.

Commet nhìn khắp lượt những người có mặt trong phòng rồi dừng lại ở KyO thở dài:
-Chiếc máy bay chở Shin và Tiểu Phong về Trung Quốc đã nổ tung trên Đại Tây Dương, tất cả phi hành đoàn tử nạn.
Không còn một điều gì đối với tất cả mọi người không thể nào chấn động hơn tin này nữa. Ai nấy đều sững sờ. Người có phản ứng mạnh nhất là N.R. KyO mặc dù là anh trai Shin, nhưng dù sao cũng giấu được tâm trạng của mình. N.R lặng người đi, rồi cô bật khóc.
Tiếng khóc của N.R làm không gian như vỡ ra, và không còn ai giữ nổi cảm xúc của mình nữa. Apple và Snowy cũng lặng lẽ rơi nước mắt. Những người đàn ông có mặt trong căn phòng cũng cúi đầu trước sự mất mát này. Shin tuy mới gia nhập G6, nhưng đối với mọi người đó vẫn là một thành viên vô cùng quan trọng, nhất là vào thời điểm này. Shin và Apple giống như em út của G6, tương lai sẽ kế thừa được những thành tích của lớp đi trước.
Cùng một lúc, những mất mát mà Interpol phải chịu là quá to lớn. Vai trò của hai vị tiền bối là tiến sĩ Fenton và giáo sư Tagasi thì không ai phải bàn đến, nhưng thiếu mất Shin lại là mất mát trầm trọng của G6, mà lúc này thì cần những người có thực lực hơn ai hết.
N.R bật khóc không chỉ vì Shin, mà còn vì cả Tiểu Phong nữa. Từ lâu cô coi thằng nhóc này như đứa em nhỏ của mình. Nó vì quá quấn quýt cô mà dám trốn cả sư phụ, lén lên tàu theo cô đi, không ngờ lại gặp thảm kịch này. Cô đã không hoàn thành lời hứa với thầy của mình, càng trách bản thân khi trước đã quá mềm lòng mà mang nó theo. Sự ương ngạnh đó đã dẫn đến hậu quả không ngờ này, hỏi cô làm sao còn mặt mũi mà nhìn thầy của mình nữa.
KyO đặt một bàn tay lên vai cô, đưa cô ra khỏi phòng. Commet nhìn hai người họ rời đi rồi lắc đầu thở dài. Snowy lên tiếng đầu tiên:
-Vậy chúng ta sẽ ngồi đây đợi hay chia ra đi hỗ trợ họ?
-Ngồi một chỗ là ngu ngốc.- Commet quyết định rất nhanh- Bây giờ chúng ta không còn giáo sư Tagasi hay tiến sĩ Fenton nên không thể dùng cách tìm bọn chúng qua Đenphin nữa. Phải nhanh chóng chia ra hành động ngay trước khi chúng làm thêm bất kì hành động điên rồ nào nữa.
-Snowy, cô cùng Mars sang Mỹ hỗ trợ Uranus và Spider, bằng mọi cách phải tìm cho ra tung tích của tiến sĩ Fenton, kể cả còn sống hay đã chết.
-Tôi nghĩ tôi không nên đi. Tôi đang nghiên cứu những kí tự cổ trên vách hang ở hòn đảo dẫn đến kim tự tháp Atlanta. Tôi nghĩ chúng ta không nên bỏ qua bất kì điều gì, những thông tin về giáo phái này chúng ta còn nắm khá mơ hồ.
-Được, vậy cô ở lại, Mars đi một mình được chứ?
-Không vấn đề gì.- Mars lắc đầu.
-Cannon và Apple, hai người đến sân bay quốc tế Đôminica tìm hiểu về sự mất tích của giáo sư Tagasi.
-Được.
-Hell, anh cùng hai đồng đội trong đội theo KyO đến hiện trường vụ nổ máy bay, mọi thứ đã chìm xuống biển, nhưng hy vọng vẫn tìm ra chút manh mối gì đó. Tôi sẽ nói với KyO để mọi người lên đường ngay.
Rõ…- Hell, đội phó đội Kan đứng dậy nhận lệnh, nhưng rồi anh ta có vẻ băn khoăn hỏi- Vậy còn đội trưởng Ling?
-Cô ấy sẽ lấy lại tinh thần ngay thôi. Tạm thời cô ấy sẽ cùng Snowy nghiên cứu một chút những bí ẩn đó. Đừng coi thường những hiểu biết của cô ấy về các tín ngưỡng cổ xưa. Số người còn lại trong đội Kan sẽ theo tôi đi tìm một vài thông tin, may ra có thể tìm ra chỗ ẩn thân của bọn người ở giáo phái Thiên Hà này. Bọn chúng quá điên cuồng rồi…- Commet, lần đầu tiên giận dữ nói, lúc này trông anh ta thực sự rất đáng sợ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đứng lên và tản ngay ra. Nhưng trước khi mọi người ra khỏi phòng, Commet dặn thêm một câu:
-Bây giờ chúng ta vừa giống người đi săn, vừa giống con mồi, mọi người trong mọi trường hợp phải hết sức cẩn thận.
Ai nấy gật đầu một cách kiên quyết và vội chia ra thực thi nhiệm vụ của mình.